Ngày mùng ba tháng giêng, Lạc Vân Thanh và người một nhà Leonard rời khỏi trấn nhỏ Vân Quế đi tới trang viên Hoa Hồng.
Trang viên Hoa Hồng không hổ lấy tên là Hoa Hồng, bên trong trang viên trồng đầy đủ các loại hoa hồng đua nhau khoe sắc, xán lạn mà mỹ lệ.
Khác với thời tiết mùa đông giá rét của trấn nhỏ Vân Quế, trang viên Hoa Hồng ở một đầu khác của tinh cầu là mùa hè xán lạn, vùng trời trang viên là mây trắng như bông, bầu trời xanh thẳm, còn có không khí tràn ngập mùi hương hoa hồng khiến không người nào không cảm thán không thôi về mị lực của thiên nhiên.
Lúc này cách thời gian lễ đính hôn còn ba ngày, trước khi bọn họ tới, đoàn đội phụ trách lễ đính hôn đã sớm vào trong trang viên Hoa Hồng, tòa lâu đài cổ nguy nga này vốn dĩ yên tĩnh vì có nhiều nhân viên tiến vào khiến cho nó có sức sống hơn rất nhiều so với ngày thường.
Lễ đính hôn của Lạc Vân Thanh bọn họ cử hành ở phòng tổ chức yến hội trong lâu đài cổ, phòng yến hội kim bích huy hoàng có thể chứa đựng mấy nghìn người cũng không vấn đề gì, để tiết kiệm không gian, tiệc đính hôn lựa chọn hình thức dùng tiệc đứng, đến lúc đó trung tâm đại sảnh có thể khiêu vũ, nhảy tới khi đói bụng liền có thể tiến tới bàn tiệc ở bốn phía để lấy đồ ăn.
Để làm cho không có chút sơ hở nào, đoàn đội tổ chức ngoại trừ phương án đã chọn ban đầu ra còn làm vô số phương án dự phòng để phòng ngừa vạn nhất, thậm chí còn mời đoàn đội xã giao nổi tiếng đợi lệnh 24/24, ngay cả người hầu cũng không ngừng tiến hành đặc huấn và diễn tập ở phòng yến hội...Dù sao không thể làm mất mặt hào môn đệ nhất Liên bang được.
Lạc Vân Thanh có tiền, nhưng cậu chưa từng thấy qua trường hợp long trọng như vậy lần nào, tuy không hiện ra trên mặt, nhưng trong lòng nhịn không được líu lưỡi, quả nhiên hào môn chính là hào môn, đính hôn thôi cũng giống như người ta tiếp đón nguyên thủ quốc gia vậy.
Nhưng cũng may mọi người đều có đạo đức nghề nghiệp, cầm tiền của ngươi rồi thì mặc kệ phải lăn lộn bản thân thế nào, trừ khi tất yếu nếu không tuyệt đối sẽ không lăn lộn chủ nhân!
Nhìn mọi người đều bận rộn, mình thì thử xong lễ phục xong cư nhiên không có việc gì, Lạc Vân Thanh có chút chột dạ trong lòng, đứng ngồi không yên, cuối cùng bị Leonard nhìn không nổi kéo ra ngoài đi dạo.
Trang viên Hoa Hồng có thể được gọi là trang viên chủ yếu là vì nó là một khu vực rộng lớn của tư nhân, ngoại trừ lâu đài cổ trang viên Hoa Hồng còn có đất đai rất rộng lớn, bên trong bao gồm bãi cỏ, rừng sâu, hồ nước, dòng suối nhỏ...đủ loại đồ vật ngươi có thể nghĩ tới cùng không thể nghĩ tới.
Khi còn nhỏ Leonard mỗi năm đều sẽ cùng ba mẹ tới bên này nghỉ phép, cưỡi ngựa săn thú, dạo chơi dã ngoại cắm trại gì đó là chuyện thường, nhưng từ khi lớn lên ba mẹ liền rất ít khi lại mang theo cái bóng đèn như hắn, cho nên rất ít tới.
Kéo tay Lạc Vân Thanh đi tới nơi lúc trước hay tới, thậm chí còn mang theo Lạc Vân Thanh tìm được cái cây nhỏ lúc trước dùng để khắc chiều cao, sau đó Lạc Vân Thanh phát hiện....thì ra khi còn nhỏ Leonard cư nhiên thực sự rất lùn?!
"Anh làm cái gì, sao lại đột nhiên cao lên như vậy?" Lạc Vân Thanh hâm mộ không thôi, cậu từ nhỏ tới lớn đều là loại không cao không thấp.
"Không biết, đột nhiên lại cao lên." Leonard nghĩ nghĩ rất thành thật trả lời.
Hắn thật sự không biết vì sao mình lại đột nhiên cao lên nhiều như vậy, trước kia khi cùng bạn bè cùng tuổi chơi đùa hắn là người thấp bé nhất, nhưng tới thời kỳ dậy thì, Leonard đột nhiên giống như điên rồi mà ào ào tăng lên, thậm chí có một thời gian còn phải định kỳ đi bệnh viện bổ sung dinh dưỡng, bằng không ngay cả khi ngủ cũng cảm thấy đau xương cốt.
"Thật hay giả?" Lạc Vân Thanh nhíu mày nhíu mũi, nửa tin nửa ngờ nhìn hắn một cái.
"Đương nhiên là thật, chẳng lẽ anh còn lừa em sao?" Leonard cười xấu xa bế cậu tung lên cao.
Lạc Vân Thanh sợ hãi rồi, chưa chuẩn bị chút tâm lý nào bản thân liền bị "tung lên"? Ngã xuống là không đùa được đâu, gãy tay gãy chân gì đó tuy có thể trị tốt nhưng còn mấy ngày nữa liền tổ chức lễ đính hôn, chẳng lẽ mình phải ngồi xe lăn để tham dự sao?
"Yên tâm, chắc chắn anh sẽ tiếp được em." Tiếp được người rồi Leonard hôn hôn vành tay của cậu, cảm nhận được hơi thở của cậu hắn siết chặt cánh tay.
"Nhưng nếu anh không tiếp được, lễ đính hôn của chúng ta không phải muốn hủy bỏ sao?" Lạc Vân Thanh khẽ cười cười, một cái tát vung ra, tới lúc nào rồi còn muốn đùa giỡn?
Nào biết Leonard cư nhiên một bộ mặc ngươi đánh chửi, thực sự rất không thú vị, vì thế Lạc Vân Thanh cùng hắn náo loạn một hồi rồi trở về trang viên, sau đó đi tới phòng bếp xem món ăn.
Nhìn một hồi cậu nhịn không được động thủ làm một ít món điểm tâm ngọt vẻ ngoài xinh đẹp hương vị thơm ngon, sau khi bị bếp trưởng phát hiện cứ gọi là kinh động như gặp thần tiên, nếu không phải vì thân phận Lạc Vân Thanh có lẽ đều muốn lôi kéo người không bỏ.
Tiếp xúc qua quá nhiều người như vậy, nhìn ánh sáng trong đáy mắt hắn, Lạc Vân Thanh đem điểm tâm ngọt vui vẻ dạy hắn xong công thành lui thân, dù sao lượng của mấy người, mười mấy người cậu có thể tự mình động thủ, nhưng mấy nghìn người? Thôi bỏ đi, cậu cũng không phải dựa vào tay nghề này mà sống, làm gì phải mệt như vậy, mệt như vậy thì tình nguyện không ăn cho xong.
Bếp trưởng không nghĩ tới Lạc Vân Thanh hào phóng như vậy, nói dạy liền dạy, cả người bị cảm động không thôi, chờ sau khi học được lại cứ mãi cảm tạ Lạc Vân Thanh, sau đó tặng cho cậu một tấm thẻ đen hưởng 30% chiết khấu suốt đời của nhà hàng nhà mình mà cơ hồ sẽ không đưa ra ngoài.
Mấy ngày tiếp Lạc Vân Thanh cùng mấy vị bếp trưởng đạt thành quan hệ giao lưu luận bàn tốt đẹp, hống đến người khác cứ gọi là mặt mày hớn hở, sôi nổi đem tất cả món ăn sở trường của mình bày ra, hứng thú bừng bừng đem thực đơn thay đổi hoàn toàn. Nhưng thực đơn mới lấy ra lại so với thực đơn lúc trước không chỉ cao hơn một cấp bậc, khiến người khác không có cơ hội để nói, tận đến khi đem đội ngũ phụ trách hậu cần gấp đến độ miệng ứa ra vết bỏng rộp. May là đám người ở phòng bếp cũng suy xét tới vấn đề nguyên liệu nấu ăn không dễ có được, tuy sửa chữa lớn thực đơn nhưng cũng tận lực tạm chấp nhận nguyên liệu nấu ăn ban đầu, bằng không có lẽ đám người hậu cần kia sẽ càng trọc đầu!
Cứ như vậy, trong lúc binh hoang mã loạn, chờ hết thảy đều chuẩn bị ổn thỏa cũng là lúc lễ đính hôn tới!
............
Để thuận tiện cho khách nhân, phòng tiếp khách của trang viên Hoa Hồng cùng ngày tổ chức lễ đính hôn đã mở cửa đón khách, tất cả những khách nhân không tiện qua lại trong một ngày đều có thể vào ở trong phòng khách của trang viên.
Mà khách khứa Lạc Vân Thanh mời bởi vì các loại nguyên nhân tất cả đều vào ở trong phòng tiếp khách, sáng sớm cùng ngày tổ chức lễ đính hôn toàn bộ đã đến đông đủ.
Hai ngày nay Lạc Vân Thanh không ít lần đăng lên nhóm ảnh chụp trang viên Hoa Hồng, mọi người cố ý tới sớm như vậy đều là mang theo một trái tim vui sướng muốn dạo chơi.
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới các giáo sư cư nhiên cũng tới? Lại còn tới sớm như vậy!!
Điều này khiến cho các bạn học đang muốn đi dạo chơi một vòng lập tức lúng túng, không dám hé răng một tiếng, vừa mới ra cửa, nhìn thấy bọn họ lập tức "hắc hắc"ngây ngô cười sau đó nhanh chóng khom lưng vấn an, chờ bọn họ đi rồi lại lập tức quay trở lại.
"A? Lớp trưởng, không phải cậu nói đi ra ngoài chơi sao? Sao lại đột nhiên trở về rồi?" Mọi người kinh ngạc hỏi.
Vì hiệu quả cách âm của phòng tiếp khách đặc biệt tốt, cho nên đem cửa đóng lại thì bên ngoài cơ bản không nghe được tiếng động gì, cho nên mọi người tự nhiên cũng không biết Thái Tử Thành gặp ai ở bên ngoài.
"Đừng đùa, còn muốn chơi? Giáo sư trường chúng ta đều tới, vừa rồi tôi còn nhìn thấy giáo sư Ân Kỳ dẫn một đám người đi ra ngoài." Một khuôn mặt như khóc tang, Thái Tử Thành khuyên mọi người thu hồi tâm tư.
Quả nhiên thầy cô không lấn được ta, học sinh quả nhiên nên học tập cho tốt mỗi ngày đều hướng về phía trước, cả ngày nghĩ đi chơi là không có tiền đồ!
"Đậu xanh, không thể nào! Giáo sư thật sự tới? Có mấy giáo sư thế? Còn có không phải giáo sư Ân Kỳ đang cùng lão đại Satun làm nghiên cứu sao? Thầy ấy cư nhiên đều tới? Vậy thầy không làm nghiên cứu sao?"
"Tôi cảm thấy có tới cũng là bình thường, dù sao Vân Thanh có quan hệ rất tốt với rất nhiều giáo sư, hơn nữa ba mẹ Vân Thanh...."
"Tổi nghe nói giáo sư dạy chúng ta, ngoại trừ một bộ phận đi làm nghiên cứu bảo mật những người khác đại đa số đều thu được thϊế͙p͙ mời."
"Hu hu hu~ các giáo sư đều ở tôi không dám đi chơi a, trước mặt bọn họ cứ cảm thấy không đọc sách cho tốt liền rất có lỗi với mọi người vậy, cảm giác tội lỗi tràn đầy."
"Được rồi, đừng gào nữa, giáo sư cũng không phải sói, có tới thì chúng ta cũng có thể chơi, chỉ cần không quá phận là được...các cậu trước chơi đi, tôi đi trước, giáo sư của chúng ta đều lớn tuổi như vậy tôi đi xem có ai có việc gì cần hỗ trợ không đây."
Lúc trước khi gặp những lão giáo sư đó Thái Tử Thành chột dạ cho nên phản xạ có điều kiện liền trốn, nhưng hiện tại bình tĩnh trở lại lại cảm thấy đúng là ngốc, dù sao những giáo sư đó tuổi đều không ít, bọn họ thấy trang viên Hoa Hồng hiện tại còn đang lộn xộn, không cẩn thận bị và chạm thì phải làm sao?
"Tôi cũng đi."
"Tôi cũng đi."
"Tôi đây cũng đi."
"......"
Nhìn một đám người trong phòng nghỉ muốn cùng nhau đi qua, Thái Tử Thành gật gật đầu nói: "Vậy được, mọi người đều đi đi!"
Nói xong mang theo một đám người rời đi.
Ở chung lâu với các giáo sư, bọn họ cũng đều biết tính cách của các giáo sư, đi vào nơi sinh thái tốt như vậy chắc chắn sẽ đi vào rừng sâu nhỏ hoặc là dòng suối nhỏ nghiên cứu thực vật, cho nên cũng không hỏi người hầu có thấy bọn họ hay không, ngược lại hỏi phương hướng của rừng sâu và dòng suối nhỏ là được.
Người trẻ tuổi chân cẳng tốt, tốc độ đi đường nhanh rất nhiều, khi đi được một nửa Thái Tử Thành bọn họ liền đuổi kịp những lão giáo sư kia, sau đó một đám người mênh mông cuồn cuộn chạy tới khu vực dòng suối nhỏ "du ngoạn", tận đến năm sáu giờ chiều mới chạy về phòng cho khách thay quần áo chuẩn bị tham dự tiệc tối.
Dù sao bọn họ cũng không giống như những vị phu nhân hào môn trước khi tham gia yến hội còn phải chuyên môn làm đẹp toàn thân, sau đó chuyên gia làm tóc hóa trang, đối với nhóm người già già trẻ trẻ bọn họ, chỉ cần làm bản thân thu thập sạch sẽ thoải mái thanh tân không thất lễ là được, những thứ khác không có yêu cầu nhiều.
Có lẽ vì nhóm người bọn họ tới sớm, quay lại muốn, học sinh và giáo sư học viện tới tận bây giờ tổng cộng cũng không gặp qua mấy vị khách khứa, vị khách gặp được duy nhất cư nhiên còn đối với bọn họ khách khách khí khí nho nhã lễ độ, hoàn toàn không có loại hung hăng vênh vào thuộc về hào môn như trong tưởng tượng của bọn họ. Vì thế mọi người đang có chút lo lắng lập tức không thấy lo lắng nữa.
...........
Buổi lễ đính hôn lần này của Horae gia thật sự là có người vui có người sầu, khách nhân được mời tới đây có không ít người đối với người bản thân và gia tộc đều có năng lực như Leonard mang theo tâm tư, nhưng không nghĩ tới mình còn chưa động thủ đã bị người nhanh chân đến trước?
Mà người này còn là đứa nhỏ của một gia đình bình thường? Thậm chí ngay cả là gia đình bình thường cũng không xứng, dù sao Lạc Vân Thanh cũng là một người cha mẹ đều qua đời, Leonard cười cậu là không có bất cứ trợ lực gì.
"Lạc Vân Thanh kia cũng thật tốt số, cái gì cũng chưa làm liền có thể gả vào Horae gia, cũng không biết cậu ta có quen với xã giao của xã hội thượng lưu hay không, vạn nhất không quen thì đúng là Horae gia phải xấu mặt."
Một cô gái diện mạo tinh xảo ăn mặt sang trọng khinh thường nói, nhưng ghen ghét trong đáy mắt đã bán đứng nàng, nàng đâu phải là xem thường, mà là ghen ghét muốn chết.
Mấy cô gái khác tuy cũng ghen ghét, nhưng nếu ván đã đóng thuyền chắc chắn biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, cho nên cũng chỉ an ủi nàng, nhưng nói xấu Horae gia thì một chữ cũng không dám nói ra, chỉ sợ mang tới tai họa cho gia tộc của mình, dù sao các nàng không giống Thấm Nhã, trong nhà có tiền có quyền bản thân lại được sủng.
"Tôi thấy Lạc Vân Thanh kia đúng là hồ ly tinh, một nam nhân cư nhiên có bộ dạng như vậy, hừ, chuyên môn mê hoặc nam nhân đi?"
"Còn không phải chỉ là một cái Đế thưởng sao? Vẻ mặt kiêu ngạo kia khiến người ghê tởm, trên thế giới người lấy Đế thưởng nhiều đi, nhưng có ai giống như cậu ta lại phát sóng trực tiếp, lại tham gia tiết mục giải trí đến tăng nhiệt độ? Quả thực không giống nhà khoa học."
"Trong nhà không có tiền lại không quyền, cũng không biết Horae gia coi trọng cậu ta ở điểm gì, lễ đính hôn này mọi người cứ chờ xem chuyện cười đi, một người cha mẹ đều chết thì có thể mời được người nào tới chứ, đến lúc đó chắc chắn là rất mất mặt."
"......"
"Thấm Nhã, đừng nói nữa, cẩn thận......"
Người có quan hệ tốt với Thấm Nhã ở trong phòng thấy nàng càng nói càng quá đáng nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, nhưng không nghĩ tới cô gái tên Thấm Nhã này không những không cảm kích ngược lại trào phúng nhìn nàng một cái, trong mắt là ý tứ Lạc Vân Thanh còn chưa thành công thượng vị ngươi đã phải vội vàng đi vuốt mông ngựa khiến nàng tức giận mà rời đi.
Xí, thứ đồ gì, với cái bộ dáng được nuông chiều kia của ngươi Horae gia sao có thể xem trọng ngươi!
Nghĩ tới đám người Lạc Vân Thanh mời tới nàng vừa nhìn thấy kia còn có cái tâm tư xem náo nhiệt của Thấm Nhã, nàng cười.
A, xem náo nhiệt?
Ai xem náo nhiệt của còn không nhất định đâu ~