Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 203: Ánh sáng của bệnh gen

Trợ lý có thể trường kỳ đi theo bên người Leonard nhất định là người có hiệu suất làm việc cao, động tác nhanh chóng, sau khi nghe Boss dặn dò một hồi liền đem sự tình toàn bộ giải quyết. Không chỉ thành lập một công ty giải trí còn đem


cùng với toàn bộ nhân viên tổ tiết mục kéo tới công ty giải trí mới. Thậm chí hắn còn thất thần đi đào mấy nhà biên kịch am hiểu viết kịch bản trinh thám về nữa, mà những biên kịch này đã bắt đầu sáng tác kịch bản!Lạc Vân Thanh hoài nghi chỉ cần cho bọn hắn thêm một hai tuần nữa là tiết mục liền có thể bắt đầu quay!Kỳ thật cái này thật sự không phải cậu ảo giác, mà là sự thật lại là như thế.Dù sao chương trình này là chương trình đã tồn tại mười mấy năm, nhân viên làm việc trong chương trình cũng đi theo chương trình này mười mấy năm, trình độ quen thuộc với nó giống như với con cái nhà mình, mà hiện tại lại có đại lượng tài chính rót vào, cho nên cho dù tiết mục có thay đổi lớn, nhưng muốn lập tức khởi động máy cũng không phải là chuyện nghìn lẻ một đêm.Hơn nữa chương trình là chương trình nhãn hiệu lâu đời, dân chúng Liên bang tuy rằng đa số không xem qua nhưng bọn họ cũng nghe qua tên, tên chương trình này thêm vào tên của Lạc Vân Thanh và Leonard là có thể tạo thành một tin tức bạo nổ, cho nên trong khoảng thời gian ngắn muốn tuyên truyền cũng là một việc dễ dàng!Sự tình của chương trình có người lo, cho nên Lạc Vân Thanh quan tâm vài ngày sau đó không còn để ý nữa, bởi vì đăng ký độc quyền của "nước thuốc hi vọng" toàn bộ đã xong.Đăng ký độc quyền xong tiếp theo phải gửi luận văn, Lạc Vân Thanh đem luận văn lúc trước đã viết xong lấy ra dùng hai ngày để tiến hành sửa chữa, sau đó đem nó nộp nó lên tòa soạn báo y học đứng đầu của Liên bang hiện tại.Gửi luận văn xong, Lạc Vân Thanh tự giác buông lỏng một chuyện lớn trong lòng, cậu cũng không biết bởi vì bài luận văn này của cậu, người của tòa soạn báo người ta cứ gọi là người ngã ngựa đổ.Cầm bản luận văn cấp dưới đưa lên, chủ biên không dám tin đem luận văn trình bày về dược vật trị liệu bệnh gen của Lạc Vân Thanh đọc đi đọc lại vài lần, cuối cùng hắn mới tin tưởng Lạc Vân Thanh thật sự đem dược vật trị liệu bệnh gen làm ra rồi!Một người trong giới thực vật học vượt giới tới lĩnh vực của giới y học còn thuận tay giải quyết nan đề của lịch sử nhân loại?Chủ biên không biết bản thân nên kích động hay nên hổ thẹn, cuối cùng chỉ có thể ôm mặt đem bản luận văn này chia sẻ cho tất cả biên tập bao gồm cả nhóm biên tập đặc biệt được mời.Không ngoài sở liệu, người nhận được bản luận văn này đều bị dọa sợ rồi! Phản ứng đầu tiên của bọn họ khi nhìn bản luận văn này chính là đây là giả, sau đó trong thái độ hoài nghi bản thân cùng hoài nghi nhân sinh nghiêm túc tập trung đọc đi đọc lại vài lần, sau đó mọi người nhịn không được liền gửi cho chủ biên liên tiếp các loại dấu chấm than để biểu đạt tâm tình không biết nói gì của mình......."Chủ biên, trang in của tạp san kỳ này của tòa soạn chúng ta đều đã kín, bản luận văn này của Lạc vân Thanh hay là để sang kỳ sau?" Phó chủ biên cầm bản in điện tử của tạp san cần thận từng chút một hỏi ý kiến chủ biên.Không phải hắn không có mắt, củng không phải hắn không có đâu óc, chỉ là vì bản luận văn bị bản luận văn của Lạc vân Thanh chiếm chỗ là đơn vị liên quan, cho nên nêu hiện tại hắn không nói gì sỢ là sẽ bị người giận chó đánh mèo, dù sao hắn cũng không phải là chủ biên, không có tư cách hò hét như lãnh đạo, cho nên mặc kệ như thế nào hắn cũng phải làm ra vẻ một chút.Nghe vậy, chủ biên liếc mắt nhìn hắn một cái, biết hắn cũng chính là làm bộ cho người khác xem, vì thê bỉu môi vẫn là như hắn mong muốn đem cái nồi này buộc chặt trên lưng mình nói: "Bản luận văn này của Lạc vân Thanh phi thường trọng yêu, quan trọng đến mức nhất định phải đăng lên kỳ này, còn bàn luận văn bị thay đối kia...kỳ sau cho lên trang tót một chút."Nghe được kỳ sau có thể cho lên trang tốt một chút phó chủ biên cưòi cưòi lây lòng với chủ biên, phi thường hiểu chuyện không phản đối, sau đó ở chỗ chủ biên ngây người g"ân nửa tiếng mới rời đi.Chờ hắn đi ra khỏi cửa phòng chủ biên mới lập tức thay đổi thành một khuôn mặt ủ ê, thở ngắn than dài đi tiếp.Kết quả khi về tới văn phòng của mình đóng cửa lại một cái, sắc mặt lập tức trở nên bình thường, sau đó hắn căn cứ theo chỉ thị của chủ biên vừa rồi tiến hành sửa chữa sắp chữ sau đó mới tiến hành làm việc khác.Chờ tới khi hắn dừng lại trời đã khuya, nhìn ánh đèn sáng ngời ở phía xa, phó chủ biên mệt mỏi dựa vào ghế dựa sau lưng, ngón tay chọc chọc vào ba chữ Lạc Vân Thanh trên màn hình điện tử trong lòng dâng lên một cỗ hâm mộ cùng ghen tị không nói nên lời.Đứa nhỏ này hiện tại mới bao nhiêu tuổi mà đã có thành tựu như vậy, còn hắn thì sao? Sống uổng với số tuổi của mình, lớn hơn cậu nhiều như vậy lại chỉ có thể ở trong văn phòng 30 mét vuông này luôn cúi nóng vội.Quả nhiên chênh lệch giữa thiên tài và người thường giống như hiện thực và lý tưởng, chỉ cần nghĩ tới thôi sẽ khiến người tâm mệt!......Lạc Vân Thanh gửi bài rất đúng thời điểm, vừa vặn đuổi kịp trước khi tạp san xuất bản một ngày, vì tầm quan trọng của luận văn này,