La Phù

Chương 226: Khác thường

Bởi vì có thể thấy được trên thế gian không hề có tiên phật thật sự, cho dù là người tu đạo có tu vi cao tới đâu thì chẳng qua cũng là người, không phải thần cũng chẳng phải phật.

- Ngươi yên tâm. Hắn không hề cảm thấy mệt mỏi với cái loại chuyện này đâu. - Thiếu nữ áo đen nhìn Lạc Bắc rồi nói tiếp:

- Rõ ràng không phải là người sống trong trần thế nhưng lão lại cứ muốn phải có lễ thành hôn, biểu hiện không phải lão chỉ muốn giữ mà muốn cưới thành thê tử chính thức. Nhưng điều khiến cho lão cảm thấy đắc ý nhất đó là cho dù có người tu vi cao hơn mình nhưng không một ai lại có được một ngàn người vợ tuyệt đẹp như lão cả. Vì vậy mà trước đêm nay, không biết lão đối với vị bằng hữu của ngươi thế nào.

- Chỉ còn nửa ngày nữa. - Lạc Bắc nhìn thiếu nữ xinh xắn trước mặt mà nói:

- Ngươi có thể giúp gì được cho ta nữa không? Nếu không thì ta không thể là địch thử của lão.

- Số đan dược này ngoài việc bổ sung chân nguyên của ngươi ra thì ít nhất còn có thể nâng cao tu vi của ngươi.

Thiếu nữ áo đen cầm một cái bình ngọc màu tím ném cho Lạc Bắc:

- Ta còn có thể đưa ngươi tới một chỗ.

- Tại sao ngươi lại chọn ta?

Lạc Bắc vừa mới hé cái bình ra thì sắc mặt liền thay đổi.

Mặc dù hắn không có sự hiểu biết đối với đan dược nhưng nhìn mấy viên đan dược trong bình, ngửi mùi hương của nó, Lạc Bắc có cảm giác như hấp thu rất nhiều linh khí. Dược lực của thứ đan dược này hoàn toàn hơn hẳn thứ đan dược mà Mộ Hàm Phong đưa cho Thái Thúc. Thứ đan dược này cho dù những môn phái luyện đan cũng rất khó lấy ra tặng cho người khác. Đan dược như vậy cho dù là Vân Hạc Tử cũng rất quan trọng.

Lúc trước, Lạc Bắc nói với thiếu nữ hiện tại mình không phải là đối thủ của Vân Hạc Tử, còn thiếu nữ đưa thứ đan dược này cho Lạc Bắc thì hiển nhiên là rất coi trọng hắn. Vì vậy mà Lạc Bắc mới hỏi một chút.

- Bởi vì lão nói với ta, ngươi có thể trốn thoát khỏi tay Huống Vô Tâm, hơn nữa tu vi phi kiếm của ngươi chỉ còn một chút nữa là có thể ngưng tụ được Bản mệnh kiếm nguyên. Lão nói ta phải để ý ngươi cẩn thận không để ngươi xảy ra chuyện. - Thiếu nữ áo đen nhìn Lạc Bắc nói:

- Nếu lão đã e ngại ngươi thì chứng tỏ ngươi có thể đối phó được với lão. Hơn nữa, ta quan sát ngươi một lúc thì thấy sau khi ngươi tỉnh lại cũng hoàn toàn bình tĩnh. Rõ ràng là khác với mọi người. Hơn nữa, ngươi tu luyện phi kiếm nên đó là toàn bộ lý do.

Trang viện của Vân Hạc Tử, lầu đài chồng chất kéo dài lên tới trên núi. Có thể nói phủ vương hầu, phú gia trong thế gian so với những gia đình bình thường có một sự chênh lệch khó mà tưởng tượng được.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ sau giờ ngọ, thiếu nữ áo đen và Lạc Bắc nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng.

Thiếu nữ áo đen đi trước còn Lạc Bắc thì bước theo sau. Một nam một nữ có thể nói là trai tài gái sắc nhưng thiếu nữ lại quá lạnh lùng còn Lạc Bắc thì quá cương quyết. Vì vậy mà hai người đi với nhau vô hình khiến cho người ta cảm thấy lạc lòng.

Trang viên của Vân Hạc Tử có hơn bảy trăm thiếu nữ tuyệt sắc nhưng thiếu nữ và Lạc Bắc đi cùng nhau lại cố tình tránh khỏi đám nha hoàn và người làm cho nên trên đường hai người đi lại giống như một cái trang viên không có người.

Thiếu nữ áo đen và Lạc Bắc đi với nhau thẳng lên cao. Đi ra phía sau nói một lúc, thiếu nữ áo đen đang cúi đầu bước từ từ đột nhiên dừng lại.


Từ sau bức tường trắng trên sơn đạo chợt có một thiếu nữ mặc cung trang màu xanh biếc bước ra. Thiếu nữ đó cũng không quyến rũ như thiếu nữ áo đen, vóc người hơi gầy mà sắc mặt cũng tai tái.

Nhưng tất cả những điều đó lại tạo ra một thứ cảm giác khó nói ra lời, khiến cho người ta cảm ấy thương tiếc. Chỉ cần nhìn vóc dáng yếu ớt như bị bệnh của nàng cũng đủ có suy nghĩ như vậy.

Thiếu nữ khiến cho người ta nhìn thấy phải nảy sinh lòng thương tiếc bước ra đối mặt với thiếu nữ áo đen cứ như vô tình gặp mặt. Tuy nhiên câu nói tưởng như vô tình của nàng lại cho thấy đây không phải là một sự vô tình.

- Tỷ tỷ.

Thiếu nữ mặc trang phục màu xanh nhìn qua hơi có chút lo lắng. Vóc người của nàng còn thấp hơn cả thiếu nữ áo đen:

- Tỷ đi theo phu quân trong thời gian dài nhất cho nên phu quân cũng tin tưởng tỷ nhất, vì vậy mà mới để cho tỷ canh chừng hắn, không cho hắn xảy ra chuyện gì. Nhưng tại sao tỷ lại muốn giúp hắn vào trong cấm địa?

- Uyển Đại Mi. - Thiếu nữ áo đen hơi cau mày:

- Phu quân? Lão có thể coi như phu quân của ta? Muội hỏi thật hay. Cùng bởi vì ta ở với lão lâu nhân cho nên mới càng hiểu rõ lão là một người có thứ dục vọng biến thái mà khắp thiên hạ không có được người thứ hai.

- Tỷ! Tại sao tỷ lại nói những điều như vậy?

Thiếu nữ áo xanh mà thiếu nữ áo đen gọi là Uyển Đại Mi kinh ngạc nhìn sang:

- Tại sao lão không phải là phu quân của chúng ta?

- Nói nhiều vô ích. - Thiếu nữ áo đen lạnh lùng nhìn Uyển Đại Mi:

- Bây giờ muội biết ta đưa hắn vào cấm địa có phải định nói cho lão biết không?

- Cái này...

Uyển Đại Mi hơi do dự một chút rồi cắn môi:

- Tỷ giúp người ngoài đối đầu với phu quân thì muội phải nói cho phu quân biết.

- Phu quân?

Trong mắt thiếu nữ áo đen chợt trở nên tức giận:


- Uyển Đại Mi! Đầu óc ngươi đúng là ngu ngốc. Hắn nói với chúng ta là cùng song tu nhưng bao nhiêu năm qua có ai nhận được cái gì tốt thật sự từ hắn chưa? Mặc dù hợp tịch song tu với hắn khiến cho nhan sắc của chúng ta trăm năm không già nhưng trong người chúng ta như có cấm chế của hắn. Chỉ cần đi ra khỏi trang viên là sẽ bị y phát hiện. Ngươi thích vĩnh viễn bị nhốt ở đây nhưng ta thì không chịu nổi nữa. Hôm nay ngươi đừng có ngăn ta.

- Tỷ tỷ. - Uyển Đại Mi lắc đầu nói:

- Tỷ nghĩ hơi cực đoan một chút. Chúng ta ở trong này chẳng phải lo nghĩ gì thì có gì không tốt? Tỷ chỉ nghĩ ra ngoài mới sung sướng nhưng tỷ có nghĩ tới ở đây chúng ta được phu quân bảo vệ không phải lo lắng tới chuyện gì khác, yên tâm mà tu luyện không?

- Không ngờ lại có kiểu tự lừa mình như vậy.

Ánh mắt của thiếu nữ áo tím trở nên lạnh như băng:

- Yên tâm tu luyện? Bị giam cầm ở đây cho dù trường sinh thì có ích gì? Còn chẳng bằng ở ngoài thoải mái mà bị người ta giết cũng được.

- Đó chẳng qua là suy nghĩ của một mình tỷ. - Ánh mắt của Uyển Đại Mi hơi giận dữ.

- Tỷ tỷ không được quên, ngoại trừ tỷ ra thì trong cung Thiên Diễm còn có bao nhiêu người nữa. Tỷ không nên vì suy nghĩ ích kỷ của mình mà phá hủy cung Thiên Diễm để cho nhiều tỷ muội chết vì tỷ.

- Ích kỷ sao? - Thiếu nữ áo đen nở nụ cười lạnh:

- Tại sao ta lại dẫn hắn đi theo đường này tới? Mỗi ngày Vân Hạc Tử đều tĩnh tu, phần lớn chúng ta không hề tĩnh tu. Ngươi có thể phát hiện ra tay thì chẳng lẽ những người khác lại chết, không có ai phát hiện ra ta đưa hắn tới đây?

Sắc mặt của Uyển Đại Mi trở nên trắng hơn. Nàng chợt nghĩ tới điều thiếu nữ áo đen nói không hề sai. Hiện tại chỉ có hai người đứng ở đây, còn Vân Hạc Tử không tới đây thì chỉ có một chuyện đó là ngoại trừ mình ra tất cả mọi người đều ngầm đồng ý với việc thiếu nữ áo đen làm, hoặc giả như không biết.

Nghĩ như vậy khiến cho Uyển Đại Mi trở nên rối loạn. Nàng hơi lắc đầu nói:

- Không được. Dù sao thì tỷ định hại phu quân là không đúng. Ta nhất định phải nói cho người biết.

Nói xong Uyển Đại Mi cương quyết ngẩng đầu:

- Tỷ! Tu vi của tỷ mặc dù cao hơn nhưng nếu hai chúng ta đấu với nhau thì chỉ sợ tỷ không có cách nào che giấu được phu quân.

Thiếu nữ áo đen không nói gì chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía sau Uyển Đại Mi mà cười lạnh.

Uyển Đại Mi hơi hoảng sợ quay người lại thì phát hiện ra ở trong một cái đình cách đó không xa có một thiếu nữ áo trắng ngồi đó từ lúc nào.

Gương mặt của thiếu nữ áo trắng đẹp tuyệt trần, có thể dùng mấy từ quốc sắc thiên hương để hình dung. Nhưng gương mặt của nàng lại lạnh như băng. Nàng khẽ quay người rồi nói một câu hết sức đơn giản:

- Ta cũng muốn để cho hắn thử xem. Ngươi đừng có mong báo tin, nếu không thì chỉ có chết.

Dưới ánh mặt trời giữa trưa khiến cho rất nhiều nha hoàn và sai dịch đi trong sơn trang mặt đỏ ửng. Mà gần như tất cả trang viện lại có một sự yên tĩnh kỳ lạ. Còn trên con đường núi, ba người con gái đứng đối diện với nhau trong một bầu không khí hơi quái dị.

Từng tia nắng xuyên qua tán lá cây chiếu xuống mặt đất đầy lá rụng.

Một tay Lạc Bắc vô tình chợt xoa xoa ngực.

Không biết thiếu nữ áo đen đưa cho Lạc Bắc thứ đan dược gì. Hắn cũng mới chỉ thử có một viên nhưng không ngờ dược lực của nó xông lên làm cho Lạc Bắc thấy khó chịu.

Dược lực cực mạnh cơ bản không theo sự khống chế của Lạc Bắc. Nó vừa vào trong cơ thể liền như hóa thành vô số tia lửa vọt vào trong các kinh mạch của Lạc Bắc, thậm chí xâm nhập vào trong máu thịt của hắn. Mà dược lực tràn vào ngực bụng giống như được châm thêm ngọn lửa mãnh liệt làm cho nó bốc cháy khiến Lạc Bắc vô cùng đau đớn.