Lá Bài Thứ XII

Chương 24

Trên phố 118, Roland Bell lái chiếc Crown Vic mới của mình tới phía trước ngôi nhà của Geneva.

Barbe Lynch gật đầu từ vị trí gác của mình: Cạnh chiếc Chevy Malibu mà Bell đã trả lại cho họ. Anh nhanh chóng đưa Geneva vào bên trong và lên cầu thang tới căn hộ, nơi bác của cô đã đợi sẵn để chào đón Geneva bằng một cái ôm và bắt tay Bell một lần nữa, cảm ơn anh vì đã bảo vệ cho cô bé. Ông nói mình đang định đi lấy một vài thứ ở cửa hàng thực phẩm và bước ra ngoài.

Geneva bước vào phòng của mình. Bell nhìn theo vào trong và thấy cô bé đang ngồi trên giường. Cô mở chiếc cặp sách của mình ra và lục lọi bên trong.

“Chú có thể làm gì cho cháu không? Cháu đói à?”

“Cháu hơi mệt”, cô nói. “Cháu nghĩ là mình chỉ cần làm bài tập về nhà lúc này. Hoặc có thể là nằm nghỉ một chút.”

“Đó thực sự là một ý tưởng tốt, nhất là sau tất cả những gì mà đã trải qua.”

“Cảnh sát Pulaski sao rồi hả chú?”, cô hỏi.

“Chú có nói chuyện với người chỉ huy củ

a cậu ta lúc trước. Cậu ta vẫn bất tỉnh. Họ không biết cậu ta sẽ thế nào. Chú ước mình có thể nói với cháu điều gì khác đi, nhưng đó là sự thật. Chú sẽ ghé qua và hỏi thăm xem cậu ta thế nào sau.”

Cô tìm thấy một quyển sách và đưa nó cho Bell. “Chú có thể đưa cho anh ấy cái này không?”

Viên thanh tra cầm quyền sách. “Tất nhiên là ta sẽ làm thế rồi... Chú phải nói trước rằng ngay cả khi có thể tỉnh dậy, chúng ta cũng không thể biết được liệu cậu ta có thể đọc được hay không.”

“Chúng ta phải hy vọng điều tốt đẹp nhất. Nếu như anh ấy tỉnh lại, có thể sẽ có ai đó đọc nó cho anh ấy nghe. Có thể có ích. Đôi khi là thế. Chỉ cần lắng nghe câu chuyện. À, hãy nói với anh ấy và gia đình anh ấy rằng có một vật may mắn ở trong đó.”

“Cháu thật tốt bụng.” Bell đóng cửa phòng cô bé lại và bước về phía phòng khách, gọi điện cho các con trai của mình, nói với chúng rằng một lúc nữa anh sẽ ở nhà. Rồi anh kiểm tra cùng với các sĩ quan bảo vệ khác trong đội SWAT, những người đã báo cáo rằng tất cả đều an toàn.

Anh ngồi xuống trong phòng khách, hy vọng rằng bác của Geneva sẽ tính đến việc mua sắm đồ ăn ở cửa hàng thực phẩm. Cô cháu gái tội nghiệp của ông ấy thực sự cần béo hơn chút nữa.

Trên đường tới căn hộ của Geneva Settle, Alonzo Jackson chậm rãi đi xuống một con đường nhỏ chia cắt những ngôi nhà đá nâu ở khu tây Harlem.

Tuy nhiên, vào chính khoảnh khắc này, gã không phải là Jax - một cựu tù chân tập tễnh, hay là vua Graffity với những hình vẽ bằng máu của Harlem một thời. Gã giờ chỉ là một kẻ vô danh, không nhà cửa trong chiếc quần jeans đầy bụi và chiếc áo thun màu xám, đẩy một chiếc xe đựng đồ lấy trộm từ trong cửa hàng, tay cầm mấy quyển báo giá khoảng năm đô la, được đóng thành tập cẩn thận và một đống những chai lọ trống rỗng lấy từ các thùng rác. Gã nghi ngờ rằng nếu ai đó ở quá gần sẽ nhận ra gã đang giả bộ - quá sạch sẽ so với một tên vô gia cư điển hình - nhưng gã chỉ cần đánh lừa vài người mà thôi: như những tay cớm đang bám sát lấy Geneva Settle.

Bên ngoài một con hẻm, sang bên kia phố, vào một con hẻm khác. Jak ở cách phía sau căn hộ mà thằng nhóc con Kevin Cheany đã chỉ khoảng ba dãy phố

Mẹ kiếp, một nơi ở thật đẹp.

Cảm thấy đáng khinh một lần nữa, gã hồi tưởng về những kế hoạch cho một gia đình đã tan biến.

Thưa ông, tôi cần phải nói chuyện với ông một chút. Tôi rất tiếc. Đứa bé... Chúng tôi không thể cứu đứa trẻ.

Đó là một thằng bé đúng không?

Tôi rất tiếc, thưa ông. Chúng tôi đã làm những gì có thể, tôi thề nhưng...

Đó là một bé trai...

Gã xua những ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. Cố điều chỉnh cái bánh sau của chiếc xe đẩy cứ xoay sang bên trái, Jax lẩm bẩm và di chuyển chậm rãi nhưng kiên định, nghĩ rằng: Mày ạ, thật nực cười nếu bị bắt vì lấy trộm một chiếc xe đẩy hàng. Nhưng rồi gã khẳng định rằng, nó không hề nực cười chút nào. Kiểu như là một cảnh sát quyết định sờ gáy gã vì một chuyện cỏn con như vậy và phát hiện ra khẩu súng. Rồi kiểm tra ID và thế là hắn lại bị tóm về Buffalo. Hay là một nơi nào đó còn tồi tệ hơn nữa.

Lạch cà, lạch cạch - con đường đầy rác bừa bãi quả là địa ngục với cái bánh xe vỡ. Gã chật vật giữ nó đi cho thẳng. Nhưng gã cần phải nằm im ở con hèm tăm tối này. Để tới gần một ngôi nhà xinh đẹp từ vỉa hè, ở khu tuyệt đẹp của Harlem, có thể khiến gã bị chú ý như một kẻ tình nghi. Dù vậy, ở trong con hẻm, đẩy một chiếc xe chở hàng, mọi chuyện không tồi tệ đến mức như vậy. Những kẻ giàu có ném những cái chai lọ rỗng ra ngoài nhiều hơn những người nghèo. Và đối với rác thải, chất lượng ở quanh đây có vẻ tốt hơn. Điều hiển nhiên là những kẻ vô gia cư thích đi khua khoắng ở tây Harlem hơn là ở khu trung tâm.

Còn xa bao nhiêu?

Gã vô gia cư Jax nhìn lên và nheo mắt. Hai tòa nhà nữa là tới căn hộ của con bé.

Gần như đến rồi. Gần như xong rồi.

Anh cảm thấy ngứa ngáy.

Với trường hợp của Lincoln Rhyme, nó có thể là thật - anh có cảm giác ở trên cổ, vai và đầu, trên thực tế đó là một cảm giác mà anh chẳng cần phải có; đối với một người liệt toàn thân, không có cả khả năng gãi một chỗ ngứa là một điều khiến ta cảm thấy bực bội và khó chịu nhất trên đời.

Nhưng đây là sự ngứa ngáy theo nghĩa bóng kỳ lạ mà anh cảm

Có điều gì đó không đúng. Nó là gì?

Thom có hỏi anh một câu. Anh không chú ý lắm.

“Lincoln?”

“Tôi đang suy nghĩ. Cậu không thấy à?”

“Không, điều đó diễn ra ở bên trong anh”, người phụ tá bắt bẻ lại.

“Chà, giữ im lặng đi.”

Vấn đề là gì?

Anh nhìn lên, đọc lại các thông tin trên tấm bảng bằng chứng, trên hồ sơ, những bức thư cũ và những bài báo cắt ra, về biểu lộ lạ lùng trên khuôn mặt lộn ngược của Người treo ngược... Nhưng bằng một cách nào đó cái cảm giác ngứa ấy có vẻ không liên quan tới các bằng chứng.

Anh giả dụ rằng trong trường hợp nào mình chỉ đơn giản là lờ nó đi.

Quay trở lại với...

Rhyme gõ đầu mình. Gần như đã nắm được suy nghĩ đó. Nó nảy lên nảy xuống và biến mất.

Có một điều gì đó bất thường, lời mà ai đó mới nói có vẻ không khớp nhau.

Rồi:

“Ôi, khốn kiếp”, anh thét lên. “Người bác!”

“Gì cơ?” Mel Cooper hỏi.

“Chúa ơi, bác của Geneva.”

“Ông ta làm sao?”

“Geneva nói đó là anh trai mẹ cô bé.”

“Và?”

“Khi chúng ta nói chuyện với ông ta, ông ta nói rằng đã nói chuyện với em trai mình.”

“Chà, hẳn ý ông ta là em rể.”

“Nếu anh muốn nói em rể, thì anh sẽ nói như thế... Lệnh, gọi số Bell.”

Điện thoại reo và vị thanh tra nhấc máy ở nốt nhạc đầu tiên của bản nhạc chuông dành riêng cho cuộc gọi từ địa chỉ của Lincoln Rhyme.

“Bell đây.”

“Roland, anh đang ở nhà Geneva hả?”

“Đúng thế.”

“Điện thoại của anh không bật loa ngoài chứ?”

“Không. Cứ nói đi.” Viên thanh tra theo bản năng lôi chiếc áo khoác sang bên và tháo sợi dây da treo khẩu súng ngắn lớn hơn trong hai khẩu của anh. Giọng nói vững vàng như bàn tay, dù lúc này tim anh ta đang đập nhanh hơn một vài nhịp một giây.

“Geneva đâu rồi?”

“Trong phòng cô bé.”

“Ông bác?”

“Không biết. Ông ta mới đi tới cửa hàng.”

“Nghe này. Ông ta bịa ra câu chuyện về quan hệ giữa ông ta với cô bé. Ông ta nói ông ấy là anh trai bố cô bé. Cô bé lại nói ông ấy là anh trai mẹ mình.”

“Khỉ gió, ông ta là kẻ giả mạo.”

“Đến chỗ Geneva và ở với cô bé cho tới khi ta làm sáng tỏ việc này. Tôi sẽ gửi vài người hỗ trợ tới đó.”

Bell đi thật nhanh về phía phòng cô bé. Anh gõ cửa nhưng không thấy phản hồi.

Tim đập nhanh, anh lôi khẩu Berreta ra. “Geneva!”

Không có gì cả.

“Roland”, Rhyme nói: “Có chuyện gì vậy?”.

“Đợi một chút”, viên thanh tra thì thầm.

Trong tư thế cúi thấp, sẵn sàng cho một cuộc đấu súng, anh đầy cánh cửa mở, giơ cao khẩu súng, bước vào trong.

Căn phòng trống rỗng. Geneva đã biến mất.