La Phù

Chương 444: Kim thân!

Ads

Hình dạng của những lá cờ đó hết sức bình thường nhưng chỉ to bằng một ngón tay. Cột cờ có màu đen, lá cờ hình tam giác. Tuy nhiên màu sắc và hoa văn của mỗi lá cờ lại hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa, hình ảnh những loại bùa và hoa văn trên đó như từ rất xa xưa, hoàn toàn khác với những ký hiệu bây giờ cho ấy nó là một thứ pháp khí từ thời cổ.

Sau khi lấy ra bảy mươi hai lá cờ đó, Nhan Thọ Sơn lại cẩn thận móc ra một viên ngọc thạch gần như trong suốt có màu vàng.

Viên ngọc thạch đó to bằng hai bàn tay, hình chữ nhật. Bốn mặt xung quanh của nó đầy những phù điêu huyền ảo. Nhưng ở giữa lại bóng loáng như gương.

Nhìn thấy dòng khí từ trong viên ngọc thạch san hô của Thiết Cừu tràn ra, Nhan Thọ Sơn mới nhặt từ trong bảy mươi hai lá cờ ra bốn lá cờ có màu đỏ tía, vàng, xanh, lam mà phóng xuống. Lần này, Nhan Thọ Sơn lại sử dụng chân nguyên. Chỉ thấy bốn lá cờ hóa thành bốn tia sáng lao xuống bốn góc trong sơn trại của tộc Ma Tây rồi chui xuống đất.

Khi bốn lá cờ nhỏ bay xuống, viên ngọc thạch trong suốt trên tay y cũng xuất hiện rất nhiều những điểm sáng. Nhan Thọ Sơn lập tức điều khiển từng lá cờ nhỏ bay tới cắm vào những điểm sáng đó. Chỉ thấy những lá cờ sau khi cắm lên viên ngọc thạch lập tức biến mất như bị nó hút đi. Mà đồng thời với mỗi lá cờ biến mất, trên bề mặt của viên ngọc thạch cũng bắn ra một tia sáng như tia nắng vào một vị trí trong sơn trại rồi biến mất vào lòng đất.

....

- Na cổ Tát Mãn! Với thứ dược dịch này của ngươi có lẽ người bị hút hết khí huyết cũng có thể cứ được.

Trong động đá bố trí trận pháp, có một đóa hoa Mạn Đà La màu đỏ lơ lửng. Bên trong đóa hoa đó chính là tiểu Trà và tiểu Ô Cầu.

Thứ nước thuốc trong Tham Mộc thần đỉnh đã được điều chế xong. Dược chất bên dưới lớp chất lỏng cũng đã biến thành màu vàng nhìn chẳng khác nào nước. Mỗi giọt của nó vô cùng nặng. Đông Nhan lấy ra một cây ngân châm rồi điểm nhẹ về phía trước. Khi rút ra, trong động đá lập tức tràn ngập một mùi thuốc rất nồng. Sau khi ngửi thấy mùi thuốc đó, Đông Nhan liền nói vậy.

- Chẳng qua ta có Tham Mộc thần đỉnh nâng cao dược lực. Nếu không có nó, ta đã giao mấy thứ thuốc này cho ngươi luyện chế. Mà chắc chắn rằng sau khi luyện chế xong nó còn mạnh hơn cả ta. - Na cổ Tát Mãn nhìn Đông Nhan nói:

- Luận thật chế thuốc cứu người không ai có thể sánh được với ngươi và phụ thân của ngươi.

Đông Nhan lắc đầu:

- Cái này thì chưa chắc. Phụ thân củ ta có nói trong Sắc Lặc tông có mấy vị thượng sư với trình độ không kém người.

- Chưa tận mắt thấy không biết thật hay giả. - Sau khi nói xong, Tát mãn quay đầu nhìn Lạc Bắc nói:

- Với số nước thuốc này, nếu không có gì bất ngờ thì cũng đủ để cứu tiểu Trà và tiểu Ô cầu. Có điều để đi tìm lại đủ số dược liệu này cũng không phải dễ. Vì để bảo đảm, ta chuẩn bị rút Ma huyết từ trong cơ thể của tiểu Trà, bảo đảm cho nàng được an toàn. Ngươi thấy thế nào?

- Ta cũng thấy như vậy là chắc chắn nhất. - Lạc Bắc nhíu mày, cũng không dám khẳng định:

- Nàng bị U Minh ma huyết xâm nhập quá lâu, chỉ sợ khí huyết trong người đã hóa hết thành U Minh ma huyết. Hơn nữa, đối với ta, nàng ấy còn quan trọng hơn cả tiểu Ô Cầu. Mặc dù ta đều hy vọng nàng và tiểu Ô Cầu nhanh chóng thay đổi, nhưng nếu phải lựa chọn, ta quyết định cho nàng ấy tỉnh lại trước. Nếu cứu xong tiểu Trà, nếu nước thuốc không đủ, ta sẽ từ từ tìm kiếm những thứ dược liệu này rồi cứu tiểu Ô Cầu cũng được.

"Nếu hiện tại phong ấn cùng với tiểu Trà là ta vậy ngươi sẽ cứu người nào trước?" Thái Thúc nhìn thấy Lạc Bắc nhíu mày lo lắng, đồng thời khi nghe hắn nói vậy, nàng chợt nảy sinh ý nghĩ đó. Nhưng Thái Thúc lập tức tự mắng mình:" Thái Thúc! Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"

- Nếu vậy chúng ta sẽ thử.

Tát mãn cũng không có ý tưởng nào khác. Sau khi gật đầu với Lạc Bắc, nàng vung cây đoản trượng lên. Từng dòng ánh sáng màu lục như dòng nước lập tức tưới lên sáu quả cầu thủy tinh màu vàng trên sáu cây cột đá.

Khi sáu quả cầu bay lên, tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Toàn bộ trận pháp Thiên ngân cũng bắt đầu khởi động. Một dòng Thiên ngân từ dưới đất lập tức chảy ra tạo thành một dòng suối bạc hội tụ trong những cái rãnh của trận pháp khiến cho toàn bộ động đã được phủ đầy ánh sáng màu bạc.

- Sao lại thế này?

Nhưng đúng vào lúc này, Lạc Bắc chợt cảm nhận được trong cơ thể có cảm giác ngòn ngọt, say say.

Cái cảm giác đó giống như người thường bị bệnh nặng, khí huyết phù lên. Từ khi Lạc Bắc tới La Phù, bắt đầu tu đạo cũng không còn bị chuyện này nữa.

Lạc Bắc kinh hãi nhưng cũng thấy đám người na cổ Tát mãn, Đông Nhan, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc đều biến sắc loạng choạng như muốn ngã. Lạc Bắc chưa kịp có suy nghĩ thì cảm nhận được có rất nhiều thứ gì đó nho nhỏ rơi xuống da thịt của mình. Những thứ đó như có sức sống, ngọ nguậy như mấy con sâu định chui vào trong thân thể của Lạc Bắc.

Mấy thứ này quá nhỏ khiến cho mắt thường khó có thể thấy được. Lại thêm chúng mỏng manh như sương mù có thể thấm vào trong thân thể.

Ngay khi Lạc Bắc cảm nhận được mấy thứ đó bám vào da thịt thì toàn bộ vùng ngực của hắn đã cứng đờ.

- Là cổ trùng.

Lạc Bắc lập tức hiểu ra rằng vô tình hít phải rất nhiều cái thứ này. Mà chúng thật sự là vật sống. Chẳng cần phải nội thị, Lạc Bắc có thể cảm nhận được chúng đều là cổ trùng, có thể chạy trong người.

- Ma Dụ hoa độc! Thực ngọc cổ trùng.

- Có người lén ra tay với chúng ta.

Cùng lúc đó, sắc mặt của Đông Nhan sầm xuống, lấy trong người ra hai cái bình ngọc nhanh chóng đổ hai viên mà nuốt.


Sau khi nuốt hai viên đan dược, Đông Nhan lập tức trở lại bình thường đồng thời lập tức đổ ra mấy viên đan dược đưa cho đám người Lạc Bắc và Thái Thúc.

Nuốt hai viên đan dược của Đông Nhan vào miệng, Lạc Bắc lập tức cảm nhận được có hai dòng khí tản ra chấn động toàn thân rồi sau đó cảm giác mệt mỏi biến mất. Đám cổ trùng chui vào trong người cũng bị giết chết.

Đột nhiên, toàn bộ trời đất rung chuyển, ánh sáng trong trận pháp Thiên ngân cũng chớp sáng liên tục.

- Không ổn!

Na cổ Tát Mãn biến sắc, vung cây đoản trượng trong tay lên. Ánh sáng từ sáu quả cầu thủy tinh lập tức biến mất. Ngay cả Thiên ngân cũng thấm xuống lòng đất khiến cho trận pháp ngừng lại. Cùng lúc đó, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt của Lạc Bắc. Tiểu Trà và tiểu Ô cầu trong trận pháp lập tức hóa thành một tia sáng mà chui vào mi tâm của hắn.

- Thái Thúc! Các ngươi không cần phải ra ngoài.

Sau âm thanh đó, Lạc Bắc như một tia chớp từ trong động đá vôi xông ra ngoài.

-Ầm ầm!

Trong lúc mặt đất tộc Ma Tây rung chuyển, Kim tinh cự chu hạ xuống.

Lúc này, toàn bộ sơn trại của tộc Ma Tây vốn hết sức náo nhiệt đã trở nên yên tĩnh. Tất cả người trong tộc Ma Tây đều ngủ say. Những cây cờ nhỏ trong tay Nhan Thọ Sơn đều đã biến mất trên viên ngọc thạch màu vàng. Chỉ thấy bảy mươi hai điểm sáng trên viên ngọc thạch của y vẫn lấp lánh như những vì sao trên trời.

Mà vào lúc này, nguyên khí trong trời đất tại tộc Ma Tây cũng trở nên hỗn loạn chẳng khác nào Nam Thiên Môn.

- Được rồi! Ngoài trừ mấy người kia ra, trong cái tộc này không còn cao thủ nào khác.

Kim tinh cự chu hạ xuống sơn trại, Nhan Thọ Sơn lập tức quay sang nói với Vũ Mạc Thạch:

- Nhị đệ! Lập tức lôi mấy người đó ra.

- Được!

Trong lúc này, ánh mắt củ Vũ Mạc Thạch tràn ngập một sự hưng phấn và hồi hộp. Trước đây, mặc dù y đã làm nhiều chuyện như thế này nhưng khi nhảy từ trên Kim Tinh cự chu xuống, y vẫn có chút cứng người. Bởi vì y biết tu vi của mấy người trong sơn trại hơn xa so với những người bọn họ ra tay trước đây. Nếu trước khi trận pháp bố trí xong mà bị phát hiện thì kết quả của họ sẽ vô cùng thê thảm. Nhưng hiện tại, Nhan Thọ Sơn đã bố trí xong trận pháp nên đối với bọn chúng coi như đã thành công một nửa.

Không hề có lấy một chút chần chừ. Sau khi gật đầu, Vũ Mạc Thạch liền vươn tay, thả con châu chấu của y ra.

- A?

Nhưng đúng vào lúc này, từ một nơi cách Kim tinh cự chu khoảng ba, bốn trượng, Thiết Cừu đang quan sát toàn bộ sơn trại đột nhiên ngẩng đầu lên.

Một bóng người từ trong một cái tòa nhà ở phía cuối sơn trại nhảy ra.

- Người này tu luyện pháp quyết thân thể thành thánh.

- Ngay cả Ma Dụ hoa độc và Thực ngọc cổ trùng cũng không ảnh hưởng tới hắn.

Đồng tử của Vũ Mạc Thạch và Nhan Thọ Sơn đều co lại.

- Đi!

Vũ Mạc Thạch thả con châu chấu trong tay đồng thời bắn ra một làn sương màu hồng rồi lao về phía cái bóng người kia.

Thứ khói độc này, ngoại trừ Dạ Ma Thiên ra không một ai biết cách giải độc. Nếu nó thấm vào thân thể, hoàn toàn dung hợp với chân nguyên thì cho dù là người tu đạo có tu vi Nguyên Anh đại thành, Nguyên Anh cũng bị trúng độc. Cho dù vất bỏ thân thể cũng không được.

Mặc dù không biết thân phận của Đông Nhan nhưng hai người Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch cũng đoán nàng có quan hệ với Dạ Ma Thiên.

Càng làm cho hai người kinh hãi đó là người thanh niên kia không ngờ lại chính là Thất hải yêu vương Lạc Bắc.

Na cổ Tát Mãn không biết nhiều chuyện trong giới tu đạo nhưng Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch lại biết rất rõ.

Gần như trong lòng tất cả những người tu đạo thì Thập Đại kim tiên là những nhân vật tối cao. Nhưng hiện tại thanh danh của Lạc Bắc còn vượt qua cả Thập đại kim tiên.

Nếu như biết trước thân phận của hắn thì cho dù có cho Nhan Thọ Sơn một trăm lá gan, y cũng không dám có ý nghĩ ra tay với hắn.

Ngay cả Côn Luân cũng không thể giết được Lạc Bắc vậy mà không ngờ y còn ra tay, lại còn định giết hắn đoạt lấy pháp bảo.


- Lạc Bắc! Ngươi hãy thả chúng ra đi.

Sau khi thả Hủ Thần bích yên vào người chúng, Đông Nhan liền nói với Lạc Bắc.

Lạc Bắc gật đầu để Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch xuống. Nhan Thọ Sơn đau khổ giơ lên viên ngọc thạch màu vàng nhạt trong tay. Một làn ánh sáng từ viên ngọc thạch tản ra lập tức hóa thành những lá cờ. Cùng lúc đó, Vũ Mạc Thạch cũng bắt đầu vung tay bắn ra từng làn khói thuốc màu xám.

Đùng nói là trúng phải Hủ thần bích yên của Đông Nhan khiến cho sự sống nằm trong tay nàng. Chỉ với thân phận của Lạc Bắc cũng đủ khiến cho Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch sợ chết khiếp.

- Đây là pháp bảo trận độ? Dường như nó là một thứ pháp khí thời thượng cổ. Không ngờ có thể bày được một cái trận pháp nhanh như vậy.

- Hai người này một người có tu vi Kim Đan hậu kỳ còn một người là Nguyên Anh sơ kỳ.

Sau khi bảy mươi hai lá cờ xuất hiện, Lạc Bắc liền cảm nhận được nguyên khí trong trời đất trở lại bình thường. Căn cứ vào pháp lực dao động của hai người, Lạc Bắc có thể cảm giác được, Nhan Thọ Sơn đã đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ, còn Vũ Mạc Thạch cũng đã tới Kim Đan hậu kỳ. Cả hai người so với đám người Kim Đan hậu kỳ phổ biến trong Nam Thiên môn hoàn toàn cách biệt.

- Chết rồi.

Cùng lúc đó Lạc Bắc cũng cảm nhận được Thiết Cừu nằm ngất trên mặt đất đã hoàn toàn suy kiệt, sức sống biến mất.

Vốn thương thế của Thiết Cừu mặc dù nặng nhưng cũng không tới mức trí mạng. Hiện tại khí huyết đột nhiên suy kiệt mà chết đó là do y đã nuốt viên đan dược màu đỏ rồi tới bây giờ bị tác dụng phụ. Với tác dụng phụ đó, bình thường Thiết Cừu có thể chịu dược nhưng hiện tại do bị thương nặng mà ngất đi nên y không chịu nổi.

- Tự tìm cái chết thì đừng mong sống.

Đông Nhan lạnh lùng liếc mắt nhìn cái xác của Thiết Cừu rồi giơ tay lên bắn ra hai tia sáng đen vào mi tâm của Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch.

Hai tia sáng đen vừa mới chui vào, chân nguyên trong người Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch như ngưng lại, không thể sử dụng tới một chút chân nguyên.

- Lạc Bắc! Ngươi không cần phải xử lý hai tên này vội. Nhanh chóng đi vào thôi.

Đúng lúc này, Na cổ Tát Mãn đột nhiên xuất hiện, vội vàng nói với đám người Lạc Bắc.

Lạc Bắc giật mình:

- Na cổ Tát Mãn! Có chuyện gì vậy?

- Nước thuốc mà ta luyện chế trong Tham mộc thần đỉnh bị nhiễm Ma Dụ hoa độc của chúng nên dược tính thay đổi. Mặc dù ta đã thêm mấy vị đan dược, đẩy Hoa Dụ ma độc ra ngoài nhưng chỉ có thể giữ được cho nó không thay đổi trong nửa canh giờ. Sau nửa canh giờ, nước thuốc sẽ mất tác dụng. Phải lập tức sử dụng Thiên ngân pháp trận, nếu không thì không kịp.

- Lạc Bắc! Ngươi đi vào trước.

Đông Nhan biến sắc, bắn ra một hạt châu trong suốt. Trong nháy mắt nó hóa thành một làn khói nhẹ, bao phủ cả sơn trại.

Người của tộc Ma Tây, ngoại trừ Na cổ Tát Mãn ra thì đều là người thường. Hiện tại bọn họ được Vũ Mạc Thạch sử dụng giải dược khiến cho tỉnh lại. Nếu để cho họ nhìn thấy Tinh kim cự chu chắc chắn sẽ vô cùng khiếp sợ. Lúc này, không có thời gian xử lý nên Đông Nhan bắn ra hạt châu trong suốt đó để bọn họ ngủ say một đêm. Sau khi thu dọn xong sẽ không làm cho cuộc sống của họ thay đổi.

Lạc Bắc cũng chẳng hề do dự. Hắn vừa mới cử động chân nguyên cũng tuôn ra cuốn lấy Nhan Thọ Sơn, Vũ Mạc Thạch và cái xác của Thiết Cừu vào trong động đá chỉ để lại Tinh Kim cự chu nằm đó.

Lạc Bắc vừa mới tiến vào trong động đá, Na cổ Tát Mãn lập tức vung pháp trượng bắn ra một vầng ánh sáng màu lục vào trong sáu quả thủy tinh cầu.

Một tia sáng màu hồng từ trong tay Lạc Bắc cũng lao ra rồi đóa hoa Mạn Đà La lại một lần nữa lơ lửng trong trận pháp Thiên ngân.

"Không ngờ trong cơ thể của hắn lại phong ấn hai thứ ma vật như vậy. Không biết hắn dùng pháp thuật gì mà có thể phong ấn ma vật trong cơ thể?"

"Bọn họ định lợi dụng trận pháp này để luyện hóa ma vật? Không ngờ ta lại nghĩ bọn họ là Tán Tu. Đúng là có mắt như mù. Đáng chết"

Lúc này, tâm của Nhan Thọ Sơn như đã chết, không còn suy nghĩ gì nữa. Nhìn thấy trận pháp Thiên ngân khởi động rồi lại thấy được tiểu Trà và tiểu Ô cầu được phong ấn trong cơ thể của Lạc Bắc. Cái pháp thuật kỳ diệu như thế khiến cho tâm trạng của y lúc này không thể diễn ta bằng lời.

- Hai người các ngươi ngoan ngoãn ở đó cho ta. Nếu còn làm gì nữa...hoặc không cứu được tiểu Trà ta sẽ cho các ngươi sống không bằng chết.

Đông Nhan không để ý tới lúc này Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch đang suy nghĩ gì. Khi tiến vào, liếc nhìn qua nước thuốc trong Tham mộc thần đỉnh, liền nói một câu như vậy.

Vốn Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch đã nghĩ rằng lần này chắc chắn phải chết. Tâm tính của người tu đạo so với người thường cứng rắn hơn nhiều. Cái chết thật ra còn không sợ bằng tu vi và thần thông của Lạc Bắc. Nhưng câu nói của Đông Nhan khiến cho cả hai người sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cảm tưởng gần như đái ra quần.

Cái chết không đáng sợ. Cho dù thế nào thì chết vẫn là chết. Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch có nghe nói một người tu đạo giết chết một vị bằng hữu của Dạ Ma Thiên. Kết quả khi Dạ Ma Thiên bắt được người đó liền cắt đầu y rồi gắn vào thân của một con lợn cái khiến cho y biến thành đầu người thân động vật mà không thể chết được. Sự tra tấn như vậy đúng là không ai có thể chịu nổi.

.......

Na cổ Tát Mãn dốc hết sức điều khiển trận pháp Thiên Ngân. Trong chốc lát, toàn bộ cái động lóe lên ánh sáng màu bạc. Thiên ngân trong trận pháp cũng trào lên tạo thành một vầng ánh sáng màu bạc bao phủ đóa hoa Mạn Đà La.

- Việc này không thể chậm được. Lạc Bắc! Ngươi giải phong ấn đi. - Thấy trận pháp Thiên ngân đã khởi động xong, Na cổ Tát Mãn hít một hơi thật sâu rồi nói với Lạc Bắc.

- Được!

Lạc Bắc tập trung tinh thần, tâm niệm hơi động, những bông tuyết bao phủ tiểu Trà và tiểu Ô cầu lập tức vỡ vụn khiến cho một làn huyết khí tràn ra.

Trong nháy mắt khi những bông tuyết màu đỏ vỡ vụn, vô số những tia sáng bạc lập tức tràn về phía tiểu Trà và tiểu Ô cầu.

Na cổ Tát Mãn biết tiểu Trà và tiểu Ô cầu khác với Thất Hải Yêu Vương thú, không bị Lạc Bắc khống chế cho nên điều khiển trận pháp càng thêm cẩn thận.

Trong trận pháp Thiên Ngân, khi toàn bộ những bông tuyết màu đỏ bao quanh tiểu Trà và tiểu Ô Cầu vỡ nát, cả hai như vừa tỉnh lại trong giấc mộng. Nhưng gần như đồng thời, tiểu Trà cũng nhìn thấy vô số những tia sáng bạc vọt tới. Nhìn thấy Lạc Bắc đang đứng bên ngoài trận, nàng lập tức sợ hãi hét lên:

- Lạc Bắc! Ngươi định làm gì?

Trong tiếng hét của mình, tiểu Trà sử dụng Huyết Trì trên đỉnh đầu hóa thành ánh sáng màu hồng bao phủ mình và tiểu Ô cầu, định ngăn cản Thiên ngân đang vọt tới.

Nhưng vào lúc này, sau khi trải qua trận chiến với bốn vị Pháp vương của Hoa giáo, tiểu Trà và tiểu Ô cầu đã mất hơn nửa lực lượng. Hơn nữa, thiên ngân vốn là thứ khắc tinh của U minh ma huyết. Nên khi cả hai va chạm vào nhau, U Minh ma huyết lập tức biến thành thể rắn. Chỉ trong chốc lát, tầng tầng lớp lớp bạc bám vào bên ngoài. Ánh sáng màu hồng xung quanh tiểu Trà và tiểu Ô cầu biến thành màu bạc. Thân thể của cả hai cũng cứng đờ, chỉ còn lại nét mặt đầy kinh hãi của tiểu Trà. Thoáng cái, gương mặt đầy ma tính của tiểu Trà cũng trở nên sáng bóng màu bạc.

- Ta muốn cứu ngươi về. - Lạc Bắc nhìn tiểu Trà từ từ biến thành một bức tượng bằng bạc mà thầm trả lời câu hỏi của nàng.