La Phù

Chương 121: Thiên thiền ngọc diệp

CHÚC MỌI NGƯỜI GIÁNG SINH & NĂM MỚI VUI VẺ

Merry Christmas And Happy New Year

Một vầng ánh sáng chợt phóng lên cao rồi một tên đạo sĩ mặc đạo bào từ trên không trung rơi xuống.

- Độn pháp của tên yêu này quá nhanh, pháp thuật lại cao như vậy, cơ bản không thể ngăn cản được.

Hóa ra đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh cũng có pháp bảo phi độn với tốc độ cực nhanh định ngăn Đông Hầu Thanh Bức lại nhưng vừa mới xông lên đã bị y đánh cho rơi xuống. Nhìn thấy cảnh này, đám cao thủ có mặt đều ớn lạnh. Hơn nữa giữa trời các loại pháp bảo và pháp thuật đang nổ, không ai biết có thể bị ngộ thương hay không, cho nên nhất thời không ai dám xông lên.

- Ha ha!

Trong tiếng cười điên dại, Đông Hầu Thanh Bức hay lượn chín vòng trên không trung rồi đột nhiên rung tay ném Hàng Thanh Phong vào thanh kiếm quang màu tím của Gia Luật Tề vẫn bám sau lưng.

Kiếm quang của Gia Luật Tề lập tức dừng lại muốn đỡ lấy Hàng Thanh Phong nhưng thân kiếm còn chưa chạm lấy người y thì đã có mấy tiếng răng rắc vang lên, trên người Hàng Thanh Phong đột nhiên nứt ra mấy mảnh rồi lan khắp người. Trong nháy mắt, thân thể của y vỡ vụn như một tảng băng mà rơi xuống đất. Gia Luật Tề và tất cả đều hiểu được đó là do Đông Hầu Thanh Bức bố trí pháp thuật nghiền nát Hàng Thanh Phong thành tro. Tuy nhiên do ảnh hưởng của Côn Luân cho nên Gia Luật tề phải thốt lên một tiếng “ không phải ta...” Dường như thanh minh cho mình.

Vất Hàng Thanh Phong lại, Đông Hầu Thanh Bức liền bỏ đi cực nhanh, thoáng cái chỉ còn một điểm sáng màu lục.

- Chỉ là một đám sợ chết, lấy động hiếp yếu.

Sau khi ném Hàng Thanh Phong rồi độn đi, Đông Hầu Thanh Bức nhìn Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng đang nhìn mình một cách bội phục thì đắc ý, nói:

- Các ngươi tự xưng là huyền môn chính tông nhưng theo ta thấy chỉ là thứ ếch ngồi đáy giếng.

- Im miệng! Nếu ngươi ra tay sớm một chút thì Lạc Bắc sư đệ và Thái Thúc sư muội của ta cũng không bị thương nặng như vậy. Nếu như có mấy vị sư trưởng Thục Sơn của ta ở đây thì cho dù độn pháp của ngươi có nhanh hơn nữa cũng chưa chắc đã đi được.

Đông Hầu Thanh Bức nghe thấy Huyền Vô Kỳ nói vậy thì giật mình, sự đắc ý hoàn toàn biến mất. Mặc dù Đông Hầu Thanh Bức có hung danh nhưng là người phóng khoáng, trọng tình trọng nghĩa. Hiện nay, Huyền Vô Kỳ mắng lại, y không hề tức giận mà còn có chút áy náy:

- Ngươi nói đúng. Nếu có các vị sư trưởng Thục Sơn của ngươi ở đây thì chắc chắn có thể ngăn được ta. Nếu ta đã chắc chắn thì cũng không đợi cho tới lúc vừa rồi mới ra tay. Nhờ các ngươi mà giúp cho ta thành công, còn ta lại đi cười nhạo các ngươi, đúng là không nên. Có điều trong suy nghĩ của ta, các ngươi hoàn toàn khác với đám huyền môn chính đạo kia. Vừa rồi ta nói, thật ra không tính tới các ngươi.

Nghe Đông Hầu Thanh Bức nói vậy, sắc mặt của Huyền Vô Kỳ dịu xuống, hỏi:


- Vừa rồi người cuốn sư đệ và sư muội của chúng ta đi là sư muội của ngươi? Sư đệ Lạc Bắc và sư muội Thái Thúc của ta đều bị thương nặng. Sư muội của ngươi hiện giờ ở đâu?

Đông Hầu Thanh Bức gật đầu:

- Đó chắc chắn là sư muội của ta. Nhưng bình thường, hành tung của sư muội ra không xác định, lại không cùng một đường với ta. Hơn nữa cô ấy có một thứ pháp bảo lợi hại tên là Thiên Thiên ngọc diệp chính là thứ đã cuối sư đệ và sư muội của ngươi đi. Cái pháp bảo đó có thể che giấu thân ảnh và hơi thở cho nên ta cũng khó phát hiện.

Huyền Vô Kỳ hỏi:

- Nói vậy thì ngươi cũng không biết cô ấy?

- Hai người các ngươi đừng có nóng. Sư muội của ta không hề kém ta. Nếu cô ấy đã xuất thủ cứu sư đệ và sư muội của ngươi thì sẽ dốc hết sức để cứu.

Đông Hầu Thanh Bức lại nói tiếp:

- Mặc dù ta không biết tung tích của cô ấy nhưng biết chỗ. Ta đưa các ngươi tới đó nhất định có thể liên lạc được với cô ấy.

- Thứ vừa rồi là Thiên Thiền ngọc diệp?

Thiên Thiền ngọc diệp là một trong tứ bảo của Hồ Yêu vương. Nó không những là pháp bảo phòng ngự rất mạnh mà mang trên người còn có thể che giấu thân hình và hơi thở. Nó không giống như Huyền nữ thủy yên la của Thái Thúc có hạn chế thời gian. Mà cái pháp bảo đó còn có công hiệu phong ấn con người.

Người cầm giữ Thiên Thiền ngọc diệp chắc chắn có mối quan hệ rất lớn với Hồ yêu vương. Nhưng vừa rồi Đông Hầu thanh bức lại nói người đó là sư muội của y.

Pháp thuật lợi hại của Đông Hầu Thanh Bức đều do Bắc Minh vương truyền cho. Bản thân y cũng xác nhận là đệ tử của Bắc Minh vương nhưng người kia lại có mối quan hệ với Hồ yêu vương thì không biết là nhân vật nào?

Nhìn thấy Lạc Bắc và Thái Thúc bị cuốn đi, Đông Hầu Thanh Bức nghiền nát Hàng Thanh Phong, cao thủ của các môn phái có mặt không ai dám đuổi theo, sắc mặt người nào người nấy trắng bệch.

- Tiểu thư! Viên kim đan nghịch thiên này là vật chủ nhân vất vả lắm mới có. Người cũng dành viên này cho tiểu thư vậy mà tiểu thư định dùng nó cứu hai tên đệ tử của Thục Sơn?

Tại một cái sơn cốc cách chỗ mọi người tập trung mười dặm, lão nhân mặc áo xám đang nói với thiếu nữ áo trắng kia.

- Hiện giờ kinh mạch của họ đều bị đứt. Lục phủ ngũ tạng cũng mất sức sống, chỉ còn có viên Càn thiên kim đan này có thể cứu được họ.


Thiếu nữ che mặt gật đầu nhìn Lạc Bắc và Thái Thúc người đầy máu tươi.

- Đám tự xưng là huyền môn chính đạo coi chúng ta là yêu nhân. Bọn họ coi những người làm bạn với chúng ta là phản nghịch. Hai người này ra tay cứu người của núi Quý Du trước mặt nhiều người như vậy đã trở thành công địch của chính đạo trong thiên hạ. Cứu bọn họ thì họ có khả năng thoát được những người đó đuổi giết hay không?

Lão nhân áo xám lắc đầu, cái thiền trượng hoàng kim của lão hơi rung rung.

- Cũng vì như vậy cho nên ta mới phải cứu họ. - Thiếu nữ Bạch y nói tiếp:

- Nếu ngay cả những người như vậy mà không cứu thì thiên hạ có ai dám làm bạn với ta? Chúng ta sẽ biến thành những kẻ tiểu nhân vô tình vô nghĩa. Ta cứu họ, nếu thiên hạ không có chỗ cho họ dung thân, ta dẫn họ tới núi Chiêu Diêu, tới Trạm châu trạch địa để giữ được sự an toàn cho họ.

Lão nhân áo xám khựng người:

- Không thể thấy chết không cứu. Tiểu thư nói rất đúng. Ta nhất thời đau lòng tiếc viên kim đan nhưng lại quên mất đạo lý đơn giản trong kinh phật.

- Ngươi làm hộ pháp cho ta.

Thiếu nữ áo trắng không nói nhiều ngồi xếp bằng trước Lạc Bắc và Thái Thúc. Nàng xòe bàn tay trắng nõn thì có một viên đan dược màu vàng to bằng quả trứng gà. Viên đan dược đó trong suốt, bên trong có ánh sáng màu vàng kim lưu chuyển giống như một viên ngọc bằng hổ phách. Thiếu nữ áo trắng bóp nát viên kim đan, một chất dịch màu vàng kim đặc sền sệt từ trong tay thiếu nữ chảy ra.

Thiếu nữ áo trắng bắt một cái pháp quyết, một vầng ánh sáng màu trắng từ trong tay nàng bay ra bao phủ lấy lớp chất dịch màu vàng. Trong nháy mắt vầng ánh sáng màu trắng hóa thành một quả cầu sét nho nhỏ bao phủ lấy Lạc Bắc và Thái Thúc vào bên trong. Dưới sự thúc giục chân nguyên của thiếu nữ quả cầu màu vàng không ngờ giống như trời đất có sấm sét vang dội và mưa rơi xuống.

Giống như thiên tượng giáng lâm, những sợi mưa kia chạm vào người Lạc Bắc và Thái Thúc khiến cho sắc mặt họ từ từ hồng lại.

Rõ ràng thiếu nữ áo trắng đã sử dụng Vạn Hác Sinh tức quyết phối hợp với dược lực của Kim đan để chữa trị cho Lạc Bắc và Thái Thúc.

Vạn Hác Sinh tức quyết tương truyền là do một vị tiền bối có tâm từ bi sáng tạo ra. Nghe nói năm đó, vị cao nhân kia gần tu luyện tới cảnh giới độ kiếp nhưng gặp phải tai nạn trong thiên hạ, đất đai cằn cỗi, ngài liền sử dụng tu vi cả đời thi triển pháp quyết. Nghe nói khi ngài thi triển pháp quyết, đất chết lập tức biến thành ốc đảo, bừng bừng sức sống, trăm hoa đua nở. Sau đó vị tiền bối đó kiệt quệ chân nguyên mà hóa thành một ngọn núi.

Đây là truyền thuyết từ thời cổ, không biết có thật hay không. Nhưng Vạn Hác sinh tức quyết vô cùng hao tổn chân nguyên. Thiếu nữ áo trắng mới thi triển một lúc mà trán đã đầy mồ hôi.

Nhưng chỉ một lát đó, Thái Thúc và Lạc Bắc đã bắt đầu có sức sống, một ít máu bầm cũng từ trong các lỗ chân lông thẩm thấu ra ngoài, đồng thời hơi thở cũng trở nên có sức hơn.

- Được rồi.

Ước chừng nửa nén hương, nhìn thấy thiếu nữ áo trắng thu pháp quyết thở phào một cái, quả cầu lôi vân cũng từ từ tản ra, lão nhân áo xám lên tiếng hỏi.

- Ừ.

Thiếu nữ áo trắng gật đầu. Khí trắng bốc lên từ người nàng chính là do chân nguyên biến thành chân khí. Việc đó cho thấy để cứu Lạc Bắc và Thái Thúc nàng đã dốc hết sức, chân nguyên toàn thân hao tổn quá lớn.

- Các ngươi...

Nhưng đúng vào lúc này điều khiến cho thiếu nữ áo trắng và lão nhân áo xám không ngờ đó là Lạc Bắc mở mắt và đưa tay ra. Do trần trí của hắn chưa hồi phục giống như nửa tỉnh nửa mê, đưa tay nắm lấy một cái gì đó để mượn sức đứng dậy. Mà đúng lúc đó, thiếu nữ áo trắng đang cúi người quan sát hắn và Thái Thúc nên cơ bản không ngờ được hắn tỉnh lại, đồng thời chân nguyên kiệt quệ nên tấm vải che mặt bị Lạc Bắc giật đi, đồng thời cũng để cho hắn nhìn thấy nửa khuôn mặt thật.