La Phù

Chương 103: Dũng mãnh tiến lên, song song tấn cấp!

Cửa số tứ phía của căn gác mái cũng đã bị rụng ra, mỗi lần gió thổi lại phát ra tiếng kẽo kẹt, kẽo kẹt. Trên căn gác mái còn có một bộ da trăn trong suốt, có lẽ là của con trăn kia để lại sau khi lột xác, nhưng Lạc Bắc cũng không để ý nhiều, chỉ thu dọn sơ sơ một chỗ khoảng một hai trượng rồi lập tức ngồi xuống, thi triển quyết pháp Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh.

Trong khu rừng này thiên địa linh khí rất loãng, nhưng càng loãng thì Lạc Bắc lại càng yên tâm tu luyện. Vì nếu linh khí dày đặc, chỉ cần người có chút hiểu biết về pháp thuật vọng khí cũng có thể cảm thấy được thiên địa linh khí đang bị hấp thụ rất mạnh, tạo thành hình cái phễu xung quanh người tu đạo, dễ dàng phát giác ra có người đang tu luyện. Còn thiên địa linh khí biến hóa ở nơi linh khí loãng như thế này thì rất khó nhận ra.

Lạc Bắc cứ thế tu luyện theo quyết pháp Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, một ngày đã trôi qua nhưng lượng thiên địa linh khí hấp thụ được không bằng một phần mười so với hồi ở ngọn Thiên Hạo trên Thục Sơn. Nhưng khi thiên địa linh khí được hấp thụ, chảy vào Nê Hoàn, chảy qua khối chân nguyên như lam bảo thạch mà Hắc Phong lão tổ để lại vùng Nê Hoàn trong người Lạc Bắc, thì khối chân nguyên này được luyện hóa thêm một chút. Luồng linh khí hấp thụ được và chân nguyên đột nhiên lớn mạnh gấp chục lần, như thể một con suối nhỏ bỗng chốc biến thành một con sông cuồn cuộn.

Lạc Bắc đã từng luyện hóa nội đan của Ô Cầu, gặp tình huống thế này cũng không hề cảm thấy kinh ngạc. Hắn vẫn liên tục ép linh khí và chân nguyên vận hành trong cơ thể, chỉ cần đến ngày thứ hai, đã có một sợi chân nguyên được dung luyện thành, vừa dung nhập vào trong người. Lạc Bắc liền cảm thấy trong tâm thức có vô số ánh sao màu vàng kim tỏa sáng, mới chỉ dung hợp một chút chân nguyên của Hắc Phong lão tổ mà lượng chân nguyên bị hao tổn của Lạc Bắc đã nhanh chóng được bồi đắp lại.

“ Khoảng cách giữa ta và cao thủ tung hoành thiên hạ, quả thực là quá xa.”

Lạc Bắc lúc này đã nhận thức được rõ ràng khoảng cách giữa mình và những nhân vật có tu vi cao tuyệt như Hắc Phong lão tổ.

Vốn dĩ khi luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, nhận thức như thế này rất dễ nảy sinh chướng ngại sợ hãi. Vì khi luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, tâm ma có thể khiến cho cảm tính của con người mạnh mẽ gấp mười lần, mấy chục lần. Có thể khiến cho con người ta sản sinh ra một chướng ngại tâm lí, cảm giác mình thật kém cỏi, căn bản không thể đạt đến cảnh giới của những người khác. Nhưng mấy chục ngày nay trải qua mài dũa, tâm tính của Lạc Bắc càng trở nên kiên định, lại thêm những chuyện mắt thấy tai nghe gần đây nên Lạc Bắc càng thấm thía câu nói của Nguyên Thiên Y, khát khao sức mạnh hơn bao giờ hết. Lại thêm cảm giác đối với loại kiếm ý vô địch trong Tam Thiên Phù Đồ, Lạc Bắc bây giờ hừng hực khí thế dũng mãnh, sẵn sàng xông pha về phía trước.

Vì thế khi tâm ma tấn công, ảo ảnh chưa kịp xuất hiện thì đã bị Lạc Bắc phá tan tành.

Nhưng Lạc Bắc cũng đồng thời phát hiện ra, chân nguyên mà Hắc Phong lão tổ để lại cho y hoàn toàn thuần tịnh, không hề giống với nội đan hỗn tạp dược tính của Ô Cầu. Vì vậy mà tốc độ luyện hóa, dung hợp chân nguyên của Hắc Phong lão tổ bây giờ có thể nói là nhanh gấp mười lần tốc độ luyện hóa nội đan của Ô Cầu lúc trước.

Hắc Phong lão tổ trước khi qua đời có truyền lại chân nguyên cho Lạc Bắc, tuy chỉ là một nửa tu vi của y nhưng cũng đã lớn hơn nội đan của Ô Cầu không biết bao nhiêu lần.

Liên tục trong năm ngày, chỉ khi tâm thần không chịu đựng được nữa thì Lạc Bắc mới dừng lại nghỉ ngơi, hồi sức một chút rồi lại lập tức điều động chân nguyên, luyện hóa tinh thể chân nguyên như lam bảo thạch đang ngưng tụ ở Nê Hoàn.

Tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh vô cùng khổ sở, mỗi giờ mỗi khắc đều khổ sở như bị đặt trong lò luyện. Liên tiếp năm ngày nay, mồ hôi trên người Lạc Bắc cứ ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, tạo thành một lớp vỏ muối bám ngoài cơ thể, nhìn từ xa như thể lớp da toàn thân đang nứt toác ra, nhìn rất khủng khiếp.

Qua được năm ngày, đến trưa ngày thứ sáu, Lạc Bắc cảm thấy một vạn ba ngàn chư thiên trong người đều tỏa ra thứ ánh sáng màu kim nhờ nhờ. Những chấm sao màu vàng kim liên hệ với một vạn ba ngàn chư thiên như những hạt kim sa li ti, tỏa sáng rực rỡ, bên trên còn tỏa ra vầng kim hóa mờ ảo.

Lạc Bắc đột nhiên cảm thấy chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh cũng bắt đầu thoát ra từ đó, thẩm thấu vào da thịt.

Lúc này Lạc Bắc chỉ cảm thấy toàn thân toàn là kim hóa, dường như cơ thể được đúc từ vàng đặc.

Lạc Bắc mở mắt ra, nhìn thấy dưới da tay mình như có một vầng kim hóa đang chuyển động. Dưới ánh mặt trời, Lạc Bắc bất giác cảm thấy cơ thể mình như được làm từ thủy tinh vàng, cực kì đẹp mắt.

Lạc Bắc khẽ cử động, tay trái nâng Tam Thiên Phù Đồ lên, tay phải khẽ sờ vào lưỡi kiếm.

Tam Thiên Phù Đồ tuy không bằng Tân Thiên Trạm Lư của Thái Thúc, nhưng bản thân phôi kiếm cũng sắc bén hơn nhiều so với những thanh phi kiếm khác. Nếu là lúc bình thường, khi Lạc Bắc sờ vào lưỡi kiếm như vậy chắc chắn sẽ để lại một vết thương đẫm máu, thế nhưng bây giờ Lạc Bắc sờ vào, lại chỉ thấy có vết hằn màu trắng nhờ rồi nó biến mất trong nháy mắt, không hề để lại một vết thương nào.

“ Đây là chỗ thâm diệu của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh tầng thứ năm. Chân nguyên thẩm thấu vào da thịt, kết hợp với da thịt, luyện thành lưu li kim thân ở giai đoạn đầu, phi kiếm và thuật pháp bình thường khó mà đả thương. Như thế này có lẽ sắp đột phá lên tầng thứ sáu rồi!”

Lạc Bắc dùng ngón tay búng nhẹ vào mấy tảng đá xếp chồng lên nhau ở gần đó. Hắn chỉ cảm thấy như có một sức nổ đang rung động ở đầu ngón tay, nhưng không ngờ những tảng đá đó bị cái búng tay nhẹ hều này làm cho vỡ vụn.


“ Chỉ riêng khí lực cũng đã mạnh hơn trước gấp chục lần rồi!”

Lạc Bắc cảm nhận được rằng không chỉ có khí lực, mà chân nguyên đang chảy trong người cũng đã mạnh hơn trước đến chục lần.

Đây chính xác là cảm giác một tấc đến trời.

Đối với người tu đạo bình thường, lúc này chỉ sợ đã sướng quá hóa điên. Nhưng Lạc Bắc sau khi nhìn thấy tu vi của Nguyên Thiên Y, rồi lại chứng kiến những trận đấu pháp đỉnh cao, liền lập tức nhắm mắt lại.

Bây giờ lượng chân nguyên mà Hắc Phong lão tổ truyền lại cho y đã được luyện hóa hơn nửa, tinh thể chân nguyên như lam bảo thạch trước đây đã trở thành một viên ngọc nhỏ óng ánh như ngọc trai. Nhưng Lạc Bắc biết chân nguyên được kết tinh trong viên ngọc nhỏ này chí ít cũng phải bằng công phu khổ luyện ngàn ngày mới có.

Lúc này Lạc Bắc muốn nghỉ ngơi một chút, đợi đến khi tâm thần, thể lực hồi phục rồi dùng lượng chân nguyên này đột phá thẳng đến Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh tầng thứ sáu.

Vừa nhắm mắt lại, Lạc Bắc lập tức thi triển quyết pháp Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết. Tu luyện Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết rất an toàn, không hao tổn tâm thần, chân nguyên ngưng tụ được lại ấm áp, bổ dưỡng. Bây giờ Lạc Bắc đã luyện Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết đến gần hết tầng thứ ba, tuy vẫn chưa biết được việc đồng thời tu luyện công pháp nhục thân thành thánh và Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết có luyện ra nguyên anh hay không, nhưng dù sao bây giờ Lạc Bắc cũng đã luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh đến tầng thứ năm, có thể liên hệ với một vạn ba ngàn chư thiên trong cơ thể. Cơ thể hiện nay như một cái nhà kho lớn, chân nguyên có nhiều cỡ nào cũng không chất đầy được. Lạc Bắc đã từng trải qua tình cảnh chân nguyên suýt thì cạn kiệt, nên bây giờ chỉ cần thêm một chút chân nguyên vào cơ thể cũng là chuyện tốt. Huống hồ Lạc Bắc dùng thời gian nghỉ ngơi để luyện Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư quyết, có thể nói là rất biết cách tận dụng thời gian.

“ Ồ? Thế này thì Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết của ta cũng sắp đột phá rồi.”

Linh khí ở vùng rừng núi này tuy loãng, nhưng chân nguyên Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết vận hành mỗi ngày đều có thể luyện hóa được một chút tinh thể chân nguyên của Hắc Phong lão tổ. Cứ tiếp tục như thế khoảng mấy chục ngày, Lạc Bắc liền cảm thấy đóa sen màu xanh của Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết trong nguyên thần của mình hình như đang dần nở ra, bắt đầu có chút liên hệ với huyết mạch trong cơ thể.

Lạc Bắc biết Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết cũng sắp đến lúc đột phá rồi.

Đạt đến tầng thứ tư, đóa sen màu xanh sẽ tương liên với khí huyết toàn thân, bồi bổ cơ bắp, có thể kéo dài tuổi thọ, mang đến cuộc sống lâu dài hơn người bình thường rất nhiều.

Nếu đã như thế, đành phải thăng thêm một tầng Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư quyết thôi!”

Lạc Bắc cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục tập trung tinh thần, ngày qua ngày vận chuyển chân nguyên. Thấm thoát đã ba mươi sáu ngày, tựa hồ như có tiếng sóng phát ra, trên người Lạc Bắc tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, đóa sen trong Nê Hoàn đã hoàn toàn nở rộ.

Đóa sen xanh này tổng cộng có bảy bảy bốn chín cánh, trên mỗi cánh hoa đều tỏa ra một luồng chân nguyên màu xanh nhè nhẹ, nhìn như sương khói. Lạc Bắc cũng đồng thời cảm thấy chân nguyển mà đóa sen xanh tỏa ra không đơn thuần chỉ là đi theo kinh mạch được định sẵn dưới sự điều khiển của ý niệm, mà nó còn có một mối liên hệ nào đó với khí huyết toàn thân. Cứ mỗi luồng nguyên khí màu xanh tỏa ra đều như mưa dầm đang tắm mát cho tâm thần và cơ bắp của Lạc Bắc.

Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết của Lạc Bắc đã chính thức đột phá lên tầng cảnh giới thứ tư!

“ Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết qủa nhiên là môn quyết pháp cực tốt, có tác dụng hỗ trợ cho Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh!”*

Một niềm hân hoan bỗng dâng lên trong lòng Lạc Bắc. Vì hắn phát hiện ra, nhờ sự bồi dưỡng của nguyên khí Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư quyết, tốc độ hồi phục tâm thần và thể lực đã nhanh hơn lúc bình thường rất nhiều lần.

Như thế có nghĩa là gì?

Như thế có nghĩa là, dù không có cơ duyên nào khác, Lạc Bắc cũng có thể luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh nhanh hơn trước gấp nhiều lần!


Vì bây giờ trở ngại lớn nhất của Lạc Bắc khi luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh không phải là tâm trí chưa đủ vững vàng, mà là khi tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh vô cùng khổ sở, vô cùng hao tổn tâm thần thể lực. Thông thường cứ sau khi tu luyện vài chục ngày là phải dưỡng sức rất lâu. Trước đây mỗi tối hắn chỉ tu luyện được một giờ đồng hồ là đã sức cùng lực kiệt rồi, thế nhưng bây giờ tốc độ hồi phục đã nhanh gấp mấy lần, thời gian có thể tu luyện trong một tối có thể nhiều gấp đôi bình thường. Nếu cứ thế này, việc tu luyện đương nhiên sẽ tiến bộ rất nhanh.

“ Bây giờ Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết của ta đã luyện đến tầng thứ tư, tâm thần và thể lực đã hồi phục tương đối rồi. Nhân lúc khí thế đang thịnh, tiện thể đột phá Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh lên tầng thứ sáu luôn!”*

Sau khi hít vào một hơi thật sâu, tâm trí và nhuệ khí của Lạc Bắc đều đang cực kì dồi dào, hắn không hề do dự, bắt đầu thi triển quyết pháp Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh.

Nguồn chân nguyên vàng kim cứ cuồn cuộn chảy trong người Lạc Bắc, mỗi ngày qua đi, viên chân nguyên màu lam óng ánh lại nhỏ đi một chút. Còn khi nguồn chân nguyên vàng kim của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh lưu chuyển trong kinh mạch của Lạc Bắc, từng chút từng chút nguyên khí vàng kim đều thẩm thấu dần vào từng thớ thịt của Lạc Bắc, không ngừng tôi luyện cơ bắp của hắn.

Lúc này mà có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ thấy toàn thân Lạc Bắc tỏa ra một vầng kim hóa mờ ảo, toàn thân lại còn có những tinh thể óng ánh, nhìn không khác gì một tác phẩm điêu khắc từ thủy tinh trong suốt.

Lại ba mươi mấy ngày trôi qua, trên người Lac Bắc đầm đìa mồ hôi, làm tan hết lớp vỏ muối bám ngoài da Lạc Bắc, trong mồ hôi có chứa cả tạp chất mà Lạc Bắc thải ra khi tu luyện, vừa đặc vừa dính, dường như đã bít hết lỗ chân lông của hắn. khiến cho hắn vô cùng khó chịu. Hơn nữa cứ mất nước nhanh thế này, Lạc Bắc cũng cảm thấy thể lực sắp bị thâm hụt gần hết, nhưng lúc này Lạc Bắc lại lờ mờ cảm thấy những ngôi sao vàng kim ở Nê Hoàn có chút thay đổi. Vì thế hắn liền ổn định lại tinh thần, tiếp tục điều động chân nguyên. Liên tiếp ba ngày sau đó, dưới sự tác động và bao bọc của chân nguyên, chỉ còn sót lại cái lõi của tinh thể chân nguyên màu lam, trong nháy mắt vỡ vụn ra.

Hàng chục mảnh vụn của tinh thể chân nguyên màu lam đều tan vào trong chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh và linh khí thiên địa. Trong nháy mắt như thể có bão lũ xuất hiện, một nguồn sức mạnh cuồn cuộn dâng trào, tấn công vào trong kinh mạch, khiến Lạc Bắc cảm thấy cơ thể như sắp nổ tung đến nơi.

Nhưng tâm trí và kinh mạch của Lạc Bắc bây giờ đều vô cùng dẻo dai. Một giờ sau, Lạc Bắc đã chịu đựng được nỗi đau toàn thân như sắp nổ tung, đồng thời cũng khống chế được nguồn chân nguyên đang xông vào trong kinh mạch.

Bụp, bụp, bụp, bụp!

Như thể có một cơn lũ đang phá tan đập nước, luồng chân nguyên cuồn cuộn dâng trào đó thấm thoát đã lưu chuyển được một ngày, ngưng tụ ra được một ít tinh thể chân nguyên vàng kim, xông vào vùng Nê Hoàn. Đúng vào lúc đó, Lạc Bắc cảm thấy vô số những ánh sao vàng kim trong người mình bỗng tỏa sáng rực rỡ, dường như có một dải tinh vân vàng kim bao trùm tất cả, đến đóa sen màu xanh cũng bị nhuộm thành sắc vàng kim.

Cả một vùng Nê Hoàn, từ chỗ có vô số chấm sao vàng kim nay đã chính thức trở thành một bầu trời dày đặc tinh vân, những ngôi sao vàng kim đều được sắp xếp, vận hành theo một trật tự rất ảo diệu, khiến cho Lạc Bắc cảm thấy chân nguyên của mình tự nhiên lại mạnh hơn rất nhiều.

Đó là do chân nguyên đã câu thông được với tinh tú trong đất trời.

Những người tu đạo có tu vi thật sự cao thâm, uy lực của pháp thuật không chỉ nằm ở chân nguyên của bản thân, mà còn nằm ở khả năng có thể dùng chân nguyên để phát ra được sức mạnh, phát ra được cái uy của đất trời.

Lạc Bắc hiện nay đã chập chững đạt đến ngưỡng cửa này, đã chính thức đột phá qua Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh tầng thứ năm, đạt đến tầng cảnh giới thứ sáu!

Sau khi cảm nhận được chân nguyên của mình không những có thể câu thông với một vạn ba ngàn chư thiên trong người, mà còn có thể dựa vào trật tự đặc biệt của các ngôi sao để câu thông với sức mạnh của tinh tú trong trời đất, Lạc Bắc đã có thể khẳng định, Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh tầng thứ bảy sẽ có thể chính thức câu thông với sức mạnh của tinh tú. Đến lúc đó có thể xây dựng được mối liên hệ giữa thiên địa nhân, đại thiên địa ngoài cơ thể và tiểu thiên đại trong cơ thể, có thể vận dụng được một số pháp thuật để phát ra uy lực của trời đất.

“ Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh có tất cả mười ba tầng, mới đến tầng thứ bảy mà đã đạt đến cảnh giới thế này, Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh không hổ danh là đệ nhất pháp quyết của La Phù.”*

Lạc Bắc im lặng một lúc, lại phát hiện ra mình có thể dùng ý niệm để che giấu đi mùi vị của cơ thể. Tâm ý nhất động, chân nguyên toàn thân liền ngưng tụ lại trong cơ thể, một chút pháp lực cũng không tản ra ngoài. Lạc Bắc còn cảm thấy thần thức của mình dâng lên như thủy triều, trước đây nhiều nhất cũng chỉ cảm nhận được mùi vị, động tĩnh trong vòng phạm vi trăm trượng, nhưng bây giờ, thần thức mới chỉ quét quanh một lượt mà đến khe suối nhỏ cách đó ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được.

Lạc Bắc nhảy từ căn gác mái xuống trước mặt pho tượng, dùng toàn lực để nhảy về phía khe suối nhỏ kia. Vừa nhảy được một bước Lạc Bắc đã phải giật mình, vì cú nhảy này phải cao đến một hai chục trượng, cảm giác như thể đang bay lên vậy. Có điều Lạc Bắc hiểu rõ rằng đây chỉ là mượn sức mạnh khi khí lực trong người bộc phát ra để nhảy, chứ không phải là phi hành thực sự trong không trung.

Chỉ cần vài bước nhảy, Lạc Bắc đã đến được chỗ khe suối nhỏ. Nhìn nước suối trong vắt, Lạc Bắc liền cởi bỏ y phục rồi nhảy xuống. Khí huyết lưu động toàn thân khiến cho Lạc Bắc cũng không cảm thấy nước suối giá lạnh nữa. Sau khi uống liên tục mấy ngụm nước suối, tắm táp sạch sẽ, Lạc Bắc cảm thấy toàn thân óng ánh, trong suốt, chưa bao giờ thoải mái như thế này.

“ Bộ y phục này cũng bẩn quá rồi, phải giặt thôi.” Lạc Bắc lấy hết đồ trong quần áo ra, gói lại, sau đó nhúng bộ quần áo vào trong nước, chỉ chà nhẹ mà đã nghe thấy tiếng “ roạc”. Thì ra bộ quần áo này bị bám mồ hôi quá lâu rồi, lại thêm Lạc Bắc tiến bộ quá nhanh, không kiểm soát được lực ở bàn tay, chẳng may làm rách mấy miếng trên quần áo.

“ Vừa hay, thế này thì biến thành ăn mày thật rồi.”*

Tuy quần áo bị thủng đến vài lỗ lớn, nhưng Lạc Bắc cũng không bận tâm. Sau khi giặt giũ cẩn thận, Lạc Bắc lại khoác luôn bộ quần áo ướt nhẹp đó lên người, nhanh chóng nhảy về căn gác trong ngôi miếu nhỏ. Khí huyết bắt đầu hoạt động, nhiệt lượng tỏa ra từ cơ thể nhanh chóng hong khô quần áo.

Sau khi trở về căn gác mái trong ngôi miếu, Lạc Bắc từ từ mở túi đồ lấy được trên người Hắc Phong lão tổ ra xem.

Ngoài Tử Lôi Nguyên Từ Chùy và Thi Thần Kinh Quyết của Hắc Phong lão tổ mà Lạc Bắc đã từng nhìn thấy, còn có một chiếc bình ngọc màu đen, một pho tượng Ma Sát Tướng tám tay, hai mảnh vật gì đó màu tím nhìn như vỏ trai và có một chuỗi vòng tay được kết từ ngọc bích. Ngoài ra có mấy viên ngọc màu đỏ, một ít vàng bạc, châu báu và mấy thứ linh tinh khác.

Lạc Bắc cầm lấy chiếc bình ngọc màu đen, mở nắp ra, vừa nhìn thấy trong đó có ba viên dược đan đỏ sẫm, xộc lên mùi cay nồng. Lạc Bắc biết ngay đây chính là Chu Tước Toàn Cơ Đan mà ngày trước Hắc Phong lão tổ dùng để trị thương. Đối với người tu đạo mà nói, đôi khi có một hai viên linh đan cứu mạng còn quan trọng hơn vài món pháp bảo.