Ký Ức Lạc Ngân Hà

Quyển 1 - Chương 12: Em nghĩ em rất yêu anh

Nửa mê nửa tỉnh, Lạc Lan chỉ cảm giác mình đã ngủ quá ngon giấc, nàng vừa há miệng ngáp, vừa thích ý uốn éo thắt lưng.

Cánh tay đang duỗi ra vô tình đụng tới thứ gì, vừa mềm lại vừa ấm, nàng giật mình, lập tức mở to mắt——

Thiên Húc mặt mày mỉm cười nhìn nàng, tay của nàng vừa để lên môi hắn, hơi thở ấm áp giống như làn gió xuân tháng ba nhẹ thoảng qua da thịt nàng.

Lạc Lan vội rút tay về, mặt đỏ tía tai ngồi dậy, "Em, em... quên là đang ở bên ngoài."

Những người như nàng đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, lại có thể uống say đến ngủ mơ mơ màng màng như vậy đoán chừng cũng thật hiếm thấy.

Thiên Húc thu dọn tấm đệm ngủ gọn gàng, sau đó lấy một tấm chăn mỏng làm một bức màn che ở ngay giữa hang động, tạo ra một không gian riêng tư nho nhỏ trong hang động trống trải.

"Vẫn còn thời gian, em có thể vệ sinh cơ thể một chút." Thiên Húc vén màn lên, đứng tránh sang một bên.

Lạc Lan trợn mắt há hốc mồm, đột nhiên cảm thấy không thể trách mình không thật sự nghiêm túc, mà chính là nàng có một người bạn trai cũng đang từng giờ từng phút biến nhiệm vụ mạo hiểm trở thành dạo chơi dã ngoại.

————·————·————

Vài phút sau, Lạc Lan nhanh nhẹn khoan khoái vén màn lên, liền phát hiện Thiên Húc không chỉ thu dọn đồ đạc sạch sẽ, mà còn chuẩn bị sẵn một bàn điểm tâm cho nàng ——

Ba lô thám hiểm nằm bằng phẳng trên đất, mặt trên trải một tấm vải trắng, biến thành một cái bàn nhỏ. Khẩu súng mang theo biến thành bình hoa có hình dạng kỳ quái, một bó hoa Mê Tư nho nhỏ cắm vào nòng súng dài màu đen, đúng là một sự phối hợp hỗn tạp.

Lạc Lan mơ màng.

"Mời ngồi." Thiên Húc đưa tay ra ý mời.

Lạc Lan ngây ngốc ngồi xuống, Thiên Húc giống như một nhà ảo thuật, đem một hộp cơm dinh dưỡng nhỏ bằng bàn tay, có hình dạng trái tim màu đỏ hồng đặt trước mặt Lạc Lan, bộ dao nĩa đi kèm là một mũi tên màu trắng rất tinh xảo.

Lạc Lan kinh ngạc nói chuyện không lưu loát, "Sao, sao lại có cơm dinh dưỡng ở đây vậy?"

"Đặt hàng ở trên mạng, hình dạng gì cũng có"

Lạc Lan cầm lên quả tim màu đỏ, cảm thấy mình đang cầm một quả tim thật, "Anh, sao anh lại chọn hình dạng này?"

"Trước đây, thầy của anh có kể cho anh nghe qua một châu chuyện cổ tích. Chuyện như sau: Ngày xửa ngày xưa, có một dị chủng tên gọi Cupid, nó có đôi cánh dài, có khả năng bay lượn khắp nơi. Vũ khí của nó là một cây cung tên, nhưng mũi tên bắn ra không phải chết người, mà là tình yêu." Thiên Húc nhìn Lạc Lan, nói rõ ràng: "Anh nghĩ mình chắc đã bị nó bắn trúng."

Lạc Lan hoàn toàn không kháng cự lại một Thiên Húc như vậy, tim nàng đập nhanh như hươu chạy, mặt đỏ lên giống như trái tim màu đỏ ở trong tay, "Anh đã bị bắn trúng mấy lần?"

Thiên Húc ngưng mắt hồi tưởng, giống như đang cẩn thận suy tính, "Cho đến bây giờ thì..."

Lạc Lan buồn bực, xem ra một bàn tay không đếm hết.

"Chỉ có một lần!" Thiên Húc cười liếc nàng, giống như đang cười nàng lo lắng nhỏ mọn, "Anh là dị chủng mạnh hơn tên Cupid dị chủng kia nhiều, nó có thể bắn trúng anh một lần quả thật không dễ dàng gì."

Tim của Lạc Lan lúc nhanh lúc chậm, vừa vui vừa giận, "Nói năng lung tung! Em cũng có nghe qua câu chuyện của Cupid, nhưng câu chuyện của anh hoàn toàn không giống!"

Thiên Húc cười thản nhiên, "Khi đó, anh đã trải qua một chút suy sụp, anh khổ sở vì mình là dị chủng, muốn cam chịu, thầy của anh liền kể câu chuyện này an ủi anh, còn nói chỉ cần anh giống như Cupid, làm một dị chủng tốt, loài người sẽ thích anh cũng giống như thích Cupid vậy."

Trái tim của Lạc Lan đột nhiên giống như bị hung hăng bóp một cái, tay chân luống cuống nhìn Thiên Húc.

Thiên Húc nhìn nàng nháy nháy mắt, hắn bưng quả tim đỏ ở trước mặt lên, lấy mũi tên màu trắng đặt vào giữa quả tim, "Anh nghĩ hẳn là thầy giáo cũng không có gạt anh, nếu Cupid không phải dị chủng, sao lại giúp anh bắn trúng tim em chứ?"

"Thiên Húc, anh càng ngày càng xấu!" Thông cảm của Lạc Lan đều biến thành xấu hổ buồn bực, nàng dùng cái thìa hung hăng chọc vào quả tim ở trong tay.

————·————·————

Ăn xong bữa sáng, hai người kiểm tra qua đồ đạc, gói ghém kỹ ba lô, mang kính lọc sáng, thời gian cũng không còn nhiều.

Lạc Lan lấy ra bình phun hoà tan vật liệu sinh học đa năng, phun vào các các khe hở đã được bịt kín. Đợi các dịch keo tan chảy ra, Thiên Húc đá một cước, những viên đá nhỏ chất thành đống rơi xuống, lộ ra khe hở như ban đầu.

Thiên Húc chui ra trước, Lạc Lan liền theo sát theo.

Cảm giác bọn họ đã ngủ đủ giấc, nhưng bên ngoài bóng tối vẫn còn mù mịt.

Bầu trời đen tối tờ mờ thưa thớt những chấm sáng nhỏ, bốn phía rừng rậm nham thạch tối om, trong không khí còn có mùi của cát bụi.

Lạc Lan và Thiên Húc im lặng sóng bước, hai người gần trong gang tấc, nhưng Thiên Húc không có nắm tay nàng.

Lạc Lan nhịn không được muốn nắm tay hắn, nhưng lại do dự, sợ Thiên Húc cảm thấy nàng bị phân tâm.

Đang lúc do do dự dự, nàng đưa tay ra, rồi lại rụt rè rút tay về, Thiên Húc bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.

Lạc Lan vừa mừng vừa sợ, Thiên Húc nghiêm túc oán trách: "Ngày hôm qua cũng vậy, chờ mãi chờ không được, rốt cuộc cũng là muốn anh tự làm!"

"Anh... Anh biết sao?" Lạc Lan quá kinh ngạc.

Thiên Húc bất đắc dĩ nhìn Lạc Lan, "Khoảng cách gần như vậy, nếu anh không cảm thấy gì, còn không biết xấu hổ khi cho mình là người có thể năng cấp A sao?"

Lạc Lan quả thật xấu hổ và tức giận đến phát khóc, "Anh, anh... quá xấu rồi! Im lặng nhìn em mất mặt!"

"Anh chỉ thích nhìn dáng vẻ của em lúc thích anh là thế nào thôi." Thiên Húc sợ Lạc Lan hiểu lầm, cố ý dừng bước giải thích.

Lạc Lan cắn răng, "Lúc đó anh nhìn thoả mãn hài lòng rồi chứ?"

Thiên Húc nở nụ cười, "Vâng! Rất là hài lòng thoả mãn!"

Lạc Lan cũng cười, "Vậy là tốt rồi, không uổng công em do dự rồi lại do dự!"

Thiên Húc ôm nàng, nói rõ ở bên tai nàng: "Loại người như anh, có thể được em thích, là cực kỳ may mắn! Cảm ơn em!"

"Vâng." Lạc Lan cảm thấy trong lòng vừa ngọt ngào vui sướng, lại vừa chua xót buồn rầu, dường như chỉ cần mở miệng nói một câu đã phải rơi lệ. Nàng mới thật sự là người cực kỳ may mắn, người như nàng, vậy mà lại có người bởi vì được nàng thích, thì cảm thấy cực kỳ may mắn.

Thiên Húc buông nàng ra, cười tít mắt, nói: "Từ nay về sau, em phải chăm sóc anh thật tốt."

"Chăm sóc anh?"

"Ngày hôm qua anh chỉ ngủ có hơn 5 tiếng đồng hồ."

Lạc Lan quả thực cảm thấy áy náy, lập tức nói: "Được, em sẽ đề cao cảnh giác."

"Đi thôi!"

Lạc Lan không dám suy nghĩ lung tung chuyện nắm tay hay không nắm tay, chán ghét hay không chán ghét nữa, nàng tập trung mọi chú ý, hết sức chuyên chú đi về phía trước.

Thiên Húc mỉm cười nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập dịu dàng.

Đi thẳng một mạch đến hơn 5 tiếng đồng hồ, Lạc Lan cảm giác huyệt thái dương đập thình thịch, bước đi càng trở nên hỗn loạn.

Thiên Húc nói: "Hôm nay dừng ở đây, thời gian còn lại để anh dẫn đường."

"Em có thể chịu được thêm một lát nữa." Lạc Lan nhấn mạnh nói.

Thiên Húc cầm tay nàng, ngón trỏ khảy khảy vào lòng bàn tay, "Nghe lời đi!"

Tinh thần của Lạc Lan lập tức chùng xuống, tâm trạng thả lỏng.

Nàng than thở: "Sao em cảm thấy giống như anh đang dùng mỹ nam kế vậy?"

Thiên Húc quan sát đám nham thạch ở bốn phía, thản nhiên hỏi: "Dùng được sao?"

"Dùng được!" Lạc Lan nghiêm túc cảm nhận, "Thật sự dùng được! Túc Thất nói nắm tay cũng là một loại sức mạnh, có được sức mạnh không dễ, bỏ qua sức mạnh càng khó hơn, không ai mà không thích nắm giữ được tất cả trong tay mình, cơ thể rất nghiện với loại sức mạnh này. Hàng ngày sau khi huấn luyện xong, phải từ nửa giờ đến một giờ em mới có thể hoàn toàn thư giản cơ thể."

Thiên Húc nghiêm túc nói: "Dùng được là tốt rồi, bởi vì đây là lần đầu tiên anh dùng phương pháp này để dạy học, không có chút kinh nghiệm."

Lạc Lan dở khóc dở cười, đập vào bả vai của Thiên Húc một cái.

Làm giáo viên dẫn đường, Thiên Húc rất giàu kinh nghiệm, hắn luôn nghiêm khắc khống chế nhịp điệu hoạt động và thả lỏng của cơ thể nàng. Túc Nhị nói rất nhiều người thất bại ở nhiệm vụ thăng cấp đều bởi vì hoạt động quá sức, tinh thần và cơ thể không được thư giãn nghỉ ngơi, hiện tại nàng đang ở trạng thái thả lỏng, hiển nhiên sẽ không gặp phải vấn đề này.

Lạc Lan đột nhiên cảm thấy xác suất thành công của nhiệm vụ thăng cấp thể năng sẽ tăng lên rất nhiều.

————·————·————

Hôm nay bọn họ kém may mắn hơn hôm qua, tìm nửa giờ đồng hồ, vẫn không tìm được thứ gì tương tự như nơi ẩn nấp.

Hơn nửa giờ nữa gió lốc sẽ đến, phía trước rốt cuộc có hang động thích hợp để ẩn nấp hay không, không ai biết. Thiên Húc quyết đoán quyết định, không tìm kiếm nữa, chính mình sẽ tạo nên hang động.

Hắn tìm một khối nham thạch vuông vức, lớn và chắc chắn, chỉ vào khe nứt ở dướt đáy khối đá, nói: "Chỗ này từng là hang của rắn đá (nham xà), chứng tỏ lớp đất phía dưới rất mềm, chúng ta đào thôi."

"Vâng."

Lạc Lan mang bao tay vào, lấy ra cái xẻng nhỏ bằng kim loại, cùng đào với Thiên Húc.

Sức lực của Thiên Húc lớn hơn của nàng, động tác cũng thành thục hơn, Lạc Lan dần dần biến thành người trợ giúp, nàng đứng ở cửa hang, giúp hắn đem bùn đất đào được hất ra bên ngoài.

Không đến nửa giờ, Thiên Húc đào được một cái hang có thể chứa được hai người.

Lạc Lan đi vào bên trong, dùng chăn giữ ấm trải ra và cố định ở bốn phía hang động, vừa có thể tránh ẩm thấp, vừa có thể phòng ngừa rắn đá hay các động vật khác chui vào.

Thiên Húc làm sạch hang động, sau khi xác định tất cả đều an toàn, cũng đi vào hang động.

Giống như ngày hôm qua, hắn dùng những mảnh đá vụn đổ lên cửa hang, Lạc Lan hỗ trợ phun vật liệu sinh học đa năng, trước khi gió lốc nổi lên, hai người đã bịt kín được cửa hang.

Hang động ngày hôm qua còn có thể khom lưng đi được vài bước, hang động hôm nay chỉ có thể song song nằm sát nhau, miễn cưỡng xoay người được một chút. Chỉ có cái tốt duy nhất chính là không cần lo lắng an toàn, hai người có thể cùng nhau nghỉ ngơi.

Lạc Lan ngỏ giọng nói: "Cảm giác như đang nằm dưới mộ..."

"Đừng nói lung tung!"

"...Cảm giác như ngủ đông ở dưới lòng đất."

Thiên Húc đưa cho nàng một hộp thức ăn dinh dưỡng, "Ăn no rồi ngủ."

Lạc Lan uống xong nước dinh dưỡng, nghịch thiết bị cá nhân một chút, không có tín hiệu gì. Nàng chán nản thở dài, ánh mắt đảo quanh.

Thiên Húc vừa cởi áo xong, lộ ra cái cổ thon dài trắng trẻo, yết hầu hơi hơi nhô ra, theo động tác nuốt lên xuống; đường cong xương quai xanh quyến rũ, giống như một cái vịnh biển yên bình, mời mọc thuyền bè đến thả neo cập bến.

Lạc Lan nhịn không được vươn tay sờ vào cổ của Thiên Húc.

Thiên Húc nắm lấy tay nàng, "Nếu thấy chán, thì nói chuyện phiếm đi."

Lạc Lan vừa cố gắng tránh tay của hắn, vừa hỏi có lệ: "Nói chuyện gì?"

"Tại sao đột nhiên em lại muốn rời khỏi Relicta?"

Lạc Lan sửng sốt, tâm trạng bỗng chốc chùng xuống, "Anh cho em sờ, em sẽ nói cho anh biết." Trong lòng của nữ háo sắc đang buồn chỉ có thể dùng sắc đẹp bù lại.

"Em..." Thiên Húc thấy nàng tâm trạng không được tốt, không có cách nào khác, đành buông tay ra.

Ngón tay của Lạc Lan từ cằm mâm mê xuống dưới, vòng quanh yết hầu hai vòng, dừng lại ở hõm xương quai xanh, nhẹ nhàng vuốt thẳng.

Thiên Húc nắm lấy tay nàng, giọng nói có chút khàn khàn trầm thấp, "Em có thể trả lời câu hỏi không?"

Lạc Lan buồn bực thở dài, "Anh có nghe qua binh đoàn Long Huyết chưa?"

"Đương nhiên có nghe qua."

"Anh còn nhớ lúc trước em đã kể cho anh nghe về bác sĩ Mục chứ? Là người yêu của công chúa Lạc Lan thật."

"Ừ."

"Hắn rất có thể là Long Đầu của binh đoàn Long Huyết."

Thiên Húc im lặng, đoán chừng bị hoảng sợ.

Lạc Lan áy náy nói: "Chuyện tập kích lần trước chúng ta gặp phải cũng có liên quan đến hắn, đều nhắm vào em."

"Sao hắn lại làm vậy?"

"Em không biết, cũng không muốn biết! Dù sao cũng không ngoài lợi ích và quyền lực!" Lạc Lan nắm chặt tay của Thiên Húc, "Khi nào trở về, chúng ta lập tức trốn đi! Long Đầu, Chấp Chính Quan bọn họ đều là những nhân vật lợi hại, chỉ cần động tay một cái là có thể phá huỷ một tinh cầu, chúng ta không cần phải làm vật hy sinh cho bọn họ. Bởi vì không thể rời khỏi nên chúng ta không rời khỏi sao? Vũ trụ lớn như vậy, chắc chắn sẽ có chỗ dung thân."

Thiên Húc bóp nhẹ bàn tay của Lạc Lan, an ủi nàng: "Đừng lo lắng, binh đoàn Long Huyết có lợi hại, cũng không thể ngang nhiên đắc tội với hai đất nước lớn là liên bang Odin và đế quốc Ar, chỉ cần em vẫn còn là công chúa Lạc Lan, hắn sẽ không dám làm hại em đâu."

"Hắn có thể vạch trần thân phận của em!"

"Việc này là do hắn chủ mưu, hắn không cả gan như vậy!"

Lạc Lan ngẫm lại cảm thấy hợp lý, nếu sự việc bại lộ, nàng cùng lắm bị xem như đồng phạm, bác sĩ Mục không chỉ dùng công chúa giả, mà còn gây ra vụ ám sát kia, hắn mới là kẻ đầu sỏ. Nhưng... đồng phạm thì vẫn là có tội!

"Em không muốn làm công chúa giả nữa!" Lạc Lan dựa đầu vào vai Thiên Húc, thấp giọng nói: "Em biết anh không nỡ rời xa liên bang Odin, nhưng chúng ta có thể trốn ở bên ngoài vài thập niên, chờ mọi việc ổn định, em và anh sẽ quay về."

Thiên Húc im lặng.

Lạc Lan ôm lấy hắn, nhỏ giọng năn nỉ: "Hai chúng ta cùng đi nhé, cùng đi nhé! Anh nỡ bỏ mặc em một mình lưu lạc bơ vơ trong vũ trụ này sao? Em còn rất nhiều kỹ năng còn chưa học được! Vũ trụ rộng lớn khắp nơi đều là nguy hiểm, anh yêm tâm sao? Thiên Húc, anh chính là người tốt, tuyệt đối không thể bội tình bạc nghĩa..."

Thiên Húc phun một cái phì cười, "Anh bội tình bạc nghĩ gì chứ? Không có làm gì cả!"

Lạc Lan thật không biết xấu hổ nói, "Bây giờ có thể làm, còn đến mười mấy tiếng đồng hồ!"

Thiên Húc nhịn không được cười ha ha.

Lạc Lan cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng, lập tức xoay người, đưa lưng về phía Thiên Húc.

"Tiểu Tầm!" Thiên Húc cười túm lấy nàng, Lạc Lan lắc lắc thân mình không cho hắn túm.

Thiên Húc từ phía sau lưng ôm nàng thật mạnh vào lòng.

Lạc Lan không tránh được, chỉ có thể không quay đầu, không nói tiếng nào, tỏ vẻ kháng cự.

"Lạc Tầm!" Thiên Húc than thở ở bên tai nàng, giống như mùi hoa ngát hương thoảng trong gió xuân tháng tư, thổi bay biến những xấu hổ ở trong đầu.

Thiên Húc cọ nhẹ cằm vào tóc của Lạc Lan, "Lạc Tầm, em thích Thiên Húc ở điểm nào? Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không có quyền, không có tiền, ngay cả cơ thể cũng không được tốt."

"Anh đừng nói mình như vậy!"

"Bên cạnh em rõ ràng có rất nhiều đàn ông tốt, em chỉ không thích công tước Thần Sa thôi, nhưng công tước Sở Mặc tính cách dịu dàng, công tước Tử Yến biết người biết ta, công tước Tả Khâu Bạch học rộng tài cao, anh so với bọn họ cái gì cũng thua kém, em sao có thể coi trọng anh? Hay bởi vì em đã mất đi ký ức, đột nhiên phải lưu lạc đến một hành tinh xa lạ, lâm vào hoàn cảnh khó khăn, nên đã xem anh -người duy nhất đối tốt với em, trở thành người yêu của mình."

Lạc Lan cẩn thận suy nghĩ một chút, không phủ nhận lời nói của Thiên Húc, "Nếu như em không phải là công chúa giả, có lẽ sẽ không quý trọng thân tình của chúng ta; nếu như anh không phải là cô nhi; có lẽ sẽ không hiểu được sự cô độc và bất lực của em. Nếu như em không cô đơn, không thân không thích, có lẽ sẽ không muốn dựa dẫm vào anh; nếu như anh không có bệnh tật, có lẽ sẽ không có thời gian làm bạn với em. Nếu như em không mất đi ký ức, có lẽ sẽ không hoàn toàn tin tưởng anh; nếu như anh không phải là người bình thường, có lẽ sẽ không đối xử bình đẳng dịu dàng với em như vậy. Nếu như không có... những nếu như này, thì có lẽ chúng ta căn bản sẽ không gặp nhau, hay là cho dù gặp nhau cũng chỉ nhìn thoáng qua nhau. Nhưng trên đời này không có nếu như, chỉ có kết quả, cho dù Thiên Húc bình thường đến thế nào, thì cũng là ánh sáng ấm áp nhất trong cuộc đời của Lạc Tầm này, cho dù Lạc Tầm có phiền phức đến đâu, cũng sẽ không cho phép Thiên Húc từ bỏ."

Càng nói, giọng của Lạc Lan lại có chút êm ái, ngọt ngào như người ta uống mật, Thiên Húc nhịn không được yêu thương hôn lên tóc nàng.

Lạc Lan cười nói: "Em cảm thấy, tình yêu giống như sinh mệnh tạo ra vậy, là vô số lần ngẫu nhiên đan xen nhau trở thành tất nhiên, vô số tất nhiên lại trở thành định sẳn. Một khi đã phát sinh, sẽ không có nếu như, chỉ có kết quả."

Thiên Húc dường như chỉ thoáng một cái đã bình thường trở lại, hắn thở dài nói: "Không đoán trước được khi nào phát sinh, cũng không biết vì sao mà phát sinh, chỉ biết khi xảy ra, thì không có nếu như, chỉ có kết quả."

Lạc Lan cầu khẩn: "Thiên Húc, theo em rời khỏi Relicta nhé!"

"Em không sợ bệnh của anh sao?"

"Không sợ!"

Thiên Húc im lặng một chút, nói: "Được!"

Lạc Lan kích động lập tức quay người, Thiên Húc đưa ngón trỏ ra, che trước môi nàng, "Đồng ý với anh một chuyện."

Lạc Lan gật đầu không ngừng.

"Anh yêu em! Còn hơn những gì em có thể cảm nhận được, nếu không anh đã không ở đây. Em phải hứa với anh, cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì, em nhất định phải tự chăm sóc mình. Nếu như có một ngày, anh phát bệnh, không thể khôi phục lại thần trí, em tuyệt đối không để cho con thú kia tổn thương người anh yêu!"

Lạc Lan cắn chặt môi, không nói tiếng nào.

"Hứa với anh!" Thiên Húc sắc mặt nghiêm túc, hiển nhiên không hề muốn nhượng bộ chuyện này.

Lạc Lan rốt cuộc rơm rớm nước mắt gật đầu, Thiên Húc liền thu tay về.

Lạc Lan ôm lấy Thiên Húc, thề thốt nói: "Em sẽ chữa khỏi bệnh cho anh, nhất định sẽ chữa khỏi!"

Hai người đầu cạnh đầu, tay nắm tay, trong hang động như mộ phần nằm lắng nghe hô hấp của nhau, lắng nghe tiếng tim đập, lắng nghe tiếng gió ở bên ngoài đang gào thét.

————·————·————

Khi gió lốc ngừng hẳn, hai người từ hang động chui ra.

Lạc Lan huơ tay huơ chân, kéo người hoạt động cơ thể.

Thiên Húc nhìn vào bóng đêm đang kéo xuống, "Cứ tiếp tục đi vào trong, đến khu trung tâm rừng đá, mới có thể gặp thú Nham Phong."

"Em hiểu rồi, sẽ chú ý cẩn thận."

"Vậy tất cả trông cậy vào em."

Ánh mắt to tròn của Lạc Lan sáng lấp lánh, lòng tràn ngập chờ mong nhìn Thiên Húc.

Hai ngày trước, hắn vì để cho nàng dốc hết toàn lực, một lần lợi dụng nàng xấu hổ, một lần lợi dụng nàng áy náy, lúc này nàng không có mất tinh thần, mà hắn cũng đã nghỉ ngơi thật tốt, để xem hắn còn tuyệt chiêu nào nữa.

Thiên Húc phản ứng kịp, mi mắt ẩn tình, cười tươi nói: "Đối với em... chỉ cần dùng mỹ nam kế là đủ rồi."

Lạc Lan tim đập hốt hoảng, chỉ cảm thấy mi mày của hắn giống dãy núi trùng điệp, ánh mắt sáng tựa mặt trời mọc buổi sớm mai, hai má nàng phút chốc ửng đỏ. Haizz! Thiên Húc nói không sai, đối phó nàng, chỉ cần dùng mỹ nam kế là đã đủ rồi.

Nàng biết nếu hắn đã không hy vọng nàng có tâm lý ỷ lại, thì nhất định sẽ chỉ phải dựa vào chính mình, dốc hết toàn lực.

"Chuẩn bị xuất phát chứ?" Thiên Húc mỉm cười hỏi.

Lạc Lan giữ vững tinh thần, điều chỉnh hô hấp, xua hết tạp niệm, "Xuất phát!"

————·————·————

Đi thẳng một đường, Lạc Lan vẫn hết sức chăm chú, đề cao cảnh giác, nhưng ngoại trừ chuột cát (Sa thử) và rắn đá ra, không còn loài động vật nào khác.

Hơn năm giờ sau.

Thiên Húc đột nhiên gọi: "Tiểu Tầm."

Lạc Lan lập tức dừng lại, "Anh muốn tìm một hang động để trú ẩn nữa phải không?"

"Cái kia thế nào?"

Lạc Lan nhìn theo hướng ngón tay của Thiên Húc chỉ, trong những khối nham thạch san sát, trên một khối đá lớn đứng sừng sững cao ngất như một ngọn núi nhỏ, là một cái hang giống như sơn động.

"Đến xem sao."

Hai người đi qua, đại khái quan sát một chút. Hang động cực kỳ sâu, bên ngoài hẹp bên trong rộng, rất thích hợp để tránh né gió lốc.

"So với nơi chúng ta trú hai ngày trước, thì ở đây quả thật giống như khách sạn xa hoa, nhưng có điều..." Lạc Lan dùng đèn pin tiết kiệm năng lượng rọi lên vết cào ở trên vách hang động, "Chắc chắn đây là hang của thú Nham Phong."

Thiên Húc kiểm tra bốn phía. "Cực kỳ sạch sẽ, không phải là một hang động bị bỏ hoang, chủ của hang động này chắc chắn sẽ trở về trước khi có gió lốc kéo đến."

Lạc Lan liếc nhìn thời gian, đề nghị: "Chúng ta nhân cơ hội trước khi thú Nham Phong trở về, chiếm lấy hang động của nó sao?"

"Đúng vậy!"

————·————·————

Tuy thú Nham Phong sinh sống ở một nơi chỉ toàn là cát đá, nhưng nó không thích hang động của mình cũng đầy cát đá. Mỗi lần sau khi một cơn gió lốc thổi qua, nó sẽ chui vào hang động quét sạch sẽ hết cát đá ở bên trong.

Muốn che lại cửa hang động, nhất định phải có đầy đủ đá tảng. May mắn sao, cửa hang không lớn lắm, nơi này lại là Rừng đá, khắp nơi đều có rất nhiều hòn đá lớn nhỏ.

Thiên Húc tìm ba khối đá lớn, dời đến cửa hang chất lên cao.

Lạc Lan làm trống túi thám hiểm, khiến cho cái túi rộng ra hết mức, dùng vận chuyển những hòn đá lớn nhỏ, để che chắn các khe hở.

Nàng mang về được sáu túi đá, cảm thấy vẫn còn thời gian trước khi cơn lốc đến, đang định lấy thêm một túi nữa, thì bị Thiên Húc kéo lại, "Đừng đi nữa, thú Nham Phong có thể trở về bất cứ lúc nào, che kín cửa hang lại đi!"

Giống như lúc trước, hắn chèn những viên đá nhỏ vào trong những khe hở của những hòn đá lớn, Lạc Lan phối hợp phun thêm vật liệu sinh học.

Che kín được phân nửa, Thiên Húc nói: "Chủ nhân đã về."

Lạc Lan nhìn động tác của hắn không chút thay đổi, vẫn đang rất bình tĩnh chồng chất những viên đá, hoảng sợ của nàng lập tức trấn tĩnh.

Không lâu sau, một con dã thú màu nâu đất, tựa chim nhưng không phải chim thu lại đôi cánh thịt, đáp xuống bên ngoài hang động, chi sau của nó to khoẻ có lực, có thể chống đỡ được toàn thân đứng thẳng, chi trước sắc bén linh hoạt, có thể đâm vỡ nham thạch.

Nó phát hiện hang động đã bị chiếm, liền lao về phía Thiên Húc và Lạc Lan tức giận gầm thét, từng cái răng nhọn nhe ra giống như từng con dao găm sắc bén.

Nó vừa cúi đầu dò xét các khe hở tìm cách chui vào, vừa giơ chân trước đạp vào bức tường đá, muốn phá nát thứ đang cản trở lối vào hang động của nó.

Lạc Lan trước đây đã nhìn thấy thú Nham Phong ở trên mạng, nhưng khi đối mặt gần như vậy, thì cảm giác kinh sợ này so với lúc nhìn thấy trên mạng là hoàn toàn khác nhau.

Nàng trong một lúc nhất thời đứng ngây người, không biết nên làm gì.

Thiên Húc chỉa súng bắn, viên đạn xẹt qua đầu của thú Nham Phong, mặc dù chưa bắn nó bị thương, nhưng đã khiến cho nó lùi về phía sau một chút.

Thiên Húc cũng không quay đầu lại, hắn ném khẩu súng cho Lạc Lan, "Giao cho em!"

Lạc Lan tay chân luống cuống nhận lấy súng, lo lắng nhìn chằm chằm thú Nham Phong.

Khi thú Nham phong đến gần, nàng liền làm theo cách của Thiên Húc khi nãy, nhắm vào đầu nó mà bắn, ép nó lùi lại.

Gió lốc ngày càng đến gần, thú Nham Phong cũng vội vàng hành động, công kích càng ác liệt hơn.

Hoả lực của một khẩu súng đã không thể ngăn chặn được nó, Lạc Lan lại lấy ra một khẩu súng khác, dùng cả hai khẩu súng bắn đồng thời mới có thể miễn cưỡng khiến nó lùi lại.

Nhìn thấy Thiên Húc sắp lấp kín cửa hang, thú Nham Phong đột nhiên dùng đầu bất chấp đâm vào hướng vách đá, Lạc Lan liên tục bóp cò, đạn liên tiếp bắn trúng vào thân thể của thú Nham Phong.

Nó da thịt bong tróc, cả thân thể đều là máu, nhưng vẫn hung hăng đâm đầu vào vách đá. Lạc Lan cảm giác cả vách đá đang rung động dữ dội, những hòn đá vụn vừa được kết dính trên tảng đá lớn bắt đầu rơi xuống, khe hở ngày càng rộng ra.

Gió lốc đã đến, cuồng phong cuốn bay những mảnh đá vụn tràn vào hang, Thiên Húc một tay kéo Lạc Lan né tránh, một tay vơ lấy ba lô thám hiểm, đem toàn bộ ba lô thám hiểm nhét vào khe hở, dùng sức đè lại.

Lạc Lan kịp phản ứng, nàng vội vàng phun thêm vật liệu đa năng, ba lô và vách đá từ từ kết dính lại với nhau.

Thú Nham Phong vẫn dùng sức đâm vào vách đá, từng cái từng cái một.

Trên vách đá xuất hiện khe hở, Lạc Lan cảm thấy cú va chạm tiếp theo của thú Nham Phong có thể sẽ khiến vách đá vỡ vụn rồi đỗ sập, chẳng những thú Nham Phong sẽ tiến vào được, mà những tảng đá lớn nhỏ kia cũng sẽ bay ào ạt vào đây.

Thiên Húc dùng hai bình phun vật liệu đa năng ở trên tay của Lạc Lan, hai tay cầm hai bình, vừa gia cố lại vách đá, vừa sai bảo Lạc Lan: "Tìm một chỗ dựa lưng vào vách đá, ngồi ở cuối hang, lấy ba lô che chắn trước người, bảo vệ đầu."

Lạc Lan hỏi: "Anh thì sao?"

Thiên Húc bình tĩnh nói: "Anh là dị chủng, em tự bảo vệ mình, đừng khiến anh lo lắng là giúp đỡ anh rồi."

Lạc Lan ngồi ở cuối hang, dùng ba lô che chắn người, lo lắng nhìn chằm chằm vào vách đá.

Trong tiếng gió gào thét, những cú va chạm của thú Nham Phong giống như từng cú gõ búa lên trái tim của Lạc Lan, khiến cho nàng kinh hồn khiếp sợ.

Cảm giác đã qua rất lâu, nhưng thực tế chỉ có mười mấy phút đồng hồ, sức lực va chạm của thú Nham Phong vào vách đá dần dần yếu đi, cho đến khi không còn chút động tĩnh.

Lạc Lan nhanh chóng chạy qua, "Thú Nham Phong đã chết rồi sao?"

"Ừ, cả người nó đều che hết cửa hang ở bên ngoài, phía trong lại có một lớp che chắn, hẳn là đã an toàn."

"Mặt của anh?" Lạc Lan kêu lên sợ hãi.

Thiên Húc vừa rồi chỉ lo kéo Lạc Lan né tránh, không biết chính mình bị những mảnh đá vụn gió thổi vào đánh trúng, hai gò má và cằm không có gì bảo vệ đều chi chít vết xước.

Thiên Húc tháo kính bảo vệ xuống, vô tư nói: "Em không sống trên chiến trường nên không biết, thứ này không được tính là bị thương."

Lạc Lan đau lòng hỏi: "Có đau không?"

"Không đau."

Lạc Lan lấy ra thiết bị vệ sinh của mình, "Không ngại dùng cái của em chứ?"

"Không ngại."

Lạc Lan giúp Thiên Húc rửa sạch cát bụi ở trên mặt, phun thuốc sát trùng chữa thương vào.

Trong lòng Lạc Lan còn sợ hãi: "Gió lốc thật đáng sợ! thú Nham Phong lại có thể sinh sống trong một hoàn cảnh như vậy, khó trách con người đều muốn dung nạp giống gene mạnh mẽ này của nó."

Thiên Húc lấy một hộp nước dinh dưỡng đưa cho Lạc Lan, "Bổ sung đầy đủ năng lượng, ngủ thêm một lát, ngày mai chính thức bắt đầu săn bắt thú Nham Phong."

"Vâng!"

Vì sẽ ảnh hưởng đến việc nàng có thuận lợi trở thành người có thể năng cấp A hay không, Lạc Lan không dám qua loa, nàng loại bỏ hết tạp niệm ra khỏi đầu,cố gắng nghỉ ngơi.

————·————·————

Một đêm bình an.

Ăn xong điểm tâm, đợi sau khi gió lốc ổn định lại, Thiên Húc khai mở vách đá.

Đá vụn cùng đá tảng lớn nhỏ đã phủ kín toàn bộ thi thể của thú Nham Phong, Lạc Lan không biết nó chết rốt cuộc là do súng bắn, hay là do gió lốc quật phải.

Hai người mất chút thời gian, mới quét dọn trước cửa hang động một con đường có thể đi qua.

Thiên Húc nói: "Chúng ta cứ lấy hang động này làm trung tâm, săn bắn ở xung quanh, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng phải trở về trước khi gió lốc kéo đến."

Lạc Lan nghiêm túc đồng ý.

————·————·————

Lạc Lan trốn phía sau một khối đá, nhìn trộm một con dã thú ở xa xa đang dùng bữa.

Đó là một con Nham Phong đang ở trong độ tuổi trưởng thành chín muồi, cho dù là tốc độ, sức mạnh, hay kỹ năng, đều lợi hại hơn rất nhiều so với con vừa mới trưởng thành hôm qua hai người đã đụng độ trước cửa hang.

Vừa rồi nó đánh nhau với một đôi vợ chồng chim ưng đá (Nham Ưng), chẳng những nó đã xé nát hai vợ chồng Nham Ưng, mà còn không chút khách sáo ăn tươi nuốt sống luôn cả ba Nham Ưng con.

Một người có thể năng cấp B muốn giết một con Nham Ưng cũng phải trải qua một phen chiến đấu liều chết, thú Nham Phong này lại có thể xử lý gọn ghẽ cả hai Nham Ưng.

Nhưng ngày hôm qua, sau khi trải qua chiến đấu ác liệt mặt đối mặt với thú Nham Phong, hiện tại Lạc Lan nhìn nó không còn chút e ngại, mà ngược lại, trong lòng nàng có chút cảm giác nóng lòng muốn thử sức khiêu chiến với nó.

Thiên Húc hỏi: "Chuẩn bị tốt chứ?"

"Tốt lắm!"

————·————·————

Lạc Lan không lựa chọn mai phục, cũng không lựa chọn đánh lén, mà chọn cách quang minh chính đại tiến thẳng đến trước mặt thú Nham Phong.

Thú Nham Phong lập tức phát hiện nàng, nhưng bởi vì nó vừa ăn no nê, đối với khối thịt chán ngắt không chút béo bở là nàng không mấy hứng thú, nên hướng Lạc Lan gầm rú cảnh cáo, chỉ muốn đuổi nàng đi.

Lạc Lan dĩ nhiên không thể rời đi, vẫn tiếp tục tiến lên phía trước.

Thú Nham Phong cảm thấy uy nghiêm của mình bị xem thường, nhanh như tia chớp nhào đến, muốn nhanh chóng giết chết Lạc Lan.

Lạc Lan vội vàng nhảy sang một bên né tránh, thú Nham Phong cử động thân người xoè một cánh thịt rộng gần hai thước, hung hăng quật về phía Lạc Lan.

Phần rìa của cánh thịt là những xương gai bén nhọn, Nham Ưng hung hãn bị nó quật trúng, nửa người máu thịt đều phải tứ tán. Lạc Lan không dám kiên quyết đối kháng, nàng lập tức hướng sang bên khác của nó đánh tới.

Cánh thịt bên còn lại của thú Nham Phong cũng xoè ra.

Đôi cánh thịt thật lớn hình thành thế vây kín, cuốn lại, che kín hai bên cùng phía sau đường chạy của Lạc Lan, dường như muốn ép nàng đưa vào miệng nó.

Lạc Lan không còn chỗ để trốn, chỉ có thể giẫm mủi chân xuống, đột ngột từ mặt đất nhảy lên, nhắm tới nơi cao hơn để bỏ chạy.

Thành quả khổ luyện tập huấn trong phòng trọng lực mỗi năm rốt cuộc đã được thể hiện, Lạc Lan thân nhẹ như chim Yến, nhanh chóng bay lên trên, nàng dự định sẽ vượt qua đỉnh đầu của thú Nham Phong, hạ xuống phía sau lưng nó, tránh được tấn công của nó.

Thú Nham Phong lại đột nhiên nâng chi trước, thân thể đứng thẳng, cao hơn một thước. Nó gục đầu xuống, há miệng, cơ hồ muốn ngăn chặn ý định muốn bay qua đầu nó của Lạc Lan.

Lạc Lan ở giữa không trung đang ở thế bay lên, phải khó khăn trở mình bổ nhào ba cái về phía sau, mới có thể tránh thoát được miệng của nó.

Thú Nham Phong dang rộng hai cánh thịt, duy trì thân thể cân bằng, hai chi sau giống như đôi chân của con người đi tới, hai chi trước giống như hai cánh tay của con người linh hoạt vồ vào Lạc Lan.

Bị móng vuốt của nó vồ trúng, cho dù không chết, cũng khẳng định bỏ đi nửa cái mạng, Lạc Lan tránh phải né trái, dốc hết toàn lực trốn thoát.

Thú Nham Phong áp sát từng bước, vẫn hung hăng công kích tới tấp vào Lạc Lan.

Đang ở giữa không trung không có điểm tựa, Lạc Lan dần dần yếu đi, nhưng nàng không dám nhảy xuống, bởi vì hai cánh của thú Nham Phong sẽ thu lại bất cứ lúc nào, đến lúc đó, nàng sẽ bị nhốt ở bên trong hai cánh, nếu thú Nham Phong hạ hai chi trước xuống, nàng không bị hai cánh quật trúng, thì cũng bị hai chân trước của nó xé nát.

Thú Nham Phong lại giơ móng vuốt vồ tới, Lạc Lan hai tay cầm dao găm sáu cạnh bén nhọn, không lùi mà tiến, đâm thẳng vào móng vuốt của thú Nham Phong.

Chỉ dựa vào sức lực của mình, Lạc Lan rất khó có thể đâm thủng lớp da cứng như đá của thú Nham Phong, nhưng nương vào sức mạnh đang vồ tới của nó, dao găm trở nên sắc bén hơn, đâm thủng lớp da cứng rắn giống như áo giáp của nó, xuyên qua lòng bàn tay của thú Nham Phong.

"Ggràoo..."

Thú Nham Phong tức giận gầm rú, hung hăng vẫy vẫy móng vuốt, muốn vẫy rớt thứ đang làm đau nó, Lạc Lan giống như con diều đứt dây bị văng ra, rơi trúng lên một tảng đá ở dưới thấp gần đó.

Lạc Lan ói ra ngụm máu, cảm thấy xương cốt toàn thân trên dưới đều gãy vụn, khắp nơi đau đớn, nhưng rốt cuộc cũng đã thoát được nguy hiểm tính mạng trước tấn công của thú Nham Phong.

Nàng nhanh chóng xoay người, trong tay chỉ còn sót lại cái chuôi dao. Tay phải của nàng nắm lấy chuôi dao màu đen, cắm nó vào vỏ dao đang cột vào đùi ở bên hông, một miếng kim loại sáng loáng bén nhọn kết dính vào chuôi dao, một con dao găm mới xuất hiện.

Đồng thời, tay trái của nàng rút ra một con dao găm khác đồng dạng bên đùi trái, hai chân theo thế quỳ ngồi, hai tay nắm chặt dao găm, nhìn chăm chú về phía thú Nham Phong ở trên cao.

Thú Nham Phong thu lại đôi cánh thịt, chi trước chạm đất, khiến cho lưỡi dao sáu cạnh đang ở trên chân trước của nó đâm vào sâu hơn.

Thú Nham Phong nâng móng vuốt lên, cọ sát nhiều lần trên tảng đá, muốn lấy ra thứ đang chui vào chân trước của nó, nhưng sư tử dũng mãnh có thể chinh phục thảo nguyên hơn ngàn dặm, lại không thể lấy ra cây gai nhọn nhỏ bé trên bàn chân của mình.

Thú Nham Phong phẫn nộ hướng Lạc Lan gầm rú, nó gầm một tiếng thật lớn, xoè rộng hai cánh, từ trên khối đá cao bay vút xuống, lao thẳng về phía Lạc Lan.

Lạc Lan chẳng những không né tránh, ngược lại còn lao về phía trước.

Một người một thú gặp nhau giữa không trung, hai cánh của thú Nham Phong xé gió đánh tới, muốn đánh Lạc Lan tan tác thành từng mảnh.

Lạc Lan giống như cảm tử hướng thẳng về phía đôi cánh bên trái, thú Nham Phong theo bản năng chậm lại tốc độ bên phải, nó không muốn bên cánh đang bị thương gây hại cho một bên cánh khác.

Lạc Lan nghiệm chứng phán đoán của mình, nàng có thể tạm thời không cần lo lắng đến một bên cánh khác tấn công, nên tập trung đối phó cánh bên trái. Thân thể của nàng gần như bị một loạt xương xẹt qua người, nàng nương theo sức lực thật lớn của thú Nham Phong, đâm mạnh hai con dao vừa bén vừa nhọn vào đôi cánh thịt của thú Nham Phong.

"Ggràoo..."

Trong tiếng rống giận dữ, thú Nham Phong rơi xuống một khối đá lớn.

Cánh bên phải của nó rung lên, cánh bên trái dang rộng, gào rú quật về phía khối đá, khối đá bị quật vỡ nát, chỉ trong một lúc cát đá bay mù mịt, rất giống như gió bão đang kéo đến.

Lạc Lan biết mình chỉ cần bị quật trúng, sẽ tan xương nát thịt, hai tay nàng nắm chặt chuôi dao găm, khổ sở né tránh.

Rốt cuộc đợi được thời cơ thích hợp, nàng dùng hai tay ấn mạnh vào chuôi dao màu đen, lưỡi dao màu bạc tách ra khỏi chuôi dao màu đen, nương theo sức lực của đôi cánh thịt bay lên, nàng giống như một con diều bị đứt dây văng ra xa, nặng nề rơi xuống tảng đá.

Lạc Lan rung rẫy đứng lên, bộ y phục thám hiểm của nàng bị đám xương gai trên đôi cánh thịt của thú Nham Phong xước qua vài chỗ, máu tươi đầm đìa, một bàn tay bị trật khớp.

Lạc Lan tập trung xử lý vết thương trên người, tay trái nắm lấy tay phải, "răng rắc" một tiếng làm cho cánh tay bị trật khớp trở lại như cũ.

Nàng nhặt hai cái chuôi dao đang nằm trên mặt đất lên, hai tay đồng thời cắm chuôi dao vào hai bên hông đùi, tiếng "lạch cạch" vang lên, hai lưỡi dao sáu cạnh bén nhọn gắn liền với chuôi dao, lại hình thành hai con dao mới.

Hai tay nắm lấy dao găm, nàng núp sấp trên mặt đất, thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào thú Nham Phong.

Cánh bên trái và chân bên trái của thú Nham Phong đều đã bị thương.

Ba lưỡi dao đang dính vào cơ thể, nó không thể tự rút ra được, nên mỗi một động tác lại càng động đến vết thương, tốc độ tấn công tự nhiên cũng bị ảnh hưởng.

Nhưng khoảng cách chiến thắng của Lạc Lan vẫn còn rất xa.

Hiện tại trên cơ thể của nàng bị thương nhiều chỗ, lại không có thời gian cầm máu, thể lực nhanh chóng bị tiêu hao.

Mặc dù nàng có nghị lực như "kiến nuốt voi", lần này đến lần khác không sợ bản thân bị thương, dùng dao găm đâm trúng thú Nham Phong, nhưng thú Nham Phong so với nàng "da dày thịt béo", máu huyết dư thừa, kẻ chết cuối cùng cùng chắc chắn là nàng.

Thú Nham Phong dường như hiểu được, con người bé nhỏ yếu ớt này nhìn qua thực sự đã muốn đầu hàng.

Nó trừng mắt nhìn Lạc Lan, yết hầu gầm gừ nhỏ tiếng, nhưng vẫn không tấn công.

Dã thú không biết suy nghĩ, chỉ có hành động theo trực giác. Nó có thể giết chết Lạc Lan, nhưng kẻ thù đáng sợ nhất không phải là Lạc Lan, mà chính là rừng đá. Trong hoàn cảnh thiên nhiên khắc nghiệt, bị thương có nghĩa là tử vong.

Chốc lát sau, thú Nham Phong bằt đầu chậm rãi lùi về phía sau, giống như cho thấy: Lão tử không đánh nữa! Dù sao lão tử cũng vừa ăn no, đánh thắng cũng không có ý nghĩa!

Lạc Lan ngẩn người, nên làm gì bây giờ?

Giọng của Thiên Húc từ phía sau truyền đến: "Để nó đi đi!"

Lạc Lan cũng từ từ lùi về phía sau mấy bước.

Thú Nham Phong thấy nàng không có ý định đuổi giết, liền mở rộng hai cánh, nhãy vọt lên trên, từ tảng đá này lướt sang tảng đá khác, lượn lờ xoay vòng rồi biến mất, một cái liếc mắt đã không còn thấy bóng dáng trong khu rừng đá thăm thẳm.

Lạc Lan kiệt sức ngồi trên đất, nhìn đến thân thể cường tráng trước mặt, rồi nhìn lại thân thể chật vật đau đớn của mình, không thể không cảm thán, thật sự là một người mạnh mẽ!

Thiên Húc ngồi xuống bên cạnh Lạc Lan, giúp nàng xử lý vết thương.

Lạc Lan chán nản hỏi: "Thất bại rồi sao?"

Thiên Húc châm chước một chút, trấn an nói: "Chỉ có thể nói, phương pháp này không thích hợp với em."

Lạc Lan ủ rũ tháo xuống kính bảo vệ, cởi bỏ vũ khí mang trên người, xem xét đến những vết thương rõ rệt, liền phát hiện có nhiều chỗ rất nặng, cần phải khâu lại.

Nàng lấy từ trong túi thuốc một bình phun khử trùng và dụng cụ khâu vết thương, đang muốn làm, thì Thiên Húc đã cầm lấy, "Để anh làm!"

Lạc Lan tâm trạng nặng nề, lại có thói quen không phân biệt giới tính nam nữ khi học trong viện quân y, nàng không hề nghĩ ngợi, lập tức nằm thẳng người trên tảng đá, kéo áo lên, lộ ra cái bụng trắng nõn phẳng lỳ.

Thiên Húc lấy lại bình tĩnh, vừa giúp nàng khâu lại vết thương, vừa nói chuyện phiếm với nàng: "Người bình thường khi săn bắt dã thú, đều chọn cách tấn công dùng vũ khí ở cự ly xa, sao em lại chọn cách tấn công gần bằng dao găm?"

"Em không biết, chỉ là trực giác! Lúc đó, Túc Nhị có hỏi em dùng vũ khí gì, em liền chọn cái này. Do em chọn vũ khí không đúng nên mới không thành công sao?"

"Không phải, thú Nham Phong có hai cánh, vũ khí tấn công cự ly xa nếu trước tiên không thể đánh gục được nó, thì sẽ bị nó nhanh chóng tiến đến gần và biến thành tấn công cự ly gần. Em chọn vũ khí rất đúng, phương pháp tấn công cũng rất đúng, thú Nham Phong biết nếu còn đánh nữa nó sẽ khó thoát, nên mới quyết định rút lui, dù sao đối với dã thú mà nói, chỉ có thức ăn và sinh sản mới là hai thứ đáng để liều mạng."

"Vũ khí rất đúng, cách tấn công cũng rất đúng... Không thể nào là trực giác?" Lạc Lan cảm thấy trùng hợp hơi nhiều.

"Trực giác thật ra là phán đoán ở trong tiềm thức, nếu đó không phải là ký ức hiện tại của em, thì cũng là ký ức trong quá khứ. Dựa vào thể năng trước đây của em, không thể nào đã đánh nhau với thú Nham Phong, chỉ có thể là em đã thấy qua người khác tác chiến. Túc Nhị và Túc Thất không biết ký ức của em, giao cho em nhiệm vụ thăng cấp này thật sự không thích hợp với em, không thể nào ép em bộc lộ ra hết giới hạn tiềm năng."

"Ý của anh là... Em không chỉ thất bại lần này, mà là hoàn toàn thất bại?"

Thiên Húc ôn hoà an ủi: "Vẫn còn cơ hội, để lần sau đi!"

Lần sau biết đến bao giờ chứ? Lạc Lan khổ sở nhắm mắt lại.

Cho đến nay, trí nhớ bị mất đi kia của nàng chỉ biết thường cho nàng một chút trứng màu (1.12.1), còn chưa chân chính gây cho nàng chút phiền toái, thật không ngờ nàng cứ không biết gì như vậy mà bị trí nhớ kia của mình hung hăng hãm hại.

(1.12.1) Trứng màu ý nói ký ức đã cho Lạc Lan nhiều kinh ngạc.

————·————·————

Xử lý xong vết thương, Thiên Húc nói: "Chúng ta trở về hang động, chờ gió lốc qua đi, sẽ rời khỏi rừng đá."

"Ừ."

Dù sao có đánh nữa cũng vô nghĩa, Lạc Lan rầu rĩ lên tiếng, muốn đứng dậy.

Thiên Húc ngăn nàng lại, "Vết thương của em chưa khâu cẩn thận, đừng nên dùng sức, tránh bị rách ra thêm."

Hắn ngồi xuống trước mặt nàng, "Để anh cõng em về."

Lạc Lan không từ chối, ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng của Thiên Húc, ôm lấy cổ hắn.

Thiên Húc cõng nàng trên lưng vững vàng nhảy khỏi tảng đá, đi về phía hang động.

Lạc Lan nghĩ hắn cố ý đến Đại Song Tử này, trên đường đi cẩn thận chăm sóc, chính là muốn giúp nàng tăng cấp thể năng lên cấp A, nhưng bây giờ lại...

Trong lòng nàng cực kỳ khổ sở, nhỏ giọng nói: "Làm anh thất vọng rồi."

Thiên Húc mỉm cười nói: "Anh không thất vọng. Phải nói rằng em luôn khiến anh kinh ngạc."

"Kinh ngạc?"

"Em đánh nhau với thú Nham Phong thật sự rất thú vị, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người lợi dụng sức lực của Nham Phong để chế ngự nó. Một người có thể năng cấp B lại ép lui được một con Nham Phong trưởng thành, em nên tự hào chính mình, có điều..."

"Có điều thế nào?" Lạc Lan khẩn trương hỏi.

"Có điều nhìn em chiến đấu, anh lại lo lắng, lần đầu tiên phát hiện tim của mình không đủ vững vàng."

Lạc Lan cảm thấy trong lòng ngọt lịm, bóng ma thất bại tăng cấp thể năng lập tức tan thành mây khói. Nàng tươi cười như hoa, đột nhiên hôn Thiên Húc một cái.

Bước đi của Thiên Húc đột nhiên mạnh hơn một chút.

Lạc Lan ngân nga giọng: "Tim của anh dễ dàng không vững vàng vậy sao!"

Nàng ghé sát hai bên má của Thiên Húc, giống như con gà con mổ thóc, từng cái từng cái dịu dàng hôn hắn, từ hai má đến lổ tai, từ lổ tai đến cổ.

"Tiểu Tầm, đừng làm loạn, chúng ta đang chạy trốn." Bước đi của Thiên Húc rất ổn định, không có chút hỗn loạn, nhưng mặt của hắn cùng với lổ tai đang bắt đầu ửng đỏ.

"A ha! Đỏ mặt!" Lạc Lan cười tủm tỉm sờ vào mặt và lổ tai của hắn.

Bất kỳ khi nào, Thiên Húc đều tỏ ra dáng vẻ bình tĩnh, ngay cả lúc nói yêu thương cũng biểu lộ cảm giác nghiêm túc, dường như có kinh nghiệm đầy mình, nhưng trong lúc ngẫu nhiên thế này, những động tác nho nhỏ vô tình của hắn đã tố cáo hắn chẳng qua chỉ là một "Thái Điểu" (1.12.2)

(1.12.2) Thái Điểu (chim rau cải): là tiếng lóng được dân mạng TQ sử dụng ám chỉ cho những người non kém, tay mơ mới vào nghề, tương tự như Newbie, Noob trong tiếng Anh. Trái nghĩa với Thái Điểu là Lão Điểu.

Thiên Húc bất đắc dĩ tự giễu: "Gặp phải một bạn gái da mặt dày lưu manh thích đùa giỡn như em đây, anh chỉ có thể xấu hổ thôi."

Lạc Lan cười đến không thấy mắt, "Khi nào trở về Relicta, chúng ta sẽ rời khỏi liên bang Odin; đến khi tìm được hành tinh thích hợp, chúng ta sẽ định cư lại; đến lúc chữa khỏi bệnh của anh, chúng ta sẽ kết hôn, có được không?"

Thiên Húc sửng sờ một chút, "Em đang cầu hôn anh sao?"

"Ừ!"

Thiên Húc cảm thán, "Thật không ngờ lại có một cô gái đi cầu hôn anh, em là người đầu tiên, khẳng định cũng là người cuối cùng."

"Vậy rốt cuộc anh có đồng ý hay không?" Lạc Lan véo tai của Thiên Húc, tỏ ra bộ dáng "nếu anh không đồng ý, xem em giải quyết anh thế nào".

Thiên Húc mỉm cười nói: "Được!"

HẾT CHƯƠNG 1.12