Khách nhân tới nhà hàng tư gia của Bạch Tượng ăn cơm bình thường Bạch Tượng chỉ cung cấp ba món ăn một món canh, trong đó có hai món mặn, một món chay và một phần canh hầm bổ dưỡng, đương nhiên nếu vận khí tốt mà nói có thể còn có thêm điểm tâm ngọt sau khi ăn xong.
Nhưng Lạc Vân Thanh là người bình thường sao?
Thấy cậu tới chỗ mình ăn cơm, Bạch Tượng ngoại trừ đưa tới đồ ăn định sẵn ngày hôm nay còn bưng ra thêm món ăn mình định độc hưởng nữa, vì thế thịt kho tàu, sườn heo chua ngọt, cấu tứ đậu phụ, thịt cua nấu cà tím...bày đầy cả một bàn, thiếu chút nữa còn không có chỗ để.
Nhiều món ăn như vậy nếu bị khách nhân tới ăn cơm chỉ có ba món ăn một món cách biết được chỉ sợ muốn lật trời, nhưng Bạch Tượng còn cảm thấy như vậy vẫn ủy khuất Lạc Vân Thanh, nghĩ nghĩ, Bạch Tượng hung hăng quyết tâm, từ trong nồi sành khổng lồ múc ra hai muôi phật nhảy tường bản cải tiến, định tự mình bê đi qua.
Tuy món phật nhảy tường này còn phải mất nửa ngày nữa mới có thể hầm xong, tuy Bạch Tượng đã đậy nắp rất kín, thậm chí còn che lên hai tầng khăn lông trên nắp nồi, nhưng mùi thơm thuộc về phật nhảy tường vẫn bá đạo lan ra khắp nơi, khiến người ngửi thấy hương vị của nó muốn ngừng mà ngừng không được.
Có thể tới nhà hàng tư gia của Bạch Tượng đều không phải là kẻ ngốc, tuy mọi người có khả năng đều là Thao Thiết, nhưng trong lòng cũng hiểu người có thể tới nơi này không phú thì quý, không có đạo lý vì một miếng ăn mà đắc tội người được.
Vì thế khách nhân hôm nay liền thảm, vốn đã bị mùi hương như có như không này cào tâm cào phổi khóc không ra nước mắt rồi, hiện tại mùi hương lại càng ngày càng cách bọn họ càng gần, nhưng cố tình bọn họ lại không tìm thấy Bạch Tượng, hỏi người phục vụ thì không hỏi được cái gì, chỉ có thể gấp đến độ giương mắt lên nhìn.
Mùi thơm dần dần tới gần, mọi người trong ghế lô đều không nhịn được, mở hết cửa sổ ra, tầm mắt chặt chẽ mà nhìn chằm chằm vào Bạch Tượng, chỉ thấy hắn bưng một thứ được đậy kín, trên thứ đó con được phủ một cái khăn lông tiến vào Hàn Đình.
Khi Bạch Tượng còn chưa tiến vào Lạc Vân Thanh đã ngửi thấy một mùi thơm bá đạo thuộc về đồ ăn, khi hắn tiến vào, đem nắp chung hầm mở nắp ra cậu hoàn toàn xác định đây chính là món phật nhảy tường mà lúc trước mình nói qua với hắn.
Lạc Vân Thanh:!!!
Bạch Tượng thật sự đem phật nhảy tường làm ra được?
Lạc Vân Thanh kinh ngạc: "Anh thật sự đem phật nhảy tường làm ra được rồi?"
Bạch Tượng rất đắc ý, nhưng vẫn cưỡng chế bản thân phải rụt rè, vì thế ở trước mặt Lạc Vân Thanh hắn trang bức bình tĩnh gật đầu, đem cái thìa trên khay đặt tới trước mặt bọn họ, lại đặt khay xuống ngồi vào bên kia.
"Các cậu ăn thử thấy hương vị như thế nào?"
"Thế nào? Hương vị này cũng được phải không?"
"Phi thường được!"
Lạc Vân Thanh giơ ngón tay cái lên với Bạch Tượng, trong mắt đều là kính nể.
Phải biết là Bạch Tượng chỉ thông qua khẩu thuật liền làm ra phật nhảy tường, này còn không được thì cái gì mới gọi là được?
Cái món phật nhảy tường này cậu cũng không biết làm, chỉ biết đại khái cách làm và phối phương, đây còn là lúc trước thấy trên phim ảnh mới tò mò chạy tới Baidu tìm kiếm.
Nhưng lúc ấy xem trên Baidu thấy nguyên liệu nấu ăn và phương thức nấu nướng đầy phiền toái, Lạc Vân Thanh lập tức từ bỏ ý định nguy hiểm muốn làm thử một lần!
Dù sao cậu cũng không phải đầu bếp, cậu chỉ là một người bình thường mà thôi! Người bình thường ai lại đi làm phật nhảy tường, làm cái thịt kho tàu là đủ rồi.
Ừm, không sai, chính là như vậy!
Ung thư lười phát tác Lạc Vân Thanh dễ dàng thuyết phục bản thân, sau đó chạy tới nhà hàng cao cấp hung hăng gọi hai xuất phật nhảy tường ăn cho đã rồi không còn gì nữa, nhưng thật ra còn nhớ được cách làm phật nhảy tường mà lúc trước nhìn.
Cậu nguyện ý đem món này nói cho Bạch Tượng, đầu tiên là vì Bạch Tượng đúng là một đầu bếp si, tiếp theo là cậu cũng không muốn món ăn trứ danh như vậy bị mai danh ẩn tích.
Nhưng cho dù cậu đem món này nói cho Bạch Tượng, cậu cũng vẫn không ôm hi vọng gì lớn, dù sao thực đơn trên Baidu là bản phật nhảy tường cải tiến, những người biết cách làm món phật nhảy tường chân chính sẽ không đem thực đơn truyền lên trên mạng đâu, hơn nữa mấy ngàn năm trôi qua, hiện tại rất nhiều nguyên liệu căn bản là không tìm được, Bạch Tượng chỉ có thể căn cứ vào sự miêu tả của cậu mà làm ra phật nhảy tường đúng là không dễ dàng.
Đương nhiên không chỉ có phật nhảy tường, mà cấu tứ đậu phụ cũng là món ăn mà Lạc Vân Thanh nói cho Bạch Tượng, cũng là một món ăn mình chỉ biết cách làm chứ không làm được.
Dù sao cấu tứ đậu phụ yêu cầu có kỹ thuật sử dụng dao, một người bình thường như cậu nơi nào có loại năng lực có thể đem đậu phụ thái được nhỏ như sợi tóc chứ! Cho nên dứt khoát nói hết cho Bạch Tượng là được.
Kết quả lúc này mới qua có mấy tháng? Bạch Tượng liền đem hai món ăn này làm ra? Lại còn ra hình ra dạng! Tuy hương vị chắc chắn sẽ không sánh được đầu bếp nhà hàng cao cấp ở thế kỷ 21.
"Thật sự rất được sao? Nhưng mà món phật nhảy tường này còn chưa hầm xong, thời gian hầm còn phải thêm mười mấy tiếng nữa, hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng nhập khẩu, cho nên Vân Thanh cậu có thể không cần nói dối tôi, có vấn đề gì cứ nói thẳng ra là được."
Nói xong khuôn mặt già của Bạch Tượng đỏ lên, nhưng vẫn là khó nén chờ mong nhìn về phía Lạc Vân Thanh.
So với tùy ý khích lệ hắn càng muốn thật lòng đánh giá!
Kỳ thật hắn cũng biết bản thân đúng là làm khó người ta, đem đồ ăn còn chưa hoàn thiện ra để người ta đánh giá, đây không phải là gây khó dễ cho người ta sao? Nhưng mà....ngẫm lại Lạc Vân Thanh thân ảnh xuất quỷ nhập thần, Bạch Tượng cũng thật sự không có biện pháp nào khác.
Hiện tại khó khăn lắm mới bắt được cậu, ai biết mười mấy tiếng nữa cậu có lại "biến mất khỏi thế gian"" hay không, nghĩ tới không tìm được người bạn nhỏ này Bạch Tượng liền cảm thấy tuyệt vọng, vì thế Bạch Tượng chỉ có thể da mặt dày phá lệ mang bán thành phẩm lên để Lạc Vân Thanh nhấm nháp.
Bạch Tượng người này rất đơn giản, chỉ cần là việc có liên quan tới trù nghệ cơ hồ đều viết hết trên mặt, tâm tình lo lắng không tìm thấy người kia quả thực có thể cụ thể hóa.
Vì thế vốn đang cảm thấy kinh ngạc vì Bạch Tượng có thể làm ra phật nhảy tường, Lạc Vân Thanh lập tức chỉ còn lại tiếng cười ha ha lúng túng, sau đó hết hơi lại lần nữa nhấm nháp món phật nhảy tường mà Bạch Tường vừa bưng lên đây.
Vừa vào miệng, vẫn là cảm giác đầu lưỡi vỡ òa, vị tươi ngon trong khoảnh khắc khiến người ta cảm thấy giống như mình đang tiến vào tiên cảnh, chỉ bằng điểm này thôi cũng đủ dọa những người tinh tế không kiến thức kia.
Người tinh tế - Leonard - không kiến thức không rảnh lo nói chuyện, một ngụm tiếp một ngụm, tất cả tâm tư đều đặt trên món phật nhảy tường này.
Lạc Vân Thanh tinh tế nhấm nháp một thìa lại một ngụm, tận đến khi nhấm nháp mấy lần cậu mới buông thìa nói: "Nói như thế nào nhỉ, tuy món phật nhảy tường này rất được, nhưng rõ ràng không đủ ngon miệng, ngoài ra tôi cứ cảm thấy thiếu một chút gì đó, nhưng thiếu cái gì thì tôi cũng không rõ nữa."
Nói xong Lạc Vân Thanh âm thầm thở dài một hơi, món phật nhảy tường này rất ngon, nhưng nếu muốn nói là tuyệt đối thì còn kém so với những lần cậu ăn ngày trước, nhưng...cũng nên thỏa mãn, dù sao hiện tại có rất nhiều nguyên liệu không tìm thấy, muốn trăm phần trăm phục hồi như cũ là ảo tưởng, nhiều nhất chỉ có thể nỗ lực đi cải tiến.
"Tôi lại thử lại." Không thể phủ nhận nghe được những lời này của Lạc Vân Thanh, tâm tình Bạch Tượng có một giây thất lạc, nhưng hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại!
Trù nghệ là vô cùng, nếu món này hương vị còn có cơ hội cải tiến vậy nỗ lực đi cải tiến đi.
""Kỳ thực anh đã làm rất không tồi rồi, mấy món ăn này đều rất ngon, hơn nữa anh đúng là một thiên tài, chỉ bằng một vài lời nói đơn giản liền có thể làm đến tình trạng này, anh rất lợi hại."
Phát hiện vẻ mất mát trên mặt Bạch Tượng, Lạc Vân Thanh an ủi nói, đây không phải lời nói dối thiện ý mà là thật lòng khích lệ.
"Đúng vậy, đây là món ăn ngon nhất mà tôi từng ăn qua." Leonard tiếp lời Lạc Vân Thanh, vẻ mặt tán đồng gật đầu.
Nhìn đôi tiểu tình nhân vụng về an ủi mình, Bạch Tượng không khỏi bật cười, chút mất mát trong lòng đã sớm không còn, chỉ cẩn thận hỏi một phen ý kiến liên quan tới món ăn, không lâu hắn liền rời đi.
Dù sao quấy rầy tình lữ ăn cơm chính là hành vi không có đạo đức! Là một người từng trải hắn không đến mức màn đêm buông xuống không thấy gì liền muốn biến thành bóng đèn chói sáng!
.....
Sự coi trọng của Bạch Tượng đối với Lạc Vân Thanh thể hiện ở điều gì? Đó chính là ở trên phân lượng đồ ăn!
Nếu những bàn ăn khác gọi là bàn ăn nhỏ, bàn ăn vừa, vậy đến Lạc Vân Thanh bên này chắc chắn là bàn ăn lớn, bàn ăn đặc biệt lớn, tuy hai đại nam nhân có thể ăn rất nhiều, nhưng bằng ấy đồ ăn cộng thêm một chén cơm nhỏ, hai người thành công đem bản thân no căng.
May là ghế lô nơi này Bạch Tượng có để cả thuốc tiêu hóa, bằng không Lạc Vân Thanh cảm thấy bản thân không thể ra khỏi ghế lô.
Cơm nước xong, Lạc Vân Thanh quen cửa quen nẻo mở ra một cái ngăn kéo nhỏ lấy ra giấy bút bên trong, bắt đầu viết lại "cảm tưởng sau khi ăn", trí nhớ không tốt không bằng ngòi bút cùn, tốn vài phút thời gian đem cảm nhận viết xuống cho Bạch Tượng, so với bất cứ lễ vật gì cũng khiến hắn cao hứng hơn.
Cuối cùng đúng như Lạc Vân Thanh sở liệu, tiếp nhận tờ giấy nhận xét từ người phục vụ, Bạch Tượng cao hứng giống như đứa trẻ, chỉ kém không đem tờ giấy nhận xét tràn ngập phật nhảy tường này cất đi để lại cho thế hệ mai sau.
Từ chỗ Bạch Tượng đi ra, Lạc Vân Thanh và Leonard quyết định giữ nguyên kế hoạch hành sự - - xem phim.
Bọn họ chọn một khu buôn bán thoạt nhìn phi thường xa hoa, ít người nhưng trang trí xa hoa, thậm chí còn có nhân viên an ninh 24/24 giờ đều tuần tra, đương nhiên tiêu phí bên trong cũng rất mỹ lệ, hoàn toàn không làm thất vọng nguyên bộ phương tiện xa hoa như vậy.
Đi ở khu buôn bán, Lạc Vân Thanh và Leonard đội trên đầu cái mũ phi thường lưu hành trong thời điểm hiện tại.
Trình độ lưu hành của mũ này tới đâu? Chỉ cần nhìn một người nam sinh/ nam nhân trẻ tuổi đi trên đường, 3 người thì ít nhất liền có 1 người sẽ đội cái mũ như vậy, vì thế hai người đội mũ đè thấp vành vào buổi tối hoàn toàn không khiến người khác chú ý tới. Lặng lẽ đi tới rạp chiếu phim trên tầng cao nhất của khu buôn bán, hai người chọn một bộ phim tình yêu có danh tiếng rất tốt để xem.
Từ hàng ghế thứ ba từ dưới lên trở xuống bọn họ phát hiện cư nhiên đã ngồi kín, những phía trước thì còn trống rất nhiều.
Nghĩ tới trước kia thường xuyên nhìn thấy những hình ảnh đôi lứa yêu nhau đột nhiên hôn nhau trong rạp chiếu phim, Lạc Vân Thanh trong lòng hiểu rõ.
Kỳ thật tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng khi cậu mua vé cũng mang theo một chút tâm tư nhỏ, bằng không cậu việc gì không đi xem phim thực tế ảo chạy đi xem phim 4D này làm gì?
Ha hả, chẳng lẽ là nhàn rỗi đến đau bi sao?
......
Một mảnh tối đen mở ra ánh sáng trên màn hình, vốn dĩ tâm tư không đặt trên phim, Lạc Vân Thanh theo cốt truyện phát triển chậm rãi đắm chìm trong nội dung phim, tận đến khi lỗ tai bị ɭϊếʍƈ một chút cậu mới bị dọa cho hồi phục lại tinh thần.
"Anh làm gì!" Che lại lỗ tai, Lạc Vân Thanh trợn tròn đôi mắt, nhỏ giọng nói với Leonard, giống như con thỏ nhỏ bị chấn kinh.
"Không làm gì." Leonard trong lòng ha hả, lưu manh cúi người sấn tới, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cậu, sau đó nhân lúc cậu không chú ý vươn đầu lưỡi bắt đầu ɭϊếʍƈ láp.
Lạc Vân Thanh: Σ(⊙▽⊙ "a
Sợ phát ra động tĩnh khiến người nghe thấy, Lạc Vân Thanh động cũng không dám động, chỉ có thể cứng đờ trong bóng đêm cùng Leonard hôn môi.
"Tỉnh tỉnh." Nhéo nhéo Lạc Vân Thanh còn chưa phục hồi lại tinh thần lại, Leonard đắc ý cười.
"Anh vừa làm gì vậy?" Nghĩ lại vừa rồi ý loạn tình mê, Lạc Vân Thanh thẹn quá thành giận nhỏ giọng quát, nếu không phải suy xét đến nơi này là rạp chiếu phim, cậu phi thường muốn đấu võ!
Leonard trong mắt cất giấu ý cười, cũng không sợ cậu tức giận, không đứng đắn nói: "Hôn em."
Lạc Vân Thanh đột nhiên vươn tay che lại miệng hắn, xấu hổ nhìn quanh phía bốn phía, phát hiện mọi người đều đắm chìm trong thế giới của mình mới buông tay cảnh cáo hắn: "Hư! Anh muốn chết à, đừng lớn tiếng như vậy."
Leonard không quan tâm: "Em sợ cái gì? Yên tâm bọn họ còn đang bận hôn nhau, chúng ta không ảnh hưởng tới bọn họ."
Lạc Vân Thanh: "......"
Tuy lý trí biết Leonard nói rất đúng, nhưng vừa mới như này xong hai người đi diss người khác như vậy thật sự được sao?
Lạc Vân Thanh vẻ mặt hắc tuyến nghĩ.