Pháp quyết phi độn cũng là một loại pháp thuật. Mà bất cứ pháp thuật nào từ một quả cầu lửa nho nhỏ cho tới pháp thuật hủy thiên diệt địa như Lục đạo phật nghiệp hồng liên khi phóng ra đều phải tập trung tinh thần. Nếu chỉ sai lầm một chút thì cho dù là một cái pháp thuật nhỏ cũng mất đi hiệu lực, nặng thì dẫn tới hậu quả khác nghiêm trọng hơn. Cho nên liên tục phi độn sẽ tổn hao tinh thần rất nhiều. Đoàn người của Từ Hàng Tĩnh Trai do lĩnh hội được đạo lý của Từ Hàng Tâm đăng trận cho nên mới có thể cố gắng phi độn trong một thời gian dài như vậy.
Mà vào lúc này, Lạc Bắc không muốn bản thân tới chậm một chút nào.
Hắn biết lúc trước, lão Triệu Nam không xuất hiện ở núi Đại Đông chứng tỏ được tu vi của lão kém so với Kỳ Liên Liên Thành. Nếu Kỳ Liên Liên Thành đã tới thành Thiên Nhất, lão Triệu Nam không phải là đối thủ của y thì chắc chắn sẽ gặp bất trắc.
“ Ầm! một ngọn lửa màu vàng chợt vọt lên không trung giống như một vầng trăng trong đêm đen, chiếu sáng khắp nơi.
Người phóng ra ngọn lửa đó chính là một tên đệ tử Thanh ti của Côn Luân đang ở trên đỉnh một ngọn núi thuộc Cổn châu. Lần này, Kỳ Liên Liên Thành đưa người tới thành Thiên Nhất vây giết lão Triệu Nam không chỉ có một trăm người tu đạo kia. Trong khu vực Cổn châu, y đã bố trí rất nhiều lực lượng.
Ngọn lửa đó chính là cách thức mà đệ tử Thanh ti của Côn Luân dùng để truyền tin. Trên thực tế, đệ tử Thanh ti dùng ngọn lửa có sự khác biệt về độ sáng, thậm chí là một số hình thù độc đáo để truyền tin.
Mà vào giờ khắc này, vầng sáng đó đại diện cho ý nghĩa là có người tới đây với pháp lực dao động rất mạnh.
Theo ngọn lửa đó phóng lên, có hai bóng người được bao bọc một ánh sáng màu hồng lục nhanh chóng bay lên, lao về phía vị trí mà đệ tử Thanh ti của Côn Luân đã chỉ... Hiển nhiên là hai bóng người đó cũng là người của Kỳ Liên Liên Thành. Giờ phút này, bọn họ muốn biết được người đang tới là ai. Nhưng khi hai cái bóng đó vừa mới vọt lên cao thì đột nhiên như bị một cái chùy vô hình đánh trúng mà giống như một ngôi sao chổi bay xuyên qua bầu trời đêm, không biết bị đánh bay tới tận nơi nào.
Tên đệ tử Thanh Ti vừa mới phóng ra ngọn lửa, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng đó. Hai người vừa rồi rõ ràng có tu vi cao hơn y rất nhiều, nếu không cũng chẳng dám lao lên để xem đối phương là ai... Nhưng dường như đối phương chẳng hề nhiều lời đã đập chết cả hai như đập chết hai con ruồi.
Tên đệ tử Thanh Ti của Côn luân vô cùng khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn đám mây đen cuồn cuộn kéo tới. Bên trong đám mây có một bóng người tản ra s khí lạnh tới thấu xương.
“ Người kia là ai? “
Dưới uy áp từ trong đám mây tản xuống tên đệ tử Thanh Ti há miệng nhưng không nói được tiếng nào. Thậm chí y còn quên cả chức trách của mình, cơ bản không dám tiếp cận xem người đó là ai.
Lạc Bắc cũng đã phát hiện ra tên đệ tử Thanh ti của Côn Luân đó nhưng hắn không hề giết. Bởi vì đối với Lạc Bắc thì lúc này điều cần nhất là thời gian.
Trong tình huống như vậy, hắn cũng cảm nhận được lúc trước, Thái Thúc, Lạn Hàng, Huyền Vô Kỳ, Nạp Lan Nhược Tuyết và rất nhiều người không quen biết tại sao lại tới núi Đại Đông. Càng như vậy, hắn càng không muốn để cho họ bị thương.
Hắn muốn gây dựng một lực lượng có thể chống lại Côn Luân là vì cái gì?
Thực sự đó không phải vì dã tâm của hắn, cũng không phải hắn muốn trở thành bá chủ một phương. Hắn chỉ muốn có khả năng bảo vệ những người quan trọng của mình.
Cho nên đối với một số ít người mà nói vì lợi ích có thể bất chấp mạng sống của vài người nhưng đối với Lạc Bắc thì có vài người, có những điều lại đáng cho hắn dùng hết sức để bảo vệ.
.........
Trong đêm đen, rất nhiều người tu đạo lặng lẽ tới gần đoàn người của Lạc Bắc, hình thành thế bao vây.
Nhưng pháp lực dao động và sát khí của Lạc Bắc khiến cho đám người tu đạo đó ớn lạnh... Đây là Lạc Bắc? Không ngờ hắn lại chưa chết và tu vi tới được mức như thế này?
Không một ai dám có hành động gì. Bởi vì ngoại trừ cảm nhận được tu vi của Lạc Bắc ra thì Kỳ Liên Liên Thành lại không hề xuất hiện.
Kỳ Liên Liên Thành đang ở đâu?
Trong suy nghĩ của tất cả mọi người đều xuất hiện một thứ cảm giác bất an.
...........
Trong bóng đêm, một cái chòi nghỉ mát cũ nát đột nhiên hơi rung rung. Mặt đất bên dưới nó vốn đang yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một trận lốc cuốn rất nhiều cành lá khô héo lên không trung như chuẩn bị xuất hiện một trận mưa.
Nơi không trung trên cao, trong tầm mắt của mình, Lạc Bắc đã có thể thấy được hình dạng của thành Thiên Nhất. Nhưng vào lúc này, hắn chợt ngừng lại.
Một mùi máu tanh nồng bốc lên.
Mặc dù đang ở trên cao cả nghìn trượng nhưng với giác quan thứ sáu nhạy bén, Lạc Bắc vẫn cảm nhận được không khí trước mặt có mùi máu tanh. Ngoại trừ mùi tanh ra thì còn có một thứ cảm giác đặc biệt đó là dường như đã có một thứ pháp thuật gì rất mạnh được thi triển để lại sự độc đáo của nó còn vương trong nguyên khí của trời đất.
- Chẳng lẽ ta tới chậm rồi sao?
Lạc Bắc rùng mình, hơn dừng lại một chút rồi như một tảng thiên thạch rơi xuống bên dưới.
- Có chuyện gì vậy?
Lúc này, Đông Bất Cố và Nạp Lan Nhược Tuyết bám theo sau cũng mất rất nhiều chân nguyên. Tu vi của hai người mặc dù rất cao nhưng chân nguyên lại không được hùng hậu như Lạc Bắc. Trong tình trạng phi độn như vậy, nếu phải đối địch, hai người chắc chắn không thể bằng được lúc bình thường. Nhưng khi nhìn thấy Lạc Bắc hạ xuống, cả hai người chẳng hề nghĩ ngợi liền lướt theo.
Là một trong Ngũ công tử của Trạm Châu Trạch Địa, Đông Bất Cố còn gặp nhiều cảnh tượng máu tanh hơn đám người Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết nhiều. Nhưng theo Lạc Bắc hạ xuống, nhìn cảnh tượng trước mặt, y vẫn cảm thấy ơn lạnh.
.........
Khoảng đất hoang trước mặt mọi người đã bị biến thành màu tím. Ít nhất có hơn trăm thi thể của người tu đạo vương vãi khắp nơi.
Nếu tu vi của những người tu đạo này chỉ là nhân vật hạng hai hạng ba thì chẳng có gì để nói. Đông Bất Cố đã nhìn thấy cảnh tượng người chết còn nhiều hơn thế này rất nhiều. Nhưng hiện tại, y vẫn còn có thể cảm nhận được khí tức chân nguyên còn sót lại của bọn họ... Những người tu đạo ở đây không một ai không phải là nhân vật có tu vi cực cao, trong đó có một hai, người thậm chí không hề kém y là mấy.
Nhìn người tu đạo tu vi cao như vậy muốn diệt một môn phái cũng thừa sức vậy mà lại chết ở đây?
“ Đây là người của Kỳ Liên Liên Thành! “
Đông Bất Cố quan sát những xác chết rồi khẳng định như vậy. Nhưng y vẫn không thể khiến cho bản thân mình bình tĩnh:
- Là ai giết những người này?
Lạc Bắc cũng cảm thấy khiếp sợ. Mặc dù hắn, Đông Bất Cố, Nạp Lan Nhược Tuyết và cả thủ lĩnh của Ảnh la sát liên thủ cũng chưa chắc có thể giết được nhiều người tu đạo mạnh như vậy. Chưa nói tới lúc này, Lạc Bắc có thể nhận ra được tất cả đều bị một cách thức hết sức đơn giản, đánh gẫy đầu, hoặc bẻ gãy cổ... Là ai mà có được sức mạnh giết nhiều người ở đây như vậy?
- Đó chắc chắn là sư phụ ta.
Nạp Lan Nhược Tuyết đang ở phía sau đột nhiên lên tiếng.
- Bắc Minh vương? - Lạc Bắc và Đông Bất Cố đều quay đầu nhìn Nạp Lan Nhược Tuyết.
- Ngoại trừ người ra thì không còn ai có được năng lực như vậy. - Nạp Lan Nhược Tuyết có chút vui sướng nhưng nét mặt vẫn không giấu được sự khiếp sợ và lo âu.
Ngoại trừ chân nguyên mà nàng cảm thấy quen thuộc ra, tất cả pháp bảo có ở đây đều bị thu hết. Phong cách hành sự như vậy chính là của núi Chiêu Diêu vốn thiếu vật tư trầm trọng.
Hiển nhiên nơi này là do Bắc Minh vương ra tay. Nàng khiếp sợ là vì Bắc Minh vương đột nhiên xuống núi. Còn lo âu đó là vì không biết Bắc Minh vương giao thủ với Kỳ Liên Liên Thành không biết thắng bại như thế nào.
- A?
Nhưng đúng vào lúc này, nàng đột nhiên cảm nhận được một làn pháp lực dao động di chuyển tới gần. Nhưng nàng cũng nhận ra Lạc Bắc đột nhiên cứng người và rồi ánh mắt như có một cái gì đó không thể diễn tả được bằng lời.
- Lão...lão Triệu Nam?
Lạc Bắc khó khăn quay người lại. Trong bóng đêm, hắn nhìn ra xa có thể thấy được lão Triệu Nam đang đi về phía mình. Vào lúc này, Lạc Bắc như quay trở lại La Phù, về tới lần đầu tiên khi mình nhìn thấy lão.