La Phù

Chương 290: Ánh lửa nơi Côn Luân

Tu vi và lực lượng pháp thuật của cái bóng trắng kia cũng không hề kém y, hơn nữa nhân lúc Trữ Nhàn bị thu hút mà chiếm được tiên cơ. Nhưng Trữ Nhàn cũng không dựa vào tu vi mà dựa vào đan dược của mình nhanh chóng ngăn chặn vết thương mà phản kích. Tuy nhiên nhìn bóng trắng lao đi, Trữ Nhàn cảm thấy ớn lạnh.

Chân Hữu đã chết.

Tên dược đồng gục ngã trong đống vỡ vụn của tủ thuốc. Cho dù có ám sát thành công hay không thì cái bóng màu trắng kia cũng không hề muốn để cho Chân Hữu được sống. Vì vậy mà một đòn của y cũng bao phủ cả Chân Hữu. Vào lúc này, trên người Chân Hữu phủ kín bởi những đường vân màu đen cùng với máu đen.

- Tại sao Chân Hữu lại ra tay với ta? Làm sao mà y có thể vào đây?

Trữ Nhàn cảm thấy ớn lạnh và lo lắng.

Y biết rõ hai làn khói vừa rồi Chân Hữu phóng ra chính là Kỳ Lân diễm do Mạc Ngũ luyện chế. Mạc Ngũ cũng giống như Trữ Nhàn đều là đệ tử luyện đan của Côn Luân. Điều khác biệt đó là Mạc Ngũ luyện đan đối phó với những pháp bảo và để giết người. Kỳ Lân Diễm có thể xuyên qua chân nguyên. Cho nên vừa rồi, Trữ Nhàn cũng chỉ sử dụng chân hỏa bao vây rồi luyện hóa. Mà cái loại độc đan như vậy, đám dược đồng cơ bản không thể tiếp xúc.

Mặc dù Trữ Nhàn không biết lai lịch của cái bóng màu trắng kia nhưng y có thể khẳng định người đó chắc chắn không phải là người Côn Luân, cũng không sử dụng pháp thuật của Côn Luân. Vậy người đó làm thế nào có thể xuất hiện ở đây mà ám sát mình?

Chân Hữu cũng tới giết gã mà còn có cả Kỳ Lân Diễm. Cái bóng trắng đó có thể xuất hiện ở đây thì cũng chỉ có một khả năng đó là trong số những người Côn Luân có người cho Chân Hữu Kỳ Lân DIễm và để cho bóng trắng đó vào đây.

Đối địch với Côn Luân chính là đối địch với Hoàng Vô Thần.

Chẳng lẽ trong Côn Luân có người muốn phản lại Hoàng Vô Thần, đoạt lấy ngôi vị Chưởng giáo?

- Là ai định phản lại?

Suy nghĩ đó vừa mới xuất hiện thì hơi thở của Trữ Nhàn cũng gần như biến mất. Bởi vì Trữ Nhàn hiểu rõ cho dù là ai muốn phản lại thì Côn Luân cũng sẽ có đại biến. Bởi vì Trữ Nhàn biết bản thân mình ở trong Côn Luân cũng không phải là một nhân vật quan trọng. Mà đối với một người như mình cũng bị lôi vào trong biến hóa đó thì nhất định sẽ là một đại biến khiến cho toàn bộ thiên hạ phải khiếp sợ.

- Minh Mị sư huynh?

Một làn pháp lực dao động đột nhiên xuất hiện trong một phòng luyện đan ở tầng thứ hai của Côn Luân. Trữ Nhàn ngẩng đầu lên muốn hỏi xem người vừa tới rằng có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên câu trả lời lại chính là một tia sáng màu lục xuyên thẳng qua thân mình mà dính lên vách tường.

Lực lượng từ tia sáng trong nháy mắt làm cho vài đường kinh mạch trong thân thể của y vỡ nát, khiến cho y không kịp bóp nát một viên đan dược.


- Tại sao?

Ánh mắt của Trữ Nhàn tối đi tuy nhiên y vẫn mở to không hiểu tại sao vị sư huynh của mình thường ngày có quan hệ rất tốt tại sao lại ám sát mình.

Minh Mị mặc bộ trang phục màu hồng cũng quay người, tuy nhiên ánh mắt không giấu được chút áy náy và đau khổ.

- Ta không muốn tự tay giết ngươi nhưng ta lại không ngờ được Chân Hữu và Nguyên Kiêu không giết được ngươi.

Khi Minh Mị quay người liền từ từ đóng cánh cửa lại tuy nhiên vẫn không giấu được mùi máu tanh trong không khí. Trong bóng đêm dày đặc, cảnh tượng Côn Luân vẫn như tiên cảnh lại có một mùi máu tanh xen lẫn vào linh khí của trời đất.

Cái bóng màu trắng vừa mới lao ra khỏi phòng của Trữ Nhàn chừng bốn mươi trượng thì chợt bị một tia sáng màu đỏ cắt thành hai đoạn.

Mà cái bóng người ra tay đánh chết bóng trắng đó chỉ hơi lóe lên rồi biến mất trên sơn đạo. Chỉ chừng vài hơi thở qua đi lại có mấy tia sáng từ các phương hướng chạy tới. Sau khi dừng lại xem xét cái thi thể, tất cả đều cảm thấy khiếp sợ. Đây là lần đầu tiên trong mấy trăm năm qua có người lẻn được vào tới vòng thứ hai của Côn Luân. Hơn nữa hiện tại chỉ trong chừng mấy hơi thở lại có người cảm nhận được có vài làn pháp lực dao động từ những nơi khác nhau.

Mùi máu tanh nhẹ từ các nơi lập tức lan tới.

Có vài tên đệ tử sau khi cảm nhận được pháp lực dao động khác thì thì khiếp sợ mà liếc mắt nhìn nhau. Có một người nhanh chóng bay vào vòng xoay thứ ba của Côn Luân còn mấy người khác thì nhanh chóng tản ra để tìm kiếm.

.......

Trong bóng đêm yên tĩnh, trên bờ cát trắng tản ra thứ ánh sáng dịu dàng. Khắp nơi trải đầy kỳ hoa dị thảo đơm hoa kết trái. Có rất nhiều muông thú chạy trong núi rừng. Linh khí dày đặc trong trời đất giống như hóa thành thực thể. Chín vòng xoay của Côn Luân vẫn yên tĩnh như trước giống như một cảnh tiên chia cách với mọi người.

Nhưng theo những tiếng hạc kêu, rất nhiều đốm lửa từ những vòng xoay nhanh chóng bay lên. Những điểm đó hoặc sáng hoặc tối nhưng tốc độ đều rất nhanh lao ra từ trong vòng xoay lớn nhất mà cũng là vòng xoay số một mà chui vào vòng thứ hai. Rồi sau đó lại có rất nhiều đốm sáng lao tới vàng thứ ba....

Không hề có một chút dấu hiệu nhưng Côn Luân vẫn bình yên trong mấy trăm năm qua vậy mà chỉ trong nháy mắt như bị thiêu đốt mà trở nên rối loạn.

Nam Cung Tiểu Ngôn lạnh lùng lướt vào vòng xoay cuối cùng của Côn Luân. Nơi này cũng là hòn đảo thứ chín.


Từ trên hòn đảo ở giữa này nhìn lại thì tám vòng đảo nhỏ bên ngoài giống như tám bức tường thành hùng vĩ bảo vệ lấy nó.

Nhưng chỉ sợ không một ai dám coi tám hòn đảo bên ngoài là tường thành của Côn Luân. Bởi vì không một đệ tử nào của Côn Luân lại nghĩ sẽ có người tiến vào, cho dù đó là hòn đảo thứ nhất. Trong suy nghĩ của tất cả đệ tử Côn Luân thì chín hòn đảo như nối liền thành một thể, đại diện cho một nơi có quyền lực vô thượng.

- Rốt cuộc là ai?

Nam Cung Tiểu Ngôn bao vào hòn đảo trung tâm của Côn Luân với một tốc độ kinh người. Ánh mắt của y đầy lửa giận. Chỉ trong chốc lát, vô số những tin tức đã tới được tay y. Tại ba tầng đầu không biết tại sao lại xuất hiện rất nhiều cao thủ lạ mặt ám sát đệ tử của Côn Luân. Thậm chí đám cao thủ lạ này còn có cả cao thủ của ma môn.

Đại Tu Di chính phản cửu cung trận đã được sửa chữa. Ngoại trừ nhân vật như Nguyên Thiên Y không một ai có khả năng phá được cái trận pháp đó để tiến vào Côn Luân. Mà cho dù là Nguyên Thiên Y thì cũng không thể chỉ dựa vào sức mạnh mà tạo thành một cái thông đạo tiến vào không cần phải phá hỏng trận pháp mà không có một ai phát hiện. Hơn nữa tại vòng thứ nhất cho dù là ngày hay đêm thì lúc nào cũng có một trăm tên đệ tử đi tuần.

Cho nên, nhiều người như vậy, thậm chí là cao thủ của Ma môn có thể tiến vào được Côn Luân thì chỉ có một khả năng đó là có ai đó để cho chúng vào. Hơn nữa, địa vị của người này chắc chắn rất cao, có khả năng khống chế được đám đệ tử. Nếu không thì cho dù muốn thu hút sự chú ý của những người đó cũng không thể được.

Hiện tại trong số bao nhiêu đệ tử Côn Luân không biết còn có bao nhiêu người trung thành với chưởng giáo và bao nhiêu người phản bội?

Đã mấy trăm năm, Côn Luân không hề bị chảy máu như hôm nay. Nhìn số lượng những điểm sáng liên tục bay lên khiến cho Nam Cung Tiểu Ngôn cảm thấy vô cùng tức giận và đau lòng. Y có thể khẳng định được rằng những người đổ máu và chết đi đều là những người trung thành với chưởng giáo và Côn Luân. Nhưng người này cho dù thân phận cao hay thấp thì cũng đều là những hòn đá tảng giúp cho Côn Luân mạnh hơn.

- Huống Vô Tâm!

Trong đầu Nam Cung Tiểu Ngôn hiện lên cái tên đó từ những điều mà y nghe trộm được. Nam Cung Tiểu Ngôn có thể khẳng định được rằng người châm ngòi việc này chính là Huống Vô Tâm. Bởi vì ngoại trừ Huống Vô Tâm ra thì dường như không một ai phản bội lại chưởng giáo.

- Nhưng tại sao y lại dám phản bội chưởng giáo và làm ra việc tày trời như vậy?

Nhưng cho tới lúc này, đám đệ tử Côn Luân trung thành với Hoàng Vô Thần không thể hiểu được Huống Vô Tâm có thực lực thế nào mà cả gan khiêu chiến Hoàng Vô Thần. Hơn nữa, điều khiến cho y cảm thấy khó hiểu đó là chuyện lớn xảy ra như vậy mà chưởng giáo và các vị sư thúc, sư bá có tu vi cao tại sao vẫn chưa xuất hiện?

Bọn họ đang ở đâu? Chưởng giáo đang ở chỗ nào?

.......

Hòn đảo nhỏ thứ chín chính là cấm địa của Côn Luân.

Mặc dù biết cách ra vào nơi đây, hơn nữa được Hoàng Vô Thần cho phép trong trường hợp khẩn cấp có thể ra vào nhưng trước đó, Nam Cung Tiểu Ngôn cũng chỉ mới có vào một lần, hơn nữa còn ở tít ngoài xa. Vì vậy mà y không nhìn thấy được nhiều lắm. Nhưng hôm nay khi y tiến vào trung tâm của Côn Luân, đặt chân lên mảnh cấm địa thì trước mắt vẫn không nhìn thấy cảnh vật nào khác. Nhưng khi y tiến vào thêm một chút thì thấy được một bóng người mặc trang phục màu vàng.

Bóng người đó mặc trường bảo nơi ngực có xuyên một cái ngọc hoàn. Mái tóc của y rất dài. Y lẳng lặng đứng trước một dòng suối. Từ trên người y tản ra một thứ khí thế vương giả trong thiên hạ chỉ có ta là vua.

Hai mắt của y vẫn nhắm chặt như trước nhưng khắp cả thiên hạ cũng chỉ có một mình y là có thứ hơi thở đó.