Vì cái gì những nơi lúc trước thuận miệng nói cho người khác lại lập tức tăng giá, mà những phòng ốc mà mình mua lại không có phá bỏ và di dời?
Nghĩ đến đây Lạc Vân Thanh buồn bực không thôi.
Khi trở lại ký túc xá lại càng không nhịn được phun tào với Leonard, nào biết Lạc Vân Thanh vừa mới phun tào xong, Leonard liền cầm hai tập văn kiện thật dày ở trong phòng ngủ của hai người mang ra.
"Đây là cái gì?"
Tiếp nhận văn kiện phản ứng đầu tiên của Lạc Vân Thanh là nhìn tiêu đề, sau khi nhìn thấy hàng chữ "Phá bỏ và di dời" cậu đột nhiên sửng sốt tiện đà hai mắt sáng lên, nhanh chóng lật tới trang ghi tiền đền bù bên trong.
Gì, mười, trăm, nghìn, chục nghìn....chục triệu, trăm triệu!
Mấy trăm triệu đồng tiền đền bù giải tỏa?
Mang theo nghi vấn Lạc Vân Thanh lại lật lại trang đầu tiên cẩn thận xem văn kiện, khi nhìn thấy là ba căn bất động sản cũ ở Đế Đô của cậu thì lập tức tỉnh táo không ít.
Ba căn bất động sản này của Lạc Vân Thanh ở Đế Đô không hề rẻ, trong đó có hai cái là căn hộ hơn 200 mét vuông, còn một cái là hơn 300 mét vuông, tổng cộng là gần 600 mét vuông, hơn nữa ở vị trí gần trung tâm Đế Đô lại còn ở tầng dưới. Cho nên trước mắt tổng giá trị ba căn ít nhất cũng tầm 300 triệu, mà tiền đền bù giải tỏa mới cho 300 triệu? Lạc Vân Thanh không cho là sẽ có người chấp nhận.
Tuyệt đối còn có an bài khác!
Quả nhiên, ở cuối văn kiện cậu phát hiện khoản bồi thường khác, ngoại trừ 300 triệu tiền đền bù di dời này, công ty sẽ dựa theo tỉ lệ 1:1 bồi thường căn hộ khác.
Dựa theo tình huống này, Lạc Vân Thanh có thể muốn 4 căn hộ cỡ lớn hoặc là một căn biệt thự cỡ trung ở Đế Đô!
"Em lại sắp biến thành người có tiền!" Liên tiếp nhìn mấy lần, đúng là phương án bồi thường như vậy, cả người dựa vào trên sô pha, Lạc Vân Thanh nhịn không được lộ ra một nụ cười ngây ngô.
Tuy cậu vốn dĩ rất nhiều tiền! Nhưng mà! Ai lại ngại nhiều tiền chứ!
"Không phải em vẫn luôn là người có tiền sao? Dù sao còn nhiều hơn cả anh!"
Ngẫm lại vốn lưu động và các bất động sản không đếm hết trong tay Lạc Vân Thanh, Leonard không thể không thừa nhận bản thân ở trước mặt cậu đúng là người nghèo.
Đem lời Leonard nói coi là lời khích lệ, Lạc Vân Thanh khen thưởng hôn lên mặt hắn, dùng hành động tỏ vẻ hiện tại tâm tình bản thân rất tốt!
Ở trong đầu nhanh chóng nghĩ nghĩ tới những món bất động sản trên danh nghĩa của mình, cậu quyết định về sau có tiền dư, không mua nhà thì mua tinh cầu!
"Hắc hắc." Nghĩ tới tinh cầu, Lạc Vân Thanh cười thành 200 cân mập mạp.
Nhìn bộ dáng yêu tiền của người yêu nhỏ, Leonard hoàn toàn không biết làm gì.
Cũng không biết tính cách này của Lạc Vân Thanh giống ai, cũng không phải cậu không có tiền, nhưng cố tình liền thích mua đất mua nhà.
Vì thế để cậu càng cao hứng, khi thấy cậu buông tập văn kiện trên tay Leonard lại từ trong ngăn kéo bàn lôi ra một tập văn kiện khác đưa cho cậu.
............
"Khoan đã, Leonard anh muốn mua tinh cầu của em?"
Tinh cầu này là tiểu tinh cầu mà trước đây ba Lạc và mẹ Lạc mua, tuy phong cảnh tú lệ nhưng tổng diện tích rất nhỏ, vị trí lại hẻo lánh, vốn dĩ còn cho rằng sẽ bị đập trong tay, không nghĩ tới....
Lại lần nữa bắt được một phần văn kiện, Lạc Vân Thanh hưng phấn không thôi lật đến tên công ty thu mua liền sửng sốt một hồi.
"Công ty muốn xây dựng khu danh lam thắng cảnh cỡ lớn, đoàn đội nghiên cứu đã khảo sát thực địa qua vô số tinh cầu, ngàn chọn vạn tuyển cuối cùng định ra bảy viên tinh cầu, sáu viên tinh cầu khác đều bị bọn anh bắt được, nhưng không nghĩ tới một viên tinh cầu cuối cùng này lại là của em." Nói tới đây Leonard đúng là một lời khó nói hết, sắc mặt rất là kỳ dị!
Hắn thật không nghĩ tới có một ngày đất mình mua cư nhiên lại mua trên tay Lạc Vân Thanh!
Nói tới đây Leonard nhịn không được cảm thán một câu: "Em cũng thật nhiều đất."
Nghe vậy, Lạc Vân Thanh quay đầu hôn lên mặt Leonard, ha ha nở nụ cười, sau đó lại lần nữa tới gần hắn, hôn lên khuôn cằm góc cạnh rõ ràng kia của hắn.
Tiếp theo trong mắt mang theo ý đùa giỡn: "Chờ anh gả cho em, đất của em còn không phải là đất của anh sao, cười một cái cho gia, khiến gia cao hứng sẽ đem tinh cầu cho ngươi."
Leonard kéo lấy người nào đó vừa đốt lửa xong liền muốn chạy, ngậm lấy bờ môi của cậu không cho đi, cuối cùng tận đến khi hai người thở hổn hển mới tách ra.
Vươn tay vuốt ve đôi mắt phiếm hồng của cậu, hai mắt mê ly, Leonard ôm sát cậu, thanh âm khàn khàn nói: "Không cần tinh cầu của em, đến lúc đó anh kiếm tiền cho em, để em mỗi ngày ở nhà đếm tiền."
Đây không chỉ là ý tứ của hắn mà còn là ý tứ của vợ chồng Warren và Alice.
"Cam lòng như vậy sao?" Lạc Vân Thanh bị ôm lấy không giãy giụa ra được trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng cậu cũng không biết bộ dạng như bị chà đạp này của cậu rất khiến Leonard bốc lên tâm hỏa.
"Ngay cả anh cũng là của em, huống chi là tiền của anh." Hít sâu một hơi, Leonard dùng ngữ khí rất dễ khiến người đỏ mặt tới tận mang tai ái muội nói bên tai cậu.
Lạc Vân Thanh: Mặt đỏ đến nổ tung.jpg
Người không hay nói lời âu yếm đột nhiên nói lên lời âu yếm, hiệu quả thực sự kinh người, dù sao không biết những đôi tình lữ khác thế nào, còn Lạc Vân Thanh nghe câu nói như vậy mặt ngoài ngượng ngùng nhưng đáy lòng đầy đắc ý, nếu hiện tại Leonard nói muốn xe muốn tinh cầu với cậu, có lẽ cậu sẽ đều đồng ý, có lẽ đây chính là cái gọi là hám sắc làm mờ lý trí?
"Tinh cầu là tập đoàn Phi Mã muốn, vậy ba căn hộ ở Đế Đô của em không phải là công ty con của tập đoàn Phi Mã muốn đấy chứ?"
Lý trí trở về, Lạc Vân Thanh hỏi tới vấn đề bồi thường giải tỏa, vốn dĩ cậu còn tưởng đây là công ty nhà ai biết được cậu ở đây nên gửi văn kiện tới, chỉ là vừa lúc bị Leonard cầm, nhưng hiện tại ngẫm lại Leonard không phải loại người tùy ý động vào đồ vật của người khác, cái này không thể là người nào đó gửi văn kiện tới, nói như vậy có phải là....
Tuy lúc trước cậu nhìn thấy tên công ty cũng không phải là tên của công ty con nào đó của tập đoàn Phi Mã, nhưng cũng có lẽ đây là công ty con mà tập đoàn Phi Mã mới thành lập cũng nên?
Ôn nhu vén vén lọn tóc của Lạc Vân Thanh, Leonard vuốt ve khuôn mặt trơn mềm kia của cậu một hồi, không chút để ý nói: "Đó là công ty Tần gia."
"Tần gia? Nhà Tần Tử Mặc sao?"
"Đúng vậy, văn kiện là Tần Tử Mặc đưa cho anh."
Lạc Vân Thanh đoán có lẽ đây là người Tần gia mượn cớ để Tần Tử Mặc tiếp xúc thăm dò thái độ của cậu, nhưng Tần Tử Mặc không đáng tin vì một nguyên nhân nào đó không biết tên đem văn kiện đưa cho Leonard.
Chân tướng sự thật không khác mấy với suy đoán của Lạc Vân Thanh!
Tần gia không biết Tần Tử Mặc và Lạc Vân Thanh quen thuộc như vậy, cho nên mới muốn mượn lần trùng hợp này để Lạc Vân Thanh quen thuộc với Tần gia nhiều hơn.
Dù sao có quen thuộc thì sau này mới dễ làm việc!
Nhưng ba Tần cái gì cũng đều nghĩ tới chỉ không nghĩ tới là con trai không đáng tin cậy nhà mình lại không đáng tin cậy tới mức đó, phía trước còn vỗ ngực bảo đảm chuyện này đơn giản hắn nhất định sẽ xuất sắc hoàn thành, kết quả vừa quay đầu đi liền ngại phiền toái đem văn kiện chuyển giao cho Leonard.
Này là làm trò gì vậy, ba Tần tức đến bỏ mình!
Bọn họ quen thuộc với Leonard, nếu thật muốn đưa cho Leonard còn cần dùng tới Tần Tử Mặc sao? Tự mình trực tiếp đưa cho xong!
Để Tần Tử Mặc làm người trung gian, thứ nhất là cảm thấy nếu bản thân tùy tiện đi qua, người ta không thích, thứ hai là nghĩ tới bọn họ đều là người trẻ tuổi ở chung với nhau chắc chắn so với ở chung với mình nhẹ nhàng sung sướng hơn, thứ ba là thấy đứa con nhỏ này của mình trong chương trình phát sóng trực tiếp khảo hạch đã có tiếp xúc qua với Lạc Vân Thanh, lần này lại tiếp xúc một chút, quan sát thái độ của Lạc Vân Thanh cũng không đột ngột, dù sao qua mấy năm nữa Lạc Vân Thanh cũng trở thành chủ nhân thứ hai của Horae gia! Dựa theo thông lệ từ trước, tất cả gia chủ của Horae gia 80% là thê quản nghiêm, dư lại 20% không phải thê quản nghiêm thì là vì bản thân chính là phu quản nghiêm, cho nên cơ hồ có thể dự đoán tương lai Leonard cũng là một tên thê quản nghiêm, lúc này ý nguyện của Lạc Vân Thanh sẽ rất quan trọng!
Nhưng ông sao có thể ngờ tới đứa con trai nhỏ này của mình cư nhiên xỏ lá cha mẹ như thế, ngàn dặn vạn dò cũng không có tác dụng gì, thời điểm nên tuột dây xích thì lập tức tuột dây xích cho ngươi xem.
"Tần Tử Mặc tới công ty đi làm? Không phải nói Tần Tử Mặc về sau không tiến vào công ty chỉ hưởng tiền hoa hồng thôi sao? Sao đột nhiên lại chạy tới công ty làm việc?"
Chẳng lẽ đúng như các võng hữu suy đoán, Tần gia thực tế không giống như những gì bọn họ nghĩ?
Nhưng Tần Tử Mặc đi làm...chẳng lẽ Tần gia không sợ bị Tần Tử Mặc làm cho phá sản sao?
Nhớ tới tác phong mơ hồ không định, lúc thì khôn khéo lúc thì thần kinh của Tần Tử Mặc, Lạc Vân Thanh trong lòng vì Tần gia lau một phen mồ hôi lạnh.
Leonard trào phúng cười nhạo: "Tần Tử Mặc sẽ không quản lý công ty, Tần gia cũng sẽ không đem công ty cho hắn độc lập quản lý."
Người trên toàn thế giới đều biết Tần Tử Mặc có thể làm minh tinh là bởi vì phía trên có vị người anh trai thông minh có năng lực, cho nên hắn mới có thể cố tình làm bậy thích làm cái gì thì làm cái đấy.
Nhưng mà!
Là một trong những gia tộc đỉnh cấp hào môn của Liên bang, chẳng lẽ Tần gia thật sự chưa từng làm gì để "cứu vớt" qua đứa con trai nhỏ này sao?
Đương nhiên là không! Thậm chí ba Tần còn từng tay cầm tay dạy hắn làm việc.
Nhưng không biết làm sao gỗ mục thì không điêu khắc được, càng cầm tay chỉ dạy ba Tần càng hiểu ra đứa con nhỏ này của mình không có bất cứ thiên phú kinh thường nào hết, đem công ty giao vào tay hắn không thua lỗ là không tồi rồi, còn lợi nhuận? Tắm rửa sạch sẽ lên giường đắp chăn nằm mơ đi cho nhanh!
Vì thế bị con trai tra tấn nhìn rõ hiện thực, khi thấy hắn nêu ra suy nghĩ muốn tiến vào giới giải trí, ba Tần ngay cả một tia cản trở cũng không có.
Muốn tiến vào giới giải trí đúng không? Đập tiền đưa người để cấp tài nguyên, hơn nữa với giá trị sắc đẹp và sự kiêu ngạo của Tần Tử Mặc, khiến hắn vừa tiến vào giới giải trí chưa tới một năm liền hồng đến rối tinh rối mù, có thể nói là quả trứng gà đang bạo hồng.
"Cuộc sống như vậy quá là sung sướng mà!"
Tuy Lạc Vân Thanh nhịn không được hâm mộ Tần Tử Mặc, hắn về sau không những có thể làm công việc mình thích, còn có thể nhẹ nhàng hưởng tiền hoa hồng từ công ty của Tần gia.
Cái gì gọi nhân sinh người thắng cuộc? Lạc Vân Thanh cho rằng lấy những lời này để hình dung Tần Tử Mặc là phi thường chính xác!
Việc khổ việc nặng đều bị người khác làm hết, bản thân chỉ cần hưởng thụ nhân sinh cho tốt, còn có cuộc sống nào thư thái hơn thế này sao?
"Hắn chỉ là không muốn tranh giành, chủ động rời khỏi mà thôi."
Muốn một người không bất công rất khó, cho dù là cha mẹ cũng vậy, cho dù ba mẹ Tần đã tận lực để bản thân cư xử công bằng, nhưng bọn họ vẫn có chút thiên vị đứa con trai nhỏ nghịch ngợm lại tri kỷ khiến người thích như Tần Tử Mặc này, vào lúc đêm khuya yên tĩnh còn nghĩ tới có nên đưa gia nghiệp cho con trai nhỏ thừa kế hay không.
Tần đại ca không ngốc, người thông minh tuyệt đỉnh như hắn sao có thể không nhìn ra thái độ của ba mẹ Tần, chỉ là nghĩ tới em trai của mình là người mà hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, cho nên trong lòng còn không có nổi mụn nhọt mà thôi.
Mà chờ tới khi Tần Tử Mặc lớn lên? Còn có thể nổi mụn nhọt được nữa sao?
Không chỉ vậy hắn còn biết, Tần Tử Mặc cũng biết đây là việc không thể nào, vì thế ở độ tuổi nổi loạn Tần Tử Mặc sau khi biết tính toán của ba mẹ, không muốn tranh đoạt vị trí gia chủ với anh trai, hắn đưa ra ý kiến muốn tiến vào giới giải trí, ba mẹ Tần trong lòng hiểu đây là có chuyện gì, nhắm một con mắt mở một con mắt liền đồng ý.
"......"
"Em lại nói về Tần Tử Mặc nữa anh sẽ ghen tị." Đã hàn huyên nửa giờ về Tần Tử Mặc với Lạc Vân Thanh, Leonard tỏ vẻ bản thân không muốn tán gẫu với cậu thêm nửa giờ nữa.
Bộ dáng ghen tị của Leonard khiến Lạc Vân Thanh cười ngã vào trong lồng ngực của hắn: "Được, vậy chúng ta không nói hắn, nếu không nói tới máy móc thí nghiệm của em? Anh có mua được hết chưa?"
Nhắc tới máy móc thí nghiệm Lạc Vân Thanh hai mắt sáng lên.
Trước kia khi bản thân xằng bậy không phát hiện, nhưng từ khi đi viện nghiên cứu cậu liền biết bản thân vẫn là thích hợp làm nghiên cứu ở nơi của mình, dù sao ở viện nghiên cứu của người khác không chỉ phải nghiên cứu đồ vật còn phải thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân không thể bại lộ dị thường.
Nhất tâm nhị dụng như vậy cũng thật làm khó cậu!
"Tốn chút công sức cuối cùng cũng chuẩn bị xong."