La Phù

Chương 587: Âm mưu

Dịch giả: hany

Nhưng điều khiến cho y và hai người tu đạo còn lại không ngờ tới đó là sau khi bị đánh nát, mấy giọt máu lập tức hóa thành ba cái bóng. Một trong ba cái bóng đó lập tức nhào lên người y.

- Nam sư huynh.

Hai tên đệ tử Côn Luân còn lại hét lên kinh hãi. Cùng lúc, trong mắt người trung niên nho sinh chỉ có một sự hoảng sợ rồi lập tức toàn thân nổ tung hóa thành một làn sương máu. Đồng thời, Đông hoàng ô kim thoi vài cái pháp ấn màu xanh bị ma hóa cũng đồng loạt đánh trúng cái tán màu đỏ trước mặt người thanh niên khiến cho y bị đánh văng.

Tên đệ tử Côn Luân áo tím vừa mới có ý nghĩ bỏ trốn nhưng chưa kịp xoay người thì U Minh huyết ma đã xuất hiện bên cạnh vung tay đặt lên đỉnh đầu của y.

Phụp! Nguyên Anh của tên đệ tử Côn Luân đó lập tức bị tách ra khỏi cơ thể rồi sau đó nhanh chóng bị U Minh huyết ma nuốt chửng.

Giống như hút lấy một làn khí, làn sương máu mà tên trung niên nho sinh nổ tung tạo ra lập tức bị hút tới bên cạnh y rồi sau đó từ từ ngưng tụ trên đỉnh đầu của U Minh huyết ma mà nhanh chóng tạo thành một cái Huyết Trì.

Vào lúc này dường như do sự hạn chế về thân thể và chân nguyên khiến cho U Minh huyết ma không thể sử dụng các pháp quyết khác mà chỉ dùng được Huyết Thần tử và Phệ Hồn huyết tiến. Đồng thời khi sử dụng những pháp thuật đơn giản đó cũng không có uy lực khủng bố như tiểu Trà. Nhưng cho dù vậy thì lực lượng của y vẫn là thứ mà mấy người tu đạo Nguyên Anh trung kỳ không thể cản được.

Ầm! Ma khí và ánh sáng đỏ như máu từ người U Minh huyết ma tuôn ra. Người thanh niên áo vàng bị đánh văng còn chưa kịp cử động thì xung quanh đã tràn ngập ma khí và ánh sáng màu đỏ.

Đừng từ ngoài nhìn chỉ thấy một vầng sáng đỏ như máu rộng hơn mười trượng bao phủ lấy người thanh niên áo vàng. Còn bản thân y thì chỉ kịp hét lên thảm thiết. Tới khi ánh sáng màu đỏ hóa thành một trăm con Huyết Thần Tử bay trở lại U minh huyết trì trên đỉnh đầu U Minh huyết ma thì không còn bóng dáng của người thanh niên áo vàng đâu nữa, chỉ có cái pháp bảo hình cái tán của y rơi xuống rồi bị U Minh huyết ma nắm lấy.

Sau khi giết chết người thanh niên áo vàng, y liền hóa thành một vầng sáng đỏ như máu lao ra khỏi vòng đảo thứ chín của Côn Luân.

- Ai?

Từ trong các vòng đảo thứ tám và thứ chín có mấy chục vầng sáng đủ các màu nhanh chóng lao về phía vầng sáng do U Minh huyết ma hóa thành. Nhưng chỉ trong mấy cái chớp mắt, hơn mười bóng người chỉ còn lại một dải máu thật dài.

....

- Chuyện gì thế này?


Bên ngoài Côn Luân, tại một chỗ trong đám mây đen kéo dài mấy trăm dặm, tại chính giữa một cái đài cao được ngưng tụ từ khí trắng, ngoại trừ Bắc Minh vương đang ngồi xếp bằng, Bán Diện Nhân Ma, Linh Thích Thiên và Vũ Sư Thanh còn có một nam tử trẻ tuổi có gương mặt lạnh lẽo và mái tóc đỏ như máu.

Pháp lực dao động quanh người nam tử trẻ tuổi đó nhìn giống như ngọn lửa đỏ như máu nhưng lại tản ra hơi lạnh. Còn trên người y cũng tản ra một thứ phong thái uy nghiêm không hề thua kém Linh Thích Thiên.

Nam tử trẻ tuổi đó nhìn chỉ chừng hai mươi bảy, hai mươi tám chính là một trong ba người đứng đầu của Trạm Châu Trạch Địa, ngay cả Lạc Bắc cũng chưa bao giờ được gặp - Hàn Huyết Y.

Vào lúc này trong đám mây đen ẩn nấp không biết bao nhiêu là người tu đạo còn có một con dị thú khổng lồ. Mặc dù chỉ là nghi binh nhưng Trạm Châu Trạch Địa và núi Chiêu Diêu cũng phải đưa tới rất nhiều người, nếu không để Hoàng Vô Thần phát hiện chắc chắn sẽ bị thảm sát.

Bắc Minh vương, Bán Diện Nhân Ma, Linh Thích Thiên, Hàn Huyết Y. Cả bốn người này, ngay cả Lạc Bắc cũng không biết được thực lực của họ. Bởi vì tu vi của người tu yêu và tu ma hoàn toàn không như người tu đạo. Hơn nữa Bán Diện Nhân Ma đã từng giải thích với Lạc Bắc rằng thực lực thật sự của một người tu đạo còn quyết định bởi công pháp mà người đó tu luyện cùng với pháp bảo mà y có. Nhưng năm đó khi Bắc Minh vương định giết Kỳ Liên Liên thành, trận chiến của Huống Vô Tâm với Côn Luân, Linh Thích thiên giao thủ với Hoàng Vô Thần thì thực lực của bọn họ chỉ có hơn Huống Vô Tâm.

Cả bốn người đều là những cường giả khó gặp trong mấy trăm năm. Nhưng hiện tại tất cả đều không giấu được sự khiếp sợ.

Bọn họ có thể cảm giác được một làn máu tanh và ma khí kinh người đang từ vòng đảo thứ chín của Côn Luân vọt lên trên không trung.

Trong một ngôi đền rách nát có ba người tu đạo đang ngồi xếp bằng.

Ngôi đền này nằm trong một cái thung lũng eo hẹp. Xung quanh ngôi đền có rất nhiều tàn tích của các cung điện. Giữa những bức tường đổ thấp thoáng còn có dấu hiệu của pháp lực dao động. Những ngôi đền rách nát ở đây nhìn giống như những di tích tại Nam Thiên môn hay các tông môn thời cổ.

Chỉ có điều nơi này mọc đầy cỏ dại, rất nhiều nơi cỏ dại cao hơn cả đầu người. Rõ ràng nơi này chưa bị người tu đạo trên thế gian phát hiện.

Đá núi hai bên vách thung lũng đều có màu hồng. Cái khe hẹp đi vào chỉ đủ cho một người đi lọt, trong đó rải đẩy một lớp thảm bằng lá cây và dây leo mọc chằng chịt. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ nghĩ đây là một cái khe do thế núi tạo ra chứ không nghĩ bên trong nó lại có một cái di tích như vậy.

Tại nơi lối vào có một quầng sáng màu xanh nhạt chứng tỏ ở thời cổ nơi này còn có trận pháp độc đáo bảo vệ. Nhưng hiện tại quầng sáng đó chỉ lóe lên một chút, lúc có lúc không.

Trong ba người tu đạo thì một người là một lão đạo mặc áo xanh, một người là nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào màu vàng và một người đàn ông đầu trọc mặc áo giáp màu đen.

Nam tử mặc đạo bào màu vàng nhìn rất tuấn tú, pháp lực dao động cũng không hề yếu. Nhưng y ngồi bên cạnh lão đạo áo xanh và người đàn ông đầu trọc lại có chút câu nệ. Dường như thân phận của lão đạo áo xanh và nam tử đầu trọc cao hơn y nhiều.

Lão đạo áo xanh nhìn đã rất già, dáng người nhỏ gầy nhưng cái đầu lại như cái hồ lô vô cùng to. Gương mặt của lão rất lạ. Vào lúc này, lão ngồi xếp bằng ở giữa nhìn như đang buồn ngủ nhưng vô tình trợn mắt, ánh mắt của lão khiến cho cả cái cốc như có tia chớp lóe lên.


Mà người đàn ông đầu trọc có làn da như sắc thép, gương mặt hưng dữ. Bộ áo áp của y dường như được luyện từ da của một loại dị thú nào đó tản ra pháp lực dao động rất lạ.

Phía sau ba người có một thứ trận pháp giống như dàn tế tản ra ánh sáng dìu dịu.

Cả ba người ngồi đây dường như là để bảo vệ cái trận pháp này.

- Ai?

Đột nhiên lão đạo áo xanh có cái đầu to ngẩng đầu lên nhìn trong cái khe mà hỏi vậy.

- A?

Người đàn ông đầu trọc có gương mặt hung ác mặc giáp đen cùng với người thanh niên mặc đạo bào màu vàng cũng ngẩng đầu lên.

- Vãn bối là Trần Thanh Đế! Nghe nói Tiên Hồi đạo quân tiền bối của Côn Luân mặc dù rất ít khi rời núi nhưng tu vi cũng khiến cho người ta phải ngước nhìn. Hôm nay được gặp đúng là danh bất hư truyền.

Trong cái khe lóe lên một tia sáng màu xanh rồi một người tu đạo bay vào. Người tu đạo chính là cung chủ Trần Thanh Đế của Đại Tự Tại cung.

- Hóa ra là Trần cung chủ.

Lão đạo hơi nhíu mày:

- Còn mấy vị đạo hữu có tu vi cũng không tầm thường kia chắc không phải người vô danh chứ?

Trần Thanh Đế chỉ mỉm cười nhưng không nói gì. Phía sau lưng y lập tức xuất hiện bốn bóng người.

- Thao Sinh Nguyên! Thiên Ngô Hầu... - Tiên Hồ đạo quân liếc mắt liền nhận ra hai người trong số đó. Nhưng khi nhìn thấy hai người khác, ánh mắt của lão cũng trở nên kinh ngạc

- Băng Trúc Quân? Trần Lê Phù?

- Tiên Hồ đạo quân đúng là tinh tường. - Băng Trúc Quân liếc nhìn Tiên Hồ đạo quân với một chút gì đó oán độc. Vào lúc này, y hóa thành một người trung niên có sắc mặt khô vàng mặc trường bào màu xám. Còn Trần Lê Phù thì biến thành một nam tử trung niên có gương mặt buồn bã.

Như vậy sau khi ở Tử Kim hư không bị Lạc Bắc đánh nát thân thể, cả hai đã đoạt xác thành công có được thân thể. Nhưng sau lần thứ hai đoạt xác, tu vi của Băng Trúc Quân giảm mạnh, hiện tại còn chưa tới Nguyên Anh trung kỳ. Hơn nữa cái thân thể này so với hai thân thể trước còn kém hơn một chút. Nếu như không có gì bất ngờ thì cả đời của y không có cách nào hồi phục tu vi được tới như trước.

- Vị này chắc là Yến Duẫn Minh, cao thủ Kiếm Ti nổi danh trong số đệ tử của Côn Luân. Lúc trước cứ nghĩ ngươi đã chết trong trận chiến giữa Bắc Minh vương và Kỳ Liên Liên Thành nhưng xem ra không phải. - Trần Thanh Đế liếc mắt nhìn người thanh niên mặc đạo bào màu vàng rồi đảo mắt nhìn người đàn ông đầu trọc mặc bộ giáp màu đen:

- Vị đạo hữu này chắc là Chung Kim Cương đạo hữu của núi Ngũ Chỉ ở Hải Nam.