Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 12

Làm tân nhiệm lớp trưởng, Giang Cao Thành giữ bọn họ lại nói một chút về lớp mới rồi mới cho bọn họ rời đi, chờ đến khi có thể rời đi đã là 6 giờ chiều.
Lúc này, Lạc Vân Thanh còn nhận được tin nhắn của Leonard, nói hắn ở trước cửa khu dạy học của bọn họ đợi cậu.


Lạc Vân Thanh còn tưởng rằng có chuyện gì, một đường chạy chậm qua đi, kết quả bị Leonard mang đi ra ngoài ăn cơm?
Tìm gấp như vậy chỉ vì ăn cơm? Hay là mình hiểu sai ý? Lạc Vân Thanh không hiểu.


Vì an toàn, trường học không cho phép học sinh lái xe của mình, muốn kêu xe chỉ có thể tiếp thu tiểu ong nghệ, học sinh nếu lái xe tới, chỉ có thể nộp một chút phí đỗ xe đem xe đỗ ở bãi đỗ bên ngoài trường.


Nhưng vì bên ngoài trường học đủ loại phương tiện giao thông công cộng tiện lợi, hơn nữa đường bộ nhiều, đi chỗ nào cũng tiện, cho nên mang xe tư cũng không dùng được, dần dà rất nhiều học sinh lựa chọn không mang theo xe.


Đương nhiên người có tiền không ở trong cái hàng ngũ này, dù sao bọn họ có tiền, phí đỗ xe phí đối bọn họ mà nói chỉ là chín trâu mất sợi lông, mà giao thông công cộng tuy rằng thuận tiện, nhưng không đủ thoải mái và cá tính, điều này đối bọn họ mà nói chính là khuyết điểm trí mạng, cho nên rất nhiều kẻ có tiền cũng sẽ tự mình lái xe tư tới trường học.


Lạc Vân Thanh tạm thời còn không có tính toán mua xe, làm một người bình thường, cậu cảm thấy phương tiện giao thông công cộng khá tốt. Nhưng nếu nông trường của cậu thật có thể kiến thành, phỏng chừng cậu cũng cần suy xét mua một cái xe huyền phù tốt một chút, dù sao đến lúc đó khó tránh khỏi hai đầu bôn ba.


............
Bãi đỗ xe trường học rất lớn, không chỉ có mấy tầng hầm, trên mặt đất cũng có một đống vị trí, làm chỗ để xe.


Xe của Leonard liền đặt ở tầng một, một đường đi tới, Lạc Vân Thanh phát hiện xe huyền phù hiện tại kiêm chức khốc huyễn bằng hữu, chỉ có cái ngươi không nghĩ ra, không có cái gì là xe không làm ra được.


Bình thường, thời thượng, hình dáng động vật...... Phong cách khác biệt, tạo hình không giống nhau khiến cậu thực giật mình.


Có thể là bởi vì xe ở bên này phần lớn phong cách "Thời thượng", cho nên chờ đến khi Lạc Vân Thanh nhìn đến cái xe huyền phù "điệu thấp" của Leonard kia không khỏi trêu đùa: "Không nghĩ tới xe này của cậu và cậu có chút không xứng nha."
Leonard thật sâu nhìn Lạc Vân Thanh một cái, hỏi: "Không xứng ở chỗ nào?"


Lạc Vân Thanh đùa một chút: "Cậu lớn lên khốc huyễn như vậy, cái này xe không xứng với bộ dạng của cậu rồi."
Leonard nghe vậy, bỗng nhiên thấp giọng cười rộ lên, thanh âm trầm thấp gợi cảm kia làm Lạc Vân Thanh suýt nữa nắm giữ không được.
"Không nghĩ tới tôi ở trong lòng cậu lại tốt như vậy."


Không nghĩ tới ghẹo người không thành còn bị ghẹo lại, Lạc Vân Thanh buồn bực nhìn thoáng qua Leonard.
"Lên xe, đi ăn cơm." Leonard mở ra ghế phụ, mời Lạc Vân Thanh lên xe, chờ cậu đi lên sau còn cúi xuống giúp cậu thắt lại đai an toàn.


Chóp mũi Lạc Vân Thanh như phảng phất ngửi thấy mùi bạc hà tươi mát, nhìn mái tóc đen nhánh của Leonard dừng trước mặt mình, Lạc Vân Thanh có chút không tự nhiên dịch dịch thân mình.
Leonard nhìn thấy trong lòng có điểm buồn cười, nhưng trên mặt lại không tỏ ra vẻ gì cả, nhanh nhẹn lái xe rời đi.


Ở chung mấy ngày nay, Leonard biết Lạc Vân Thanh trù nghệ bất phàm, hơn nữa mình cũng thích mỹ thực, tuy lúc trước hắn cũng phải quá chú trọng ăn uống chi dục, nhưng tới tầng lớp như hắn, nơi nào có mỹ thực đứng đầu, trong lòng vẫn là có hiểu biết.


Hôm nay hắn mang Lạc Vân Thanh đi tới một tiệm ăn tại gia ở đế đô. Tiệm ăn này ở xã hội thượng lưu hỏa bạo không ngừng, lão bản một ngày chỉ tiếp ba mươi bàn khách nhân, giữa trưa mười lăm bàn, buổi tối mười lăm bàn, tiếp đãi xong những khách nhân này liền tùy hứng đóng cửa thu hàng.


Tiệm ăn này ngon thì có ngon, nhưng lại quá khó đặt trước, lão bản mỗi lần chỉ mở ra nửa năm đặt trước, hơn nữa lúc mở ra còn vô thanh vô tức, cứ như vậy, vừa mở ra, còn chưa tới nửa giờ, lập tức đã bị đoạt hết.


Nếu không phải Leonard và lão bản có chút quan hệ cá nhân, hiện tại sẽ không thể dẫn cậu tới ăn cơm.
...........
Còn chưa đi vào trong Lạc Vân Thanh chỉ nhìn thấy cách trang hoàng đơn thuần liền biết lão bản tiệm ăn này đại khái muốn làm những món ăn gì rồi.


Một cửa một sân cố ý làm cổ kính, trước cửa còn treo hai cái đèn lồng màu đỏ, tuy rằng nhà hàng này ở giữa một đám nhà hiện đại có chút khác biệt, nhưng không thể không nói chính vì như vậy nó mới phi thường xuất chúng, có thể khiến người khác vừa liếc mắt một cái liền chú ý tới.


"Chính là nơi này, hẳn là cậu sẽ thích." Leonard đem chìa khóa xe cho người phục vụ ngoài cửa, mang theo Lạc Vân Thanh hướng đi vào bên trong.
Tiệm ăn tư nhân này rộng khoảng 300-400 mét vuông, không gian rất rộng rãi, tổng cộng có 5 tầng, hai tầng phía dưới là để kinh doanh, tầng trên có thể thấy là nơi ở của lão bản.


Lạc Vân Thanh và Leonard đi tới một phòng riêng, vẫn kiểu trang trí cổ kính, nhưng ở trong mắt Lạc Vân Thanh có điểm không ra ngô ra khoai. Tuy có thể nhìn ra lão bản tận lực lặp lại hướng đi cổ truyền, nhưng một số đồ vật hiện đại lẫn ở trong đó, mạc danh làm người ta có cảm giác không tự nhiên. Nhưng cậu là tới ăn cơm chứ không phải tới quan sát người ta trang hoàng phòng ở, Lạc Vân Thanh phóng khoáng ngồi chờ người ta mang đồ ăn tới.


Vì có giao tình, nên đồ ăn rất nhanh được mang lên. Không tới 15 phút toàn bộ thức ăn đầy đủ mang lên, dựa theo quy củ phân lượng ăn của hai người là 3 món ăn, 1 món canh. Ba món ăn có hai món là thịt, lần lượt là thịt kho tàu và sườn heo chua ngọt, một món ăn chay là cà tím nấu, canh nói đơn giản là canh xương, thoạt nhìn thực thanh đạm.


Có điều nơi này nếu có thể được nhiều người tôn sùng như vậy, Lạc Vân Thanh đương nhiên sẽ không cảm thấy chén canh trên tay này chỉ là chén canh suông đơn giản, nói không chừng là một món trân quý gì đó.


Ngẫm lại cũng có thể giống như món "cải trắng nấu nước" mà hoàng đế khen không dứt miệng kiếp trước cũng nên. Lạc Vân Thanh nhịn không được uống trước một ngụm canh.
Lập tức cảm giác đặc biệt kinh diễm.


Thực tươi mới, ngọt thanh, vị xương cốt nhàn nhạt còn mang theo hương vị hải sản tràn ngập trong miệng.


Có thể thể nhận ra người nấu xử lý nguyên liệu phi thường tốt, mùi tanh của hải sản đều biến mất, lưu lại vị tươi. Nhưng cụ thể là loại hải sản gì Lạc Vân Thanh liền thật sự không nếm ra được, dù sao đồ ăn hiện tại chủng loại nhiều như vậy, cậu không thể nào nhất nhất đều ăn qua.


"Thế nào?" Leonard nhìn Lạc Vân Thanh nheo lại hai mắt, cũng nhịn không được nếm một ngụm.
Ừm....tuy rằng ăn ngon, nhưng hắn vẫn cảm thấy không ngon bằng Lạc Vân Thanh tự tay làm.
"Canh đặc biệt ngon, đồ ăn cũng khá tốt." Lạc Vân Thanh uống xuống nước canh rồi cười nói.


Vì mấy ngụm canh này, Lạc Vân Thanh đối với đồ ăn càng chờ mong, nhưng tới khi đồ ăn vào miệng cậu lập tức nhíu mày.
Mấy món ăn này tuy còn ở trong phạm trù ngon, nhưng không có sự kinh diễm cho người ta như món canh kia, có điểm khiến người thất vọng.
"Làm sao vậy? không thể ăn sao?" Leonard hỏi.


"Còn tạm, nhưng là nói như nào nhỉ? Có chút bình thường". Trong phòng cũng không có ai, Lạc Vân Thanh buông đũa liền thực tế trả lời.


Leonarad còn chưa kịp nói gì, cửa đã bị mở ra, chỉ thấy lão bản bưng theo hai chén trứng chưng đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào Lạc Vân Thanh không chớp mắt, hiển nhiên là nghe được mấy lời vừa rồi.
Ách...... Này CMN liền rất xấu hổ......


"Không biết anh bạn nhỏ cảm thấy chỗ nào làm không tốt? Nói ra ta nhìn xem có thể cải tiến hay không?" Bạch Tượng cũng không muốn bày ra một bộ hùng hổ doạ người, nhưng hắn tự nhận trù nghệ cảu mình rất tốt, đã có người nói bình thường, vậy khẳng định là phải nói ra chỗ nào bình thường.


"Khá tốt, vừa mới là tôi...... được rồi, thịt kho tàu này có chút ngấy, sườn heo chua ngọt không đủ giòn, cà tím nấu quá nhạt nhẽo, hơn nữa quá nhiều dầu mỡ." Vốn dĩ Lạc Vân Thanh còn không muốn đắc tội với người, nhưng nhìn Bạch Tượng đáy mắt tích cực, liền một hơi nói ra.


Kiếp trước cậu thích ăn mỹ thực, cũng có năng lực có được nguyên liệu nấu ăn tốt, cho nên không khỏi kết giao với mấy người bạn cũng đồng dạng thích mỹ thực, loại hình như Bạch Tượng không phải không có.
Gặp được loại tình huống này nếu không nói ra một hai ba, còn muốn dễ dàng có thể rời đi?


"Thịt kho tàu vốn dĩ ăn nhiều liền sẽ ngấy mà......"
"Ta cảm thấy sườn heo chua ngọt như vậy ăn ngon, muốn giòn như vậy làm gì."
"Cà tím nấu nhạt nhẽo? Ta cảm thấy vừa vặn nha."
"Đây là con cái nhà ai, bừa bãi quá?"
"......"


Ngoài cửa một số thực khách đi ngang qua sau khi nghe được khe khẽ nói nhỏ, ba người bên trong đều nghe được, lập tức, trừ bỏ Lạc Vân Thanh, sắc mặt mọi người đều không tốt lắm, lão bản càng là buông xuống đồ vật trên tay, đi đến cạnh cửa không thèm để ý tới những thực khách đó, trực tiếp đóng cửa không cho bọn họ xem náo nhiệt, sau đó rất có hứng thú muốn nghe Lạc Vân Thanh cho ý kiến như nào.


Nói cũng không rõ được, dù sao là bằng hữu của Leonard, Lạc Vân Thanh trực tiếp bảo hắn dẫn cậu đi phòng bếp.
Bạch Tượng cũng cư nhiên liền dẫn cậu tới phòng bếp.


Lạc Vân Thanh tìm ra nguyên liệu nấu ăn hôm nay, lại tìm một ít trái cây cùng nguyên liệu khác một lần nữa làm một lần, nhìn động tác của cậu cũng không tính đặc biệt thuần thục, trong lòng Bạch Tượng bắt đầu có điểm coi khinh, nhưng sau khi hương vị bay ra, sắc mặt hắn chậm rãi trở nên ngưng trọng.


Chờ đồ ăn ra khỏi nồi, nhấm nháp thử mấy món đồ ăn này xong, khi cảm nhận được vị béo mà không ngán, ngoài giòn trong mềm càng là không thể không tán đồng những gì Lạc Vân Thanh nói trước là đúng, mấy món ăn hắn làm lúc trước kỳ thực quá bình thường.