Leonard và Lạc Vân Thanh trao đổi nhẫn đính hôn, sau đó mỉm cười lui sang một bên, đem sân khấu nhường cho đại gia trưởng của Horae gia - Warren.
"Cảm ơn các vị khách thân ái đã tới trang viên Hoa Hồng tham dự lễ đính hôn của con ta Leonard và Lạc Vân Thanh, tục ngữ có câu nuôi con 100 tuổi thì lo lắng 99 năm, hôm nay con trai tìm được bạn lữ trong định mệnh, là người cha như ta có thể coi là bớt đi một chút lo lắng."
Nói xong câu này Warren đều bị chính mình chọc cười, trong giọng nói không áp chế được ý cười, mà dưới đài càng là một mảnh cười vang đầy thiện ý.
Alice đứng ở bên cạnh Warren, đối với câu nói của chồng mình rất là vô ngữ, nhịn không được đỡ trán tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu kéo người đang nói chuyện với nàng, mà người bị nàng kéo chính là người được đôi vợ chồng này long trọng giới thiệu qua, đối với bọn họ mà nói là gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ —— Lạc Vân Thanh.
Không kéo chồng con mình mà lại kéo Lạc Vân Thanh?
Xem thái độ của Alice với Lạc Vân Thanh là vừa lòng 100%, bằng không vì sao con trai ruột của mình đứng đó lại không kéo mà đi kéo con dâu của mình? Này còn không phải là muốn chính thức giành vinh quang cho cậu sao, nói cho mọi người người con dâu này là mình nhìn trúng tôn trọng cậu một chút cho nàng sao?
Vì thế tầm mắt mọi người cố ý vô tình đặt ở trên người Lạc Vân Thanh, trong lòng không ngừng phỏng đoán, cân nhắc sau này nên dùng thái độ gì với cậu, mà một vài hào môn vốn dĩ coi thường cậu bởi vì thái độ của Alice lặng lẽ chuyển biến tư thái của bản thân.
"Dựa theo truyền thống của Horae gia, đính hôn xong liền chứng tỏ là người trưởng thành, lớn rồi thì nên gánh vác trách nhiệm...hi vọng hai đứa nhỏ về sau có thể nâng đỡ nhau cùng bước đi trên con đường tương lai."
"Hiện tại cho mời hai đứa nhỏ nhảy một điệu khiêu vũ mở màn vì mọi người nào." Warren sau khi nói xong ánh đèn tiền tắt đi, sau đó ánh sáng đèn mờ và âm nhạc chậm rãi bắt đầu vang lên.
Leonard đi tới trước mặt Lạc Vân Thanh làm thủ thế mời, Lạc Vân Thanh vươn tay đặt lên tay hắn, hai người tay cầm tay tiến vào giữa sảnh theo âm nhạc bắt đầu cất bước nhảy ưu nhã trên nền nhạc waltz.
Biết bản thân phải nhảy điệu mở màn, cho nên đều không làm mất mặt, hai người đương nhiên cũng đã tốn không ít công sức, cuối cùng trời xanh không phụ lòng người, điệu nhảy lần này xinh đẹp không lời gì để nói.
Một điệu nhảy hoàn thành Lạc Vân Thanh và Leonard rời đi, người trẻ tuổi xung quanh bắt đầu lục tục tiến vào sân nhảy, ưu nhã mê người bắt đầu vũ động.
Loại cảnh tượng chỉ có thể thấy trong phim thần tượng này khiến một đám "nhà quê" không kiến thức kích động không thôi, nhưng muốn bọn họ đi khiêu vũ vẫn là thôi đi! Dù sao khiêu vũ giao lưu với bọn họ mà nói cũng không phải kỹ năng tất yếu, tuy cũng có nhiều người biết nhưng phần lớn đều không thuần thục nha! Loại trường hợp như thế này nếu gây ra trò cười thì thật xấu hổ, cho nên vẫn là an an tĩnh tĩnh mà ăn gì đó đi.
Vì thế ranh giới giữa hai nhóm người lại càng trở nên rõ ràng hơn.
"Thím Bulma, tinh cầu bên kia của thím thật sự có nhiều cửu cung quỳnh sao?"
Thái Tử Thành hai mắt sáng lên, tràn đầy hứng thú hỏi.
"Đúng vậy, bên kia chỗ chúng ta ngoại trừ cửu cung quỳnh ra còn có rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ khác nữa, các cháu nếu có hứng thú thì kỳ nghỉ có thể tới đó chơi, đến lúc đó ở nhà của chúng ta hoặc là nhà Vân Thanh đều được, chỗ chúng ta rộng rãi, các cháu cùng nhau tới cũng có thể an bài đầy đủ." Đối với đám bạn trẻ tuổi của Lạc Vân Thanh, Bulma rất là nhiệt tình, hận không thể ngày mai mời mọi người tới chơi mới được.
"Đương nhiên là các giáo sư có rảnh cũng có thể đi tới chỗ chúng ta nghỉ phép chơi một hồi, tinh cầu Nông nghiệp của chúng ta hoàn cảnh rất tốt, phi thường thích hợp dưỡng lão, dưỡng sinh, nghỉ phép gì đó, đúng rồi, lúc trước còn có người cố ý qua bên đó điều dưỡng nữa, ở bên kia một hai năm cư nhiên thật sự đem thân thể điều dưỡng tốt lên rất nhiều." Nhìn bộ dáng suy yếu của đám lão nhân này (so sánh với người già ở tinh cầu Nông nghiệp thì những lão giáo sư này thật đúng là suy yếu) Bulma nhịn không được kiến nghị.
Nhưng điều nàng nói kia cũng không phải nói quá, lúc trước thật sự có người cố ý tới bên kia dưỡng lão, lúc rời đi thân thể tốt lên rất nhiều.
Bulma nhiệt tình khiến mấy vị giáo sư cảm khái không thôi! Người ở tinh cầu Nông nghiệp thật đúng là thuần phác!
Nhưng đáng tiếc chính là hiện tại bản thân mình còn không mang đám xương già này đi được, nếu có thể bớt chút thời gian thì có lẽ thật sự có thể đi ở một thời gian.
"......"
"Trời ạ, đám người kia bọn họ rốt cuộc đem nơi này trở thành chỗ nào chứ?" Trợn mắt há mồm nhìn bọn họ tùy ý nói chuyện phiếm, mấy người trẻ tuổi nhịn không được khinh bỉ trong lòng, bọn họ là lần đầu tiên thấy có người ở trong hoàn cảnh long trọng như vậy lại nói tới việc ở tinh cầu Nông nghiệp, đương nhiên ngày thường chắc chắn cũng có, nhưng người khác nói là ta mua cái tinh cầu nông nghiệp này, còn bọn họ?
"Tuy nói như vậy không tốt, nhưng đám người kia thật đúng là nghèo kiết hủ lậu, nếu không biết tán gẫu thì đừng nói gì nữa là được, cứ ngồi yên hoặc là ra ngoài đi dạo không được sao? Còn ở chỗ này nói như vậy, còn không phải làm mất mặt Lạc Vân Thanh." Một nam sinh thoạt nhìn tầm mười lăm mười sáu tuổi nhìn Ân Kỳ bọn họ lắc lắc đầu, trong giọng nói tràn đầy tiếc hận thay Lạc Vân Thanh.
Người như vậy thì có được lợi ích gì chứ, bạn bè thân thích cũng không phải!
Hắn là fan của Lạc Vân Thanh, cũng là một trong những người hiếm có ở đây không cảm thấy Lạc Vân Thanh không xứng với Leonard, nhưng cho dù có là thần tượng hắn cũng không thể không nói hắn rất chướng mắt nhóm người Lạc Vân Thanh mời tới này.
"Mời loại người không là gì này làm gì chứ? Vô duyên vô cớ bị người khinh thường, nếu là tôi nếu không có bạn thân thì ta tình nguyện không mời người tới đâu." Thiếu niên thì thầm khó chịu.
Nhưng nào biết hắn vừa mới nói xong, đã bị đánh.
"Á, tên nhãi ranh nào đánh ta thế?" Thiếu niên nổi giận đùng đùng quay đầu lại, kết quả thấy là ba già nhà mình đang xụ mặt không vui nhìn về phía mình.
Phản xạ có điều kiện co rúm người lại, thiếu niên thấy hắn phản ứng đầu tiên chính là làm giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, nhưng sau đó lại cảm thấy có gì không đúng, ta cái gì cũng không làm đâu, vì sao lại sợ ông ấy? Vì thế ngây ngốc ưỡn ngực, trong mắt âm thầm đảo đảo, trong miệng còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ba, ba làm gì tự nhiên đánh con thế? Hiện tại chính là ở bên ngoài, con không có sĩ diện sao?"
"Đánh mày thì sao, cả ngày toàn nói những lời hồ ngôn loạn ngữ, mau đi theo ta." Nói xong mang theo hắn rời đi, cũng không thèm nhìn hai đứa bạn của con mình đang sửng sốt ở bên cạnh.
Một đường đi theo ba già nhà mình tới trước mặt những người vừa rồi còn bị mình phun tào, sau đó nhìn hắn cung kính nói với một vị lão nhân trong đó: "Thầy."
Thiếu niên: Trợn mắt há hốc mồm.jpg
Thầy?!!!
Ân Kỳ híp mắt tinh tế đánh giá nam nhân trung niên trước mặt, có chút quen mặt nhưng lại không nhớ nổi tên.
"Em là Lý Phan." Nhìn người thấy giáo trước kia rất thích mình hiện tại cư nhiên không nhận ra mình, vẫn luôn là người trên người Lý Phan có một chút mất mát trong đáy lòng, còn có một chút cảm giác không nói nên lời.
"Lý Phan a!" Khi nghe thấy cái tên này Ân Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, nhưng....
"Em là phát tướng sao?"" Trách không được mình không nhận ra, nếu nhớ không lầm thì Lý Phan trước kia rất anh tuấn đi? Như thế nào hiện tại liền thành như vậy? Năm tháng thật sự là một con dao giết heo mà.
Lý Phan: "......" Phát tướng? Mình có nên nói hay không đây?
"Đây là tiểu tử nhà em sao?"" Ân Kỳ nói ra sau cũng cảm thấy vừa rồi mình nói không hay, béo ra gì đó không phải là chuyện chuyên dẫm vào chỗ đau của người khác sao? Vì thế lặng lẽ chuyển dời đề tài.
Câu trả lời khác đi Lý Phan cũng nhẹ nhàng thở ra, cười cười kéo con trai mình tới, giới thiệu với Ân Kỳ: "Đúng vậy thưa thầy, đây là con trai nhà con, hai năm nữa cũng muốn thi vào cao đẳng học viện, em còn đang tính cũng cho nó thi vào học viện Liên bang đệ nhất nữa ạ."
Không phải tất cả mọi người đều có thể vào được học viên Liên bang đệ nhất, có thể thi đậu vào trường này cơ bản đều là thiên chi kiêu tử, cho nên Lý Phan đối với việc mình là học sinh học viên Liên bang đệ nhất này có thể nói là khá tự hào, mà mình còn có thể thi đậu học viện Liên bang đệ nhất, chẳng lẽ con trai của mình lại không được sao? Cho nên cũng yêu cầu cao đối với con trai.
Học viện Liên bang đệ nhất? Lý Ngôn tỏ vẻ bản thân không làm được!
Tuy ba già của hắn là học bá nhưng không đại biểu con trai hắn sinh ra cũng là học bá nha, hắn tuy không coi là học tra, nhưng lấy thành tích trước mắt mà nhìn chắc chắn cũng không thi đậu được vào học viện Liên bang đệ nhất được không?
"Tốt tốt tốt, tiểu tử nhà em học tập nhìn ra là theo em a." Lão nhân hiền từ vỗ vỗ tay Lý Ngôn, ba từ tốt liên tiếp của Ân Kỳ có thể thấy được ông có bao nhiêu vui vẻ.
"Đúng vậy, Ngôn Ngôn rất thông minh, nhưng chỉ là tuổi trẻ ham chơi, cũng không để tâm tới học tập, chờ thêm một thời gian nữa em mời mấy thầy cô giáo kiềm chế nó lại bớt, như vậy mới có thể học tập cho đàng hoàng."" Nói tới đây Lý Phan rất tự tin, thành thích hiện tại của con trai hắn chắc chắn là do không thích học tập, chờ tới khi nghiêm túc học tập chắc chắn sẽ có thể thi được, mình còn có thể thi đậu học viện Liên bang đệ nhất mà, con mình sao có thể không thi đậu được chứ?
"Ý tưởng này rất tốt, học viện Liên bang đệ nhất có vài thầy cô nghỉ đông và nghỉ hè sẽ mở lớp, nếu muốn đi thì ta có thể giúp em đề cử con trai em tới đó." Đối với học sinh đã từng có ấn tượng khắc sâu này, Ân Kỳ không ngại cho đề cử, dù sao được lợi là hậu đại của học sinh của mình không phải sao!
"Thật vậy ạ?"" Vừa nghe Lý Phan liền cười không khép được miệng, loại lớp này hắn cũng có nghe nói qua, thầy cô dạy học đều là những thầy cô giỏi nhất.
"Đương nhiên rồi." Ân Kỳ gật gật đầu.
"Thật sự rất cám ơn thầy ạ"Lý Phan cao hứng liên tục nói ra lời cảm tạ, tuy bản thân không phải không tìm được thầy cô ở học viện Liên bang đệ nhất, nhưng loại lớp đề cử này cùng với thầy cô mà mình tự tìm có sự chênh lệch, phải biết là loại đề cử huấn luyện này đều là có liên quan cá nhân, nhân tình đáp nhân tình, thầy cô bên trong rất là giỏi.
Nhìn ba già nhà mình châm trà nịnh hót với ông già mà mình không quen biết kia, trong giây phút này Lý Ngôn cảm thấy mặt mình bị vả không trượt phát nào!
Vài phút trước còn nói Lạc Vân Thanh người ta toàn mời mấy người không đủ tư cách tới tham dự lễ đính hôn, nhưng hiện tại ba già nhà mình lại đối với người kia miệng xưng học sinh, còn dùng thái độ tôn kính hoàn toàn không giống với lúc bàn việc làm ăn với đối tác nói chuyện với người ta?
Này quả thực...... khiến hắn không còn gì để nói!
Đương nhiên càng không còn gì để nói nữa chính là hắn phát hiện ngoại trừ ba già nhà mình ra còn có vô số cô dì chú bác mà hắn quen thuộc cũng đi tới, không ngừng chào hỏi với mấy lão nhân lão thái ngồi bên cạnh kia, bên người còn mang theo những đứa con trai con gái không tình nguyện nữa.
Mà đáng sợ nhất chính là những lão nhân lão thái đó cư nhiên bình tĩnh tự nhiên bị một đám hào một chúng tinh phủng nguyệt nhịn hót
Lý Ngôn:!!! Giống như chuyện đương nhiên vậy sao?
Lý Ngôn bị dọa nhịn không được chạy lên Thiên Bác tìm kiếm chút tư liệu, sau đó thuận lợi hoàn thành từ sợ hãi - bình tĩnh - lại bị dọa - kính nể.
Ngây ngốc bị càng ngày càng nhiều người đẩy ra phía sau, Lý Ngôn nhìn ba già nhà mình cùng với mấy cô dì chú bác càng ngày càng tán gẫu hăng say với bọn họ, cùng với mấy đứa con bên cạnh lặng lẽ rút lui.
Chờ tới lúc ra hoa viên, mấy đứa nhóc không màng hình tượng ngồi trên ghế đá nâng quai hàm cảm khái với nhau.
"Sống lâu mới thấy, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy vây tới nịnh hót người khác, chủ nhân Horae gia cũng không có cái đãi ngộ này đi?"
"Ba tôi cũng thật là, giống như bị ma nhập, vốn dĩ tôi còn đang êm đẹp tán gẫu với Dương Duệ Trạch, ông ấy liền kéo tôi tới, tôi còn tưởng có thứ gì hay, kết quả..."
"Nếu tôi nhìn không lầm, Dương Duệ Trạch cũng bị kéo tới đi, ông nội y còn dẫn y vào tận bên trong nữa."
"Cho nên nói mấy vị lão nhân lão thái kia có địa vị gì thế? Sao ba mẹ chúng ta lại tôn kính như vậy? Người bình thường không có năng lực lớn như vậy đi?"
Mấy đứa bị cứng rắn kéo tới lúc sau không có vận khí tốt nghe hết toàn bộ quá trình, bị một đám phụ huynh che ở bên ngoài ngượng ngùng chen vào, bọn họ từ lúc bắt đầu tới giờ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ thấy ba mẹ mình đối với những người mà mình đã khinh thường lúc trước rất là tôn kính.
"Khà khà, tôi nói với các cậu những lão nhân lão thái đó chính là những giáo sư rất trâu bò của học viện Liên bang đệ nhất, người ta không biết có bao nhiêu lợi hại đâu...ba mẹ các cậu chắc chắn là học sinh của bọn họ." Biết được từ đầu đến đuôi của sự việc, Lý Ngôn tinh tướng kiêu ngạo ưỡn thẳng lồng ngực của mình.
Mọi người:......
Nhưng một hồi lại nhớ tới bản thân phải đi học Lý ngôn lập tức uể oải, đôi mắt biết nói đảo đảo, nhìn đám ranh con cái gì cũng không biết này, Lý Ngôn lập tức tìm lại chính mình.
"Tôi nói cho các cậu một bí mật các cậu đừng nói cho người khác nha."
"Được, được." Nghe được hai chữ bí mật này, mấy đứa nhóc lập tức phấn chấn!
"Tôi nói cho các cậu biết, một thời gian nữa các cậu liền phải cùng tôi đi tới học viện Liên bang đệ nhất để đi học."
Mọi người: Σ(⊙▽⊙ "a
Đi tới học viên Liên bang đệ nhất đi học? Vì cái gì chúng ta phải đi học?