Là Người Tiếp Khách Qua Voice Chat, Không Phải Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 3

“Alo, xin chào, tôi có thể phục vụ gì cho ngài?” Tô Hàng ấn đồng ý, cùng lúc thay đổi giọng nói ngọt ngào chuyên nghiệp.

Tô Hàng đã nghĩ trong đầu rất nhiều, nhưng lại không ngờ câu đầu tiên của đối phương lại là: “Cậu là nam?”

Tô Hàng lập tức đen mặt, kiên trì giải thích với đối phương: “Đúng vậy, ngài không thấy được trong bài đã nói rõ rồi hả?”

“Tôi… tôi mới biết đến trang voice chat này, thấy bài của cậu nằm ở trên đầu, không… không để ý, liền ấn vào.”

Người bên kia lắp bắp trả lời khiến cho Tô Hàng nhịn không được khẽ cười, chỉ là cười thầm ở trong lòng, không muốn cố ý chọc đối phương. Đối phương nếu kinh ngạc khi biết mình là nam, hắn chắc hẳn là dị tính luyến.

Tô Hàng có chút thất vọng, cậu cũng rất thích giọng nói của người mang nick name “Ngụy Đức Xương” này, nhưng mà tính hướng của người ta thì không thể ép buộc được, Tô Hàng lập tức dừng việc tự bóp méo dọng nói của mình, nâng hộp mỳ lên khua khua mấy phát rồi nói: “Nếu bấm nhầm, vậy tôi sẽ hủy bỏ đơn hàng này.”

“Đừng.” Trong giọng nói của đối phương mang theo chút gấp gáp.

Tô Hàng ăn một miếng, đợi đối phương nói tiếp.

Đối phương giống như phát hiện ra châu lục mới kinh ngạc nói: “Giọng nói thay đổi rồi, vẫn là người lúc nãy chứ?”

“Phì…” Tô Hàng lập tức phun hết thức ăn lên màn hình, luống cuống tay chân lau đi, rồi vội vàng giải thích, “Là tôi.”

Đối phương a lên một tiếng, còn nói: “Giọng nói của cậu có thể thay đổi thành trăm loại nha.”

Tôi còn có thể biến âm thành nữ nữa kia. Tô Hàng trên mặt biểu cảm 囧, nhịn xuống, đường hoàng trả lời: “Nhu cầu công việc thôi.”

“Đúng vậy, đầu năm nay làm cái gì đều không dễ dàng.”

Cái phản ứng đồng cảm này là sao vậy?

Tô Hàng di chuột, muốn mau kết thúc cuộc đối thoại.

Đối phương hết lần này tới lần khác không cho Tô Hàng như ý: “Dù sao cũng đã bấm vào rồi, với ai đều như nhau.”

“Hình như không giống nhau đâu.” Tô Hàng không thèm dùng đến âm thanh ngọt ngào nữa.

“Như nhau như nhau, ai… nói cho cậu biết nha, tôi không còn cách nào khác mới online xin giúp đỡ.”

Tô Hàng đang húp mỳ, thấy đối phương nói như vậy, cũng hơi tò mò: “Anh gặp rắc rối gì?”

“Tôi… tôi thích đàn ông!”

Tô Hàng lập tức dừng động tác nhai, trên mặt bắt đầu nổi lên gân xanh, người nọ là là đang giỡn mình đi, mệt cậu đi lo lắng cho hắn.

“Ai? Này cậu, cậu thế nào không nói?”

“Cậu tới phá công việc làm ăn của tôi sao?”

“Không phải mà.”

“Tôi ở đây là phục vụ tình dục qua voice chat cho đàn ông, muốn tìm nữ thì đi ra quẹo trái, còn muốn tìm người để đùa đi ra quẹo phải.”

“Cái gì quẹo trái, quẹo phải, tôi không hiểu.” Đối phương rất sợ Tô Hàng sẽ chấm dứt cuộc gọi, mặc dù chỉ là trên máy tính, Tô Hàng cũng thấy được.

“Vậy cậu tới chỗ này làm gì!!!”

“Tôi đến tìm người chat cùng, tôi muốn biết vì sao mình thích đàn ông?”

“Thích đàn ông thì làm sao?”

Đối phương sửng sốt, nói: “Tôi cũng là đàn ông mà.”

Sự tốt bụng và nhẫn nại của Tô Hàng đã dùng hết, cậu đặt mạnh hộp mỳ xuống bàn, hét lớn vào micro: “Tôi là người phục vụ đàn ông qua voice chat, tôi cảm thấy việc hai thằng đàn ông yêu nhau là bình thường!”

“Cái gì! Cậu phục vụ đàn ông qua voice chat?”

Oh My God, những lời này Tô Hàng đã nói đến hai lần rồi mà, cái tên kia rốt cuộc là sinh vật ngoài hành tinh gì vậy! Hơn nữa ở bài của cậu đã nói rõ rồi, cái tên kia mắt đặt dưới mông sao?

Vậy mà cái tên kia lại nói ra một câu khiến Tô Hàng cấm khẩu luôn.

“Cậu này, dù sao cũng là phục vụ trò chuyện, cậu an ủi tôi chút đi.”

“Có cái gì cần an ủi?” Tô Hàng trước khi kết thúc cuộc gọi, hung tợn nói, “Tôi là người tiếp khách qua voice chat, không phải bác sĩ tâm lý!”

__________

Từ đầu đến giờ ăn mỳ hoài =)) mỳ chưa trương lên sao anh