Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 118

Nghe được thanh âm hâm mộ của người xung quanh, ba người Lạc Vân Thanh hai mặt nhìn nhau, chút buồn bực trong lòng này chỉ có tự họ biết với nhau mà thôi.
Du lịch bao ăn uống ở tinh cầu Nông nghiệp H-MCK1 trị giá 50.000 đồng Liên bang?


Này không phải là vô nghĩa sao? Đấy là tinh cầu bọn họ sinh ra và lớn lên nha! Ở tinh cầu kia ngây người lâu như vậy, đây là mình đi học mới rời khỏi, mà đám người Bulma cũng vừa mới tới Đế Đô du lịch, liền trúng vé quay về?
Lạc Vân Thanh dở khóc dở cười, đây là nên về hay là không về đây?


Về, lãng phí tiền, không về, cũng lãng phí tiền.
"Chào anh, tôi muốn hỏi một chút vé này là khi nào xuất phát?" Nếu là trong vòng một hai tháng, vậy coi như vé hồi trình, cuối cùng còn có chút tác dụng. Nhưng nào biết...


"Là cuối tuần này ạ". Nhân viên công tác giống như cũng biết bọn họ rút được cái giải đặc biệt này thời gian xuất phát không đúng, cho nên tuy vẫn cười như cũ, nhưng cẩn thận nghe lại thì giọng nói đã nhỏ đi một chút.
Aiz...! Quả nhiên vẫn là không thể ôm hy vọng quá lớn với đồ trúng thưởng.


Thở dài một hơi, trên khuôn mặt tuấn tú của Lạc Vân Thanh treo lên một tia cười khổ: "Tôi có thể đổi giải đặc biệt này lấy giải nhì được không?"
Nhân viên công tác:
Còn có người ngốc bậc này?


Hắn nhịn không được ngoáy ngoáy lỗ tai, hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không? Lúc trước nói đùa với đồng nghiệp, nhưng không nghĩ tới cư nhiên thực sự có người không cần giải đặc biệt mà muốn có giải nhì?


Giật mình, mình có nên mua một cái đổi với cậu ta hay không, sau đó cho ba mẹ đi du lịch, nhưng nhìn một đám người phía sau ngo ngoe rục rịch, loại xúc động này của hắn lập tức bị dìm xuống.


Chỉ có thể nhịn xuống nỗi khổ tâm trong lòng, nhân viên công tác cưỡng chế bản thân mỉm cười lễ phép nói: "Chào tiên sinh, là như thế này, ở chỗ chúng tôi rút được phần thưởng gì thì chính là cái đó, không thể tùy ý đổi phần thưởng ạ!"
Lạc Vân Thanh: "......"


Nếu người ta đều nói như vậy, bọn họ cũng không muốn khó xử người, không thể đổi thì không thể đổi đi, vì thế cầm phần thưởng vé du lịch tới tinh cầu Nông nghiệp H-MCK1 bao ăn ở trong vòng 1 tháng trị giá 50.000 đồng Liên bang dưới anh mắt hâm mộ của mọi người mà rời đi.


Đã tốn nhiều thời gian như vậy, vẫn là không thể tiếp tục tốn thời gian của người khác nữa.
"Vân Thanh ca ca, đây là phần thưởng kém nhất sao?"


Thấy Lạc Vân Thanh nhăn mặt, Henry như ông cụ non đáng yêu vỗ vỗ bờ vai cậu, nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó an ủi đầy ấm áp: "Tuy Vân Thanh ca ca giống em đều không rút được trúng đồ vật, nhưng bọn em sẽ không trách anh, lần sau chúng ta liền từ bỏ."
Sau đó còn bồi thêm một câu: "Mẹ em nói lãng phí cơ hội."


Leonard & Lạc Vân Thanh bên cạnh: "......"


Đối với an ủi của tiểu Henry, hai người cũng không biết nên nói cái gì, dù sao ở trong mắt mọi người rút trúng giải đặc biệt là một việc vô cùng may mắn, nhưng đối với bọn họ mà nói rút trúng giải đi tới tinh cầu Nông nghiệp du lịch này chính là một việc khiến người dở khóc dở cười. Bọn họ chính là người từ tinh cầu Nông nghiệp H-MCK1 đi ra, nếu thật qua bên kia du lịch thì là người ta dẫn bọn họ đi chơi hay để dân bản xứ bọn họ dẫn người khác đi chơi cũng không xác định, cho nên rút trúng cái phần thưởng này thật không có bất cứ tác dụng gì, còn không tác dụng bằng một con thú bông.


"Mấy cái danh ngạch này đem tặng người khác?" Nghĩ nghĩ Lạc Vân Thanh quyết định đem danh ngạch tặng người.


Vì là quê mình nên không có gì để đi, nhưng đối với người khác mà nói cũng không chắc, hơn nữa mình và Leonard là bạn học, bạn bè hiện tại đại đa số đều đang nghỉ đông, thời gian trống rất nhiều, có thời gian đi du lịch, chỉ cần có tâm, đừng nói trong vòng một tuần xuất phát, ngay cả ngày mai xuất phát cũng được ấy chứ.


"Đưa bạn học chuyên ngành của cậu đi, có lẽ bọn họ muốn." Không cần nghĩ Leonard cũng biết bạn bè xung quanh mình không có ai cảm thấy hứng thú đi tới tinh cầu Nông nghiệp ngược lại bạn học hệ thực vật của Lạc Vân Thanh, người cảm thấy hứng thú cũng không ít.


Lạc Vân Thanh cũng nghĩ đến điểm này, như suy tư gì đó gật gật đầu.


Nghĩ là làm cậu ý bảo Leonard tiếp nhận Henry, sau đó mở ra diễn đàn của khóa bọn họ, biên tập xong câu chữ liền đăng lên, hơn nữa sử dụng quyền mà phụ đạo viên trao cho lúc trước đem tin tức này ghim lên đầu trang, để mỗi một người tiến vào đều có thể trước tiên nhìn thấy.


【 Lạc Vân Thanh: Hôm nay rút thăm trúng thưởng trúng một vé đi du lịch ở tinh cầu Nông nghiệp H-MCK1 bao ăn bao ở 1 tháng, bên trong có tổng cộng ba suất người lớn, 1 suất vị thành niên, bạn học muốn thể nghiệm phong cảnh ở tinh cầu Nông nghiệp, quan sát khoa học kỹ thuật mới nhất về gieo trồng có thể báo danh trên diễn đàn, buổi tối sàng chọn tiếp nhận báo danh, thời gian xuất phát: trong vòng một tuần. Phụ: Báo danh liên tiếp. 】


Nhưng không nghĩ tới diễn đàn vốn dĩ đang im ắng sau khi Lạc Vân Thanh phát xong tin tức liền sôi trào, cậu còn chưa kịp nói gì, bên dưới liền bắt đầu ồn ào.


Denis: Học đệ à học đệ, cậu thật dúng là chịu chơi, quả nhiên đội trưởng không hổ là đội trưởng, không chỉ có vận khí tốt còn quá chi là hào phóng, khiến cho tôi đều muốn lưu ban để cùng cậu lăn lộn."


Thái Tử Thành: Nếu ta nhớ không lầm thì đây là diễn đàn của khóa chúng ta đi? Đáng sợ!! Vì sao lại có anh khóa trên ở đây
Thái Tử Thành: Khoan đã, trước không nói tới anh khóa trên, tinh cầu nông nghiệp H-MCK1? Tinh cầu Nông nghiệp này còn không phải là quê của Vân Thanh sao? Ngốc manh.jpg


Phạm Thắng Cao: Phốc...... Đây là cái quỷ gì? Chẳng lẽ đây chính là vé thăm người thân trong truyền thuyết sao? Ha ha ha, nếu như vậy, khiến tôi buồn cười muốn chết.
"......"
Quan Oánh Oánh: Rải hoa rải hoa! Cảm ơn đội trưởng hào phóng, yêu cậu moah moah, tôi muốn đi, trước báo danh cái đã."


Vương Phiên Phiên: Cảm ơn đội trưởng hào phóng anh tuấn soái khí mỹ lệ động lòng người vận khí nghịch thiên....ủng hộ, tôi cũng muốn đi nữa! Mấy ngày trước được nghỉ chơi thật vui, dạo này lại cảm thấy hơi chán, thừa dịp nghỉ đi xem tinh cầu Nông nghiệp gieo trồng như thế nào cũng tốt, học chút đồ vật.


"......"
Alex: Thật nhiều người muốn báo danh? Nhưng mà hắc hắc, có một suất vị thành niên nha, hiện tại ở trong lớp chỉ có tôi là vị thành niên đi? Tôi đi báo danh chắc chắn có thể thành công. Vui vẻ.jpg
"......"


Cậu còn tưởng đang trong kỳ nghỉ, diễn đàn im ắng là vì mỗi người đều tự có việc của mình rồi, không nghĩ tới chỉ phát một cái tin tức cư nhiên lập tức có nhiều người trả lời như vậy?
Nhưng nhìn nhìn bình luận, đến bây giờ cũng nhiều người nhưng chân chính báo danh chỉ có 2 người mà thôi.


Nhưng đây cũng là chuyện thường, tuy mọi người có thời gian, nhưng du lịch thời gian dài như vậy cũng không phải ai cũng có thể đi được, phải biết là lần du lịch này cơ hồ chiếm mất 2/3 thời gian nghỉ đông mà trường học cho nghỉ.


Cho nên đối với tình huống này, Lạc Vân Thanh thực vừa lòng, ít nhất chứng tỏ bạn học của mình vẫn còn lý trí, biết bản thân cần gì không cần gì, không tham lam quá mức.


"Vân Thanh ca ca chúng ta có thể tiến vào công viên trò chơi chơi không?" Chờ đến không kiên nhẫn Henry thấy Lạc Vân Thanh rốt cuộc rời khỏi thiết bị đầu cuối, vội vàng hỏi cậu, hai mắt nhóc sáng lấp lánh nhìn về phía công viên giải trí.


Phục hồi lại tinh thần, Lạc Vân Thanh cười cười, đi lên một bước nắm tay Leonard, cảm nhận độ ấm truyền từ tay hắn, một tay khác vươn lên sờ sờ mái tóc nâu vàng mềm mại của Henry, hưởng thụ xong mới nói với nhóc: "Đi thôi, Henry muốn chơi trò gì?"
"Lâu đài kỳ ảo."


"Em muốn đi cái đó, ngày hôm qua em còn chưa chơi hết, hôm nay em muốn xem nốt những thứ còn lại." Nói xong Henry ưỡn bộ ngực nhỏ, ánh mắt lóe lên một ngọn lửa nhỏ, vẻ mặt đầy hùng tâm tráng chí.
"Ngoại trừ lâu đài kỳ ảo, Henry còn muốn chơi gì nữa?"


"Còn có...... Còn có, đúng rồi, còn có vòng quay ngựa gỗ."
"Ngoại trừ vòng quay ngựa gỗ thì sao?"


"Em nghĩ một chút, anh từ từ...đúng rồi, em muốn đi nhà ma, đúng là loại cho trẻ con, không sợ hãi." Vắt hết óc Henry bỗng nhiên nhớ tới nhà ma mà ngày hôm qua tiểu Mật Đường nói tới, ở nơi đó sẽ có những cô chú ăn mặc kỳ quái đưa kẹo cho các bạn nhỏ.


Nhà ma? Lạc Vân Thanh đúng là không biết là cái gì, vì thế chỉ có thể nghi hoặc nhìn thoáng qua Leonard.
Kỳ thực Leonard cũng không biết là cái gì, nhưng không phải có giới thiệu hướng dẫn sao, cho nên thực bình tĩnh gật, làm bộ mình đã biết.
"......"
"Vậy Henry còn cái gì muốn chơi không?"


Thấy nhóc nói hưng phấn như vậy, đem việc bên trong nhà ma phát kẹo đều nói ra, Lạc Vân Thanh lại chọc nhóc một phen, lần này Henry do dự thật lâu, gãi gãi đầu, cuối cùng lắc đầu, nhìn Lạc Vân Thanh ngoan ngoãn nói: "Không còn nữa."


Lạc Vân Thanh nhướng mày, không còn nữa? Này không giống với Henry trước kia, vừa rồi không phải còn muốn thú bông sao?
Vì thế chỉ vào chỗ vừa rút thăm trúng thưởng, Lạc Vân Thanh hỏi: "Vậy còn muốn thú bông không?"


Cậu không còn ôm hy vọng với "vận khí" của mình nữa, còn không bằng đi mua cho nhanh, nếu muốn thì cậu có thể mua một con.
Henry ngẩng đầu nhìn nhìn, có thể thấy được nhóc thực sự rất muốn, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không cần.


"Vừa rồi không phải rất muốn sao? Sao lại không cần nữa rồi?" Lạc Vân Thanh nhẹ nhàng hỏi.
"Vì Henry nói rút một lần, không rút trúng, không thể muốn."


Câu nói không đầu không đuôi nhưng Lạc Vân Thanh có thể lý giải ý tứ của nhóc, điều này khiến cậu thật sự nhịn không được vươn tay xoa xoa tóc nhóc, cảm khái một câu: "Henry thật là ngoan, Vân Thanh ca ca phát hiện em lớn rồi, trước kia đi công viên trò chơi với em, khi mẹ em không mua thú bông cho em em còn khóc không chịu đi, hiện tại đều có thể không cần thú bông."


Nào biết Lạc Vân Thanh vừa nói ra những lời này, bên kia Henry liền lao tới che lại miệng của cậu, sau đó vẻ mặt đỏ bừng nhìn nhìn Leonard, bĩu môi không vui nói: "Đó là việc khi em còn nhỏ, hiện tại em đã lớn, Vân Thanh ca ca anh không thể đem chuyện lúc còn nhỏ ra chê cười em."


Đối với phản ứng thẹn thùng của Henry Lạc Vân Thanh không nhịn được cười ha ha, tâm tình vui không chịu được, nhưng cố kỵ lòng tự trọng của đứa nhỏ, thật sự không nói thêm một câu nào nữa.


Còn Leonard, tay trái bế Henry, tay phải ôm lấy Lạc Vân Thanh, hưởng thụ phúc lợi trái ôm phải ấp, trước tiên đem hai người đang cười mang tới lâu đài kỳ ảo.
Nếu còn không đem bọn họ đi nữa, hắn sợ bọn họ sẽ ở trên đường chơi tới tận trời tối!
............


Lạc Vân Thanh cũng là lần đầu tiên tới lâu đài kỳ ảo, nhưng cảm thụ lại không giống với rất nhiều người lần đầu tiên đi vào lâu đài kỳ ảo.


Nhìn những nhân vật truyện cổ tích giống như quen thuộc, không tự chủ được tiến vào một loại trạng thái hoảng hốt, trong đầu cậu cũng hiện lên đủ loại hình ảnh khác nhau, nhưng không ngoại lệ đều là hồi ức thời thơ ấu của thân thể này.
Có leo cây, ngủ, một nhà ba người ăn cơm, mẹ dỗ mình ngủ......


Hình ảnh vốn dĩ bởi vì thời gian xa xăm mà dần dần phai màu tựa hồ một lần nữa trở nên rõ ràng sáng tỏ, cũng khiến Lạc Vân Thanh đối với thế giới này sinh ra càng nhiều tình cảm hòa hợp cùng trung thành.


Trạng thái hốt hoảng giằng co thật lâu, tận đến cuối cùng cậu ra ngoài thế nào cũng không biết, chỉ biết Leonard vẫn luôn lôi kéo cậu không buông.
"Cậu làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Sờ sờ trán cậu, Leonard vẻ mặt lo lắng.


Tuy Leonard cái gì cũng chưa nói, nhưng Lạc Vân Thanh biết vừa rồi mình đã dọa tới hắn rồi.
Cảm thụ được hắn quan tâm, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên tiến lên ôm chặt Leonard, cách Henry, đem đầu dựa lên vai hắn, trầm mặc không nói.


Leonard tay chân luống cuống cuối cùng nâng lên tay, dùng sức đem hai người trong lòng ngực ôm chặt.