La Phù

Chương 480: Bắt đầu đại lễ khai sơn

Đám người Hà Thường Sinh, Dư Tùng Khê ngồi yên vị ở gần đám người Nghiễm Nguyên Tử. Hà Thường Sinh cúi thấp đầu, hai mắt khép hờ như đang dưỡng thần. Nhưng trên thực tế, thi thoảng trong mắt của Hà Thường Sinh lại có một tia sáng lóe lên cho thấy y đang dùng thuật vọng khí của mình để quan sát tu vi của những người có mặt.

- Dư tông chủ! Mã đạo hữu! Có nhận ra được bốn người kia là ai không?

Sau khi lặng lẽ dùng bí thuật tra xét toàn bộ những người tu đạo có mặt, môi Hà Thường Sinh hơi nhúc nhích, truyền âm cho dám người Dư Tùng Khê và Mã Hành Không.

Ba trăm tông phái hội tụ đã hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của họ. Mã Hành Không cũng vậy. Mà trong nhiều người tu đạo tới đây có một nửa là người của các tông phái hạng hai, hạng ba. Những người đó có tu vi kém khá xa so với những người có tu vi Kim Đan hậu kỳ sắp kết Nguyên Anh. Còn trong một nửa số người còn lại có hơn chục người tu vi tương đương với Hà Thường Sinh. Còn có bốn người thì tu vi trên cả y, là người tu đạo Nguyên anh kỳ.

Người tu đạo Nguyên Anh kỳ trên thế gian ít nhất cũng tương đương với Bát Đại yêu đạo. Trong giới tu đạo cũng vô cùng hiếm. Cho dù thế nào thì họ cũng là những nhân vật rất quan trọng, khiến cho người khác phải chú ý.

Hiện tại, Hà Thường Sinh âm thầm điều tra ra tu vi của bốn người đó. Trong số đó, một người ngồi ngay trước mặt của Hà Thường Sinh là một lão đạo gầy gò, xương gò má cao ngất tuy nhiên đôi mắt hết sức âm độc. Chân nguyên trong cơ thể của y lưu chuyên tự nhiên, đồng thời xung quanh cơ thể thấp thoáng thấy bóng dáng pháp lực dao động màu vàng.

Ngoại trừ lão đạo đó ra thì ba người tu đạo Nguyên Anh kỳ khác có một người ngồi phía sau Hà Thường Sinh, hai người khác ngồi bên trái.

Người ngồi phía sau Hà Thường Sinh có gương mặt hết sức trẻ, trắng như ngọc. Y đội một cái kim quan, mặc trang phục hoa lệ. Còn hai người tu đạo ngồi bên trái của Hà Thường Sinh thì một người nhìn có sắc mặt trắng nhợt, mái tõa xõa tung. Trên ngực có một hạt châu đỏ như máu mà toàn thân tản ra những đợt gió âm lạnh lẽo. Ngay cả pháp lực dao động của y cũng như những con rắn đen liên tục chui ra khiến cho người ta cảm thấy ghê người. Người tu đạo đó có sắc mặt lạnh lùng, lại bất đồng ngôn ngữ cho nên ở gần y cơ bản không hề có một người nào dám ngồi khiến cho y càng thêm nổi bật trong đám đông.

Người còn lại là một nam tử mạc áo bào bằng vải bố, có dáng người trung bình, gương mặt cũng không có gì đặc biệt. Người đó ngồi mà mắt cụp xuống, hơn nữa pháp lực dao động cũng được che giấu rất tốt. Nếu không nhờ thuật vọng khí của phái Vu Sơn lợi hại thì với những thuật vọng khí bình thường, nhiều lắm cũng chỉ nghĩ y là người tu đạo Kim Đan trung kỳ. Hơn nữa khi Hà Thường Sinh dùng thuật vọng khí quan sát, không ngờ y dường như cảm nhận được, hơi quay đầu liếc mắt nhìn gã một cái. Cái nhìn đó khiến cho Hà Thường Sinh cảm thấy ớn lạnh không dám để cho thần thức, thậm chí là nhìn về phía người đó nữa.

- Lão đạo mặc áo bào màu tro kia là Khô Đằng lão đạo của Khô Vinh sơn, một người trong huyền môn chính phái. - Nghe thấy Hà Thường Sinh truyền âm, Dư Tùng Khê quan sát bốn người đó rồi mới truyền âm lại:

- Người đàn ông đội kim quan kia chính là Biên Bức công tử. Còn quái khách áo đen kia chính là tông chủ Âm Thiên Tôn của Hắc Thần tông.

- Biên Bức công tử? Âm Thiên Tôn? - Hà Thường Sinh cảm thấy căng thẳng.

- Đúng vậy! Hà đạo huynh! Huynh nhìn xem trên pháp y của người đó thấp thoáng hình con dơi, hơn nữa với tu vi như vậy cùng với ngoại hình giống Biên Bức công tử như đúc. Còn Hắc Thần tông tu luyện Cửu Âm Hắc xà quyết. Có được tu vi như vậy cũng chỉ có một mình tông chủ Âm Thiên Tôn. Hai người đó không phải là kẻ lương thiện, hơn nữa không có quan hệ với phần lớn Huyền môn chính đạo nên chúng ta phải cẩn thận.

- Không thể ngờ được hai kẻ đó cũng tới đây.


Hà Thường Sinh biết Âm Thiên Tôn là tông chủ của Hắc Thần tông, nhưng cả Hắc Thần tông cũng chỉ có mấy người, tung tích vô cùng thần bí, tường đương với tán tu. Còn Biên Bức công tử vốn hoạt động ở Tây Vực, bản thân chính là một Tán tu. Vừa kinh hãi, vừa liếc mắt nhìn ba người đó, Hà Thường Sinh truyền âm nói:

- Còn một người nữa thì sao?

- Người đó thực sự có tu vi Nguyên Anh kỳ? - Dư Tùng Khê truyền âm nói:

- Ta cũng không nhận ra người đó là ai.

Hà Thường Sinh lại âm thầm trao đổi với đám người Mã Hành Không nhưng cơ bản bọn họ không nhận ra laị lịch của người đó. Vì vậy mà Hà Thường Sinh thầm nhủ nên kính trọng giữ khoảng cách với người đó, không nên chọc vào hắn

Một lúc lâu sau, chỉ thấy trên mặt biển từ bốn phía Đông Tây Nam Bắc cùng có tiếng nổ vàng rồi hơn mười cột sáng bay thẳng lên nhanh chóng tản ra hóa thành vô số tia sáng vàng.

- Đại lễ khai sơn lập phái của Lạc Bắc bắt đầu rồi.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Hà Thường Sinh gần như nín thở, rùng mình mà nghĩ vậy.

Mà Hà Thường Sinh vừa mới nghĩ như vậy, từ cái cung điện chín tầng đối diện với đám đông chợt mở rộng hai cánh cửa của nó, rồi một dòng người rất dài xuất hiện.

- Quả nhiên là bắt đầu.

- Nhiều người như vậy sao?

Mặc dù chưa có lời tuyên bố chính thức, thậm chí có thể nói gần như toàn bộ người tu đạo có mặt đều có sự hiểu biết đối với Lạc Bắc nhưng vẫn bị cảnh tượng đó làm cho ngây người.

Đi đầu tiên là hơn trăm tên đệ tử Thương Lãng cung. Đám đệ tử đó đều mặc hoa phục màu bạc, cầm trong tay những lá cờ dài chia ra thành hai nhóm đứng hai bên quảng trường.


Tiếp theo đó từ trong cung điện đi ra là người của Ly tộc, tộc Đằng Giao, tộc Thủy Tính và người của Hiên Hồ tông...

Lúc trước, mặc dù gần như tất cả người tu đạo biết Lạc Bắc có thân phận Thất Hải Yêu Vương nhưng nhìn hơn mười Yêu tộc đi ra bình dài, bọn họ mới biết mình vẫn đánh giá thấp lực lượng mà Lạc Bắc có trong tay.

Với suy nghĩ của những người Huyền môn chính đạo có mặt ở đây thì số lượng yêu tộc vô cùng ít. Bởi vì trong cả Trung Thổ, Yêu tộc gần như biến mất. Thậm chí đối với rất nhiều đệ tử Huyền môn chính đạo, bọn họ nhìn thấy người tu đạo Nguyên Anh kỳ có xác suất so với nhìn thấy một tên Yêu tộc còn lớn hơn. Nhưng hiện tại tổng số lượng của mười đám Yêu tộc, cộng với hơn trăm đệ tử Thương Lãng cung đã lên tới con số gần ngàn.

Có được cả ngàn đệ tử, trong cả giới tu đạo thì môn phái đó đứng hàng thứ nhất.

Hơn nữa, hiện tại Lạc Bắc còn có rất nhiều người đang canh giữ các nơi không tham gia đại lễ. Số người đó có lẽ cũng phải tới mấy trăm. Chưa nói mặc dù nhiều loại Yêu tộc đi ra như vậy nhưng từ trong cánh cửa đối diện với đám đông vẫn còn có người xuất hiện.

- Không ngờ còn có người của Đồng Tước cung, Âm thần đạo.

Trong nháy mắt, lại có trăm người tu đạo mặc pháp y màu đen và vàng đi ra. Đi đầu đúng là cung chủ Xích La của Đồng Tước cung và chưởng giáo Bích Hải Tử của Âm Thần Đạo.

Phía sau hai nhóm người đó lại là một đám thiếu nữ áo trắng. Tất cả những người tu đạo có mặt đều nhận ra bọn họ là đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai.

Theo đám đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai xuất hiện, số lượng người của Lạc Bắc đã vượt qua con số một ngàn.

Sau khi đám đệ tử Từ Hàng Tĩnh Trai đi ra, từ trong cung điện nhất thời không có thêm một ai xuất hiện. Đang lúc người tu đạo nghĩ tới thời điểm cử hành bắt đầu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ vang, trên mặt biển đối diện với cái bình đài chợt phun lên một cột nước khổng lồ cao tới cả trăm trượng. Từ trong đó có một con dị thú toàn thân phủ đầy hoa văn màu đỏ thẫm xuất hiện.

" Thất Hải Yêu Vương thú!" Trong đám đông người tu đạo, ai nấy nhìn thấy con dị thú xuất hiện đều thốt lên tiếng kêu kinh hãi.

Chỉ thấy con dị thú tản ra pháp lực dao động cực mạnh. Nó ngửa mặt lên trời rống một tiếng thật dài, ánh sáng màu đỏ từ người nó tản ra khiến cho uy thế thậm chí còn lấn át cả một người tu đạo Nguyên Anh đại thành. Đó không phải là Thất Hải Yêu Vương thú thì làm sao có được uy thế như vậy?

- Quỷ Xa Âm Vương Cưu!

- Thanh văn hải ngưu.

- Lam Dực hổ văn thú.

....

Theo tiếng rống dài của Thất Hải Yêu Vương thú, từng đám bọt nước bắn tung trên mặt biển rồi rất nhiều dị thú có pháp lực dao động mạnh xuất hiện. Mà trên lưng của mỗi một con đều có một kẻ mình người bên dưới là đuôi cá. Bọn họ chính là người Tịch tộc, giỏi về điều khiển thú.

- Nếu Lạc Bắc muốn ra tay với chúng ta thì cho dù có liều mạng chỉ sợ cũng không có mấy người thoát được.