La Phù

Chương 45: Binh gia trọng trấn. Câu Ly đạo

- Tây có Hoàng Hà, Bắc có sa mạc, Đông có vô số hòn đảo. Nam có Cự Nhạn môn loại trừ nguy hiểm.

Câu nói đó rất đúng với trọng trấn của phương Bắc.

Lúc này thiên hạ đại loạn, chiến tranh xảy ra liên miên. Khu vực Hán Bình đều bị hai tộc Hung Nô và rợ Khương của phương Bắc chia cắt, chiếm đóng, chống lại các quốc gia Trung Nguyên.

Hiện tại hai tộc Hung Nô và rợ Khương đã cử bốn vị thống soái, mười ba vạn quân, chiến mã năm vạn. Đội quân này được Hung Nô và rợ Khương trang bị Tuyết Lang cương đao. Trên chuôi đao có cái đầu sói dữ tợn, thân đao trắng như tuyết. Cả vạn quân cùng rút đao ra tạo thành sát khí lấn át tinh thần của người khác.

Hai tộc Hung, Khương chia binh chiếm đóng cũng không giống như những nơi khác có giặc cỏ xâm nhập. Nơi này thật ra đã mười sáu năm không có chiến sự, dân lưu vong, thợ thủ công, hiệu buôn tràn về đây tạo ra một cảnh tượng phồn hoa.

Từ cửa thành tới trung tâm của trấn là một con đường lớn đủ cho bốn xe ngựa. Một xe ngựa được kéo bởi bốn con ngựa, như vậy con đường này có thể đủ cho mười sáu con ngựa chạy song song.

Một con đường lớn nối liền hai đầu Nam Bắc, lại có vô số những con đường nhỏ như mạng nhện giăng khắp trong phạm vi ngàn dặm. Các cửa hiệu buôn và cửa hàng cho tới đêm khuya vẫn không hề thấy có sự vắng vẻ.

Nhiều năm ở đây có lẽ người ta quên mất bên ngoài chiến loạn đang xảy ra khắp nơi. Cũng quên mất nơi này lúc nào cũng có thể xảy ra một trận đại chiến.

Cuối mùa thu, trong lúc phía Nam vẫn còn đang ấm áp thì ở nơi phương Bắc hơi lạnh cũng càng lúc càng nhiều.

Lúc sáng sớm, trên nóc nhà vương một làn sương trắng biểu hiện chỉ cần một khoảng thời gian đó sẽ có một trận tuyết lớn.

Trong cái trấn quan trọng này, cái tửu lầu lớn nhất nằm ở phía Đông Nam có tên là Tri Vị lâu. Tri Vị lâu là sản nghiệp của đại thương nhân Vương Hưng Ký ở Tô Nam. Diện tích của nó chiếm vài mẫu. Nơi cửa lớn có hai bức thạch điêu cao gấp đôi chiều cao của con người. Đại môn được sơn son. Đồng thời nhìn quần áo của gia đinh có thể thấy được thực lực của Vương Hưng Ký đang vào thời kỳ đỉnh cao.

Vương Tri Vị là ông chủ của Tri Vị lâu cũng là tổng quản mười bảy cửa hàng của Vương Hưng Ký trong cái trấn này.

Sáng sớm ngày hôm đó gió lạnh thấu xương, từ trong phòng có thể nghe thấy được âm thanh những cơn gió lạnh thổi tới từ phương Bắc. Vương Tri Vị còn chưa ngồi dậy thì có thể nghe thấy bên ngoài có người quát to:

- Tất cả cút ngay. Nếu còn cản trở thì cẩn thận tính mạng của ngươi.

- Phong tỏa đường phố quanh đây. Hôm nay tất cả các cửa hàng đều không được mở.

- Người này là ai mà nói chuyện lại ngông cuồng như vậy.

Vương Tri Vị có chút ngạc nhiên nhanh chóng khoác chiếc áo choàng bằng lông rồi đẩy cửa sổ bước ra ngoài đường.


Thành đông là nơi phồn hoa náo nhiệt nhất. Có thể mở quán, lập cửa hiệu buôn ở đây thì sau lưng đều có nhân vật quyền quý giúp đỡ. Mà trong mỗi hiệu buôn có không ít võ sư, cao nhân tu luyện đạo thuật. Tơ lụa, vải vóc và lương thực từ phía Nam cùng với hương liệu phương Bắc đều thông qua những người này mà lưu chuyển.

- Các ngươi là ai? Các ngươi có lệnh của bốn vị thống soái không?

Từ trong khe cửa nhìn ra ngoài chỉ thấy hai đầu đường phố đều có đứng chín tên đại hán.

Chín tên đại hán đều mặc nhuyễn giáp màu đen. Không biết giáp đó được chế bằng thứ gì mà từ xa nhìn lại lấp lánh ánh sáng màu lam. Bộ nhuyễn giáp đó phủ kín cả gương mặt của đại hán chỉ chừa lại hai mắt và lỗ mũi.

Quan sát kỹ, Vương Tri Vị phát hiện đám đại hán đều đeo trường kiếm, chân đi giầy bó được đúc từ kim loại.

Mang giáp và đeo kiếm rõ ràng là làm trái với lệnh của bốn vị thống soái.

- Là Trương đại tiên sinh của Ngụy Tư Hào.

Hiện tại đứng bên đường là hai nam tử mặc trường bào màu xanh. Từ xa nhìn lại mặc dù không nhìn rõ được mặt nhưng có thể cạm nhận được sự kiêu ngạo của họ. Mà câu nói phong tỏa đường phố, cẩm mở cửa hàng vừa rồi đúng là do hai người đó nói. Còn đứng trước mặt hai người đó chất vấn là một nam tử nhìn giống quản gia, tuổi chừng bốn mươi có một bộ râu đài.

Vương Tri Vị nhận ra người đó chính là Trương Đại tiên sinh, quản gia của Ngụy Tự Hào.

Ngụy Tự Hào là của thương nhân Cự Cổ chuyên cầm đồ, buôn bán dược liệu. Nói về tiền và thế lực thậm chí còn đứng trên Vương Hưng Ký. Mặc dù khuôn mặt của vị Trương Đại tiên sinh không có gì đặc biệt, nhưng Vương Tri Vị biết y là một cao thủ sâu không thể lường. Bởi vì mấy năm trước, Vương Tri Vị nhìn thấy có một cái tên là Hằng Sanh Ký tranh giành buôn bán với Ngụy Tư Hào, không ai nhường ai, kết quả là Trương Đại tiên sinh nện cho Hằng Sanh Ký một chưởng, đánh bay chiếc xe ngựa nặng mấy trăm cân. Uy thế như vậy cho dù Vương Tri Vị là một cao thủ cũng phải mặc cảm. Mấy năm qua, Vương Tri Vị và vị chưởng quỹ của Ngụy Tự Hào có qua lại nên biết vị Trương Đại tiên sinh tinh thông đạo thuật, biết được rất nhiều thần thông.

Nếu như không có Ngụy Tự Hào và thực lực của bản thân thì làm sao mà y dám một mình nhảy ra giữa đám đại hán đông như vậy để chất vấn?

- A? Hóa ra là đệ tử phái Vương Ốc. Chẳng trách mà dám đứng ra.

Vương Tri Vị nhìn về phía hai nam tử mặc hoa phục đang đứng đối diện với Trương Đại tiên sinh. Nghe Trương Đại tiên sinh hỏi vậy, người bên tay trái có con mắt hình tam giác, mũi ưng liền nheo mắt:

- Có điều chúng ta là ai ngươi cũng không cần phải biết. Nhanh chóng lui ra. Nếu còn can thiệp vào thì đừng có mà hối tiếc.

Bị một câu nói chỉ thẳng ra sư môn, Trương Đại tiên sinh hơi giật mình. Tuy nhiên y ở Ngụy Tự Hào hơn hai mươi năm đã gặp qua rất nhiều chuyện, trong phạm vi ngàn dặm cũng có uy thế. Nếu như chỉ vì một câu nói của người ta mà lui thì hình tượng xây dựng trong hai mươi năm qua sẽ phải mất đi một nửa.

- Ngay cả lai lịch cũng không dám nói mà dám bảo ta đi thì có quá đáng không? - Trương Đại tiên sinh đứng thẳng người mà lên tiếng.


Hai gã nam tử mặc hoa phục nhìn những cửa hàng xung quanh đồng thời vẫn đứng nguyên tại đó. Chỉ có điều trên mặt họ xuất hiện nụ cười lạnh:

- Xem ra những người này đều coi ngươi cầm đầu. Thế cũng tốt. Vừa hay giết ngươi coi như giết gà dọa khỉ.

Câu nói của hai gã nam tử hoa phục đầy sát khí, vô cùng ngông cuồng. Nhưng đúng vào lúc đó từ xa liền vọng tới một âm thanh thản nhiên:

- Không phải nói nhiều để cho người ta chê cười. Chỉ là một tên đệ tử Vương Ốc. Giết đi.

Giết đi?

Giọng nói của người đó mặc dù thản nhiên nhưng cũng đủ khiến cho ngay cả những người đang lén nhìn qua khe cửa như Vương Tri Vị cũng lạnh người.

Ở nơi này cho dù là thống lĩnh cũng chưa chắc đã dám nói câu đó.

Vừa mới dứt lời, mười tám tia sáng màu trắng lao thẳng tới Trương Đạo tiên sinh.

- Phi kiếm?

Đồng tử của Trương Đại tiên sinh liền co lại, toàn thân cứng đờ.

Y có thể nhận ra được đám đại hán mang giáp ở hai bên đường có tài nghệ phi phàm. Nhưng y lại không thể ngờ được những người đó không phải là võ sư bình thường trên thế gian mà lại là người tu đạo.

Phàm là người tu đạo, trừ khi tu luyện tới cảnh giới Thiên Nhân hợp nhất như Nguyên Thiên Y, nếu không thì trên người sẽ có pháp lực dao động. Tuy nhiên mãi cho tới khi những người đó phóng ra phi kiếm, Trương Đại tiên sinh mới cảm nhận được pháp lực dao động rất mạnh.

Điều đó chứng tỏ mấy bộ giáp kia che giấu pháp lực của họ.

- Các ngươi là người của Câu Ly đạo?

Trong tích tắc, Trương Đại tiên sinh nghĩ tới một môn phái ở phía Bắc. Tổ sư của môn phái này từng đánh chết một con rắn biển tu luyện ngàn năm lấy cánh và xương của nó luyện chế thành một cái pháp bảo tên là Âm Lân hắc kỳ có thể phóng ra khói độc, thủy lôi. Đồng thời lớp da của nó thì luyện chế thành một đống áo giáp có thể tránh được đao thương, nước lửa. Phi kiếm tầm thường cũng khó làm cho họ bị thương. Đồng thời nó còn có một công dụng nữa là che giấu hơi thở của người tu đạo. Năm đó, Câu Ly đạo và một môn phái ở phía Bắc tranh hùng, đám đệ tử đã mặc loại giáp này rồi lẻn vào sơn môn của đối phương mà thu được toàn thắng.

- Không biết tự lượng sức mình.

Trương Đại tiên sinh lên tiếng thể hiện ý muốn hòa đàm đồng thời cũng chỉ phóng ra một cái pháo bảo bảo vệ bản thân. Nhưng hai gã nam tử hoa phục không trả lời chỉ hừ lạnh một tiếng rồi cả hai chẳng biết lấy từ đâu là môt tấm đại kỳ màu đen.

Tấm đại kỳ vừa mới giương lên, ngay lập tức khí đen đầy trời thổi xuống.

- Âm Lân hắc kỳ!

Trương Đại tiên sinh không ngờ được hai người đó không nói gì mà lấy ra pháp bảo lợi hải thì biết chuyện hôm nay không thể qua một cách dễ dàng. Y liền ném lên một tấm phù màu vàng.

Kim quang thần lôi phù vừa mới xuất hiện liền phóng ra một tia sét to bằng bàn tay, khiến cho đám tiểu thương lại càng thêm kinh hãi mà nằm rạp trên mặt đất.