Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 181: Phần thưởng

Mọi người đều biết, độ chú ý của giải thưởng đoàn đội vĩnh viễn kém hơn so với độ chú ý của giải thưởng cá nhân, cho nên khi lễ trao giải Noah thưởng sắp xảy ra, là một trong những nhân tốt đoạt giải đoàn đội Lạc Vân Thanh rốt cuộc như mong muốn khiêm tốn một chút.


Mỗi ngày nhàn nhã lui tới giữa biệt thự Lạc Nhật và học viện Liên bang đệ nhất, làm thí nghiệm, trêu chọc nhóc con, thuận tiện ủ rượu.
Ủ một hồi Lạc Vân Thanh phát hiện cây đào ở biệt thự của cậu không chỉ nở hoa mà cư nhiên còn kết quả?


Lạc Vân Thanh tò mò nếm thử quả đào, phát hiện đúng là thật tươi ngon mọng nước, vào miệng thơm ngọt, trái đào to bằng nửa bàn tay bất tri bất giác bị ăn hết, nhưng ăn xong còn muốn ăn nữa!
......
Xách theo một giỏ quả đào vừa mới hái, Lạc Vân Thanh lên tiểu ong nghệ, chuẩn bị đi tới lớp học hè.


Trong khoảng thời gian này đám thiếu niên kia bị lăn lộn có thể nói là hết sức, buổi sáng huấn luyện thể năng, buổi chiều buổi tối còn phải học thêm, tiếp thu xong thân thể tàn phá còn phải tiếp thu tư tưởng tàn phá, đáng thương vô cùng khiến mấy người đưa ra chủ ý nhịn không được chảy ra hai hàng nước mắt cá sấu đồng tình.


Bọn họ cũng không phải là không có phản kháng, nhưng mà....ở trong tình huống nhà trường không để ý tới, bọn họ phản kháng không chỉ vô dụng ngược lại còn khiến cho bọn họ càng mệt thêm.


Phải biết rằng huấn luyện viên phạt người cũng không phải là đơn độc trừng phạt mà là đoàn đội cùng liên đới, chỉ cần một người làm không tốt, mọi người tập thể bị phạt.


Mỗi một trường học đều tồn tại học sinh cứng đầu, trong đám phú nhị đại phú tam đại thậm chí phú N đại đương nhiên cũng không ngoại lệ.


Không tuân theo quản lý bọn họ ngay từ đầu không thiếu gây sự, nhưng là mỗi lần gây ra việc đều phải liên lụy tới người khác, vốn dĩ đám bạn học còn đang xem náo nhiệt bị liên lụy nhiều liền nhịn không được cãi vã ồn ào với bọn họ, dù sao ai mà không phải là tiểu công chúa tiểu vương tử chứ? Một mình ngươi làm không tốt liên lụy tới nhiều người như vậy bị phạt kết quả còn không thay đổi là như thế nào?


Vì điều này mấy thiếu niên cãi vã, náo loạn thậm chí còn đánh đơn đánh hội đồng, nháo đến cuối cũng vẫn phải an tĩnh trở lại, mỗi ngày dựa theo thời khóa biểu tiến hành học tập, huấn luyện.


Thậm chí bởi vì trải qua cùng bị trừng phạt, cùng phấn đấu, tuy mọi người khó tránh khỏi còn có chút xích mích, nhưng tình cảm lại ngoài ý muốn tốt lên.
Khi Lạc Vân Thanh tới vừa lúc là thời gian mọi người nghỉ ngơi, đám thiếu niên không thể yên tĩnh nổi kia tất cả đang ở hành lang cãi nhau ầm ĩ.


Nhìn một đứa hai đứa giống như khỉ Lạc Vân Thanh liền buồn bực, rốt cuộc là mình già rồi hay là bọn họ khác với người bình thường? Mỗi ngày huấn luyện, học tập chiếm nhiều thời gian như vậy, hiếm khi được tan học cư nhiên còn có tâm tình chơi? Không muốn nghỉ ngơi?


Phải biết là thời khóa biểu của bọn họ hiện tại đúng là có thể so với học sinh cấp ba ở Thiên triều rồi! Chẳng lẽ thật sự là thể trạng người tinh tế tốt cho nên không cần bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi là có thể dưỡng tốt tinh thần sao?


Nghĩ tới đám học sinh cao trung vừa tan học liền mệt nằm sõng soài kia, bắt lấy 10 phút nghỉ ngơi giữa giờ điên cuồng bổ sung giấc ngủ, Lạc Vân Thanh tự đáy lòng hâm mộ đám "khỉ con" tinh lực quá mức dư thừa này.


"Lạc ca anh xách theo cái gì thế?" Triệu Minh tinh mắt từ xa đã nhìn thấy Lạc Vân Thanh xách theo một cái giỏ trái cây trắng trắng tới đây, phi thường tò mò hỏi.


Hắn chưa ăn qua loại trái cây này, cho nên đương nhiên không biết đây là thứ gì, nhưng chỉ nhìn bề ngoài liền khiến cho người nhịn không được nuốt nước miếng, dù sao thực sự có vẻ ăn rất ngon!


Nghe được Triệu Minh nói, đám nam sinh vốn dĩ còn đang nháo động tác thống nhất quay đầu lại, hai mắt phát sáng nhìn về phía Lạc Vân Thanh.


Trước kia bọn họ không thích Lạc Vân Thanh, nhưng từ khi Lạc Vân Thanh dẫn bọn họ tới sau núi nướng BBQ một lần, bọn họ phát hiện ngoại trừ ba mẹ ra có lẽ người mình yêu nhất chính là cậu, hơn nữa bọn họ từ chỗ trợ giáo bên kia nghe tới đồn đãi, mùi ngon mấy người đối với thứ cậu xách theo trên tay kia cảm thấy rất là hứng thú.


Lúc này, một nam sinh cao to bên cạnh chạy tới, phi thường có ánh mắt tiếp nhận giỏ trên tay Lạc Vân Thanh nói: "Lạc ca anh đừng nhúc nhích, loại việc nặng nhọc này cứ để em làm."
Mọi người: "....." chỉ mình ngươi biết nịnh hót thôi sao!


"Lạc ca đây là quả đào sao? Thơm quá đi." Một nam sinh nhỏ gầy vươn cổ nhìn hai cái đột nhiên hỏi.


Với hắn mà nói quả đào đương nhiên không phải là trái cây thường thấy ở tinh tế, cho nên nhìn cũng rất lạ mắt, nhưng mà! Mùi thơm này hắn quen~ còn không phải là mùi thơm của quả đào mà em gái nói tới cả ngày sao?


Cùng với lọ nước hoa vị quả đào mà em gái hắn bảo bối kia có một chút xíu giống, nhưng mà...quả đào thật này hương vị đúng là ném xa cái mùi nước hoa quả đào được gọi là giá trị thiên kim của em gái hắn.


"Ừ, đây là quả đào anh trồng." Lạc Vân Thanh cười tiếp đón bọn họ về lớp học, sau đó bắt đầu phát quả đào.


Quả đào là cậu đã tính toán sẵn mang tới đây, cho nên bốn vị trợ giáo, tất cả học sinh bao gồm cả huấn luyện viên mỗi người một quả, dư lại hai quả cậu cho người đứng đầu trong lần kiểm tra thể năng Triệu Minh và người đứng đầu kiểm tra tổng hợp Thẩm Văn lần trước.


"Hai bạn trong thời gian này này biểu hiện rất là tốt, về sau phải không ngừng cố gắng nhé!" Lạc Vân Thanh cười đem quả đào đưa cho hai người, nhìn bộ dáng bọn họ cùng tay cùng chân đi trở về nhịn không được vui vẻ.


Quả nhiên vẫn là trẻ con đơn thuần, tùy tiện cho chút đồ vật cư nhiên đã bị dụ dỗ tới đầu óc choáng váng?
......


Không nghĩ tới đứng số 1 cư nhiên có phần thưởng Triệu Minh và Thẩm Văn không thể tin tay trái cầm một quả đào, tay phải cầm một quả đào, nhìn ánh mắt hâm mộ của mọi người, trong lòng hai người tràn đầy cao hứng không nói nên lời!


Đặc biệt là Triệu Minh, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng được người khác chính diện đánh giá và khích lệ, nói tới hắn không phải nghịch ngợm gây sự thì chính là thành tích không tốt, đánh giá tốt nhất cũng chính là có mắt nhìn người, có thể thu phục trưởng bối.


Nhưng hiện tại! Hiện tại! Hắn được một nhà khoa học [ in đậm]! Khen ngợi! Anh ta còn tặng cho hắn phần thưởng! Hắn lớn tới từng này rồi còn chưa từng có đâu!
Vì thế ngửi mùi thơm của quả đào trong đầu Triệu Minh tung bay suy nghĩ ~


Hai quả đào này hắn hẳn là có thể làm thành tiêu bản đi? Hẳn là có thể nhỉ?
"Mọi người kế tiếp phải nỗ lực học tập nhé, lần sau có phần thưởng khác cho các bạn." Lạc Vân Thanh nhìn thấy quả đào được hoan nghênh như vậy bỗng nhiên có ý kiến hay.


"Lạc ca đừng thay đổi, cứ là quả đào thôi."
"Đúng vậy, đừng thay đổi, quả đào rất tốt."
"......"


Một đám người vỗ bàn muốn quả đào, vốn dĩ khi Lạc Vân Thanh tiến hành "lễ trao giải" bên dưới đã có người ăn thử, ăn vào quả đào thơm ngào ngạt một hồi liền cao hứng một hồi lại thương tâm.


Cao hứng chính là quả đào này thật thơm ăn thật ngon, thương tâm chính là quả đào thơm như vậy cư nhiên mỗi người chỉ có một? Ăn xong là hết?
Còn có thể lương tâm hơn chút nữa hay không!


Mọi người nghe tin tức Lạc Vân Thanh nói có rất ít cây đào, mà cây đào này còn chỉ kết một vài quả đào, vì thế giờ phút này ánh mắt bọn họ nhìn về phía Triệu Minh và Thẩm Văn phi thường không tốt.
Còn không phải là kiểm tra thể năng, kiểm tra tổng hợp đứng thứ nhất sao, ta cũng có thể!


Hâm mộ ghen tị hận mọi người hận không thể dùng đôi mắt đem hai người kia "ăn luôn", ánh mắt đe dọa trần trụi kia khiến Triệu Minh và Thẩm Văn nhịn không được run run một hồi.
Mọi người: "Lạc ca, lần sau kiểm tra còn có khen thưởng không?"


Lạc Vân Thanh đứng ở trên bục giảng đem biểu tình của mọi người thu hết vào đáy mắt trong lòng phi thường vừa lòng.


Cái này đem tính chủ động của bọn họ được kích phát lên, nếu không phải để tăng cường tính chủ động của bọn họ cậu mới không đem loại trái cây hiếm lạ này mang tới đây, đù sao cậu còn không có đủ ăn đâu!


Nhìn đám học sinh ngoan ngoãn nhảy vào hố mình đào Lạc Vân Thanh mỉm cười: "Đương nhiên là có."
Hai mắt mọi người sáng lên, vội vàng xác định với Lạc Vân Thanh: "Thật sao? Có khen thưởng? Vậy chúng ta cứ quyết định vậy đi, đến lúc đó anh cũng không thể đổi ý đâu đấy!"


Lạc Vân Thanh: "Anh chắc chắc không đổi ý, nói khen thưởng sẽ có khen thưởng, cho nên các bạn phải cố lên nhé. Nhưng anh nói trước cho rõ, chỉ có đứng thứ nhất mới có phần thưởng, những thứ tự khác không có đâu nhé."


Để đề phòng bọn họ chơi xấu, Lạc Vân Thanh mau chóng đem điều kiện nói rõ ràng, bằng không cuối cùng bọn họ chơi xấu nói ba vị trí đứng đầu kiểm tra thể năng và kiểm tra tổng hợp liền có phần thưởng thì làm sao được?


Mọi người: "......" "Biết rồi, biết rồi, chỉ có đứng thứ nhất mới được phải không! Lạc ca anh cũng thật keo kiệt."
Lạc - keo kiệt - Vân Thanh cứng đờ khuôn mặt: "......" Tức giận nha, nhưng vẫn phải mỉm cười.
Nhưng mà không sao, ta có biện pháp trị các ngươi.


Nhìn mọi người sung sướng ăn đào, Lạc Vân Thanh cho 5 phút đồng hồ, sau khi thấy mọi người ăn sạch sẽ, ngữ khí ôn nhu nói: "Còn 5 phút để nghỉ, qua 5 phút mọi người sẽ làm bài kiểm tra nhé!"
Nói xong phía dưới một mảnh kêu rên.


Mà Lạc - ác ma - Vân Thanh nhẫn tâm cự tuyệt thỉnh cầu hôm khác kiểm tra, dùng 40 phút tiến hành một hồi kiểm tra, hơn nữa cùng ngày đem bài kiểm tra chấm ra, trước một giây bọn họ sắp ra khỏi lớp học phát tới thiết bị đầu cuối của học sinh.
"Khụ khụ, trước khi mọi người rời đi tôi có chuyện muốn nói."


Giống như lúc chuông hết giờ đã vang lên còn phải ở lại, đám học sinh đầy mặt ai oán.


Nhìn bảng thành tích trong tay, Lạc Vân Thanh sắc mặt không đổi, nhưng ngữ khí rõ ràng lộ ra một chút bất đắc dĩ: "Lần kiểm tra này không khó hơn là mấy, nhưng thành tích của mọi người lại không quá lý tưởng, điểm thấp nhất trong lớp là 48, cao nhất là 87 điểm, còn một người 86 điểm, còn ba người này là ai....tôi cũng không nêu tên ra, tự người đó biết là được."


Triệu Minh: điểm thấp nhất 48 điểm? Σ(⊙▽⊙ "a mẹ nó không phải là mình chứ?
Thẩm Văn: điểm cao thứ hai là 86 điểm? Chỉ thấp hơn mình 1 điểm? Không được phải nỗ lực thêm, bằng không lần sau bị vượt qua thì mình sẽ thành trò cười.


"Đạt tiêu chuẩn 60 điểm, còn có 1/3 học sinh không đạt được tiêu chuẩn này, cho nên cái gì cũng không cần nói, ngày mai bắt đầu tiến hành huấn luyện ma quỷ, bằng không thật sợ các bạn sẽ làm mất mặt các giáo sư." Lạc Vân Thanh nói xong tin dữ huấn luyện mà quỷ lập tức chạy lấy người, để lại một đám người nghe được tin tức xấu này ở trong gió hỗn độn.


......
Người ôm tâm lý may mắn, cảm thấy huấn luyện ma quỷ chỉ là nói giỡn mà thôi, ngày hôm sau đều khóc lóc thảm thiết.


Chồng tư liệu và bài thi cao như núi thế kia cùng với phía sau vị huấn luyện viên dáng ngồi đoan chính múa may thước dạy học ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bọn họ lần nữa nói cho mọi người ngày hôm qua cũng không phải ảo giác, huấn luyện ma quỷ là có thật.


Chặt chẽ nhìn chằm chằm đám thiếu niên đi học còn có thể thất thần này, đứa nào không nghe lời huấn luyện viên không chút lưu tình vung lên một roi!
Roi là làm từ vật liệu đặc thù, đánh vào người cũng không phải rất đau, nhưng chính là CMN mất mặt!


Đặc biệt là khi nghe thấy tiếng cười nhạo của đám bạn bên cạnh, cái loại cảm giác khó có thể miêu tả này thực làm người hận không thể lập tức chui xuống mặt đất trốn đi.


Hiệu quả của giết gà dọa khỉ rất tốt, vốn dĩ vì sợ mất mặt mọi người còn cưỡng ép tập trung chú ý, nhưng dần dần người nghe giảng bài đều tập trung, ít thất thần, tự nhiên học cũng vào đầu.


Chỗ lợi hại của giáo viên học viên Liên bang đệ nhất là bọn họ không chỉ đơn giản có tri thức chuyên môn cường hãn, một vài giáo sư công lực giảng bài thậm chí so với tri thức chuyên ngành của mình càng cường hãn hơn.


Rõ ràng là môn học lúc trước nghe vào là chỉ muốn ngủ, hiện tại nghiêm túc nghe xong bọn họ cư nhiên phát hiện rất thú vị?


Thì ra 100 năm trước đã xảy ra nhiều chuyện thú vị như vậy, thì ra quan hệ giữa các đại nhân vật với nhau lại rắc rối phức tạp như thế, thì ra thầy cô cũng xem dã sử, thì ra người này cùng người kia đúng là quan hệ yêu nhau giết nhau....!


Đậu xanh! Môn lịch sử chính là phải dạy như vậy mới hứng thú, trách không được thành tích học tập của ta lúc trước lại không tốt như vậy, thì ra là giáo viên không biết dạy!


Nhẹ nhàng đem thành tích kém ném cho các giáo viên tiền nhiệm, mọi người không chút rụt rè tỏ vẻ hôm nay bản thân học được rất nhiều thứ, xem ra lịch sử cũng không nhất định sống chết mà học, giống như hôm nay thật tốt đẹp bao nhiêu, một tiết học trôi qua rất nhiều tri thức đã bị bọn họ nhớ kỹ!


Phát hiện điểm này nhóm học tra chưa đã thèm hưng phấn vây xung quanh vị giáo sư dạy lịch sử Liên bang vừa dạy xong, liên tiếp ở đó hỏi chuyện cùng nịnh nọt, thể nghiệm loại cảm giác trước nay đều chưa từng trải qua.


Đám thiếu niên hoạt bát này cứng rắn đem vị giáo sư thoạt nhìn rất nghiêm túc dỗ cho vui vẻ, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn bọn họ ở kia thao thao bất tuyệt phát biểu hiểu biết non nớt thậm chí sai lầm về lịch sử, tiếp theo vẻ mặt lại càng bát quái hỏi những dã sử trứ danh đó trong lịch sử.


Hưởng thụ đãi ngộ như chúng tinh củng nguyệt còn có những lời ngon tiếng ngọt không cần tiền, cuối cùng giáo sư lịch sử muộn tao bị một đám học sinh một hồi vuốt mông ngựa khiến toàn thân thoải mái thuận theo yêu cầu của mấy thiếu niên nói cho bọn họ vài dã sử nổi tiếng trong lịch sử Liên bang, đem đám thiếu niên không kiến thức này sửng sửng sốt sốt hô to đã nghiền.