Ký Ức Lạc Ngân Hà

Quyển 1 - Chương 16: Cảm giác rung động

Trong phòng quan sát, Lạc Lan sau khi xem xong các số liệu kiểm tra sức khoẻ, mỉm cười nói: "Chúng ta có thể chuẩn bị tiệc mừng sinh nhật 19 tuổi cho Trạch Ni rồi."

Trong một giây, khắp cả phòng vang lên tiếng reo hò vui sướng, thậm chí có người vừa cười to, vừa lén lút lau nước mắt.

Cuộc chiến này đến bây giờ mới thật sự kết thúc. Tuy rằng trên pháp luật, tất cả mọi tội danh đều do Lạc Lan gánh chịu, nhưng bọn họ đã "tham dự quá trình giết người" này, trong những lời chỉ trích gay gắt của toàn bộ liên bang, cuộc sống hàng ngày của họ vẫn cực kỳ khổ sở, chịu áp lực lớn.

Sở Mặc vừa nhẹ nhàng vỗ tay, vừa hỏi Thần Sa đang im lặng lạ thường đứng ở bên cạnh: "Đang nghĩ gì vậy?"

Thần Sa nhìn Lạc Lan trong đám người: "Trên chiến trường tôi giết rất nhiều người, cô ấy lại cứu người."

Sở Mặc cảm khái nói: "Cha tôi sau khi xem xong đoạn video ca mổ của công chúa, nói rằng cô ấy so với gene của cô ấy còn quý giá hơn."

"Đồng ý!"

Sở mặc nghe Thần Sa nói chuyện cực kỳ nghiêm túc giống như quan chỉ huy, liền phì cười: "Tôi đi đối phó với đám "cá sấu hung hăng" ở bên ngoài đã."

"Cảm ơn!" Thần Sa hết sức trịnh trọng.

Sở Mặc buồn bực thở dài: "Ai bảo năm đó còn nhỏ không biết chuyện, không cẩn thận đã ngủ chung với cậu chứ? Nếu đã ngủ cùng rồi thì phải chịu trách nhiệm thôi."

Thật khéo, đúng lúc tiếng cười nói trong phòng quan sát vừa yên ắng trở lại, mọi người bất ngờ nghe được hết cả câu, lập tức choáng váng, giống như hình ảnh video bị ấn phải nút dừng.

Quan chỉ huy hình như đã kết hôn rồi?

Nghe nói là hôn nhân chính trị.

Thảo nào bác sĩ Sở Mặc vẫn chưa có người yêu, hoá ra là tình thâm ngược luyến!

À mà nhân vật nữ chính trong vụ hôn nhân chính trị đó hình như rất giống với người ở trong phòng này...

Tất cả mọi người cảm thấy chính mình quá tò mò không nên biết gì thì hơn, bọn họ ai cúi đầu thì cúi đầu, ai xoay người thì xoay người, "Ôi, vấn đề của bệnh nhân này..." tỏ ra bộ dáng đang tập trung làm việc cao độ.

Chỉ có Lạc Lan trừng mắt sáng quắc, giống như phát hiện ra chuyện lạ, kinh ngạc nhìn chằm chằm Sở Mặc và Thần Sa.

Sở Mặc cười vỗ vỗ vào vai của Thần Sa, phất phất tay áo, bỏ đi chẳng chút hờn giận.

Thần Sa nói với Lạc Lan: "Không phải như em nghĩ đâu."

"Hiểu rồi, hiểu rồi! Đương nhiên không phải!" Lạc Lan nhìn mọi người, cũng phụ hoạ theo bộ dáng tập trung làm việc.

Dưới nhiều con mắt nhìn ngó, Thần Sa không muốn nói nhiều, hắn mở màn hình ảo ――

Buổi họp báo ở bệnh viện.

Sở Mặc tao nhã lễ độ đứng trước đám phóng viên đang hừng hực khí thế muốn ăn tươi nuốt sống, mặc kệ câu hỏi của bọn họ sắc bén thế nào, câu trả lời của hắn cũng đều lịch sự ôn hoà.

Ngày hôm qua lộ ra tin tức, nữ bác sĩ phẫu thuật thần bí tên thật là Anh Tiên Lạc Lan, là phu nhân của quan chỉ huy, còn là công chúa của đế quốc Ar. Công chúng thật sự quá sức phẫn nộ.

Giới truyền thông châm ngòi thổi gió, coi việc Lạc Lan tự tiện thực hiện phẫu thuật, việc cảnh sát đến bây giờ vẫn nhắm mắt ngó lơ, thậm chí ngay cả việc viện nghiên cứu từ chối cung cấp tư liệu hình ảnh của Lạc Lan, cũng đều quy kết là do quan chỉ huy lạm dụng chức quyền.

Sáng sớm hôm nay, dân chúng đã diễu hành biểu tình, yêu cầu chính phủ phải cho bọn họ câu trả lời chính đáng.

Sở Mặc sau khi trấn an tức giận một chút, mới bắt đầu giải trình tất cả nguyên nhân và hậu quả của sự việc.

Trước hết là nói về thân thế của Trạch Ni, một đứa trẻ không cha không mẹ, thiếu sự quan tâm chăm sóc, là một cô nhi bệnh tật quanh năm.

Trong lúc đấu tranh chống lại căn bệnh hiểm nghèo, em càng lúc càng suy yếu, hầu như tất cả các bác sĩ điều trị gene di truyền đều cho rằng gene của em đã không thể chữa được nữa. Nhất định sẽ chết.

Không ngờ trải qua gian nan cực khổ, lại có một bác sĩ gene di truyền chịu phẫu thuật cho em, hơn nữa còn khẳng định xác suất thành công rất lớn.

Nhưng đã nghèo lại còn mắc cái eo, trước khi giải phẫu, bác sĩ điều trị gene kia còn bị thương, không thể giải phẫu, sắp xếp một bác sĩ khác điều trị đã không còn kịp nữa. Trạch Ni đáng thương nguy hiểm cận kề, bác sĩ gene di truyền thực tập là công chúa Lạc Lan, vì muốn cứu lấy mạng sống của Trạch Ni, đã mạo hiểm sự nghiệp cả đời ấp ủ, thậm chí cá cược với tội tử để có cơ hội thực hiện phẫu thuật.

Lạc Lan thì thầm nói: "Anh ta nói như vậy, có khác gì mấy bộ phim truyền hình nhiều tập cảm động sướt mướt đâu?"

Vốn là chuyện tội lỗi bị người ta lên án, nay ngược lại biến thành kịch truyền hình hấp dẫn cảm động, một nàng công chúa sung sướng không thiếu thứ gì vì một trẻ mồ côi hai bàn tay trắng mà vô tư cống hiến sức lực, quả thật có thể cảm động cả dải ngân hà.

Cảm động thì đúng là cảm động, nhưng các vị phóng viên cũng không phải không có lý trí, nhất là sự việc này còn đang có quá nhiều nghi vấn.

Sở Mặc liên lạc hình ảnh với Phong Lâm.

Phong Lâm mặc bộ y phục làm việc màu xanh ngọc, nhìn qua tinh thần cũng không tệ lắm. Cô thành khẩn giải thích với công chúng: "Ca phẫu thuật lần này đáng lý ra tôi phải làm, nhưng vì có chút chuyện ngoài ý muốn nên lực bất tòng tâm. Trong tình huống chưa có chuẩn bị từ trước, phu nhân của quan chỉ huy có thể thành công ca phẫu thuật, tôi rất vui, vô cùng cảm tạ cô ấy."

Phong Lâm là nữ thần quốc dân của liên bang Odin, tất cả mọi người đều biết ca phẫu thuật gene của cô đều là những ca khó, mang tính nguy hiểm cao, các bác sĩ điều trị gene khác không thể làm được, cũng không dám làm, nhưng không ngờ phu nhân của quan chỉ huy lại có thể thay Phong Lâm làm được.

Mọi người sau khi kinh ngạc rốt cuộc bắt đầu tin lời giải thích của Sở Mặc.

Nhưng phẫu thuận gene di truyền không phải là chuyện có lá gan lớn, có tình yêu cao thượng là có thể làm được, có lẽ phu nhân của quan chỉ huy có lá gan đủ lớn, có tình yêu cao thượng, nhưng làm việc lại quá lỗ mãng...

Màn hình còn quay đến cả phòng bệnh, thiếu niên nằm trên giường mọi người đều đã rất quen thuộc, đúng là Trạch Ni, trẻ mồ côi được giới truyền thông đưa tin lặp đi lặp lại mấy ngày nay. Bởi vì giám thị của bệnh viện quá nghiêm khắc, bọn họ đã nghĩ đủ cách vẫn không thể tiếp cận Trạch Ni, chỉ có thể dùng tư liệu hình ảnh trước kia của em để đưa tin, đây là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy Trạch Ni.

Thiếu niên nằm trên giường bệnh đang mở mắt, vẫn còn mang máy thở, không thể nói chuyện, nhưng em từ từ nhấc tay, dựng thẳng ngón cái, giống như một quân nhân đang bị trọng thương từ chiến trường trở về, đưa ra biểu tượng thắng lợi đối với mọi người.

Sở Mặc ngắt kết nối, làm cho hình ảnh của Trạch Ni đang "đưa ngón tay cái tỏ ý thắng lợi" kia dừng lại.

Sở Mặc nói: "Tôi biết các vị ở đây, đều còn rất quan tâm đến chuyện này, còn quá nhiều nghi vấn cần giải đáp. Có người lo lắng cho luật pháp, có người lo lắng cho chế độ, nhưng chúng tôi là bác sĩ, chỉ quan tâm đến sinh mạng. Trạch Ni sẽ mừng sinh nhật lần thứ 19, còn có thể mừng sinh nhật lần thứ 29, 39, 49, đó cũng chính là mong muốn của tất cả các bác sĩ chúng tôi!"

Sở Mặc nói xong, không trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào, xoay người rời khỏi phòng họp báo.

"Wow! Đẹp trai quá! Đẹp trai quá!"

Trong phòng quan sát vang lên tiếng vỗ tay, bốn phía đều là trái tim rung động của các cô gái trẻ. Lạc Lan vừa ra sức vỗ tay, vừa liếc nhìn dò xét Thần Sa.

Thần Sa làm việc quá mức sắc bén cứng nhắc, Sở Mặc thì hoàn toàn ngược lại, một tay hắn chỉ đùa giỡn chút "hoá cốt miên chưởng" liền biến dữ thành lành.

Khó trách Phong Lâm bén rễ sâu nặng với Sở Mặc như vậy, hắn muốn năng lực có năng lực, ngay từ đầu đã sắp xếp một thế lực ngầm âm thầm bảo vệ Trạch Ni; hắn muốn thủ đoạn có thủ đoạn, ngay cả tên dầu mỡ khó dính vào như Tông Ly cũng tình nguyện đi giúp hắn; hắn muốn mưu mô có mưu mô, một buổi họp báo liền có thể khiến cho ồn ào náo loạn của sóng to gió lớn trong vài ngày hoá ra vô hình. Điểm mấu chốt chính là phong thái còn đặc biệt điển trai, tính cách khiêm tốn, phong độ nho nhã, so với một vị khác cũng thủ đoạn và mưu mô như Tử Yến, thì không biết mèo nào sẽ cắn mỉu nào.

"Sao vậy?" Thần Sa lập tức cảm nhận được Lạc Lan đang trộm nhìn, hắn nghiêng đầu hỏi.

Ánh mắt của Lạc Lan còn đang mơ màng si ngốc nhìn mọi người, nàng ngoắc ngoắc ngón trỏ.

Thần Sa hơi hơi nghiêng người, Lạc Lan nhón chân, khoác tay lên đầu vai hắn, miệng đến gần tai hắn, nhỏ giọng nói: "Anh với Sở Mặc rất xứng đôi."

Rõ ràng chỉ là lỗ tai bị chút hơi thở nhẹ nhàng thoang thoảng, hay chỉ là chút khó chịu ở trong tim. Chưa bao giờ trải qua cảm giác quái lạ như vậy, Thần Sa nhịn không được muốn tránh đi một chút.

Thể năng cấp 3A, nhất cử nhất động đều nhanh như chớp. Cánh tay của Lạc Lan khoác trên vai hắn đột nhiên mất đi chống đỡ, cả người mất thăng bằng, sắp té ngã xuống đất.

Thần Sa ý thức được không đúng, muốn đỡ Lạc Lan, nhưng Lạc Lan đã giống như khiêu vũ, mũi chân uốn éo, thân thể xoay tròn, duyên dáng yêu kiều trước mặt hắn.

Lạc Lan ánh mắt đắc thắng nhìn hắn, Thần Sa xấu hổ im lặng.

Lạc Lan buồn bực nói: "Chán ghét tôi có thể nói ra, không cần phải cố ý làm tôi té ngã trước mặt mọi người."

————·————

Sở Mặc đuổi được "đám cá sấu hung hăng" kia, nghĩ rằng rốt cuộc lại có thể im lặng làm một bác sĩ tốt, nên nhanh chóng trở về văn phòng, liền nhìn thấy Lạc Lan đợi ở bên ngoài.

"Có chuyện gì?"

"Phong Lâm không phản bội, ít ra người cấu kết với binh đoàn Long Huyết không phải cô ấy." Tuy Thần Sa đã cảnh báo nàng đừng xen vào chuyện của người khác. Nhưng có một số chuyện thật sự không thể không quan tâm, hơn nữa chuyện này cũng có chút liên quan đến nàng.

Sở Mặc cảm thấy hứng thú hỏi: "Chứng cứ đâu?"

"Tôi không có chứng cứ, nhưng tôi tin chắc cô ấy không cấu kết với binh đoàn Long Huyết để hại tôi!" Lạc Lan khẩn cầu nhìn Sở Mặc, "Anh nhất định có cách giúp Phong Lâm, nhờ anh nghĩ cách giúp đỡ!"

Sở Mặc cười ha ha: "Phong Lâm không để ý đến thân phận xem cô là bạn tốt, cô đúng là không phụ lòng cô ấy. Yên tâm đi, có khi đã có người giúp rồi, không cần tôi phải nhiều chuyện đâu."

Lạc Lan cảm thấy giọng nói của Sở Mặc có chút kỳ quái, vội vàng hỏi: "Ai?"

"Thẩm phán Tả Khâu Bạch đã dựa vào nguyên nhân không đầy đủ chứng cớ bắt Tông Ly thả người, Tông Ly muốn định tội Phong Lâm phải tìm cho được chứng cứ có tính xác thực."

Tả Khâu Bạch? Mối tình đầu của Phong Lâm! Lạc Lan trong lòng oán thán, bạn trai cũ này cũng thật có mặt mũi!

"Vậy tại sao Phong Lâm vẫn còn ở trong nhà giam?"

Sở Mặc cười khổ: "Chính Phong Lâm không chịu ra. Cô ấy bắt Tông Ly phải quỳ lạy giải thích mới được."

Hả? Phong Lâm nữ cường này quả nhiên ương ngạnh không chịu ra... Khó trách trên đoạn video lúc nãy vẻ mặt không tồi! Xem ra hành hạ Tông Ly rất thích thú.

Sở Mặc nói: "Phong Lâm nếu vẫn không đi làm, việc này sớm hay muộn gì cũng ồn ào một trận, nếu cô có thể giúp Tông Ly kéo Phong Lâm ra khỏi nhà giam, Tông Ly chắc chắn sẽ cảm ơn cô."

"Ừ..." Lạc Lan suy nghĩ, trịnh trọng nói, "Tôi thích nhìn Tông Ly quỳ gối giải thích."

Sở Mặc ngậm ngùi: "Đắc tội ai đừng nên đắc tội phụ nữ!"

Lạc Lan nhìn Sở Mặc, nhất thời lanh miệng không nhịn được: "Nếu muốn giúp Tông Ly, anh có thể tự tìm Phong Lâm nói giúp. Phong Lâm từ trước đến giờ đều nể mặt anh."

Sở Mặc mỉm cười.

Lạc Lan không biết rốt cuộc hắn biết Phong Lâm có tâm ý với hắn hay không, nàng nửa đùa nửa thật hỏi: "Anh rốt cuộc là thích phụ nữ hay đàn ông, hay thích cả hai?"

Sở Mặc ấn vào thiết bị cá nhân, nói với Thần Sa ở đầu bên kia: "Cậu mau tới đón vợ về đi, cô ấy ồn ào quá!"

————·————

Lạc Lan vốn nghĩ xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn nàng sẽ không lấy được giấy phép bác sĩ gene di truyền.

Không ngờ nhờ có Sở Mặc sắp xếp, hiệp hội gene di truyền rốt cuộc cũng đồng ý trao tặng giấy phép bác sĩ gene di truyền cho Lạc Lan.

Có điều, Lạc Lan phải làm xã hội công ích 10 năm, nghĩa là trong 10 năm này, nàng sẽ phải phẫu thuật điều trị gene không công, là người chuyên đi chữa trị bệnh miễn phí cho mọi người.

Nàng không chút do dự liền đồng ý, đại khái bởi vì Thiên Húc là trẻ mồ côi, lại từng chấp nhận làm thí nghiệm cơ thể, Lạc Lan yêu người ta "yêu luôn cả đường đi lối về", nên cảm thấy hoàn toàn không phải bị trừng phạt.

Hơn nữa, nàng giả mạo công chúa lừa gạt toàn bộ liên bang Odin, trong lòng luôn có chút không thoải mái, có thể dùng tài năng cống hiến cho xã hội, cũng coi như chuộc lỗi.

Trưởng đại diện của hiệp hội gene di truyền thông báo nàng đến Cung điện Spera gặp Chấp Chính Quan nhận giấy phép.

Lạc Lan không hiểu, trưởng đại diện giải thích vì nàng có thân phận đặc biệt, không thể theo tiền lệ, giấy phép phải thông qua rất nhiều chỗ, nơi cuối cùng không thể không thông qua là Chấp Chính Quan, trình hắn ký tên.

Nếu đã là Chấp Chính Quan ký tên, dựa theo lệ thường, đương nhiên phải từ Chấp Chính Quan cấp phát.

Lạc Lan chán ghét Chấp Chính Quan, nhưng vì giấy phép, nàng chỉ có thể đến nơi làm việc của hắn để nhận.

"Chúc mừng!" Chấp Chính Quan đưa cho nàng một tờ giấy chứng thư được làm bằng công nghệ thủ công truyền thống, mang vẻ trịnh trọng của phong cách cổ xưa.

Lạc Lan thản nhiên nói: "Nên cảm ơn Sở Mặc."

Lạc Lan cất giấy phép thật kỹ, muốn rời khỏi.

"Công chúa."

Lạc Lan đứng lại, lạnh lùng nhìn Chấp Chính Quan.

Chấp Chính Quan nói: "Lần trước cô nói sẽ cho binh đoàn Long Huyết nợ máu phải trả máu, cô định làm gì?"

"Ngài đồng ý để tôi tham gia với các ngài?"

Chấp Chính Quan nhìn nàng, giọng nói khẩn thiết khó có chút ấm áp: "Mặc kệ cô muốn binh đoàn Long Huyết ai chết cũng được, tôi... chúng tôi đều sẽ làm, thông minh tài trí của cô không nên dùng để giết người, mà nên dùng cứu người."

Lạc Lan quả thực muốn ném tờ giấy phép vào cái mặt nạ trên mặt của Chấp Chính Quan, nàng cố nén lệ nói: "Người tôi muốn cứu nhất trên đời này đã chết rồi."

Chấp Chính Quan im lặng không nói, cái mặt nạ kim loại lạnh giá sáng loáng che kín nét mặt, khiến cho hắn giống như một bức tượng kim loại không có máu thịt.

Lạc Lan xoay người bỏ đi.

Giọng nói của Chấp Chính Quan đột nhiên từ phía sau truyền đến: "Thời gian sẽ chữa lành vết thương của cô."

Lạc Lan không quay người lại, mỉa mai nói: "Trên người của ngài cũng đều là những vết thương không phải người thường, hy vọng thời gian cũng có thể chữa lành vết thương cho ngài."

————·————

Lạc Lan trở lại văn phòng.

Tiếng tít tít thông báo vang lên, thiết bị cá nhân nhắc nhở nàng nhận được một văn kiện quan trọng, nên nhanh chóng tìm đọc.

"Nữ sĩ Lạc Tầm: Chúc mừng cô trở thành người thể năng cấp A..."

Văn kiện rất dài, được gửi đến từ máy tính trung ương của khu căn cứ, yêu cầu nàng đặt lịch hẹn khám bác sĩ tâm lý, hoàn thành đánh giá tâm lý; yêu cầu nàng gặp luật sư, ký kết di chúc; yêu cầu nàng ký tên vào giấy miễn trách tử vong, để phòng ngừa sau khi dị biến, thân nhân của nàng truy cứu trách nhiệm giết chết nàng...

Đoạn cuối của văn kiện yêu cầu nàng tham dự lễ chúc mừng những người đạt thể năng cấp A được khu căn cứ tổ chức mỗi năm một lần, thời gian ba ngày sau, địa điểm tại khu lễ đường liệt sĩ.

Năm đó, khi Phong Lâm giúp nàng lấy thân phận giả Lạc Tầm để làm việc, vì không muốn gây chú ý, nên trên hồ sơ của nàng viết là "Mang gene dị chủng". Chắc chắn do gần đây thông tin thể năng của nàng đã đổi thành cấp A, máy tính nhận thấy có nguy hiểm khác thường, nên tự động gửi thông báo cho nàng.

Lạc Lan nhớ đến lời nói của Phong Lâm, ở các tinh quốc khác, những chiến sĩ đạt thể năng cấp A sẽ nhận được lời chúc mừng từ người thân bạn bè, nhưng ở liên bang Odin, thứ đầu tiên nhận được chính là thư thông báo tử vong.

Lạc Lan không phải dị chủng, không thể nào dị biến, không cần phải làm theo những yêu cầu này, chỉ cần thông báo với Anna một tiếng, bà ta tự nhiên sẽ xử lý ổn thoả.

Lạc Lan đang muốn xoá bỏ văn kiện, đột nhiên nghĩ đến, Thiên Húc trước đây cũng đã từng nhận một văn kiện như vậy.

Nàng chỉ cần nhẹ nhàng ấn xuống là sẽ xoá bỏ, có thể nhanh chóng phủi sạch phiền toái, nhưng một dị chủng như Thiên Húc, khi nhận được đoạn văn kiện này không thể nào nhẹ nhàng như vậy.

————·————

Lễ đường liệt sĩ ở Relicta là một toà nhà độc lập to lớn, kiến trúc tráng lệ theo phong cách cổ điển, so với khu căn cứ với lối kiến trúc gọn gàng thực dụng thật sự bất đồng.

Cả khu nhà được xây dựng từ những khối kim loại đặc biệt, trên mỗi viên gạch kim loại đều có khắc tên một người, là tên của những chiến sĩ đã hy sinh vì liên bang trong mấy trăm năm qua, nên được gọi là lễ đường liệt sĩ.

Lúc Lạc Lan vừa đến, trong đại sảnh rộng lớn đã có rất nhiều người, tất cả đều mặc quân phục, tụm năm tụm ba đứng dọc theo bức tường kim loại, xem những cái tên chiến sĩ được khắc trên đó.

Bởi vì những viên gạch kim loại được khắc tên chỉ có ở phía trước, phần sau lễ đường vẫn còn để trống, nên hầu hết mọi người đều tập trung phía trước đại sảnh, ở phía sau không nhiều lắm.

Máy tính đã sắp xếp cho Lạc Lan một chỗ ngồi ở phía sau, nàng tìm được vị trí của mình, im lặng ngồi xuống.

Buổi lễ sắp bắt đầu, các binh lính lục tục quay lại vị trí của mình.

Toàn bộ đại sảnh đều là y phục quân đội trang nghiêm, chỉ có nàng là một thân áo trắng của nhà nghiên cứu, lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, các binh lính xung quanh không khỏi tò mò nhìn ngó đánh giá Lạc Lan.

"Này! Sao cô không làm nghiên cứu cho tốt, rèn luyện thể năng để làm gì? Chẳng lẽ muốn đổi nghề?"

"Nhìn tâm trạng có vẻ không vui, hối hận đã luyện đến thể năng cấp A sao?"

"Tôi là chiến sĩ đặc chủng số hiệu Du Bắc Thần, sau buổi lễ, chúng tôi sẽ tụ họp, có hứng thú đi với chúng tôi uống vài ly không?"

"Chúng tôi là chiến sĩ đặc chủng số hiệu Nam Chiêu, mặt điển trai, dáng người đẹp, lại biết khiêu vũ, tối nay chúng ta cùng đi khiêu vũ nhé?"

.......

Một đám binh sĩ đang rảnh rỗi, gặp một cô gái xinh đẹp, nhịn không được miệng ba hoa cười đùa, Lạc Lan nghĩ đến Thiên Húc cũng đã từng ngồi ở đây, trong lòng nhẹ nhàng bị tác động.

Nàng không kềm lòng hỏi: "Các anh có sợ không?"

"Dị biến? Cũng giống như cô thôi, đương nhiên sợ!"

"Liên bang phải bảo vệ, công việc chắc chắn phải có người làm. Không phải tôi thì người khác!"

"Này này! Đừng giả vờ có trách nhiệm như vậy! Cậu rõ ràng là quan tâm đến công việc lính đặc chủng lương cao, phúc lợi đầy đủ!"

"Cậu sao? Còn không phải do các cô gái thích lính đặc chủng nhất, thuận tiện để cậu cưa đổ người ta..."

Miệng của anh lính bị ba đồng đội xum xuê chặn lại. Mọi người nhìn Lạc Lan cười toe, nét mặt thuần khiết, "Tối nay đi chơi nhé?"

Lạc Lan nói: "Tôi đã kết hôn rồi."

"Thật sao?"

"Là thật."

Mọi người nhìn Lạc Lan không phải loại người nói đùa, không còn nhiệt tình vồn vã nữa, mà làm ra bộ dáng "thật đau lòng, vô cùng tiếc nuối".

"Trời ạ! Bây giờ còn có người chịu kết hôn sớm như vậy!"

"Cô ấy bỏ hoang cả một khu rừng!"

"Thật đáng thương cho cô gái đã có gia đình!"

.........

Lạc Lan mỉm cười nói: "Hai trợ lý của tôi là nữ, độc thân, các cô ấy có rất nhiều bạn bè đã lớn tuổi còn độc thân."

Nhóm binh lính lập tức thay đổi thái độ, nhiệt tình cười đùa với Lạc Lan.

Một binh sĩ có quân hàm cấp cao hỏi: "Phu nhân, nghe nói ở viện nghiên cứu Relicta, phải là nghiên cứu viên trung cấp mới có hai trợ lý?"

"Tôi là nghiên cứu viên cao cấp."

Nhiệt tình cười đùa của mọi người lập tức biến thành khẩn trương thán phục, những chiến sĩ đạt được thể năng cấp A đều là những chiến sĩ ưu tú nhất, trong đám bạn chắc chắn là người nổi bật nhất, có thể khiến họ thán phục không có mấy ai.

"Tôi còn là bác sĩ điều trị gene di truyền."

Mọi người nhanh chóng ngồi thẳng lưng, hoàn toàn thay đổi cách nhìn Lạc Lan, ánh mắt lộ ra chút ý kính trọng.

"Phu nhân, cô đã cứu cả thế giới sao?"

"Toàn thể có mặt, đứng dậy!" Một giọng nói hùng hồn quả quyết vang lên.

Mọi người đồng loạt đứng dậy, động tác đều nhịp, Lạc Lan cũng vội vàng làm theo mọi người đứng lên. Nhưng lại chậm mất một nhịp, không ăn khớp.

Thần Sa và Chấp Chính Quan sánh vai nhau cùng đi qua đại sảnh, Thần Sa mặc quân phục, Chấp Chính Quan nhìn qua cũng không chắc là quân phục, chỉ là một bộ tác chiến dã ngoại, đội mũ giáp, toàn thân trên dưới che kín như bưng.

"Cúi chào!"

Mọi người đồng loạt giơ tay lên, cúi chào. Động tác đồng đều, Lạc Lan theo bản năng cũng cúi chào cùng mọi người, nhưng lập tức nhớ tới mình không phải quân nhân, nên vội vàng bỏ tay xuống, đứng im.

Động tác của nàng hoàn toàn khác người, ánh mắt của Chấp Chính Quan nhìn lướt qua người nàng một lượt, Thần Sa thoáng dừng bước, dường như muốn nói gì đó, nhưng rồi nhịn được.

Chấp Chính Quan và Thần Sa cùng đến phía trước đài phát biểu, xoay người hướng về phía các quân nhân đáp lễ.

"Lễ xong, ngồi xuống!"

Theo khẩu lệnh, mọi người đồng loạt ngồi xuống, Lạc Lan chưa từng được huấn luyện, động tác lại chậm, sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, nàng mới vội vàng ngồi.

Ánh đèn trong đại sảnh từ từ tắt, bắt đầu trình chiếu phim phóng sự về dị biến.

Có người ở trên chiến hạm đột nhiên bị dị biến, điên cuồng tấn công chiến hữu.

Có người đang làm nhiệm vụ thì dị biến, khiến cho toàn đội tử vong.

Có người trong đêm khuya bỗng nhiên dị biến, làm cho các chiến hữu đang ngủ say bị trọng thương.

Có người đang ở nơi công cộng dị biến, cắn chết rất nhiều dân thường.

.........

Đoạn hình ảnh này đến đoạn hình ảnh khác, không thương tật thì tử vong, ngập ngụa máu tanh tàn khốc, bởi vì là hình ảnh ba chiều, nên hết thảy đều rất đáng sợ, mỗi người đều cảm thấy người bị cắn xé đang ở ngay bên cạnh mình.

Sau khi phim phóng sự chiếu xong, đèn trong đại sảnh sáng lên.

Lễ đường liệt sĩ, đã không còn bầu không khí vui vẻ thoải mái như trước nữa, nỗi ám ảnh cái chết cận kề cứ ẩn hiện, nặng trĩu trong lòng của mỗi người.

Sau khi bọn họ thăng cấp thành công, cũng đã nghe cấp trên nói qua quá trình đột phát dị biến, thậm chí có người đã gặp bác sĩ tâm lý, tưởng rằng mình đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng cho đến giờ phút này, tận mắt nhìn thấy những hình ảnh cơ mật, bọn họ giống như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, chân chính cảm nhận được sự tàn khốc tuyệt vọng của dị biến.

Thần Sa đứng lên. Ánh mắt lướt qua các chiến binh.

"Thật lấy làm tiếc, lễ mừng dị chủng cấp A không được tổ chức ở phòng yến tiệc, mà ở lễ đường liệt sĩ. Những hình ảnh trong đoạn phim phóng sự vừa rồi đều là sự thật sẽ xảy ra với các anh, hoặc là người thân của các anh! Đây cũng chính là cuộc đời của các anh sau này, mỗi một ngày đều phải sống trong nỗi sợ hãi cái chết. Các anh có thể tìm một chỗ không người mà gào khóc, cũng có thể tìm bác sĩ giúp đỡ, hoặc dùng thuốc để phát tiết thú tính trong người, nhưng cuối cùng, các anh cũng phải đứng lên, tiến về phía trước! Bởi vì các anh là chiến sĩ, là những quân nhân ưu tú nhất liên bang! Liên bang Odin cần các anh!"

Giọng nói hùng hồn bi tráng của Thần Sa cứ vang vọng ở bên tai mỗi người.

Trong lễ đường liệt sĩ, vẫn bao trùm nỗi ám ảnh cái chết, nhưng dáng lưng của mỗi người càng thêm thẳng tắp, chính như lời Thần Sa đã nói, bọn họ đều là những chiến sĩ vĩ đại đã trải qua muôn ngàn thử thách, cái chết chỉ có thể làm bọn họ sợ hãi, không thể khiến bọn họ lùi bước!

Thần Sa nói xong, Chấp Chính Quan nói: "Đến giờ trao đổi, có thể đặt câu hỏi."

Một binh sĩ giơ tay, Chấp Chính Quan ra ý mời hắn hỏi.

Binh sĩ đứng lên, cúi chào Thần Sa: "Quan chỉ huy, ngài là thể năng 3A, xác suất dị biến lớn hơn chúng tôi rất nhiều, ngài có sợ không?"

"Sợ."

"Ngài sợ nhất là gì?"

Thần Sa im lặng một thoáng, nói: "Nếu như các anh biết, tôi đã kết hôn, thể năng của vợ tôi kém xa tôi."

Mọi người đều cười, toàn bộ liên bang ngoại trừ Chấp Chính Quan, thể năng của tất cả mọi người đều kém xa quan chỉ huy.

"Tôi từng mơ thấy mình cắn chết cô ấy."

Tiếng cười của mọi người im bặt.

Người binh sĩ im lặng không nói gì, nét mặt nghiêm trang cúi chào theo nghi thức quân đội: "Cảm ơn quan chỉ huy."

Một nữ binh sĩ đưa tay xin hỏi.

"Quan chỉ huy, phu nhân của ngài có biết chuyện này không? Cô ấy là người mang gene thuần chủng, cảm thấy chuyện dị chủng dị biến như thế nào?"

"Cô ấy biết." Tầm mắt của Thần Sa nhìn đến Lạc Lan, "Cô ấy hoàn toàn chấp nhận dị chủng."

"Cô ấy không sợ sao?"

"..."

Tất cả mọi người đang chờ đợi câu trả lời, Thần Sa lại chậm chạp không nói.

Trong lúc yên tĩnh, Lạc Lan đột nhiên đứng lên nói: "Tôi rất sợ."

Tất cả quân nhân đồng loạt quay đầu, nhìn về phía Lạc Lan.

Lạc Lan quay lại đối mặt với những binh sĩ ở chung quanh đang mặt đầy khiếp sợ, trừng mắt nhìn nàng, là những binh sĩ đã bỡn cợt cười đùa với nàng, được nàng nói rằng tôi đã kết hôn.

Nàng nói với nữ binh sĩ: "Tôi là Anh Tiên Lạc Lan, phu nhân của quan chỉ huy. Câu hỏi của cô tôi sẽ trả lời. Như tôi vừa nói, tôi chẳng những sợ, mà còn cực kì căm hận đột phát dị biến."

Mọi người ồ lên, biểu cảm khác nhau.

"Vậy... sao cô còn dám ngồi đây?" Trong lễ đường liệt sĩ có hơn một ngàn người, đều là những dị chủng đã từng dị biến.

"Khi tôi vừa đến Relicta không lâu, có một người cũng giống như các anh nói cho tôi biết rằng, dũng cảm không phải là không sợ, mà rõ ràng có sợ, nhưng lòng vẫn nhân từ, tay cầm kiếm sắt, hiên ngang tiến lên. Năm đó, tôi chưa hiểu lời nói của anh ấy lắm, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, bởi vì tôi và các anh giống nhau, trong lòng có thứ gì đó sợ hãi nhưng không thể vứt bỏ, cho nên tôi sẽ vừa sợ hãi, vừa dũng cảm."

Nữ binh sĩ dường như ngộ ra được gì, đứng ngây người suy nghĩ.

Một nam binh sĩ đứng lên, sắc bén hỏi: "Cô vừa nói không chỉ sợ hãi dị biến, mà còn cực kì oán hận dị biến?" Hiển nhiên hắn đã đánh đồng dị chủng với dị biến.

"Đúng! Tôi cực kỳ oán hận nó!" Lạc Lan đón lấy ánh mắt kinh thường của hắn, nói: "Tôi đã quyết định đánh bại nó, tiêu diệt nó là mục tiêu của cả đời mình!"

Nam binh sĩ sững sờ một chút, theo bản năng phản bác: "Cô nói gì? Sao có thể được?"

"Đột phát dị biến là gene bệnh, tôi là bác sĩ chữa trị gene di truyền, tôi nói tôi muốn nghiên cứu ra phương pháp chữa khỏi dị biến, sao lại không thể?"

Câu hỏi của nam binh sĩ không có ý xấu, không nghĩ sẽ đả kích nói không thể nào, nhưng cũng không có cách nào nói dối lại là có thể, nên hắn chỉ biết im lặng.

Chấp Chính Quan nói: "Không còn câu hỏi xin mời ngồi."

Nữ binh sĩ và nam binh sĩ cùng cúi chào quan chỉ huy và Chấp Chính Quan, sau đó ngồi xuống.

Lạc Lan vẫn đứng không cử động: "Tôi có câu hỏi muốn hỏi ngài Chấp Chính Quan."

Chấp Chính Quan đưa tay, ý bảo mời hỏi.

"Tại sao phải nhất định giết chết người dị biến sau khi đã dị biến?"

"Các nghiên cứu mới đây cho thấy, sau 15 phút, người dị biến hoàn toàn mất đi thần trí, trở thành dã thú điên cuồng, không thể nào trở lại thân người."

"Ngài cũng đã nói là các nghiên cứu mới đây, nếu như bọn họ vẫn còn cơ hội biến trở lại thành người thì sao?"

"Hãy chứng minh cái nếu như này! Trước khi không thể chứng minh, để cho những người dị biến chết đi trong tôn nghiêm chính là sự tôn trọng cuối cùng của liên bang đối với bọn họ."

"Sự tôn trọng cuối cùng? Làm sao ngài biết bọn họ không còn muốn sống? Tôn trọng lớn nhất chẳng lẽ không phải nên tôn trọng ý muốn của cá nhân bọn họ hay sao?" Giọng nói của Lạc Lan trở nên sắc bén cao vang, giống như một cây giáo bén nhọn, đâm về phía Chấp Chính Quan.

Chấp Chính Quan nhìn xuống những quân nhân đang ở dưới đài: "Sau khi dị biến, các anh đã chết rồi, nhưng vẫn còn muốn con dã thú điên cuồng không có thần trí kia, tiếp tục sống sao?"

"Chết!" Trong lễ đường liệt sĩ vang lên tiếng hét vang dội hùng tráng, trăm miệng một lời, không chút do dự.

Lạc Lan ngây ngốc nhìn những khuôn mặt kiên nghị quả quyết ở xung quanh.

Bọn họ đều là những chiến sĩ ưu tú nhất liên bang, nguyện chấp nhận cái chết, cũng không chịu để dã thú điên cuồng ăn thịt người tiếp tục sống sót.

Thiên Húc cũng muốn lựa chọn như vậy sao?

Lạc Lan tối nghĩa hỏi: "Nếu như có thể chứng minh, cho dù đã qua 15 phút vàng, nhưng vẫn đang trong giai đoạn có thể khôi phục lại thần trí, biến trở lại thân người, các anh có chấp nhận sống với thân hình dã thú không?"

Lặng ngắt như tờ.

Nữ binh sĩ vừa rồi đặt câu hỏi đột nhiên nói: "Tôi chấp nhận! Bạn trai của tôi là một người bình thường, sức khoẻ không được tốt, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy, tôi chấp nhận thử nghiệm tất cả nếu có thể."

"Cảm ơn!" Lạc Lan quay đầu, nhìn chằm chằm Chấp Chính Quan, "Tôi sẽ cố gắng chứng minh cái nếu như này!"

Trong một dải lục sắc quân trang, nàng là một thân trắng nhẹ nhàng trong sáng, không chỉ có Chấp Chính Quan và quan chỉ huy nhìn nàng, tất cả các binh sĩ cũng đều quay lại nhìn nàng.

Lạc Lan ánh mắt ẩn hiện lệ quang, đối với các quân nhân trong đại sảnh, nói: "Tôi và các đồng nghiệp sẽ cố gắng nỗ lực, tìm cho ra cơ hội một phần vạn này. Đến lúc đó, xin các anh cũng cố gắng, đừng dễ dàng bỏ cuộc, cho dù biến thành dã thú điên cuồng mất đi lý trí, cũng không nên để người khác tuỳ ý giết chết mình! Cái chết rất đau đớn, nhưng nỗi nhớ càng đau đớn hơn! Những cái tên trong lễ đường liệt sĩ này không chỉ khắc lên các viên gạch, mà còn khắc sâu vào nỗi nhớ các anh trong lòng người khác, trở thành nỗi đau vĩnh viễn không thể xoá nhoà!"

Thiên Húc của nàng đã không thể trở về, nhưng nàng hy vọng những tân binh này, cho dù tương lai bất hạnh bị dị biến, vẫn có cơ hội trở về bên cạnh người thân, bạn bè.

————·————

Trước toà nhà ký túc xá của Thiên Húc.

Lạc Lan nhìn lên cửa sổ thấy có đặt mấy chậu hoa tươi, những đoá hoa nở rộ rực rỡ; trên cửa sổ còn treo tấm rèm màu hồng phấn, theo gió nhẹ khẽ lay động.

Hiển nhiên, căn phòng Thiên Húc từng ở đã chào đón chủ nhân mới, dấu vết cuộc sống của hắn đã bị dọn dẹp không còn chút gì.

Lạc Lan đau khổ mờ mịt rời đi.

Mười một năm qua, nàng đã làm được những chuyện mình không thể làm, nhưng đã mất đi người bạn, người luôn ở bên cạnh cổ vũ nàng hoàn thành những việc đó.

————·————

Trên chuyến tàu vũ trụ công cộng.

Lạc Lan nhìn chăm chăm vào chỗ ngồi trống ở đối diện đến ngẩn người.

Thiên Húc không có tiền, tài khoản của Lạc Lan có tiền, nhưng không thuộc về nàng. Hai người đi đâu, cũng đều đi tàu vũ trụ công cộng, đôi lúc hành lý mang theo nhiều, thật sự không được thuận tiện, khi đó nguyện vọng lớn nhất của Lạc Lan chính là lấy được giấy phép bác sĩ chữa trị gene, làm việc có tiền, nàng sẽ dành dụm mua chiếc phi thuyền cũ.

Nàng lấy ra tờ giấy phép bác sĩ chữa trị gene, từ từ mở ra, lần đầu tiên nhìn kỹ nó.

Tên bác sĩ chữa trị, là "Anh Tiên Lạc Lan", không phải "Lạc Tầm".

Người cố gắng mười một năm là Lạc Tầm, nhưng Lạc Tầm không tồn tại, vẫn luôn là Anh Tiên Lạc Lan. Lạc Tầm bởi vì Thiên Húc mà sinh ra, nay lại giống như theo hắn mà biến mất.

Một giọt nước mắt nhỏ trên mặt giấy, radio trên tàu phát tiếng nói: "Sắp đến cô nhi viện Relicta", Lạc Lan lau nước mắt, đem tờ giấy phép tượng trưng cho tài phú, địa vị, quyền lực cuộn lại, cất gọn vào túi.

————·————

Đến cổng cô nhi viện, Lạc Lan mới phát hiện bởi vì nơi này quản lý theo kiểu nửa quân đội, nên không cho phép tuỳ ý đi vào. Phải đăng ký danh tính, sau khi trả một khoản tiền nhỏ, dưới sự hướng dẫn của hướng dẫn viên tình nguyện, được ngồi xe du ngoạn.

Lạc Lan dùng thân phận Lạc Tầm đăng ký, cùng với một thiếu niên tình nguyện đi xung quanh ngắm cảnh. Nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe, Lạc Lan nhận ra đã gần mười một năm chưa đến đây, nhưng thời gian ở nơi này dường như ngừng lại, cho dù là cảnh sắc hay con người, cũng đều không có chút biến đổi.

Một nhóm những đứa trẻ vui chơi, tiếng cười đùa cứ vang lên không dứt ở bên tai, nhưng người thanh niên chơi trò chơi chiến hạm cùng bọn chúng đã vĩnh viễn không còn nữa.

Hướng dẫn viên tình nguyện là một cô gái trẻ tuổi, còn đang học đại học, tính cách hoạt bát hướng ngoại, suốt dọc đường nói chuyện không ngừng. "Tiểu thư, sao cô đến cô nhi viện để du ngoạn vậy?"

"Tôi có một người bạn đã từng sống ở đây."

"Khó trách! Người đó không cùng đi với cô sao?"

"Anh ấy đã qua đời."

Hướng dẫn viên bất an nói: "Thật xin lỗi, tôi nhiều lời."

"Không sao cả."

"Cô biết khu nhà anh ấy ở không? Tôi có thể đưa cô đi xem qua nơi anh ấy ở."

Lạc Lan sửng sốt, chua xót nói: "Không biết."

Hướng dẫn viên nhiệt tình nói: "Không thành vấn đề, rất nhiều người đến đây tìm người thân cũng không biết người thân của bọn họ ở khu nhà nào. Bạn của cô tên gì? Tôi có thể giúp cô tìm khu nhà anh ấy từng ở."

"Thiên Húc."

Hướng dẫn viên mở thiết bị cá nhân, mở ra trang web đăng ký danh tính các trẻ mồ côi, tìm qua tư liệu của Thiên Húc.

Sau một lúc lâu, cô cảm thấy có lỗi nói với Lạc Lan: "Không biết tại sao, không tìm ra thông tin nơi ở của bạn cô. Cô chắc chắn anh ấy tên này chứ?"

"Rất chắc chắn."

Hướng dẫn viên lại giúp Lạc Lan tìm qua một lần nữa, kết quả vẫn là "Không tìm thấy người này".

Lạc Lan vốn nhớ nhung khổ sở, nhất thời hứng thú muốn trở về nơi sống trước kia của Thiên Húc xem qua, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này, giống như tất cả dấu vết cuộc sống của Thiên Húc toàn bộ đã bị xoá sạch.

Hướng dẫn viên nhìn thấy nàng vẻ mặt buồn rầu, vội vàng trấn an: "Cô đừng gấp, có lẽ sau khi bạn cô rời đi, cô nhi viện đã thay bằng tên khác, trước đây cũng có chuyện như vậy. Thế này đi, tôi sẽ tìm thầy giáo quản lý cô nhi viện, nhờ thầy giúp cô tìm kỹ lại lần nữa."

Lạc Lan cảm kích đưa cho cô gái số điện thoại liên lạc, nhờ cô khi nào có tin tức thì lập tức gọi cho nàng.

HẾT CHƯƠNG 1.16