La Phù

Chương 241: Một yêu cầu

Từ Hàng Tĩnh Trai, La Phù và phái Sắc Lặc đều là những môn phái bí ẩn nhất trên thế gian.

Mặc dù trong điển tịch của Thục Sơn cũng có ghi lại rằng Từ Hàng Tĩnh Trai nằm ở núi Đại Đông, Hồ châu nhưng trên thế gian cơ bản không có mấy người có thể biết được nó ở đâu.

Sau khi vòng qua cẩn thận mấy trăm dặm trong phạm vi núi Đại Đông, thậm chí còn tời gần hồ để xem xét nhưng cơ bản, Lạc Bắc vẫn không phát hiện ra chỗ của Từ hàng tĩnh trai.

Đứng ở chỗ này có thể quan sát được toàn bộ cả ngọn Đại Đông. Dường như Lạc Bắc có thể cảm nhận được sinh mệnh của tiểu Trà đang trôi đi rất nhanh nhưng bản thân thì không thể nào thay đổi được vận mệnh.

Từ sau khi có được Tam Thiên Phù Đồ, rời khỏi Thục Sơn, mặc đù Lạc Bắc tu luyện thành công bản mệnh kiếm nguyên, ở trong Thanh Nguyên Hồng Mông trận có được Thất Xảo Di thiên đại pháp, thực sự đứng vào trong hàng ngũ những cường giả của thế gian nhưng chưa bao giờ hắn có cảm giác bó tay như lúc này.

- Vãn bối cầu kiến tiền bối Từ Hàng Tĩnh Trai.

Trong lúc bó tay không còn cách nào khác, không ngờ Lạc Bắc chợt hét lên một tiếng. Tiếng hét của hắn lan theo khu rừng mà vọng cả ra ngoài.

- Ngươi muốn gặp ai của Từ Hàng Tĩnh Trai? Vô ích thôi. Ngươi có ở đây gọi thì người của họ cũng không thể nghe được.

Trong một khu rừng gần với Lạc Bắc chợt vang lên một tiếng cười khẽ.

Vừa mới cảm nhận được một chút pháp lực dao động, Lạc Bắc liền xoay người lại thì thấy bên cạnh một cái cây nở đầy hoa trắng có một thiếu nữ tuyệt sắc mặt áo trắng đang đứng nhìn mình một cách thản nhiên.

Cái cây hoa trắng đó không biết đã sống ở đây bao nhiêu năm nhưng thân cây đã bị tia sét chia làm đôi. Nhưng hai nửa thân cây vẫn kiên cường đứng thẳng mang theo vô số dấu vết của năm tháng. Tán cây của nó xòe rộng che chở cho đám cây nhỏ và hoa cỏ bên dưới.

Thiếu nữ áo trắng thanh nhã đứng dưới tán cây, mái tóc đen dài của nàng được cột lại bởi một miếng vải ở sau lưng. Ngoại trừ một chút pháp lực dao động hết sức ôn hòa ra thì nhìn nàng còn khiến cho người ta có một cái cảm giác từ bi.

Nhưng điều khiến cho trống ngực của Lạc Bắc đập thình thịch đó là ánh mắt của nàng nhìn mình mặc dù thản nhiên nhưng xen lẫn một chút cảnh giác.

Thiếu nữ áo trắng mang tới cho Lạc Bắc cái cảm nhận đầu tiên thì đó không phải là kẻ địch mà là một vị tiền bối giống như Bách Độc sơn nhân.

- Người là?

Lạc Bắc không nhịn được lên tiếng hỏi.

- Ta tên Minh Nhược. - thiếu nữ áo trắng nhìn Lạc Bắc cùng với Khuất Đạo Tử, thi thần và tiểu Ô Cầu bên cạnh hắn mà hỏi:

- Ngươi đến đây muốn gặp ai của Từ Hàng Tĩnh trai?

- Vãn bối không biết. - Lạc Bắc cười khổ rồi lắc đầu. Hắn không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Bởi vì trước khi chết Bách Độc sơn nhân chỉ nói cho hắn rằng muốn cứu tiểu Trà thì phải tới Từ Hàng Tĩnh Trai.


- Ngươi không biết?

Trong mắt Minh Nhược như xuất hiện một nụ cười.

Thế hệ truyền nhân này của La Phù so với Nguyên Thiên Y dường như không làm cho người ta cảm nhận thấy sự cao ngạo khó tiếp xúc.

Khi Lạc Bắc tới núi Đại Đông thì nàng cũng cảm nhận được chân nguyên độc đáo của hắn.

Nếu là người khác, cho dù có cảm nhận được chân nguyên của Lạc Bắc thì cơ bản cũng không thể phát hiện ra hắn là truyền nhân của La Phù. Nhưng trong trăm năm qua, Minh Nhược là người duy nhất tu luyện Tĩnh Niệm thông minh quyết tới cảnh giới Kiếm tâm thông minh. Hơn nữa, hơi thở chân nguyên trên người Lạc Bắc và hơi thở của Nguyên Thiên Y thực sự là hết sức giống nhau.

Sáu mươi năm trước, Minh Nhược đã được gặp Nguyên Thiên Y nên nàng hết sức quen thuộc với hơi thở này.

Ánh mắt của Minh Nhược như đang cười Lạc Bắc dẫn theo mấy người không thể tưởng tượng được, mà cũng như nàng đang cười Lạc Bắc tới tìm Từ Hàng Tĩnh Trai nhưng lại không biết cần phải gặp ai. Có điều trong đầu nàng chợt nhớ tới bóng dáng của nam tử chân trần áo tang, nhìn như lúc nào cũng có thể lướt theo ngọn gió.

Sáu mươi năm trước, Minh Nhược cố đi tìm nam tử đó để hỏi xem Thương Nguyệt sư tỷ của mình có gì không xứng với y. Nhưng y chỉ nhẹ nhàng nói với Minh Nguyệt một câu.

- Phải có người duy trì sự tồn tại của La Phù.

Câu nói đó của nam tử đứng cô đơn bên bờ biển khiến cho bao nhiêu câu hỏi, bức xúc trong lòng Minh Nhược biến mất, cũng làm cho nàng nhớ kỹ người thanh niên đó. Vậy mà không ngờ thoáng cái đã sáu mươi năm trôi qua.

- Ngươi không biết phải gặp ai của Từ Hàng Tĩnh Trai vậy thì tới đây làm gì? - Minh Nhược nhìn Lạc Bắc chăm chú như muốn nhìn thấy một chút bóng dáng năm đó từ hắn.

- Vãn bối có một người bạn bị trúng cổ độc rất nặng rồi sau đó lại bị một kẻ địch của vãn bối bắt đi. - Lạc Bắc trầm ngâm rồi nói:

- Một vị bằng hữu của vãn bối trước khi chết có nói muốn cứu cô ấy thì phải tới Từ Hàng Tĩnh Trai. Có lẽ y ám chỉ ta rằng kẻ địch của ta đưa nàng tới gần Từ hàng tĩnh trai nên ta nghĩ ít nhất phải tìm được vị trí của nó.

- Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì hiện tại vị bằng hữu của ngươi chắc là không có gì đáng lo. - Minh Nhược hơi nhíu mày:

- Vậy người đối đầu với ngươi có phải là người Côn Luân không?

Lạc Bắc giật mình nhưng vẫn gật đầu nói:

- Đúng vậy. Kẻ bắt đi vị bằng hữu của vãn bối là Nam Ly Việt - Đệ tử của Côn Luân.

- A! - Minh Nhược hơi nhíu mày, trầm mặc suy nghĩ. Nhưng Lạc Bắc không nhịn được lại lên tiếng hỏi:


- Tiền bối! Làm sao người biết vị bằng hữu của vãn bối không có gì đáng lo?

- Bởi vì Từ Hàng Tĩnh Trai của chúng ta đã cứu được cô ấy. - Minh Nhươc như hiểu ra được sự tình liền tươi cười trả lời.

- Tiền bối chính là người của Từ Hàng Tĩnh Trai? - Lạc Bắc mới nghe thấy tiểu Trà được cứu thì mừng ra nhưng ngay lập tức hắn liền giật mình.

- Đúng vậy! Ta chính là đại chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai. - Minh Nhược cười cười, nhìn Lạc Bắc với một ánh mắt ấm áp:

- Vậy ngươi thì sao? Lạc Bắc! Ngươi có thể nó nói cho ta biết tại sao ngươi lại vào Thục Sơn rồi trở thành đệ tử của Thục Sơn? Hắn để cho ngươi làm vậy hay sao?

“ Không thể ngờ được thiếu nữ mang tới cho mình cái cảm giác gần gũi này lại chính là chường giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai. “

Mà câu hỏi tiếp theo của Minh Nhược lại còn khiến cho Lạc Bắc ngây người. Mặc dù Minh Nhược chỉ nói một chữ “ hắn “ chưa nói ra tên nhưng Lạc Bắc hiểu rõ người đó chính là Nguyên Thiên Y.

- Người biết sư phụ của vãn bối? - Ngây người một chút, Lạc Bắc bình tĩnh lại mà hỏi Minh Nhược.

Minh Nhược gật đầu.

Lạc Bắc cũng không nói nhiều chỉ kính cẩn trả lời:

- Do sư phụ bảo vãn bối vào Thục Sơn để tu luyện bản mệnh kiếm nguyên.

Mặc dù Lạc Bắc không hiểu ngày trước Minh Nhược và Nguyên Thiên Y như thế nào nhưng vào lúc này, hắn có thể khẳng định người phụ nữ trước mặt và sư phụ mình là bằng hữu. Nếu như vậy thì bà chính là tôn trưởng của hắn. Vì vậy mà Lạc Bắc cũng trở nên kính cẩn với nàng.

“ Chuyện ngươi làm chỉ sợ trên thế gian này cũng không một ai có thể hiểu được. “

Minh Nhược thầm thở dài rồi ngẩng đâu lên nói với Lạc Bắc:

- Ta có thể dẫn ngươi tới Từ Hàng Tĩnh Trai để gặp vị bằng hữu của ngươi nhưng có điều căn cứ vào việc chúng ta cứu nàng, không biết ngươi có thể đồng ý với một yêu cầu của ta hay không?

- Yêu cầu thế nào? - Lạc Bắc không hề che giấu sự kinh ngạc của mình. Hắn kinh ngạc là vì Minh Nhược không như người khác yêu cầu báo đáp. Lạc Bắc có thể cảm nhận rõ phong thái từ bi từ trên người Minh Nhược. Hơn nữa, mặc dù Minh Nhược không thi triển một cái pháp thuật mạnh nào nhưng căn cứ vào pháp lực dao động và khí thế của nàng cũng đủ để Lạc Bắc khẳng định tu vi của Minh Nhược cao hơn mình rất nhiều. Một vị cường giả chân chính lại là chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai thì có chuyện gì cần tới hắn? Mà hắn có khả năng gì có thể giúp được nàng?

- Từ Hàng Tinh Trai của ta cũng giống như La Phù các ngươi tồn tại trên thế gian hơn một ngàn năm. Trong cả ngàn năm qua, Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta đã trải qua vô số kiếp nạn. - Minh Nhược bước vài bước về phía Lạc Bắc rồi lẳng lặng nhìn hắn mà nói:

- Nếu ta tính toán không nhầm thì Từ Hàng Tĩnh Trai của ta sẽ gặp phải một cái kiếp nạn lớn. Ta biết yêu cầu này đối với ngươi có chút khó khăn nhưng với năng lực trước mắt của Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta chưa chắc có thể vượt qua được một cách bình yên... Vì vậy...

- Vì vậy mà ngài muốn ta ra tay giúp đỡ? - Lạc Bắc chẳng hề do dự lên tiếng:

- Chưa nói tới việc mọi người cứu bằng hữu của ta, có ân lớn đối với ta. Chỉ cần tình bạn của ngài với sư phụ của ta thì Từ Hàng Tĩnh Trai gặp nạn, ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ.

- Không chỉ như vậy. - Minh Nhược lắc đầu, mỉm cười:

- Ý của ta là muốn người...làm chưởng giáo Từ Hàng Tĩnh Trai của ta....

- Cái gì?

Câu nói của Minh Nhược giống như một tiếng sét ổ ngay bên tai Lạc Bắc, khiến cho hắn ngây người.

“ Muốn mình làm chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai là sao? “