Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 57

Mang theo tâm tình sung sướng tiến vào giấc ngủ, một đêm vô mộng tới tận bình minh, Lạc Vân Thanh chẳng mấy khi dậy muộn, chờ tới khi cậu rời giường đã không sai biệt lắm tới thời gian đi học.


Vội vội vàng vàng rửa mặt chuẩn bị rời đi Lạc Vân Thanh mới phát hiện thì ra hôm nay không chỉ có là cậu dậy muộn, ngay cả Leonard luôn quy củ cũng đồng thời dậy muộn.
Không có thời gian hai người không kịp nói gì liền lên tiểu ong nghệ, ăn ý chọn tốc độ nhanh nhất chạy tới khu dạy học.


Tiếng gió vù vù vang lên bên tai, nghênh diện quát thẳng tới mặt lập tức làm người không có mong muốn nói chuyện, dù sao có nói người bên cạnh cũng không nghe được, vậy không cần uổng phí sức lực làm gì.


Nghĩ tới lúc trước Leonard đưa mình tới khu dạy học của hệ thực vật rồi lại quay lại đi, lần này Lạc Vân Thanh học ngoan, tới khu dạy học của Leonard liền đạp hắn xuống, sau đó tự mình ngồi tiểu ong nghệ chạy.


Dùng tốc độ nhanh nhất vào giây cuối cùng đuổi kịp tới phòng học trước giáo sư, Lạc Vân Thanh thu được toàn ban chú ý!
Mọi người: Ngạc nhiên! Chẳng mấy khi đội trưởng cũng sẽ đến muộn!


Người phía dưới làm biểu tình mặt quỷ lặng lẽ nói, nhìn Lạc Vân Thanh mới đến giống như phát hiện ra việc gì đại sự.


Đúng vậy, đội trưởng, từ sau khi khảo hạch trở về, người của tiểu đội Thực Vật đều không sửa đổi xưng hô, gọi Lạc Vân Thanh cũng không gọi tên, trực tiếp theo thói quen gọi đội trưởng.


Mà bước vào phòng học muộn hơn Lạc Vân Thanh một chút, giáo sư nhìn thấy học trò đắc ý của mình từ trước mắt gào thét mà qua, sau đó lại nhìn tất cả học sinh trong ban đều ở kia làm mặt quỷ, tuy Tề Cảnh Sơn thực lý giải loại chứng tổng hợp sau khi nghỉ một thời gian này, vẫn nhịn không được từng bước hướng dẫn khuyên bảo vài câu.


"Khụ khụ, đầu tiên tôi phải ở chỗ này khen ngợi các bạn một chút, tuy tôi không có đi tới hiện trường khảo hạch, nhưng các bạn khảo hạch phát sóng trực tiếp, các lão sư cùng giáo sư trong hệ chúng ta đều cẩn thận quan sát, các bạn học đoàn kết, hiếu học, đem tri thức được học áp dụng thực tế phi thường tốt...." Khen trước chê sau, theo thường lệ trước tiên biểu dương một cái, mặt đám học sinh kia tuy làm bộ không thèm để ý, nhưng thực tế đầu ngẩng càng cao hơn.


"Tuy rằng các bạn ở khảo hạch lấy được thành tích không tồi, nhưng mà...... Rất nhiều bạn học trong quá trình khảo hạch vẫn bại lộ rất nhiều chỗ thiếu sót, những chỗ thiếu sót này đều cần chúng ta nhất nhất phải sửa lại, cho nên mọi người ngàn vạn không cần kiêu ngạo tự mãn."


Tề Cảnh Sơn ngữ khí ôn hòa nói với toàn bộ học sinh, con ngươi lộ ra ôn hòa làm người động dung, giờ phút này tựa hồ ngay cả nếp nhăn trên mặt ông đều lộ ra cái loại ôn văn nhĩ nhã độc thuộc về trí thức.


"Lão sư tuổi lớn, thấy qua nhiều thứ, đạo lý lớn cũng không cùng các em nói, chỉ nói một câu, các em đừng tưởng rằng mình rất lợi hại, phải biết rằng nhân ngoại hữu nhân sơn ngoại hữu sơn, ngươi vĩnh viễn không biết người bên ngoài so với ngươi lợi hại bao nhiêu, chỉ có khiêm tốn hướng về phía trước mới có thể vẫn luôn tiến bộ, chỉ có chung thân học tập mới có thể khiến ngươi vĩnh viễn không bị giảm giá trị." Lời Tề Cảnh Sơn nói chính là kinh nghiệm bao năm có được của mình.


Tuổi thọ trung bình của liên bang là 150 tuổi, ông năm nay cũng 127 tuổi rồi, hơn một trăm năm nay có loại người gì ông chưa thấy qua? Người kinh tài tuyệt diễm, phù dung sớm nở tối tàn ở Liên bang có rất nhiều, nhưng có thể khiến mình biến thành một gốc Thường Thanh Thụ lại rất ít.
"Vâng ạ."


Mọi người vốn đang có chút kiêu ngạo, nhìn giáo sư Tề Cảnh Sơn tuổi già sức yếu có chút chột dạ, nhưng sau khi chột dạ tất cả mọi người đều tỉnh lại bản thân có phải quá thả lỏng hay không, bằng không vì cái gì ngay cả lão giáo sư luôn ôn hòa đều nhịn không được khuyên bảo.


Sau đó nghĩ tới lần sát hạch này, không chỉ ăn ngon uống tốt, hơn nữa khảo hạch còn có thành tích tốt, tiền có được ở phát sóng trực tiếp cũng nhiều hơn so với người khác, cho nên khi tất cả mọi người đều không chú ý tới tâm thái đã thả lỏng đi? Không thể nói lời nói của Tề Cảnh Sơn đánh thức rất nhiều người.


Nhìn tất cả mọi người đều có bộ dáng nghe vào tai, Tề Cảnh Sơn rất là vui mừng gật gật đầu. Lấy tuổi tác hiện tại của ông đã sớm về hưu hưởng thụ cuộc sống, nhưng ông vẫn luôn phấn đấu ở tuyến đầu giáo dục, con cái từng đứa thúc giục ông về nhà, vốn dĩ đã đồng ý, nhưng nhìn tới mầm mống lần này ông lại không muốn rời đi, cho nên tùy hứng tính toán lưu lại bốn năm, liền muốn tận mắt chứng kiến bọn họ có thể trưởng thành đến tình trạng gì.


Mà học sinh lần này cũng không phụ lòng ông, tuy có đôi khi có rất nhiều thiếu niên xúc động không kiên nhẫn, nhưng nói tóm lại tính bền bỉ rất cao, mặc kệ nói như thế nào, trên người bọn họ Tề Cảnh Sơn thấy được ánh sáng quật khởi của hệ thực vật học!


"Chúng ta vào học thôi, mọi người mở sách đến trang 87, chúng ta hôm nay nói về....."
..................
"Giáo sư nói rất đúng, năm nhất chúng ta gần đây có phải có chút quá thả lỏng rồi hay không?"


"Không khoa trương như vậy đâu, cảm giác học sinh đi học lại sau một kỳ nghỉ dài có chút khó thích ứng mà thôi, không vấn đề."
"Nhưng mà chúng ta là đi khảo hạch chứ không phải đi nghỉ nha."


"Thôi bỏ đi, tuy nói là khảo hạch, nhưng là cậu nghĩ lại tình cảnh khi khảo hạch chúng ta có phải càng giống như đi nghỉ hay không?"
Bờ cát tràn ngập ánh mặt trời, soái ca mỹ nữ, mỹ thực trò chơi....như vậy thật đúng là đi nghỉ phép một chuyến, hơn nữa vẫn là loại du lịch bằng công quỹ.


"Cho nên tôi nói cần phải điều chỉnh lại trạng thái của mình, đừng nghĩ nhiều nữa được không."
"Đúng vậy, chơi xong rồi hiện tại nên thu hồi tâm."


Sau khi tan học một đám học sinh hệ thực vật đều không rời đi, mà là ở trong lớp học nói chuyện phiếm, vốn dĩ không khí còn có chút nặng nề, lập tức lại trở nên thoải mái.


Tuy trong miệng mỗi người đều nói đây là di chứng sau kỳ nghỉ, thực tế tất cả mọi người đều biết đây chỉ là lấy cớ, nhưng mọi người lại ngượng ngùng thừa nhận, tìm lấy cái cớ cho bản thân một bậc thang mà thôi.
"Tuy chiều không có tiết học, nhưng tôi vẫn ở lại trong lớp đọc sách thôi."


"Tôi cũng ở lại, lớp trưởng thì sao?"
"Tôi sao? Tôi phải đi giải quyết việc bản kế hoạch nha." Thái Tử Thành ghé vào trên bàn, nghĩ lát nữa phải làm một đống việc liền có chút hữu khí vô lực.


Làm lớp trưởng chính là có điểm này không tốt, cái gì cũng phải làm, cái gì cũng phải quản, tuy lúc trước phụ đạo viên nói hắn sẽ phụ trách phần lớn, nhưng thực tế đi làm Thái Thử Thành mới phát hiện đây đều là giả! Mấy thứ này phụ đạo viên chỉ có thể theo vào quan tâm một chút, cụ thể vẫn là phải tự mình đi làm.


Trở về còn mệt hơn là đi khảo hạch, tâm thật mệt không muốn yêu nữa.....(╥﹏╥)
Nghe thấy cái này, các bạn học có thương mà không giúp gì được vỗ vỗ bả vai hắn, dùng ánh mắt hữu hảo cung kính tiễn hắn rời đi.


Chờ sau khi hắn đi rồi, mọi người một đám mới xông tới trước mặt Lạc Vân Thanh, mồm năm miệng mười thảo luận vấn đề về cậu trên hot search ở Thiên Bác.
"Đội trưởng, hôm qua cậu có vào Thiên bác không? Cậu lại lên hot search rồi."


"Đội trưởng, chữ ký của cậu thật sự có thể đổi vận sao? Có thể ký cho chúng tớ một cái không? Tôi muốn tùy thân mang theo."


"Đội trưởng, thật nhiều người đều nói chữ ký của cậu có thể đổi vận, tôi cảm thấy về sau chúng ta có thể làm một cái hoạt động, khen thưởng chính là chữ ký của cậu." (─‿‿─)
"......"


"Đội trưởng, ngày hôm qua giống như có một nữ minh tinh ăn vạ cậu, còn leo lên đuôi hot search, nhưng mà không qua một hồi liền đi xuống."
"Đội trưởng, cậu hiện tại ký tên là muốn cho người khác sao?"
"......"


"Từng người một thôi, tớ đau đầu." Xoa đầu mình, Lạc Vân Thanh cười khổ một tiếng, bị một đám người bọn họ ồn ào đến đau đầu.
"Đội trưởng cậu xem hot search trên Thiên bác chưa?" Nghe Lạc Vân Thanh nói đau đầu, bọn họ nhìn nhau vài lần, mới bắt đầu từng bước từng bước hỏi.
"Chưa đâu."


"Đội trưởng tôi nói với cậu, hot search đều nói chữ ký của cậu có thể đổi vận." Là có người nói như vậy với hắn.
Lạc Vân Thanh dừng lại bút, nhìn về phía người hỏi chuyện.


"Những thứ đó đều là lời nói vô căn cứ, tôi cũng không phải thần, sao ký tên lại có thể đổi vận được chứ, hơn nữa đừng nói cho tôi là các cậu thật sự tin nhé, cho nên muốn xin chữ ký của tôi."


Nhìn một đám người biểu tình ngượng ngùng, Lạc Vân Thanh liền biết mình không đoán sai, lập tức có chút dở khóc dở cười.
"Các cậu suy nghĩ cái gì vậy, còn đổi vận nữa? Vận khí của các cậu rất kém cỏi sao? Nếu không thì cần đổi vận làm gì."
Mọi người vừa nghe, bừng tỉnh đại ngộ!


Đúng vậy, đổi vận, đổi vận! Đó là vận khí không tốt mới muốn chuyển đi hư vận.
Ngẫm lại dạo gần đây phát sinh, mỗi người đều cảm thấy vận khí của mình khá tốt, đây là may mắn, đổi vận đi chính là đem hảo vận chuyển đi sao? Xỏ lá nha! Ngẫm lại đã thấy đáng sợ.


"Vậy không phải chúng ta nghĩ sai rồi sao." Triệu Gia Doanh gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói.
"Aiz......mọi người đừng nghe gió lại coi là mưa, ngoại trừ cái này còn có chuyện gì nữa không?" Lạc Vân Thanh thở dài một hơi
"Không có."
"Không có."
"......"


Một phen vừa lừa vừa gạt, cuối cùng đem mọi người hống đi, Lạc Vân Thanh nhanh tay cầm lấy mấy bản chữ ký vừa ký của mình chạy tới khu gửi chuyển phát nhanh đem chữ ký gửi đi.


Có điều cuối cùng cậu cũng hiểu nhân viên công tác ngày hôm qua vì sao muốn có chữ ký của mình, thì ra là cũng nghe tới lời đồn như vậy mới có hành động như thế.
Nhưng mặc kệ thế nào, nếu đã đáp ứng, vậy đem chữ ký chuyển qua đi.