Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 189: Đổ thạch

Người có thể tới Mang tinh du lịch cơ bản gia cảnh đều sẽ không quá kém, chỉ cần muốn mua, 100 nghìn đồng Liên bang hay 200 nghìn đồng Liên bang chắc chắn đều có thể bỏ ra, nếu không đủ thì có thể mua chung với người đồng bạn đi cùng cũng được.


Nhưng mà....mọi người đều không phải là kẻ ngốc, nếu biết Mang tinh bên này phẩm chất thạch liêu bình thường, vậy còn tốn nhiều tiền như vậy làm gì? Ở khu bình thường tùy tiện mua ba bốn khối nguyên thạch chơi chơi là được, vô duyên vô có mua hơn 20 khối thạch liêu làm gì!
"Tiên sinh......"


Người phục vụ còn muốn nói gì đó, nhưng thấy tâm tư mấy người đều đi rồi vì thé cũng thông mình không giới thiệu hoạt động với bọn họ nữa, để lại một câu nếu có việc có thể tìm nhân viên cửa hàng rồi lại một lần nữa trở lại cửa Đa Bảo Trai kiếm khách.


Đa Bảo Trai rất rộng, bốn phía chưa vô số thạch liêu, ở giữa được thiết kế thành khu giải thạch, phàm là khách hàng mua nguyên thạch ở Đa Bảo Trai chỉ cần tiêu phí một chút phí dụng giải thạch là có thể ở bên này tiến hành giải thạch.


Ngoài ra, Đa Bảo Trai ngoại trừ có cửa hàng mặt tiền rộng lớn, còn có một cái kho hàng, từ một cánh cửa nhỏ tiến vào là có thể thấy kho hàng tràn đầy nguyên thạch, nhưng nói nó là kho hàng cũng không đúng lắm, nói đúng hơn thì nó hẳn là một khu bày biện thạch liêu cỡ lớn khác ở Đa Bảo Trai.


Dù sao bên ngoài có rộng thì cũng không bày biện được nhiều thạch liêu như vậy, cho nên đại đa số thạch liêu của cửa hàng đều bày biện ở kho hàng bên trong, cho nên nơi này ngoại trừ sạch sẽ như mặt tiền cửa hàng, kỳ thật cũng không khác mấy với bên ngoài.


So sánh với bên ngoài, thạch liêu bên trong rõ ràng tốt hơn nhiều, đã thế còn kín đáo riêng tư hơn, vì thế mấy người không chút nghĩ ngợi liền đi vào bên trong chọn lựa.


Bên trong chia làm ba khu: bình thường, tinh phẩm và khu cực phẩm. Khu bình thường là diện tích lớn nhất, thạch liêu cũng nhiều nhất, những nguyên thạch giống như những cục đá bình thường bị tùy ý chất đống trên mặt đất; số lượng thạch liêu trong khu tinh phẩm giảm đi rất nhiều, đều không ngoại lệ là phẩm tướng đều không tồi, chúng nó được bày biện chỉnh tề ở trên kệ hàng trên tường; còn khu cực phẩm thì thạch liêu có người chuyên một trông coi.


Bốn người đối với thạch liêu tinh phẩm, cực phẩm không có hứng thú, cho nên bọn họ cũng không tiến vào, chỉ là khi đi nàng qua đứng bên ngoài ngạc nhiên nhìn những người bên trong cầm đèn pin nhỏ chiếu tới chiếu lui lên những cục đá đó, nói là quan sát trứng muối màu xanh lục ở lớp vỏ ngoài thạch liêu.


"Bọn họ nhìn cũng thật chuyên nghiệp." Vương Tiêu nhịn không được líu lưỡi.
Nghe người bên trong giao lưu cái gì mà "nên mua nhất tuyến, không mua một mảnh", "không sợ đại nứt chỉ sợ tiểu lữu (vết rạn nứt nhỏ)", lại hoặc là "có xuân sắc tử" đều cảm thấy không hiểu ra sao.


Đây là cái ngoạn ý gì thế? Còn không phải là mua tảng đá thôi sao? Còn chú ý nhiều như vậy?


Bất tri bất giác Vương Tiêu nói ra ngoài miệng suy nghĩ trong lòng, người xem nguyên thạch ở khu tinh phẩm liền nổi giận, quay đầu lại trừng mắt lườm hắn một cái, khinh thường nói: "Cái gì cũng không biết còn tới nơi này? Chờ lột hết quả qυầи ɭót ra mà bù."
Vương Tiêu: "......"


Gãi gãi đầu, nhìn người nọ Vương Tiêu một lời khó nói hết: "Các vị tới nơi này đổ thạch sao?"
Khó hiểu trong giọng nói khiến người nghe được những lời này cười, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ các vị tới nơi này để đi dạo phố?"


Vương Tiêu đương nhiên lắc đầu: "Chúng tôi không phải tới đi dạo phố, chúng tôi tới để mua cục đá."


Tiếp theo chuyển động tròng mắt ngữ khí thành khẩn nói: "Tuy chúng tôi cũng mua cục đá giống các vị, nhưng chúng tôi thật sự không phải tới đổ thạch, chỉ là cảm nhận một chút bầu không khí mà thôi."


Người nọ: "......" Tức giận, chính là không thể phản bác, bởi vì du khách như vậy mới chính xác là phương thức mở ra của Mang tinh.
Tâm mệt người nọ sắc mặt xanh mét quay đầu đi, làm ra giống như không có gì xảy ra, tiếp tục quan sát thạch liêu.


Bị Vương Tiêu oán như vậy, Lạc Vân Thanh cũng phải thay hắn cảm thấy đáng thương.
Cho nên cũng không xem náo nhiệt, mang theo mấy người trở về khu bình thường chọn lựa nguyên thạch.
"......"


"Tảng đá này có vẻ không tồi, ở giữa có một dải màu xanh lục, có phải chính là cái gọi là một đường lục hay không? A, một mặt tảng đá này thật đen, tôi nhớ rõ trên Thiên Bác có người nói cục đá có màu đen dễ dàng xuất hiện lục?"


"Ừ ừ khối đá này không được, khối này có xuân sắc, những tư liệu mà tôi tìm hiểu nói có những thạch liêu có phỉ thạch bên ngoài không mang xuân sắc, chẳng lẽ tôi đọc nhầm rồi sao? Nơi này sao lại có nhiều cục đá mang xuân sắc như vậy."


Đôi tiểu tình nhân kia nhìn theo tư liệu trên thiết bị đầu cuối càng đi càng xa, say sưa ngon lành bình luận đá trong khu bình thường này, thỉnh thoảng còn tự tay lật lật kiểm tra.


Lạc Vân Thanh phi thường vô ngữ khi chứng kiến hành vi trong toàn bộ hành trình của bọn họ, nhưng đấy là việc của người ta, bọn họ vui vẻ là được rồi.
"Chúng mình chọn thế nào đây?"


Leonard vốn dĩ định tùy tiện lấy mấy tảng đá, bị cách làm của đôi tiểu tình nhân kia làm cho ngây ngốc, không xác định được có phải nên đi tìm chút tư liệu hay không.
"Chỉ cần không chọn phải tiểu lữu đều được." Lạc Vân Thanh nghĩ nghĩ nói như vậy.


Bản thân cậu thật ra không có ý tưởng gì, chỉ là cảm thấy nứt nhỏ có hại rất lớn với phỉ thạch, trực tiếp ảnh hưởng tới mỹ quan của ngọc, mà cậu cũng không phải là đại sư điêu khắc gì đó có thể sử dụng tận lực những miếng ngọc bảy lẻ tám nát thành những đồ trang sức mỹ lệ, để đảm bảo thuận lợi tốt nhất vẫn là đừng chọn loại đồ vật phiền toái này.


"Ừ." Leonard gật đầu, nhưng vẫn không đi chọn cục đá.
Khụ khụ, phải biết rằng hắn vẫn luôn dựa vào thực lực để thủ thắng, loại việc dựa vào vận khí này vẫn không nên dính vào.


Không có tí vận khí nào Leonard tự tìm cho mình một cái cớ cao thượng, mỹ kỳ danh là chừa cho người không có thực lực bằng hắn một chút cơ hội.
Vì thế hắn ngoan ngoãn cầm một cái xe đẩy nhỏ đi theo phía sau Lạc Vân Thanh.
"......"


"Anh nhìn xem cái này có giống một quả dưa hấu hay không?" Lạc Vân Thanh từ tầng dưới chót lôi ra một cục đá tròn vo có mang theo vòng đen hưng phấn hỏi Leonard.
Leonard: "......"
"Giống." Leonard chém đinh chặt sắt nói.


Kỳ thật hắn nào biết dưa hấu là cái quỷ gì, nhưng nếu Vân Thanh nói nó giống vậy nó đương nhiên là giống!
"Em cũng cảm thấy giống." Lạc Vân Thanh hoài niệm nhìn thoáng qua tảng đá này, theo phản xạ sinh lý nuốt nuốt nước miếng, bỗng nhiên rất muốn ăn dưa hấu.


Mùa hè a mùa hè, mùa hè sao lại có thể không có dưa hấu chứ? Nhưng cố tình cậu thật đúng là không tìm thấy bóng dáng dưa hấu ở đâu!
Điều này làm cho người sống thế nào đây!


Thèm dưa hấu Lạc Vân Thanh ôm "quả dưa hấu đá" này nghĩ, nếu đây thật sự là quả dưa hấu thì tốt rồi.
Nhưng giả chung quy vẫn là giả, dưa hấu thật cũng không có cái cảm giác nặng trĩu như này, bị hiện thực kích thích Lạc Vân Thanh lại chọn liên tiếp thêm 5 quả "dưa hấu" nữa.


Tới khi tính tiền, người ở đây nhìn thấy 6 quả "dưa hấu lớn" tròn vo của Lạc Vân Thanh đều bị khϊế͙p͙ sợ đến không có lời gì để nói.


Người không hiểu biết cũng đều biết cục đá như vậy căn bản không có khả năng ra lục, nói câu không dễ nghe thì những cục đá này đều có thể nói là thạch liêu phẩm tướng không tốt nhất trong Đa Bảo Trai.


Kết quả người này thì hay rồi, cơ hồ đem mấy cục đá phẩm tướng kém cỏi nhất bao thầu toàn bộ!
Chẳng lẽ đây là thằng ngu lắm tiền trong truyền thuyết?


"Quý khách muốn giải thạch không ạ? Ngài chỉ cần trả thêm 1000 đồng Liên bang là có thể được hưởng phục vụ giải thạch tận tâm của Đa Bảo Trai." Phàm là người tới mua thạch liêu thì công nhân ở Đa Bảo Trai đều hỏi như vậy.


Nếu khách hàng trả nhiều tiền bọn họ thậm chí có thể cung cấp phục vụ giải thạch miễn phí, nhưng mà...Lạc Vân Thanh không ở trong phạm vi này, cho dù cậu mua là hàng tồn kho không bán được đã lâu trong tiệm.


Người xếp hàng chờ giải thạch không ít, nghiêm túc nhìn kỹ, Lạc Vân Thanh phát hiện xếp hàng trước mình vẫn là người quen, chính là tiểu ca lúc trước bị Vương Tiêu khiến cho tức giận không nói nên lời.
Hắn đang nôn nóng ôm một cục đá khiến người thực quen mắt đi lên phía trước.


Xoay người, khi thấy người xếp hàng ở phía sau mình là Lạc Vân Thanh và Leonard đang đẩy cái xe "dưa hấu" kia liền thấy vui vẻ, không chút nào che dấu cười nhạo.
Sau đó không dấu vết đem cục đá của mình lắc lư ở trước mặt hai người bọn họ, bày ra cảm giác tồn tại.


Đáng tiếc chính là hai người Lạc Vân Thanh không để ý đến hắn, lực chú ý đều ở trên người sư phụ giải thạch.


Chỉ thấy vị sư phụ kinh nghiệm phong phú kia sau khi quan sát thạch liêu liền cẩn thận cắt một đao ở bên cạnh, nhưng một đao này đi xuống căn bản không thấy bóng dáng của phỉ thúy, vì thế sư phụ lại hạ một đao, cứ như vậy từng đao một tới tận cuối cùng gần cắt xong hết vẫn không thấy bóng dáng phỉ thạch, tiểu nữ sinh kia cũng nhân mệnh, chỉ tiếc nuối thở dài chọn một hòn đá nhỏ ở trong đám thạch liêu đã giải ra ở chỗ sư phụ giải thạch, định lát nữa nhờ người gia công làm một vật kỷ niệm.


Người xếp hàng tuy nhiều, nhưng bất đắc dĩ khả năng xuất hiện lục của cục đá ở bên này cực thấp, cho nên sư phụ giải thạch giải rất nhanh, chưa tới 20 phút liền đến lượt người vừa mới cười nhạo Lạc Vân Thanh kia.
Hắn vừa đưa ra cục đá, vị sư phụ vốn dĩ có chút mệt mỏi lập tức lên tinh thần.


Làm nghề giải thạch nhiều năm như vậy, nhãn lực cơ bản hắn vẫn là phải có, tảng đá này biểu hiện bên ngoài đúng là tốt, có cơ hội rất lớn ra lục.


Cầm tảng đá, sư phụ giải thạch quan sát thạch liêu hồi lâu sau đó mới hạ thủ, sau khi cắt ra hắn lại kiểm tra một lần nữa bên trong nguyên thạch, tìm tới phần kém cỏi nhất lại lần nữa xuống tay, như vậy có thể tránh cho ảnh hưởng tới phần chất lượng tốt trong nguyên thạch.
"Ra lục! Ra lục!"


"A, đáng tiếc quá, hình như là bạch phỉ."
"Bạch phỉ không đáng tiền."
"Tảng đá này rất lớn, không nói khả năng khác, chỉ cần là bạch phỉ giá trị cũng đủ cho lần du lịch lần này, tương đương với du lịch miễn phí, này còn không tốt sao?"
"......"


Từng mảng từng mảng nguyên thạch bị cắt xuống, bạch phỉ dần lộ ra, sắc mặt của chủ thạch liêu thật không tốt, tảng đá này hắn tốn 150 nghìn đồng Liên bang để mua, nếu chỉ là bạch phỉ thì cùng lắm chỉ hồi vốn được 50 nghìn, hắn còn lỗ 100 nghìn.


"Tiếp tục." Thanh niên nhìn chằm chằm một nửa phỉ thạch chưa giải ra kia, trong lòng cầu nguyện một kỳ tích phát sinh.
Tuy hiện tại giải ra chỉ là bạch phỉ, nhưng cục đá này lớn như vậy, khó bảo đảm mặt sau sẽ không xuất hiện cam thậm chí là hoàng phỉ.


Chỉ cần phỉ thạch có một chút màu sắc khác, hắn đều sẽ không lỗ.
"Người anh em, tôi ra 60 nghìn mua khối phỉ thúy này thế nào?"
"Tôi trả 70 nghìn, 70 nghìn cũng không ít, nếu mặt này đều là bạch phỉ, tối đa thì cậu cũng chỉ có thể bán 50 nghìn."


"Người anh em không thì cậu bán cho tôi 80 nghìn? Tôi biết cậu muốn đánh cuộc bên trong có phỉ thạch càng cao cấp hơn, nhưng xác suất này rất nhỏ, khả năng lớn sẽ bị thiệt, bán cho tôi liền không còn có cái lo lắng này nữa."
"......"


Cho dù có mấy người trả giá, nhưng thanh niên vẫn như cũ không dao động, bảo sư phụ tiếp tục giải thạch.
Nếu đã ra lục sư phó đương nhiên không có khả năng lại dùng đao cắt, hắn cầm lấy một thiết bị giải thạch mới dùng để cọ xát.


Quá trình sát thạch rất không thú vị, nhưng quần chúng vây xem lại không hề rời đi, ngược lại nhìn chằm chằm không chớp mắt động tác của sư phụ giải thạch.
10 phút...... 20 phút...... 30 phút...... 60 phút......


Sát đến cuối cùng khi còn dư lại một chút rất nhiều người tản đi, bởi vì tảng đá này đã không còn gì đáng xem nữa.
Uổng phí, bạch phỉ, tất cả đều là bạch phỉ.
Chủ nhân cục đá khó nén thất vọng thở dài một hơi, thất thần nhìn một chút vỏ thạch liêu còn lại, hắn muốn khóc.


Tốn 100 nghìn đồng Liên bang đấy! Hắn phải kiếm bao lâu mới có thể kiếm trở lại?
Khi đang hết sức miên man suy nghĩ, bỗng nhiên xung quanh vang lên từng trận kinh hô, đem hắn dọa tới hoàn hồn.
"Đệch, cư nhiên có cam phỉ! Còn không nhỏ, ước chừng chỉ rộng một vòng! Bạch phỉ này nghịch tập?"


"Vận khí người này thật tốt, ít nhất kiếm lời vài lần đi!"