La Phù

Chương 118: Thanh Bức ngạo thế

CHÚC MỌI NGƯỜI GIÁNG SINH & NĂM MỚI VUI VẺ

Merry Christmas And Happy New Year

Sắc mặt của Hàng Thanh Phong vẫn thản nhiên, đột nhiên cầm lấy tai củamột trong hai đứa bé còn sống mà bẻ gẫy hai ngón tay của nó. Thằng bévẫn còn đang hôn mê bị bẻ gẫy hai ngón tay thì đau quả tỉnh lại mà kêulên thảm thiết.

- Được! Nếu như ngươi không xuất hiện, tacũng không giết những người này mà bóp nát từng khớp xương của chúng. Dùsao thì ngươi cũng tự xưng là Đông Hầu không biết có thể chữa trị chochúng được không?

Một tiếng rắc vang lên. Trong lúc nóichuyện Hàng Thanh Phong lại bóp nát ngón tay cái của đứa bé khiến cho nóhét lên thảm thiết.

Thằng nhóc đó dường như cũng biết, cố gắng kìm nén nhưng âm thanh non nớt của nó vẫn vọng ra ngoài.

- Cái loại tiểu nhân vô sỉ ngươi ngay cả đứa bé mà cũng làm nhục nhưvậy. Nếu ta không nghiền nát xương của ngươi thành tro thì ta sẽ bịthiên lôi đánh chết.

Từ bốn xung quanh, âm thanh tức giậnvọng tới. Khi yêu tộc phá toái Kim đan biến thành hình người rất dễ làmcho linh khí trong trời đất biến động mà dẫn tới thiên lôi. Vì vậy màyêu tộc sợ nhất là thiên lôi. Chỉ cần một cơn sấm xuân vang lên cũng đủkhiến cho họ bỏ chạy. Mà giờ phút này Đông Hầu Thanh Bức thề như vậy rõràng là đã nổi giận lôi đình.

- Thật không? - Hàng Thanh Phong cười lạnh định bóp nát một ngón tay nữa của đứa bé.

Vào giờ phút này trong số một trăm cao thủ các phái ở đây thật ra cũngcó người không đành lòng. Nhưng sự ảnh hưởng của Côn Luân đã lâu ngàylàm sao mà họ dám chỉ trích. Chưa nói vào lúc này bọn họ còn đang đốichọi với yêu quái, nếu như ai ngăn cản thì lập trường sẽ hoàn toàn khôngđúng.

“ Làm việc cứ theo tâm!”

Mấy cái chữ đóvang lên trong đầu Lạc Bắc. “ Dùng cái thủ đoạn này tra tấn một đứa bécó còn là chính đạo sao? Tại sao bao nhiêu người mà không có một ai bướcra ngăn cản?”

Nhìn thấy Hàng Thanh Phong định bóp nát tayđứa bé kia, trong khi bao nhiêu người không có ai lên tiếng, Lạc Bắc cảmthấy máu bốc lên đầu không nhịn được định tiến lên một bước. Nhưng hắncòn chưa kịp lên tiếng thì một âm thanh tức giận đã vang lên:

- Dừng tay! Hành hạ một đứa bé đến chết đó là hành vi của chính đạo hay sao?

Lạc Bắc và nhiều người quay đầu lại nhìn thì thấy đó chính là Thái Thúc.

- Cái gì?

Ánh mắt của Hàng Thanh Phong nhìn về phía Thái Thúc.

Mặc dù y không biết Lạc Bắc làm sao trốn thoát khỏi tay Hắc Phong lãotổ nhưng y biết Lạc Bắc vì kết bạn với yêu mà bị phạt ra khỏi Thục Sơn. Ymuốn làm thế này, đồng thời sắp xếp ở đây là để loại bỏ cả Lạc Bắc vàĐông Hầu Thanh Bức.

Hàng Thanh Phong đoán chắc chỉ cần đámngười Lạc Bắc vừa mới tiến vào khu rừng này, y sẽ nghĩ cách dẫn bọn họlại đây. Mà y cố tình tra tấn đứa bé cũng cố ý để lôi Lạc Bắc ra. Nhưng ylại không ngờ Thái Thúc là người đầu tiên lên tiếng.

TháiThúc đứng ra, Tân Thiên Trạm Lô cũng cảm nhận được tâm của cô liền tảnra ánh sáng màu bạc chói mắt. Cả trăm người nhìn thiếu nữ dưới ánh kiếmđều cảm thấy nàng giống hệt như thanh Tân Thiên Trạm Lô đầy khí khái vàchính khí.


- Ngươi là đệ tử phái nào?

Hàng Thanh Phong xoay người, mặc dù biết rõ nhưng y cố tình hỏi.

- Thái Thúc, đệ tử Thục Sơn.

Thục Sơn quật cường đứng thẳng giữa mọi người trông chẳng khác gì một đóa hoa sen kiêu ngạo.

- Đệ tử Thục Sơn? - Hàng Thanh Phong nheo mắt lại rồi cười lạnh:

- Nếu như vậy thì các ngươi nên biết đứa bé này không phải là người mà là yêu.

- Người có chính tà, yêu không có tốt xấu hay sao? - Thái Thúc hít một hơi rồi nói tiếp:

- Hai cái đứa bé này có thể làm chuyện gì hại tới ai?

- Yêu phân tốt xấu? - Hàng Thanh Phong cười ha hả:

- Ngươi có biết câu nói này là đại nghịch bất đạo không?

- Vậy nói như thế nào? - Thái Thúc không hề nhường:

- Giết kẻ vô tội đó là đạo hay sao?

- Nói như vậy thì ngươi muốn bảo vệ hai đứa tiểu yêu này? - Hàng Thanh Phong lạnh lùng nhìn Thái Thúc:

- Chưa nói với tuổi của ngươi còn chưa xứng để luận đạo với ta. Hôm naychính đạo chúng ta tập trung ở đây để đối phó với Thanh Bức Yêu nhân,ngươi lại đứng ra quấy rối chứng tỏ lập trường không rõ ràng. Nếu hiệntại ta giết hai tên tiểu yêu này, ngươi cũng định cứu chúng phải không?

Thái Thúc đột nhiên ngẩng đầu:

- Nếu họ không có làm chuyện gì thương thiên hại lý thì ta sẽ cứu họ.

- Được! Ngươi giỏi lắm. - Hàng Thanh Phong cất tiếng cười điên cuồng:

- Các vị đạo hữu! Mọi người nghe thấy rõ chứ? Cô ta vì hai tên tiểu yêu mà muốn đối địch với ta.

Trong tiếng cười điên dại của Hàng Thanh Phong, tất cả những người cómặt đều xôn xao. Gia Luật Tề và vị chưởng giáo Mễ Nguyên Sùng của pháiNam Sơn vội vàng nói với Thái Thúc:

- Thái Thúc! Sao ngươi lại nói như vậy. Mau lùi lại, không được nói nữa.


- Hừ!

Đúng lúc này, Hàng Thanh Phong lại hừ lạnh, bẻ gãy một ngón tay của đứa bé kia.

- Dừng tay.

Lần này thì Tân Thiên Trạm Lô của Thái Thúc từ sau lưng vọt lên.

- Lạn Hàng! Huyền Vô Kỳ sư huynh.

Lạc Bắc không hề suy nghĩ, Tam Thiên Phù Đồ cũng xông lên. Cùng lúc đóhắn có thể thấy bên cạnh tỏa ra ánh sáng màu hồng rực rỡ. Lạn Hàng vàHuyền Vô Kỳ cũng sóng vai đứng bên cạnh hắn, Xích Tô và Thiên Thực đềuvọt ra.

- Thế nào đây? Bốn người các ngươi định thông đồngtới yêu làm bậy trở thành kẻ địch với ta và chính đạo trong thiên hạ? -Ánh mắt của Hàng Thanh Phong trở nên lạnh lùng, đầy sát khí.

Lần này nét mặt của y hoàn toàn biểu lộ theo tâm chứ không hề có lấy một chút giả dối.

Hàng Thanh Phong định một hòn đá ném chết hai con chim, giết Lạc Bắcmột cách quang minh chính đại. Y lấy Côn Luân lệnh mời nhiều môn pháitới đây thứ nhất là để đối phó với Đông Hầu Thanh Bức, thứ hai là để chohọ chứng kiến đám người Lạc Bắc thông đồng với yêu làm bậy. Có như vậy ygiết chết bốn người Lạc Bắc mà không bị Thục Sơn nói gì.

Khiphi kiếm của cả bốn người bay ra, Hàng Thanh Phong hơi nhíu mày rồicười lạnh. Y chẳng hề có nhiều động tác mà làm như định đánh chết đứa bébên cạnh.

Hành động đó chẳng khác gì châm ngòi cho một thùng thuốc nổ.

Bốn người Lạc Bắc và Thái Thúc như hiểu ý nhau khiến cho bốn vầng kiếmquang lao đi. Đồng thời Huyền Vô Kỳ cũng phóng Xuyên Sơn hắc lý chu ra.

- Các ngươi muốn chết?

Cả bốn người còn chưa kịp nhảy vào Xuyên Sơn hắc lý chu thì một vầngcương khí màu vàng đất đã bao phủ lấy Hàng Thanh phong. Trong nháy mắtnó hóa thành một quả trứng to màu vàng đất, không còn nhìn thấy bóngdáng Hàng Thanh Phong đâu nữa. Bốn đạo kiếm quang lao tới khiến chonhững mảnh vụn của quả trứng bay tán loạn nhưng kiếm quang còn chưa kịpxuyên qua thì cương khí màu vàng đất đã nổ tung, uy thế chẳng khác gìlúc nội đan của đám người núi Quý Du nổ.

“ Oành!” Giống nhưmặt đất bị sấm sét đánh xuống, Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng rung người khôngkhống chế dược Xuyên Sơn hắc lý chu khiến cho nó hóa trở lại hình dạngban đầu đồng thời Xích Tô và Thiên Thực cũng rơi xuống đất.

Tân Thiên Trạm Lô và Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc cũng lắc lư trong không trung.

Thứ pháp bảo của Hàng Thanh Phong có tên là Hỗn Độn kim đản, nó đượcluyện thành từ khí hệ Thổ trong ngũ hành và lôi cương. Một khi nó bị nổmất một chút, khí hệ Thổ và khí Lôi cương sẽ ngưng kết lại, đồng thời nócũng có thể nổ tung để đả thương kẻ địch. Đây có thể nói là một thứpháp bảo công phòng lợi hại.

Mới chỉ đối mặt một cái, HàngThanh Phong lợi dụng pháp bảo khiến cho chân nguyên của Huyền Vô Kỳ vàLạn Hàng trên thân kiếm nổ tung. Ngay lập tức từ trong quả trứng màuvàng có một bàn tay vươn ra cầm lấy Xích Tô và Thiên Thực.

“ Pháp bảo và tu vi của người này cao như vậy. Trong số những người màta gặp thì chỉ có Hắc Phong lão tổ và Khuất Đạo Tử là có thể vừa mới ratay đã thu được phi kiếm của Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng sư huynh.”

Chân nguyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của Lạc Bắc so với chânnguyên bình thường cứng cỏi hơn nhiêu. Khi hỗn độn kim đản bùng nổ, TamThiên Phù Đồ cũng không bi ảnh hưởng lớn. Nhìn thấy tình hình nguy cấp,Lạc Bắc liền dốc sức thi triển, Tam Thiên Phù Đồ lập tức hóa thành mộttia sáng màu đen mà lao về phía Hàng Thanh Phong.

- Kẻ này còn nhỏ tuổi mà tu vi không ngờ cao như vậy.

Nhìn thấy uy thế của Tam Thiên Phù Đồ và long tức trên thân kiếm, hơnnửa số cao thủ có mặt hơi kinh hãi. Thục Sơn là đại phái đứng thứ haiđương thời, hiện tại lại đang giao thủ với Côn Luân, hơn nữa còn có ĐôngHầu Thanh Bức ẩn nấp ở gần khiến cho những người ở đây không dám ra taygiúp đỡ mà chỉ tập trung tinh thần nhìn bốn người Lạc Bắc và Hàng ThanhPhong đấu pháp.

- Đom đóm mà cũng so với trăng rằm.

Khi Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc chém tới, Thái Thúc cũng được thở mộthơi. Đạo kiếm quang tối đen bao phủ lấy Hàng Thanh Phong cắt từng mảnghỗn độn kim đản bay ra. Nhưng Hàng Thanh Phong không coi Thái Thúc vàLạc Bắc và đâu mà chỉ cười lạnh rồi hỗn độn kim đản lại nổ tung.

Cú nổ đó khiến cho trong phạm vi mười trượng lấp đầy khí hệ Thổ và Lôiquang tản ra từng vòng trong suốt. Sắc mặt Thái Thúc trắng nhợt khi thuphi kiếm lại thì chân nguyên trên đó đã gần như mất hết.

-Cái gì? Khi hắn rời Thục Sơn, tu vi mới chỉ ở mức ngự kiếm sơ giai vậymà không ngờ đã đạt tới đỉnh cao ngự kiếm. Người này không thể để được.