Vốn dĩ cho rằng lễ trao giải Noah kéo xuống màn che sân khấu thì đám thiếu niên trước nay chỉ có ba phút nhiệt độ cũng sẽ chào bế mạc xuống sân khấu.
Nhưng hiện thực tựa hồ chênh lệch rất lớn với tưởng tượng, vì mấy phương nhân mã đặc biệt là phía chính phủ Liên bang ủng hộ nhúng tay vào khiến cho "Giấc mộng thiếu niên" của đám thiếu niên này cũng không bị biến mất sau khi nhiệt độ giảm xuống, ngược lại đạt được kéo dài càng tốt.
Tất cả các kênh giáo dục, kênh khoa học kỹ thuật của Liên bang, dưới sự ủng hộ của phía chính phủ dẫn đầu tiến hành chỉnh đốn và cải cách, đại lượng kiểu mới nhân tài dũng mãnh tràn vào khiến tiết mục vốn dĩ buồn tẻ vô vị trở nên sinh động hơn, hơn nữa phía chính phủ còn phi thường bỉ ổi, bọn họ từ đề tài "Người có giá trị sắc đẹp trong giới học thuật" mỗi năm đều tuyển chọn ra nhà khoa học có vẻ đẹp có thể sánh với minh tinh giới giải trí tiến hành tuyên truyền, để cho bọn họ xé xuống một chút lưu lượng từ trên người minh tinh để trợ cấp lên người trong giới khoa học, để càng nhiều công dân nhỏ tuổi chú ý tới giới học thuật.
Đương nhiên chỉ có tuyên truyền dẫn đường là không đủ, đối với bầu không khí bất lương liền phải ra tay chỉnh đốn và cải cách!
Vì thế phía chính phủ vừa ra tay liền biết có hay không!
Vốn dĩ rất nhiều tiết mục trắng trợn không kiêng dè, chay mặn không kiêng bị kêu dừng và chỉnh đốn cải cách, các loại bầu không khí tam quan bất chính, cười bần không cười xướng ở trong giới giải trí bị quét sạch không còn, nếu không thay đổi không cho chiếu, thái độ cường ngạnh này dễ dàng khiến người nhìn ra quyết tâm chỉnh đốn và cải cách bên phía chính phủ.
Lại nói trước kia phía chính phủ cũng không phải chưa thử qua chỉnh đốn và cải cách giới giải trí, nhưng cuối cùng bởi vì dân chúng không ủng hộ thường thường sửa chưa được bao lâu đã bị kêu dừng, nhưng lần này thì khác, thanh âm phản bác trên mạng cực kỳ nhỏ bé.
Điều này khiến cho các ông bà các cô các bác dạo gần đây mới quay trở lại Thiên Bác cao hứng mỗi ngày đều ăn nhiều thêm hai chén cơm, cả ngày ở nhà vui tươi hớn hở nói với bọn tiểu bối: "Sớm nên như vậy, phải sớm nên như vậy."
Tiểu bối: "......" Được rồi, ngươi thì cao hứng, nhưng chúng ta lại ít có náo nhiệt để xem!
Ngoại trừ những trưởng bối tuổi có chút lớn này ra, những người ít tuổi ngay từ đầu đều không cao hứng, dù sao cái này so với lúc trước có dưa để ăn dưa để véo cũng không còn!
Xem xé bức vui biết bao nhiêu chứ, quả thực là phương thức tốt điều tiết cuộc sống sau mỗi ngày làm việc học tập, nhưng hiện tại thì sao? Xé bức không có, dưa cũng ít! Cho nên lạc thú của mọi người không còn!
Nếu không phải rõ ràng biết phía chính phủ làm như vậy là vì phát triển lâu dài, bọn họ thật đúng là không nhẫn nhịn được, phải biết là chỉnh đốn cải cách như vậy không chỉ những tiết mục thấp kém vô sỉ bị chém, ngay cả gameshow bình thường của thần tượng mình cũng sẽ bị chém, dù sao xét duyệt nghiêm khắc một chút, toàn bộ giới giải trí đều không thể tốt.
Nhưng chậm rãi, quen dần với cuộc sống "bình tĩnh", mỗi ngày nhìn video phổ cập khoa học khôi hài mới ra và khoa học kỹ thuật tìm tòi bí mật thú vị bọn họ cảm thấy từng ngày trôi qua tựa hồ cũng không khổ sở như vậy?
Vì thế giới giải trí lại lần nữa xuất hiện hai cực phân hóa, nhóm diễn tốt càng thêm bình tĩnh lại tâm tình để mài giũa tác phẩm của mình, kỳ vọng dùng tác phẩm thắng được fan, mà những thần tượng mong đợi các fan ái mộ lại phun một ngụm lão huyết trong lòng oán giận không thôi, lúc này mới qua bao lâu?
Fan qua đường đều không sai biệt mấy chạy xong rồi, fan trung thành cũng vì học tập, làm việc nên thời gian trở nên ít hơn rất nhiều, lực chú ý ít lưu lượng của bọn họ cũng ít, tự nhiên có thể kiếm tiền cũng ít! Vì thế bộ phận thần tượng này chỉ nghĩ tìm mọi cách hướng vào con đường kỹ thuật diễn mà đi!
Trong lúc nhất thời không khí của giới nghệ sĩ lại tốt lên không ít.
......
Sau khi lễ trao giải Noah kết thúc, Lạc Vân Thanh trở về phòng thí nghiệm tiếp tục nghiên cứu của mình, tuy cậu có tâm nghiên cứu khoa học nhưng mà bất đắc dĩ lại không có chút tiến triển nào, nhưng cậu biết hiện tại cậu làm cái gì, là nước thuốc trị bệnh gen mà trước mắt Liên bang vẫn luôn coi là bệnh nan y, cho nên trong lòng sớm có chuẩn bị sẽ thất bại, cậu thấy thí nghiệm không có manh mối nên cũng sống chết mà nghiên cứu tiếp, ngược lại nên ra ngoài thả lỏng, giải phóng thần kinh đại não căng thẳng.
Làm một người yêu đủ tư cách, sau khi Leonard thu được tin tức Lạc Vân Thanh muốn "nghỉ phép" lập tức trở về biệt thự Lạc Nhật.
Còn công việc? Ha ha, chắc chắn là để Warren đi ứng phó.
Bằng không chỉ có một mình mình làm trâu làm ngựa mệt sống mệt chết, còn ba mẹ mình lại ở bên ngoài ngọt ngọt ngào ngào trải qua không biết bao nhiêu là cái tuần trăng mật, sau khi trở về nghĩ tới những ngày tháng ngọt ngào còn muốn suy xét đi làm?
Sự tình bi thôi như vậy, loại việc thâm hút tiền buôn bán như vậy Leonard sẽ không làm!
Về đến nhà, sau khi nghe Lạc Vân Thanh muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian ngắn, Leonard lập tức có kế hoạch: "Vân Thanh, nếu không chúng ta đi du lịch?"
Du lịch? Lạc Vân Thanh cảm thấy hứng thú, mở ra một phần tài liệu du lịch mà trước kia mình sưu tập chia sẻ cho Leonard sau đó hứng thú bừng bừng nói: "Hay là chúng ta tới Mang tinh nhỉ?"
Mang tinh? Leonard mờ mịt không thôi.
Tuy Liên bang có rất nhiều tinh cầu, nhiều đến mức mọi người không thể nhớ hết toàn bộ, nhưng không khéo chính là Leonard thật đúng là biết cái tinh cầu Mang tinh này, nhưng mà....Mang tinh là tinh cầu nguyên thủy, ngoại trừ một vài khu vực, chỉnh thể trình độ thương nghiệp hóa rất thấp, huống chi cư dân bên kia chủ yếu là dân bản xứ, cực kỳ bài xích người ngoài, cho nên Leonard không rõ Lạc Vân Thanh vì sao lại muốn tới Mang tinh du lịch, cũng không đến mức là vì cái kia....nhỉ?
"Sao em lại muốn đi Mang tinh?"
Lạc Vân Thanh quay đầu lại nhìn hắn một cái, đương nhiên nói: "Ngốc, đương nhiên là đi thổ thạch chứ gì nữa."
Leonard: "......" Đổ thạch? Có phải em quên mất anh có toàn bộ mỏ quặng nguồn năng lượng kiểu mới rồi à? Muốn thì tìm anh là được.
Trước nay chỉ nghe qua đổ thạch chứ chưa từng chân chính tiếp xúc qua đổ thạch, Lạc Vân Thanh căn bản không biết Leonard còn có ý tưởng thổ hào như vậy, cậu chỉ đơn thuần muốn đi xem hiện trường đặc sắc của đổ thạch thôi, cảm thụ không khí ở đó, nhìn xem có giống với như trong tiểu thuyết viết hay không.
"Nhưng chúng ta cũng có một mỏ quặng nguồn năng lượng kiểu mới mà, hơn nữa Mang tinh bên kia....không có gì để chơi hết." Leonard uyển chuyển khuyên bảo.
Không có gì để chơi còn là may, thực tế trong mắt Leonard thì Mang tinh bên kia chính là một ổ lừa đảo đổ thạch, mỗi ngày mở ra cục đá giá trên trời này mở ra cục đá giá trên trời kia, những thực tế những tin tức này đều là do quặng chủ làm marketing để kiếm tiền.
Ngay từ đầu bọn họ mang một ít khoáng thạch phẩm chất tốt vận chuyển tới Mang tinh, sau đó giả bộ đi mua, mua xong sau đó khai thạch tại chỗ, lúc sau tìm người xen lẫn trong đám người ra giá cao thu mua, qua vài lần thao tác lại mua chút hot search treo mấy ngày, cứ như vậy bọn họ đem danh khí Mang tinh đánh ra ngoài, dẫn tới một vài người tâm ngứa chạy theo tới "nhặt của hời", mà người muốn "nhặt của hời" nhiều dẫn tới Mang tinh cư nhiên cũng trở thành tinh cầu du lịch các kiểu.
Lạc Vân Thanh đương nhiên nói: "Em biết chứ, em chỉ là đi xem một chút, tiện thể mua một chút đồ kỷ niệm, cảm thụ bầu không khí."
Người hiện tại cũng không ngốc, chỉ cần làm marketing vậy chắc chắn sẽ để lại dấu vết, chút marketing này của Mang tinh sớm bị người điều tra ra, nhưng bên kia cũng cách không xa mấy tinh cầu phát triển, hơn nữa phong cảnh tú lệ, còn có bầu không khí đổ thạch sôi động, cho nên sau khi vạch trần nó còn có thể hấp dẫn khách du lịch, thậm chí bởi vì bị vạch trần mấy thương gia bên kia lành làm gáo vỡ làm muôi bất chấp tất cả nói thạch liêu phẩm chất không cao, mua thạch liêu khai thác chỉ có thể coi như là vật kỷ niệm du lịch và thể nghiệm bầu không khí, sau đó đem giá cả thạch liêu giảm xuống rốt cuộc về sau cư nhiên hấp dẫn tới càng nhiều khách hàng.
Vì vậy đổ thạch bên này tích tiểu thành đại giúp kéo khách, du lịch bên đó cũng ngẩng cao đầu, giao thông, vé vào cửa tham quan du lịch rất dễ kiếm tiền, hai thương nhân liên hiệp hỗ trợ khai phá Mang tinh cư nhiên kiếm đầy chậu đầy bát.
Leonard: "......" Ha hả, lý luận lưu manh này của Mang tinh thật đúng là mạnh, cư nhiên ngay cả Vân Thanh cũng bị trúng chiêu?
Nhìn vẻ mặt chờ mong nhìn mình của người yêu, Leonard có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể sủng nịch trả lời: "Vậy đi thôi."
Vì thế Lạc Vân Thanh vui vẻ, hôn Leonard một cái sau đó tinh thần phấn chấn lên mạng nỗ lực tìm hiểu tin tức về Mang tinh, bộ dáng chuyên chú quên hết tất cả kia khiến Leonard ghen ghét tỏ vẻ bản thân đã từng đi Mang tinh có thể dẫn cậu đi chơi không cần tìm hiểu tình hình, sau đó mới lưu luyến không nỡ cùng hắn lên lâu chơi trò "người lớn", sau đó chán chê mê mỏi đến buổi chiều mới xuống lầu.
......
Nhìn các món ăn bồi bổ tinh khí trên bàn ăn, mặt già của Lạc Vân Thanh đỏ lên, cũng không dám ngẩng đầu nhìn về phía đầu bếp.
Xem ra mọi người đều là nhân tinh!
Vừa rồi cậu còn buồn bực tại sao người máy mỗi ngày buổi chiều đúng giờ đều lên lầu quét tước hôm nay cư nhiên lại không thấy! Thì ra người máy bị đám lão yêu tinh "bắt đi".
Leonard lúc vừa nhìn thấy đồ ăn trên bàn cũng có chút xấu hổ, mà khi hắn thấy vành tai đỏ bừng của Lạc Vân Thanh thì tia xấu hổ này lập tức tan thành mây khói, trong lòng chỉ còn lại một ý niệm: Đáng yêu, muốn beep!
"Nhìn cái gì, ăn đi." Tầm mắt nóng rực như vậy chỉ sợ là người chết cũng cảm nhận được, Lạc Vân Thanh ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn Leonard một cái, sau đó xấu xa gắp cho hắn một miếng gừng mà hắn chưa bao giờ ăn.
Nào biết Leonard giống như bị ma ám, ngơ ngơ ngác ngác đem miếng gừng kia gắp lên, cũng không thèm nhìn liền cho vào trong miệng, chóp chép nhai vài cái liền ăn xong, ăn xong còn chưa đã thèm nhìn cậu một cái.
Lạc Vân Thanh: Khϊế͙p͙ sợ.jpg
Ông trời ơi, đây là Leonard mà con biết sao? Không phải bị người đánh tráo chứ?
"Anh không thấy cay à?" Lạc Vân Thanh thật cẩn thận hỏi.
Đột nhiên hoàn hồn Leonard:!!! Rất khó chịu!
"Anh có muốn uống nước không?" Lạc Vân Thanh do dự đem cái ly đưa qua, thấy Leonard cái gì cũng chưa nói cầm lấy ly nước ừng ực uống hết một ly nước.
Cho nên nói vừa rồi anh đang suy nghĩ cái gì thế? Lạc Vân Thanh dở khóc dở cười lại đưa qua một ly nước, sau đó gắp một miếng thịt bò mà hắn thích ăn đặt vào trong bát của hắn.
Sau đó Leonard không ăn, hắn vẫn lựa chọn giãy giụa một phen, đi vào buồng vệ sinh súc miệng sau đó mới trở về tiếp tục ăn cơm.
Sau khi ăn no xong hai người về phòng thu thập hành lý, lực hành động mãn cấp tính toán ngày mai liền sẽ tới Mang tinh du lịch.
......
"Không đúng, lớp học hè ngày mai có phải sẽ kết thúc hay không?" Lạc Vân Thanh sắp xếp xong hành lý mới bỗng nhiên nhớ tới việc này.
Leonard cau mày, lớp học hè kết thúc thì kết thúc đi, có liên quan gì tới bọn họ sao? Bọn họ cũng không phải giáo viên của lớp học hè.
Vừa định mở miệng nào biết Lạc Vân Thanh lại lên tiếng: "Thôi Leonard chúng ta vẫn là ngày kia rồi hãy đi Mang tinh, ngày mai chiêu đãi đám bạn nhỏ kia một chút, xem như là hết lễ nghĩa của chủ nhà."
Leonard: "......" Nói câu công đạo nghỉ hè gì dó không phải là nên về nhà sao? Vì cái gì lại chạy tới trong nhà người khác chơi! Trọng điểm là vì sao lại là chúng ta phải chiêu đãi!!
"Nghỉ thì nên về nhà cho sớm, người nhà bọn họ sẽ sốt ruột chờ."
Leonard uyển chuyển khuyên bảo, ý tưởng của hắn thực đơn thuần, chỉ là muốn Lạc Vân Thanh đánh mất ý niệm vô căn cứ kia đi mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới Lạc Vân Thanh nghe được hắn nói mới bừng tỉnh đại ngộ nói: "Vẫn là Leonard anh suy nghĩ cẩn thận, em trước tiên sẽ nói một tiếng với các phụ huynh, miễn cho bọn họ lo lắng." Nói xong lập tức mở máy liên lạc.
Leonard: "......" Suy nghĩ cẩn thận? Ta không phải, ta không có, ngươi hiểu lầm.
Khi hắn muốn làm sáng tỏ thì chỉ thấy Lạc Vân Thanh vẻ mặt ý cười nhìn lời nhắn trả lời cảm ơn của các phụ huynh: "Bọn họ nói cảm ơn chúng ta suy nghĩ chu đáo, bọn họ không ngại, nếu bọn nhỏ nguyện ý, chơi thêm hai ngày rồi về cũng không sao."
Leonard cứng đờ một khuôn mặt không nói lời nào.
Ha hả, bọn họ không ngại nhưng hắn ngại nha!! Bọn nhỏ nguyện ý nhưng hắn không nguyện ý nha!!!