La Phù

Chương 476: Điều kiện của ta

Cho dù Hoàng Vô Thần có thành ý tới mấy thì đối với Lạc Bắc từ lâu không thể đàm phán hòa bình được nữa.

Có lẽ đối với người Côn Luân, thậm chí là cả Hoài Ngọc cũng không thể hiểu được tâm trạng của Lạc Bắc. Bởi vì bọn họ sẽ không thể hiểu được rằng Lạc Bắc lại vì Tử Huyền Cốc và Từ Hàng Tĩnh Trai mà từ chối đàm phán hòa bình với mình. Nhưng Lạc Bắc lại không giống với những người tu đạo như họ.

.......

- Còn có một điều ta vốn không muốn nói.

Mặc dù Lạc Bắc không nói nguyên nhân nhưng nhìn sắc mặt của hắn cũng đủ khiến cho Hoài Ngọc biết không thể đàm phán được. Tuy nhiên sau khi suy nghĩ một lúc, nàng lại nói:

- Chưởng giáo Lạc Bắc! Sư huynh Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ của ngài đang ở trong tay chúng ta.

Vốn mặc dù biết rõ tu vi của mình kém xa Lạc Bắc nhưng vì sự tự tin vào bản thân và điều kiện để đàm phán khiến cho khi đối mặt với hắn, Hoài Ngọc hết sức bình thản. Nhưng vào lúc này, Hoiaf Ngọc mới hiểu được tại sao Côn Luân lại coi trọng thế lực của Lạc Bắc như vậy... Khi Lạc Bắc từ chối đàm phán hòa bình, nàng cảm thấy chỉ có thể dùng hai chữ đáng sợ đối với hắn. Tới lúc này, Hoài Ngọc cũng có thể hiểu được, sở dĩ Lạc Bắc hỏi về công pháp mà minh tu luyện lâu như vậy cũng không phải là động tâm mà là để nhân cơ hội phán đoán xem Côn Luân còn che giấu lực lượng gì khác hay không.

Rõ ràng Lạc Bắc không chỉ có tu vi cực cao mà suy nghĩ cũng không còn như tên đệ tử Thục Sơn mới ra đời nữa.

Cho nên hiện tại mặc dù sắc mặt của Hoài Ngọc vẫn thản nhiên nhưng trong lòng lại xuất hiện một sự sợ hãi.

Lạc Bắc từ từ hít một hơi. Hắn không nhìn Hoài Ngọc mà hơi ngẩng đầu nhìn lên cao. Từ sau khi gặp lại Thái Thúc, hắn vẫn lo lắng cho Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ. Trong khoảng thời gian dài như vậy, sau khi không nhận được tin tức gì của hai người, sự lo lắng càng ngày càng trở nên mạnh hơn. Nhất là lần này trước khi quyết định đại lễ khai sơn lập phái, Lạc Bắc càng có một thứ cảm giác bất an.

Cho tới lúc này, cái cảm giác đó đã trở thành sự thực.

Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ ở trong tay Côn Luân. Hóa ra đây mới là con bài chưa lật của họ.

Từ khi còn ở Lạc Bắc, Nguyên Thiên Y đã nói với Lạc Bắc không cần để ý tới sự uy hiếp của đối thủ, không cần nghĩ điều kiện đám phán của chúng. Trong suy nghĩ của các đời truyền nhân La Phù, nếu để người ta uy hiếp, hay thỏa hiệp thì tưởng như sẽ giữ được một cái gì đó nhưng rồi sẽ phải trả một cái giá còn nặng hơn.

Lạc Bắc hiểu rõ nếu như mình đồng ý với điều kiện của Côn Luân, mặc dù Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ bình yên vô sự nhưng chỉ sợ sau này sẽ hại tới nhiều người khác.


Nhưng hiện tại Hoàng Vô Thần lại hiểu rõ Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ đối với Lạc Bắc còn quan trọng hơn mọi thứ công pháp hay tu vi.

.......

- Các ngươi làm thế nào cho ta tin sư huynh Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ của ta ở trong tay các ngươi?

Trầm mặc một lúc, Lạc Bắc khép mắt lại mà hỏi Hoài Ngọc. Mặc dù sắc mặt của hắn không hề có chút tức giận nhưng sự lạnh lùng của Lạc Bắc cũng đủ khiến cho Hoài Ngọc ớn lạnh.

- Ta chỉ có thể cam đoan rằng ta không nói dối. Nếu như bắt ta chứng minh thì ta cũng không có cách nào cả. - Hoài Ngọc cười khổ:

- Ta cũng không thể mang thẳng hai người đó tới đây, nếu không chưởng giáo Lạc Bắc sẽ ra tay cướp lấy. Nhưng nếu chưởng giáo Lạc Bắc có sự nghi ngờ thì có thể phái người đi cùng với ta về gặp hai vị sư huynh của ngài rồi sẽ biết ta có nói dối hay không.

Lạc Bắc liếc mắt nhìn Hoài Ngọc nhưng không nói lời nào. Hai mắt của hắn hơi chớp chớp không biết đang nghĩ cái gì.

Thấy sắc mặt của Lạc Bắc như vậy, Hoài Ngọc chỉ biết cười khổ:

- Chưởng giáo Lạc Bắc! Ngài nghĩ định bắt ta lại đổi lấy hai vị sư huynh. Hay là ngài nghĩ bắt ta có thể biết được hai vị sư huynh của ngài đang ở dâu? Có điều chuyện này cũng chẳng có tác dụng gì. Ngài cũng biết đối với Côn Luân ta chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng quan trọng. Hơn nữa ta cũng chỉ biết tuân lệnh tới đây để đàm phán chứ không biết hai vị sư huynh của ngài đang ở đâu.

- Đại lễ khai sơn sẽ tiếp tục cử hành. - Lạc Bắc nói thẳng:

- Việc này không có gì thay đổi.

Hoài Ngọc nghe thấy vậy thì há hốc miệng. Tới lúc này, nàng mới phát hiện ra rằng đứng trước mặt Lạc Bắc cơ bản nàng không hề có lấy một chút chủ động. Nhưng nàng cũng không ngờ được hắn lại kiên quyết như vậy.

Chẳng lẽ chưởng giáo nhìn lầm? Chẳng lẽ bản chất của hắn cũng là một kẻ vô tình?


Nhưng Lạc Bắc cũng chưa dứt lời. Hắn liếc mắt nhìn Hoài Ngọc rồi nói tiếp:

- Nhưng Côn Luân các ngươi chỉ muốn giết có một mình ta mà thôi, không phải sư huynh Lạn Hàng hay Huyền Vô Kỳ.

- Vì ngăn cản ta cử hành đại lễ khai sơn mà các ngươi sử dụng cách đó để áp chế? Cho dù các ngươi có giết hai người bọn họ thì lễ khai sơn của ta vẫn cử hành. Hoàng Vô Thần cũng chẳng được cái gì. Tin tức này có lan ra thì cũng chỉ làm cho người ta nhạo báng.

- Ngươi trở về nói với Hoàng Vô Thần, đại lễ của ta vẫn không thay đổi. Nhưng ta có thể giao dịch với các ngươi một lần nữa. Sau đại lễ, chỉ cần các ngươi thả hai sư huynh của ta thì ta có thể đi một mình, thậm chí không mang theo pháp bảo tới chỗ các ngươi chọn để gặp người của các ngươi.

- Cái gì? - Lần này thì Hoài Ngọc không giấu được sự khiếp sợ. Nàng không tin được vào tai mình.

- Đi một mình, thậm chỉ không mang theo pháp bảo tới nơi chúng ta chọn?

- Đúng vậy. - Lạc Bắc lạnh lùng nhìn Hoài Ngọc:

- Cho dù các ngươi có hiểu như thế nào, coi đó lấy ta để trao đổi hai sư huynh cũng được, mà cho các ngươi một cơ hội giết ta cũng được. Dù sao thì ta đã nói là làm được. Nếu như Hoàng Vô Thần lo lắng, chỉ cần các ngươi chứng minh được hai vị sư huynh của ta bình yên vô sự, thậm chí ta có thể tuyên bố trong buổi lễ khai sơn lập phái rằng sẽ một mình đi gặp Côn luân các ngươi.

- Chuyện này... - Hoài Ngọc chớp chớp mắt nhìn Lạc Bắc như lần đầu tiên mới gặp hắn.

- Điều kiện của ta so với điều kiện của các ngươi có thành ý hơn nhiều... Chỉ cần Côn Luân các ngươi giết được ta thì lễ khai sơn lập phái cũng chẳng có gì ảnh hưởng. Tới lúc đó, tất cả người tu đạo còn nghĩ Côn Luân các ngươi lợi hại. Ta vừa mới khai sơn lập phái, chính thức đối đầu với các ngươi đã bị tiêu diệt. Tất nhiên cũng không ngoại trừ việc ta đi một mình, không mang theo pháp bảo tới gặp các ngươi, các ngươi cũng không giết được mà để cho ta chạy thoát. Nếu vậy thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới đại lễ khai sơn. Bởi vì Côn Luân các ngươi chắc chắn không làm gì được ta, mà sau này cũng càng không đối phó được với ta. - Lạc Bắc dừng một chút rồi lại nhìn Hoài Ngọc nói tiếp:

- Dùng ta để đổi lấy Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ, chỉ có gánh thêm một chút phiêu lưu việc ta có thể trốn thoát. Đưa điều kiện của ta về cho Hoàng Vô Thần, ta tin chắc rằng y sẽ gánh lấy chuyện phiêu lưu này mà không từ chối.

- Mặc dù ta không phải là chưởng giáo Hoàng Vô Thần nhưng nếu chưởng giáo Lạc Bắc quả thật đưa ra điều kiện như vậy, ta có thể cam đoan chưởng giáo Hoàng Vô Thần sẽ không từ chối. - Hoài Ngọc nhìn Lạc Bắc rồi hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho mình bình tĩnh.

- Tốt nhất là hắn nên chấp nhận điều kiện của ta. - Lạc Bắc nhìn Hoài Ngọc mà nói với giọng lạnh như băng:

- Nếu sư huynh Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ của ta xảy ra chuyện gì thì ta thề cho dù Thương Lãng cung của ta có bị tan thành phấn, chỉ cần ta không chết ta cũng sẽ từ từ giết từng đệ tử Côn Luân một.

- Ta sẽ nhắc lại từng lời của chưởng giáo Lạc Bắc với chưởng giáo Hoàng Vô Thần. - Hoài Ngọc rùng mình. Vào lúc này, cho dù từ mặt nào, nàng cũng không thể coi những lời của Lạc Bắc nói chỉ là lời đe dọa.

- Nếu không còn gì nữa thì ngươi trở về phục mệnh với Hoàng Vô Thần đi. - Lạc Bắc gật đầu:

- Nếu Hoàng Vô Thần còn có điều kiện gì khác thì có thể nói. Nhưng nếu không phải vì chuyện hai sư huynh của ta, không phải việc hòa đàm thì đệ tử Côn Luân không nên có ý đồ tiến vào trong khu vực Thương Lãng cung. Nếu không ta đảm bảo họ không còn sống mà về.