- Những người này dường như không phải cùng một triều đại, tại sao lại chết ở đây? - Đông Bất Cố và Nạp Lan Nhược Tuyết suy nghĩ hết sức nhanh nhạy nên nhận ra điều đó.
- Trước tiên xem cái địa lăng này là do ai xây rồi hãy nói sau.
Lạc Bắc lắc đầu rồi giống như một cánh chim nhanh chóng lướt về phía cuối con đường.
“ Trong cái điện này chẳng lẽ còn có trận pháp? “
Khác với người thường, thần thức, cảm giác của người tu đạo sẽ tăng lên theo tu vi, có thể giúp cho bọn họ thấy được rất nhiều nơi tầm mắt không nhìn tới. Mà sau khi tu vi của Lạc Bắc tăng lên, thần thức đã có thể bao phủ phạm vi mấy trăm trượng. Gần như trong nháy mắt khi hắn lao lên, Lạc Bắc liền cảm nhận được ngôi chủ điện bị tàn phá đó dường như có pháp lực dao động rất mạnh.
Lạc Bắc hơi dừng lại một chút rồi đột nhiên lướt nhẹ về phía trước khiến cho người ta có một cảm giác huyền diệu. Tâm niệm của hắn khẽ động, một thứ lực lượng vô hình liền tản ra từ người Lạc Bắc, giống như có hai bàn tay khổng lồ nắm lấy cửa điện mà kéo ra.
“ Rầm! hai cánh cửa điện bị kéo ra ngoài ném sang hai bên con đường.
Nhìn bề ngoài, ngôi điện vô cùng rách nát nhưng bên trong lại vẫn rắn chắc như trước, không hề có lấy một chút nào hư hại. Mà trong toàn bộ ngôi điện hoàn toàn sáng trưng bởi một thứ ánh sáng màu hồng.
Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết, Đông Bất Cố cùng với Xích La và Bích Hải Tử đều nhìn thấy ánh sáng màu hồng phát ra.
Chỉ thấy chính giữa điện có một cái quan tài bằng ngọc, phía sau có một cái bãi đá hình trụ như bày đặt công phẩm gì đó. Ánh sáng màu hồng đúng là phát ra từ cái bệ đá đó.
“ Đây là một cái pháp bảo lợi hại! “
Xích La và Bích Hải Tử nhìn thấy ánh sáng màu hồng liền để thần thức bọc lấy. Thoáng cái, cả hai người phát hiện ra bản thể của nó dường như là một cái nhẫn tản ra pháp lực dao động rất mạnh. Thứ pháp lực dao động như vậy chỉ có pháp bảo thượng đăng mới có.
Phát hiện ra điều đó, Bích Hải Tử còn đỡ, mà sắc mặt của Xích La trở nên hết sức khó coi. Bởi vì cái địa lăng này do y phát hiên ra nhưng hiện tại đành trơ mắt nhìn, chỉ biết làm mai mối cho Lạc Bắc.
“ Vù! “ Ngay lúc Xích La biến sắc, nghiến răng nghiến lợi thì Lạc Bắc, Đông Bất Cố và Nạp Lan Nhược Tuyết đã lướt vào trong điện.
Cả ba người có thể khẳng định pháp lực dao động tản ra từ cái pháp bảo này chứ không phải trận pháp bên trong.
.........
Khí thế trong nội điện cũng hết sức hoành tráng, hơn nữa kiến trung xung quanh đều hình tròn giống như một cái màn trời bao phủ.
Trên vách tường xung quanh điêu khắc đầy các loại pháp khí, kim hoa, bảo hoa, lưu ly, thất bảo liên hoa với từng loại sắc thái. Lạc Bắc liếc mắt nhìn thấy cái quan tài bằng ngọc đã bị mở ra, bên trong không hề có vật gì. Mà bãi đá hình trụ sau quan tài có tổng cộng ba cái, hai cái trống không, chỉ còn một cái phát ra ánh sáng màu hồng từ chiếc nhẫn. Mà xung quanh bãi đá cũng có ít nhất một hai chục bộ hài cốt, niên đại khác nhau. Chỉ có điều do bị cái quan tài chắn mất nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy.
- Trên hai tấm bia đá kia viết gì vậy?
Điều đầu tiên thu hút sự chú ý của Lạc Bắc đó là hai tấm bia đá đầy những vết rạn được đặt giống như hai bức bình phong. Trên hai tấm bia đá có khắc rất nhiều chứ kỳ lạ, không phải là Phạn văn cũng không phải văn tự vùng Trung châu.
Đông Bất Cố và Nạp Lan Nhược Tuyết cũng có suy nghĩ như Lạc Bắc. Bọn họ biết cái pháp bảo kia dù sao cũng ở đó, không thể bay đi được. Quan trọng nhất là hiện tại phải làm rõ chỗ này là đâu, có liên quan tới ai, còn lại những thứ gì. Vì vậy mà hai người cũng quan sát cẩn thận hai tấm bia đá.
Kiến thức của hai người rộng hơn Lạc Bắc rất nhiều nhưng thứ văn tự trên tấm bia cả hai cũng không nhận ra. Sau khi nghe Lạc Bắc hỏi, cả hai đều lắc đầu.
- A?
Lạc Bắc đột phá Tĩnh Niệm Thông Minh quyết tới tầng thứ chín cho nên cảm ứng xung quanh hết sức nhạy bén. Cho dù sâu dưới đất mười trượng có con sâu bò qua thì hắn cũng cảm nhận được. Trong lúc Đông Bất Cố và Nạp Lan Nhược Tuyết lắc đầu thì Lạc Bắc lại cảm giác được hai người Xích La và Bích Hải Tử dường như có nhận biết thứ văn tự trên tấm bia.
- Nói! Trên tấm bia đó viết cái gì. - Lạc Bắc cũng không hỏi, xoay người, lạnh lùng nói với cả hai người kia.
- Cái này...chữ trên tấm bia đá vốn là chữ nước vân Điền. - Xích La và Bích Hải Tử mang quỷ kế trong lòng nhưng khi bị ánh mắt lạnh lùng của Lạc Bắc lướt qua thì cả hai đều run người, vội vàng nói:
- Trên đó viết những chuyện liên quan tới chủ nhân cái Địa lăng này.
“ Hai người này thật sự nhận ra thứ chứ này? “
Lạc Bắc thật sự không ngờ tu vi của Xích La và Bích Hải Tử không cao nhưng bọn họ là người tu đạo núi Bắc Mang, trước đó đều đào núi tìm kiếm luyện chế pháp bảo. Hai nữa là phần lớn vàng bạc đều nhờ đào một mà ra. Vì vậy mà bọn họ có sự hiểu biết đối với một thứ sách cổ trong Cổ lăng. Cho dù là một người nghiên cứu sâu cũng chưa chắc biết nhiều bằng họ.
- Trên tấm bia đá nói cái gì? - Lạc Bắc cũng chẳng nói nhiều chỉ thẳng vào một tấm bia đá rồi hỏi. Bởi vì hiện tại hai người Xích La và Bích Hải Tử đều hiểu được chữ trên tấm bia, mà cảm ứng của Lạc Bắc lại rất nhạy bén, nếu có một người nói dối, sắc mặt của cả hai khác nhau là hắn có thể phát hiện ra ngay.
Xích La và Bích Hải Tử sợ làm cho Lạc Bắc nổi giận cho nên quan sát cẩn thận tấm bia đá rồi thuật lại.
Vốn chỗ này quả thực là một cái vương lăng của một đế quốc thống trị nước Vân Điền hơn bảy trăm năm trước. Bởi vì thịnh hành đạo cho nên rất nhiều người tinh thông Vu y, thuật cổ độc. Vì thế mà nơi đây còn được người ta gọi là nước Vân Vu. Nước Vân Vu thống trị vùng Vân Điền trong mấy trăm năm, thực lực hết sức mạnh mẽ. Hơn nữa, sau đó một số đạo thuật huyền môn được phát triển từ cổ thuật của nước Vân Vu, cho nên những bản ghi chép về Vân Vu không có nhiều, thậm chí vô cùng thần bí nhưng đối với những người tu đạo thì lại không hề xa lạ. Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Đông Bất Cố đều có nghe nói tới.
Tấm bia đá mà Lạc Bắc chỉ ghi lại chủ nhân của Vương lăng cũng là sự tích cuộc đời của một vị hoàng đế nước Vân Điền.
Vì hoàng đế nước Vân Điền đó có danh là Na vương, là hoàng đế đời thứ năm. Trên tấm bia đá ghi lại khi Na vương tại vị đã làm cho nước Vân Điền vô cùng cường thịnh, lại tiêu diệt mấy nước Thiên Lang, Thần Ưng giúp cho bản đồ Vân Điền mở rộng gấp đôi.
- Ta đăng cơ năm hai mươi ba tuổi. Ba mươi tuổi khiến cho quốc gia cường thịnh, diệt Thiên Lang nhờ có sự giúp đỡ của Thần Vương, năm sau lại diệt Thần Ưng...
Tâm bia này không giống những tấm bia ca tụng công đức ở đời sau mà là những lời nói của vị hoàng đế nước Vân Điền. Nhưng mặc dù chỉ qua giọng nói của Xích La và Bích Hải Tử, đám người Lạc Bắc đều có thể thấy được từ lời nói của người đó một thứ duy ngã độc tôn.
Mà theo nội dung của tấm bia thì nước Vân Điền chủ trương dựa vào vũ lực với các vương quốc quanh mình. Mà sau khi Na Vương lên ngôi liền từ từ bỏ dần sự chiếm đoạt mà thi hành những chính sách hiền hòa hơn khiến cho những bộ lạc xung quanh từ từ phụ thuộc vào nước Vân Điền.
Từ những câu chữ ở đây thì có thể thấy Na vương là một vị quân chủ rất quyết đoán và đầy hứa hẹn.
Nhưng thu hút sự chú ý của đám người Lạc Bắc nhất là vị Na vương này là hoàng đế như thế nào. Bởi vì nước Vân Điền đã biến mất hơn bảy trăm năm, vị Na vương đó cũng chẳng quan hệ gì với đám người Lạc Bắc, điều khiến cho họ chú ý chính là Thần vương mà Na vương nhắc tới.
Từ những thứ ghi trên tấm bia đá thì vị Thần vương đó có thần thông vô thượng, có thể tiêu diệt những nước như Thần Ưng hoàn toàn là nhờ công lao của Thần vương. Mà những dòng cuối cùng của tấm bia này cũng nói Vương lăng được xây dựng dưới sự giúp đỡ của Thần Vương. Như vậy có thể phán đoán Thần vương theo lời Na vương là một người tu đạo có tu vi rất cao.
Sau khi biết được lai lịch của địa lăng, Lạc Bắc cũng không nghĩ nhiều, lập tức nhìn sang tấm bia đá bên cạnh mà nói với Xích La và Bích Hải Tử:
- Trên tấm bia đá kia nói cái gì?
- Ta được Thần vương giúp tạo ra cơ nghiệp. Ta tôn Thần vương làm đế sư, một lòng phụng dưỡng. Nhưng đột nhiên một ngày, Thần vương biến mất, hơn hai mươi năm không về. - Xích La và Bích Hải Tử vội vàng nhìn cẩn thận từng chữ mà đọc.