Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 114

Leonard mặt vô biểu tình mang theo một đứa nhỏ cùng hai con heo bóng bay rêu rao khắp nơi.
Không biết heo bóng bay có cái mị lực gì, hắn trơ mắt nhìn đám nhóc con còn chưa cao bằng cẳng chân hắn ở công viên giải trí miệng ngậm ngón tay vẻ mặt hâm mộ nhìn hai cái bóng bay trên tay Henry đang ngồi trên vai mình.
Leonard:......


Có lẽ đây là "khoe giàu" trong truyền thuyết?
Chỉ là trẻ con "khoe giàu" không phải là hương xa mỹ nhân, mà là hai con heo bóng bay nhìn qua rất kỳ quái sao!


Hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của các bạn nhỏ, là tiêu điểm trong đám người khiến Henry cao hứng hát lên ca khúc hoạt hình dạo gần đây đang rất nổi tiếng, tuy ca từ của nhóc chỉ có "ê ê a a" cùng nhịp điệu sai bét, nhưng chỉ cần là người có lỗ tai, đều có thể nghe ra giờ phút này nhóc sung sướng cỡ nào.


Bàn tay bụ bẫm bên trái nắm lấy tóc Leonard, bên phải chặt chẽ nắm lấy bóng bay, hai cẳng chân nhỏ mập mạp tùy ý lắc lư trước ngực Leonard, tư thái hưởng thụ kia của Henry không cần phải bàn.
"......"
Nhìn một đống bạn nhỏ vây quanh xe kem gấu nhỏ, Henry thèm ăn, miệng không ngừng nuốt nước miếng.


Ngày thường Bulma và Edward tuy không ngăn nhóc ăn kem, nhưng muốn ăn kem vào mùa đông? Vẫn là tắm rửa sạch sẽ lên giường đắp chăn đi ngủ rồi nằm mơ cho nhanh.
Chính là hôm nay dẫn nhóc ra ngoài chơi không phải ba hay mẹ, mà là Leonard ca ca, có lẽ ca ca này có thể mua kem cho Henry?


Mang theo suy nghĩ như vậy, Henry cong lưng, thần bí ghé vào tai hắn dùng tiếng nói mềm mại nói: "Leonard ca ca, em muốn ăn kem."
Trời lạnh như vậy còn ăn kem?
Cho dù không có thường thức, Leonard cũng biết thể chất trẻ em yếu hơn người lớn, người lớn ăn kem vào mùa đông còn khiến cho dạ dày không khỏe, huống chi là trẻ em.


"Không được."
Ngữ khí chém đinh chặt sắt vừa nghe liền khiến cho người biết chuyện này không có bất luận con đường xoay chuyển nào.
"Nhưng mà, nhưng mà."
"Nhưng mà em đã đói bụng, cho nên mới muốn ăn gì đó." Suy nghĩ nửa ngày, Henry cuối cùng cũng đưa ra một cái lý do.


Thanh âm vừa cất lên khiến cho quần chúng xung quanh không rõ nguyên do nhịn không được cho Leonard một ánh mắt khiển trách.
Này làm phụ huynh kiểu gì, đứa nhỏ đói bụng cũng không cho ăn?


Leonard đương nhiên nhìn thấy ánh mắt của những người đó, nhưng hắn hoàn toàn không đem những thứ này để vào mắt, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Henry, nghe được Henry nói đói bụng liền thực sự cho rằng nhóc đói bụng, dù sao hiện tại cách bữa sáng một thời gian dài như vậy, trẻ con không chịu được đói, hiện tại đói bụng cũng thực bình thường, mà đã đói bụng tự nhiên muốn ăn, này càng bình thường hơn.


Vì thế "ngay thẳng" Leonard liền mang theo đói bụng Henry đi một khu nhà ăn chủ đề nhi đồng —— tối hôm qua khi tra cứu công viên trò chơi ở Đế Đô thấy một vài phụ huynh hết lòng đề cử.


Vì hiện tại không phải giờ cơm, cho nên nhà ăn còn có chỗ trống, Leonard mang theo Henry lập tức đi tới một vị trí tận cùng bên trong cạnh cửa sổ sau đó đem nhóc đặt lên một cái ghế dựa nguyên bộ dành cho trẻ em.


Ngồi ở trên ghế Henry bĩu môi, tuy trên mặt không cao hứng, nhưng vẫn tiếp nhận sự thật mình đói bụng không thể ăn kem chỉ có thể ăn cơm.
"Nhóc nhìn xem muốn ăn cái gì?" Đeo yếm lên cổ cho Henry, Leonard mở ra thực đơn cho nhóc xem.


Các món ăn ở nhà ăn chủ đề nhi đồng phi thường có dáng vẻ trẻ con, mỗi một món ăn đều có một bức ảnh chụp miêu tả, để bạn nhỏ có thể trực tiếp cảm nhận.


Đối với vừa mới đi nhà trẻ Henry mà nói, nhóc chỉ biết được mấy chữ, những chữ ghi trên thực đơn đối với nhóc mà nói chính là thiên thư đọc không hiểu!
Nhưng mà không sao cả, nhóc không biết chữ, nhưng nhóc biết nhìn ảnh nha!


Giống như xem đồng thoại, nhìn hình ảnh bảy màu sặc sỡ nhóc liền biết là cái gì!
............
Con cún nhỏ này thực đáng yêu-muốn, cái cây nhỏ màu xanh lục kia là màu nhóc thích nhất cũng muốn, con ngựa nhỏ này giống như con vừa mới ngồi kia, cũng muốn....


Nhưng Leonard ca ca nói chỉ có thể chọn 5 món, không được nhiều hơn! Này khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Henry rối rắm đến nhăn thành một đoàn.
Lựa chọn không được, Henry nhịn không được cầu xin đồng thời vươn một ngón tay mập mạp với Leonard nói: "Em có thể chọn thêm nữa được không?"
"Vì sao?"


"Em còn thích con vịt con này." Henry mở ra thực đơn hình con vịt con, đáng thương hề hề nhìn Leonard.


Kỳ thực nhà ăn này phân lượng không nhiều lắm, có gọi thêm thì Leonard cũng có thể ăn hết, nhưng vô duyên vô cớ sửa quyết định, có thể khiến trẻ nhỏ có một loại ảo giác chỉ cần mình khẩn cầu làm nũng là có thể đạt được mục đích hay không? Không được, Vân Thanh đã nói không thể làm như vậy!


"Ngay từ đầu chúng ta nói rõ, chỉ có thể gọi 5 món, nếu không...... nhóc chọn thứ khác?"
"Không thể gọi 6 món sao?" Henry tức giận quai hàm phình phình.
"Không thể." Leonard vô tình cự tuyệt.
Henry nghiêng nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: "Vì cái gì nha?"
"Bởi vì chúng ta ngay từ đầu đã nói rõ."


"Vậy, vậy, vậy không thể châm chước sao?"
Nhớ lại lúc trước nhóc nghe được ba nói với mẹ, khẩn cầu hình như gọi là châm chước? Henry không rõ nghĩ.
"Nhóc thuyết phục anh."
"A?"
Cái này Henry càng không rõ, thuyết phục là cái gì? Có thể ăn sao?


Nhìn Henry vẻ mặt mộng bức, người lớn xung quanh nhịn không được "phụt" một tiếng bật cười.
Thì ra không chỉ có đứa nhỏ nhà mình mới đáng yêu như vậy, mà đứa nhỏ nhà người khác cũng đáng yêu giống như thế nha!


Không biết thuyết phục Leonard như thế nào, Henry đành bại trận, loại bỏ đi người máy mà mình thích, cuối cùng chọn con vịt con vàng, ngựa nhỏ, heo bóng bay còn có cơm hoạt hình cùng với đồ ngọt màu xanh lục mình thích nhất.
Không phải nhóc không muốn làm nũng mà là nhóc không dám làm nũng.


Trẻ nhỏ đều là xu lợi tị hại, ở trước mặt người thương nó nó sẽ thường xuyên lấy ra thủ đoạn khóc nháo để đạt tới mục đích của mình, mà ở trước mặt người nó sợ cũng sẽ lấy thủ đoạn khóc nháo để biểu đạt sợ hãi trong lòng, nhưng là ở trước mặt người không thích cũng không sợ, vừa xa lạ lại vừa có chút quen thuộc bọn chúng đại đa số sẽ lựa chọn thử.


Thử tính nhẫn nại của người này!
Lúc trước ở chung với Leonard, Henry biểu hiện một chút chính là nhóc thử, kết quả thử ra kết luận Leonard là một người nói một không hai, mặc kệ là việc gì, chỉ cần hắn nói không được sẽ không có cửa.


Đứa nhỏ bốn năm tuổi sẽ tự mình ăn cơm, tuy động tác còn không nhanh nhẹn mấy, ngẫu nhiên sẽ làm rơi thức ăn lên yếm, nhưng như vậy đã có thể khiến Leonard luôn chú ý tới tình huống của Henry thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Trẻ con mềm mềm, yếu yếu, dẫn bọn chúng đi chơi đều cần hao phí tinh lực cả người của bản thân, lại cho bọn chúng ăn cơm? Leonard sợ mình mạnh tay làm thương bảo bối nhà người ta, sau đó vợ chồng Bulma và Edward tìm mình liều mạng, phải biết rằng đây chính là đứa con của bọn họ lúc tuổi già.


Hơn nữa vẫn là đứa con tự nhiên thụ thai mười tháng mới sinh hạ ra!
"Cái này ăn ngon, Leonard ca ca anh cũng ăn đi."
Henry hiểu chuyện đem đầu ngựa mình luyến tiếc ăn run run để vào bát Leonard, không dấu vết nuốt một chút nước miếng, hướng về phía hắn lộ ra một nụ cười tươi ngây ngốc.


Chỉ thấy đầu ngựa dính hạt cơm cùng mứt trái cây, cái mũi sứt hai mắt cũng sứt, nhìn giống như là cơm thừa canh cặn.


Nhưng hắn biết Henry có bao nhiêu thích con ngựa nhỏ giống như con ngựa gỗ ở vòng quay ngựa gỗ khiến nhóc vô cùng anh dũng trước mắt các bạn nhỏ khác kia, cho nên lúc trước đem đầu ngựa nhỏ giữ lại, không phải vì không nỡ ăn muốn giữ lại tới cuối cùng, mà là muốn cho hắn ăn sao?


Trước nay đều chưa từng thu qua lễ vật "kỳ lạ" như vậy, Leonard nói không rõ trong lòng mình giờ phút này là cảm giác gì, nhưng thực rõ ràng có một dòng nước ấm đánh thẳng vào lòng hắn, khiến hắn không kìm được lộ ra một nụ cười, mang theo vui vẻ, đem đồ vật ngày thường nhất định sẽ cảm thấy ghê tởm này bỏ vào miệng.


Mắt nhỏ của Henry nhìn chằm chằm vào cái đầu ngựa nhỏ kia, tận đến khi nó vào trong miệng Leonard, thấy hắn ngon lành nhai nuốt lại lặng lẽ nuốt nước miếng lần nữa.
Hình như ăn rất ngon.
"Leonard ca ca, ăn ngon không?"
Dưới ánh mắt chờ mong của nhóc, Leonard nhấm nuốt xong mới trả lời: "Ăn rất ngon."


Henry như suy tư gì gật gật đầu, sau khi nghe Leonard ca ca nói đầu ngựa con ăn ngon, trong đầu nhóc liền có một loại khái niệm đầu là ăn ngon nhất, cho nên cho dù mình có nghĩ ăn như thế nào cũng được, vẫn là canh chừng đầu heo bóng bay còn có đầu vịt con để lại cho hắn.
Leonard:......


Vì cái gì luôn có một loại ảo giác mình là biến thái "cuồng ma ăn đầu" như vậy?!
Mang theo đứa nhỏ, ăn cơm không nhanh được, tốn gần 2 tiếng đồng hồ, bữa cơm này mới coi như ăn xong.
Henry vỗ vỗ cái bụng no tròn của mình, ngoan ngoãn nắm tay Leonard đi ra khỏi nhà ăn.


Nhóc chính là đứa bé ngoan, bản thân ăn no như vậy cũng không thể để người ôm, bằng không đè hỏng người khác thì phải làm thế nào?


Thói quen tiêu thực sau khi ăn xong là Lạc Vân Thanh bồi dưỡng cho bọn họ, mới vừa ăn no hai người cũng không dám chơi trò chơi, chỉ sợ không cẩn thận nôn hết ra, nhưng thừa dịp này đi tìm xem có gì chơi vui hoặc là đi xếp hàng vẫn được.


Trò chơi trong khu vực trẻ em của công viên trò chơi độ nguy hiểm rất thấp, đứa nhỏ bốn năm tuổi đều có thể chơi ở tất cả các hạng mục, loại lá gan lớn như Henry lại càng là cái nào khó thì chơi cái đó, nhưng dù sao đây cũng đều là các bạn nhỏ chơi, cho nên độ khó có cao thì cũng không cao tới đâu.


Nhưng vì gan lớn, Henry ở trong một đám các bạn nhỏ đang bị dọa sợ khóc nháo không chỉ không khóc mà còn đặc biệt vô tâm vô phế cười to rất là đặc biệt. Là phụ huynh lâm thời của đứa nhỏ to gan, Leonard không chỉ bớt đi không ít việc mà còn có chung vinh dự, đặc biệt là khi nghe được những phụ huynh bên cạnh giáo dục con cái mình thì càng thấy may mắn không thôi.


"Tiểu Đào nhi, con nhìn thấy anh bé kia không? Người ta chơi vui chưa kìa, con sao lại khóc thế, khóc nhè rất xấu hổ nha, chúng ta không khóc nữa được không?"


"Tiểu bảo bối à, con chính là con trai, hơn nữa còn là con trai đã 7 tuổi, con nhìn em trai nhà người ta xem đều không khóc đâu, con cũng phải học theo em trai kiên cường như vậy, mau lau nước mắt đi nào."
"...."


"Thằng nhãi ranh này, bảo con đừng chơi thì con cứ muốn lên chơi, hiện tại xuống dưới thì khóc thành quỷ như này, thật là làm mất mặt ba."
"Được rồi bảo bối không khóc nữa, lần sau chúng ta không chơi cái này nữa ha, chúng ta cười một cái, con xem em trai nhỏ kia cười vui thế nào kìa."
"......."
Bỗng nhiên......


Trong một đống tiếng ầm ĩ, Leonard nghe được tên của mình.


"Tiểu Mật Đường, con đừng khóc nữa....nín nào, con khóc nữa là cậu cũng khóc theo đây này, nếu không cậu mang con đi tìm anh trai nhỏ lớn gan vừa nãy chơi được không? Con muốn chơi với nhóc ấy không? Cậu quen với anh trai Leoanrd của nhóc ấy nha, nhóc ấy chắc chắn sẽ chơi với con."


Nhướng mày, theo tiếng nói nhìn sang, chỉ thấy cách đó không xa có một nam sinh trẻ tuổi ngồi xổm dưới đất đầy mặt nôn nóng dỗ dành một bé gái đang lớn tiếng khóc không thôi, bé gái kia vẫn luôn lấy hai mu bàn tay lau mắt mình, khóc đến mặt đỏ bừng, còn vẫn luôn không ngừng nấc nghẹn.


Khoan đã....người này mặt nhìn có chút quen.
Có lẽ hình như là....bạn....học của hắn?