Dịch giả: hany
- Xem ra sau trận đại chiến ở Côn Luân, tu vi của y lại có sự đột phá.
Linh Thích Thiên vẫn giữ sự yên lặng và uy nghiêm đột nhiên lên tiếng:
- Lần đó khi ta giao thủ với y, y còn chưa có tu vi cao như vậy. Có điều lần trước Ám Tinh đạo quân cũng chỉ đánh chết một cái phân thân của y. Chí ít với việc đó có thể khẳng định công pháp của y giống với công pháp hóa thần thời cổ. Cho dù mất một cái phân thân thì nhiều lắm cũng chỉ tốn chân nguyên và tu vi chứ bản tông không bị ảnh hưởng nặng nề.
- Trong tay Từ Thạch Hạc có Diệt Phật ma nhận và Hắc Phong phiến. Xem ra trong trận chiến bốn trăm năm trước chúng lấy được nhiều thứ. Có điều đám lão già như Từ Thạch Hạc xuất hiện vẫn nằm trong sự dự đoán. - Bán diện nhân ma cười cười:
- Chỉ có thực lực của Hoàng Vô Thần đã vượt xa sự dự tính của chúng ta. Có một só việc không thể nghĩ y không giám ra khỏi Côn Luân nữa. Tiếp theo chúng ta phải tìm cách hiểu được sự huyền diệu từ bộ công pháp này của y mới được.
Dừng một chút, Bán Diện Nhân Ma quay sang nhìn Bắc Minh vương cười nói:
- Ít nhất có một việc chúng ta cũng dự đoán sai đó là hiện tại chúng ta cũng đều xuất hiện.
- Nếu như có cơ hôi, chúng ta tới Côn Luân giết y. - Bắc Minh vương ho một tiếng nhìn Bán diện nhân ma mà nói một câu như vậy:
- Ta ở Côn Luân không thể sử dụng lực lượng đành phải nhờ vào ngươi.
- Được.
Bán Diện Nhân ma đồng ý như đó là một việc hết sức bình thường. Gật đầu xong, lão quay sang nhìn Lạc Bắc đầy hứng thú:
- Lạc Bắc! Ngươi có ý tưởng gì không?
Từ lần gặp đầu tiên cho tới giờ lão đầu tử của Trạm Châu Trạch Địa biết Lạc Bắc khác với người tu đạo bình thường. Người như hắn luôn có thể làm những chuyện không tầm thường khiến cho đối thủ không thể ngờ được. Cũng chính vì vậy mà vốn với thực lực của Trạm Châu Trạch Địa, bọn họ phải ra mặt đối đầu với Hoàng Vô Thần nhưng bây giờ, diễn viên lại chính là Lạc Bắc.
- Chúng ta tấn công Côn Luân.
Lạc Bắc vừa mở miệng đã nói một câu khiến cho tất cả kinh hãi. Ngay cả Bán diện nhân ma và Linh Thích Thiên cũng phải sững sờ:
- Tấn công Côn Luân?
- Đúng vậy! Chúng ta... Giới Niết Bàn, Nga Mi, Trạm Châu Trạch Địa, núi Chiêu Diêu cùng nhau tấn công Côn Luân. - Lạc Bắc gật đầu.
- Mặc dù vừa giới tiêu diệt được một cái phân thân của Hoàng Vô Thần nhưng bây giờ cũng không phải là lúc tốt nhất. - Bán Diện Nhân ma lập tức lắc đầu:
- Ít nhất thì phải hiểu được công pháp của y thật rõ. Hơn nữa trong vòng đảo thứ chín của Côn Luân có đầy đủ Thạch Nhũ quỳnh dịch và mạch linh khí tốt nhất trong thiên hạ. Ta thấy y sẽ hồi phục lại rất nhanh. Muốn ra tay với y thì phải nắm rõ được công pháp của y. Nếu không làm được điều đó thì cũng phải phá nát Thạch nhũ quỳnh dịch thì mới có thể quyết một trận sinh tử với y. Chưa nói hiện tại chúng ta còn phải đề phòng sự giao dịch của y với Thiên Lan tinh không.
Ngừng một chút, Bán Diện Nhân Ma nhìn Lạc Bắc mà nói:
- Hiện tại tu vi của ngươi càng ngày càng cao còn có Đông Nhan và Bích Căn sơn nhân giúp đỡ, lại có thêm cả Tử Kim hư không. Càng kéo dài chúng ta càng có lợi. Ngươi không nên vội vã như vậy.
- Ta cũng không muốn đánh thật với y. - Lạc Bắc bình tĩnh nhìn Bán Diện Nhân Ma:
- Ta chỉ muốn đánh lừa như chúng ta tổng tấn công để y nghĩ chúng ta muốn nhân cơ hội y đang yếu mà tiêu diệt Côn Luân. Chúng ta tập trung toàn bộ thực lực, cho dù y nắm phần thắng tuyệt đối thì cũng phải dựa vào trận pháp và cấm chế của Côn Luân chờ chúng ta tấn công làm giảm thực lực rồi mới phản kích. Ta cần thu hút sự chú ý của y để mình đi làm một chuyện.
- A?
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt, Bán Diện Nhân Ma như hiểu được ý định của Lạc Bắc liền nở nụ cười:
- Nếu vậy thì phía ta không sao. Bắc Minh vương! Ý ngươi thế nào?
- Nếu tấn công thật thì bên ta không làm được. Nhưng chỉ bày vẽ thì không sao. - Bắc Minh vương gật đầu.
- Để tới đây thật nhanh, ta và lão nhị đã mất một cái Phá Hư phù. Chúng ta cứ nghĩ tới đây chỉ giúp ngươi nhặt xác và giết Hoàng Vô Thần báo thù cho ngươi. Nhưng không ngờ ngươi vẫn còn sống lại đột phá được lần thiên kiếp đầu tiên. - Bán Diện Nhân Ma nhìn Lạc Bắc:
- Ngươi còn gì muốn nói không? Nếu như không có việc gì quan trọng thì chúng ta phải nhanh chóng trở về Trạm Châu Trạch Địa. Nếu công pháp của Hoàng Vô Thần thực sự như vậy mà chúng ta không có mặt thì Trạm Châu Trạch Địa sẽ không an toàn.
Khi Bán Diện Nhân Ma nói, Linh Thích Thiên hơi nhíu mày không biết là không hài lòng với cách gọi lão nhị của Bán diện nhân ma hay là do nghĩ tới Hoàng Vô Thần. Nhưng y cũng không nói gì, chỉ nhìn Lạc Bắc.
- Các người cảm thấy nếu tu vi của Hoàng Vô Thần không chỉ ba lần thiên kiếp là là bốn, năm lần thì chúng ta có giết được hắn không? - Lạc Bắc hỏi thẳng.
- Không giết được. Cho dù xác định y chỉ tạo ra được một cái phân thân cũng không giết được. - Bán diện nhân ma lắc dầu:
- Nhưng nếu có thêm người của Thục Sơn thì vẫn nắm chắc được một chút.
- Thục Sơn?
- Vũ Nhược Trần và Yến Kinh Tà không phải kẻ ngu. Cho dù không có mối liên hệ với ngươi thì tới thời điểm cần thiết, bọn họ cũng ra tay. - Bán Diện Nhân Ma cười cười:
- Hơn nữa Thục Sơn còn có một nhân vật vượt qua hai lần thiên kiếp...có thêm hắn ra tay thì càng không có nhiều vấn đề.
Lạc Bắc hơi cúi đầu suy nghĩ một chút rồi đột nhiên hỏi Bán Diện Nhân Ma:
- Ta còn có một vấn đề về bốn trăm năm trước. Không phải tu vi của U Minh huyết mà chỉ là một lần thiên kiếp nhưng làm thế nào mà lão gần như tiêu diệt toàn bộ huyền môn chính đạo, khiến cho tất cả phải liên kết với nhau đánh một trận tử chiến, lại còn tiêu diệt dược nhiều nhân vật có tài kinh người như thế?
- Vấn đề công pháp. - Bán Diện Nhân Ma nhìn sâu vào mắt Lạc Bắc rồi giải thích:
- Thực lực của một người không chỉ ở tu vi mà còn ở pháp bảo, công pháp của kẻ đó. Công pháp của U Minh huyết ma ngươi đã được thấy rất nhiều. Với tu vi hiện tại của ngươi nếu có thể sử dụng được nhiều công pháp của y thì cho dù là nhân vật hai, ba lần thiên kiếp cũng không phải đối thủ. Chẳng hạn như công pháp của ngươi. Người bình thường và người tu đạo có tu vi tương đương với ngươi đều không phải là đối thủ. Chuyện này cũng giống như vậy. Hơn nữa công pháp của y mỗi khi giết chết một người tu đạo là có thể dung hợp lực lượng của kẻ đó vào trong U minh huyết trì. Cho nên lực lượng của y càng đánh càng mạnh, không sợ tổn thương. Lực lượng của U minh huyết trì thậm chí còn vượt qua cả chân nguyên trong cơ thể của y. Ngoại trừ những điều đó ra thì việc độ kiếp của công pháp ma môn chúng ta khác với công pháp của các ngươi. Công pháp của y vượt qua một lần thiên kiếp thì tu vi chưa chắc đã kém so với hai, ba lần thiên kiếp. Ngươi luyện hóa Huyết Xá lợi của y thì có thể cảm nhận được điều đó. Bởi vì công pháp Ma môn của chúng ta luyện khí âm lệ, ma khí cho nên thiên kiếp càng khó vượt qua hơn huyền môn chính đạo nhưng một khi vượt qua thì lực lượng tăng lên nhiều cũng là điều bình thường.
Sau khi ngừng một chút, Bán diện nhân ma lại cười khổ:
- Ngoài ra, y cũng không chỉ có một mình. Bên cạnh y còn có Thiên ma mười phương mạnh hơn Thập Đại kim tiên của Côn Luân bây giờ rất nhiều. Cho nên lúc ấy trong Huyền Môn mặc dù có nhiều nhân vật đứng đầu nhưng vẫn khó chống lại y.
Lạc Bắc gật đầu.
Qua lời Bán Diện Nhân Ma nói cùng với việc chứng kiến nhiều thứ pháp thuật của U Minh huyết ma, cho dù thứ pháp thuật của Nại Hà Ma cung làm cho đối thủ bị phản lại pháp thuật hay là pháp thuật phong ấn như Đại Hắc thiên ma quyết cùng với các pháp thuật của tiểu Trà và tiểu Ô Cầu. Những pháp thuật đó cái nào cũng vô cùng huyền ảo. Tập trung tất cả các loại pháp thuật như vậy vào một người chỉ sợ có tu vi cao hơn hai, ba bậc cũng chưa chắc đã phải là đối thủ. Hơn nữa, Lạc Bắc cũng cảm giác lực lượng chân nguyên có trong HUyết Xá lợi, hắn có thể khẳng định được chân nguyên của U Minh huyết ma còn nhiều hơn tu vi của mình bây giờ rất nhiều.
"Nếu hiện tại U Minh huyết ma vẫn còn thì không biết Hoàng Vô Thần có thể địch nổi không?"
Thái Thúc thầm hỏi bản thân.
- Ta cần một chút linh dược hồi phục chân nguyên. Các ngươi cũng có thể phái người vào Tử KIm hư không để tìm kiếm tài nguyên.
Tới lúc này, Lạc Bắc gật đầu rồi nói với Bán Diện Nhân Ma và Bắc Minh vương:
- Trận pháp truyền tống tới Tử Kim hư không ở Nam Thiên môn cũng là mục tiêu mà Hoàng Vô Thần tìm tới đầu tiên... Hơn nữa, ta vẫn thấy đám người của Thiên Lan hư không như là một cái tai họa ngầm.