Hình như hiện nay trong cung này cho dù là xảy ra chuyện gì, Tịch Nguyệt cũng sẽ không tự nhiên suy nghĩ lặp đi lặp lại linh tinh.
Dĩ nhiên, đây cũng là bản năng con người.
Tranh đấu hậu cung này mặc dù không giống triều đình, tuy nhiên nó cũng khác biệt dữ dội.
Mỗi người đều vì có thể có một chỗ nhỏ nhoi trong cung này mà cố gắng làm đủ loại.
Mặc dù thời đỉêm nào Trần Vũ Lan cũng luôn nhớ tới gây khó khăn cho người ta, nhưng có phải thật sự lại là ngu ngốc như vậy hay không, ầm ĩ chuyện đến lớn như vậy, dieenddafnleequysddoon sau đó bản thân mình cũng bị quấn đi vào?
Tịch Nguyệt cũng không muốn trộn lẫn với chuyện của Trần Vũ Lan. Sau khi tắm sơ thì cầm món trang phục nhỏ mình thêu và cái giỏ tới, bắt đầu ra tay.
Mặc kệ nàng ta là phải trái đúng sai, mình chỉ cần cẩn thận qua ngày của mình, như vậy cũng không có cái gì không tốt.
Nhưng kế hoạch bao giờ cũng không có thay đổi, cũng không quá một lúc, chỉ thấy Tiểu Đặng Tử chạy vào đến cửa, thở hồng hộc.
“Bẩm chủ tử......”
Âm thanh không lớn không nhỏ, Cẩm Tâm vội vàng ra cửa, có lẽ là bởi vì liên quan đến việc chạy quá mau, mặt Tiểu Đặng Tử có chút hồng.
“Lại xảy ra chuyện gì rồi hả? Làm sao ngươi hốt hoảng như vậy.”
“Cẩm Tâm tỷ tỷ, cũng không phải là đã xảy ra chuyện lớn à. Bạch y, chết rồi.” Tiểu Đặng Tử thở gấp vội vàng nói.
Bạch y chết rồi?
Cẩm Tâm cũng lắp bắp kinh hãi, vội vàng dẫn Tiểu Đặng Tử đi vào trong phòng.
Nhĩ lực (thính giác) của Tịch Nguyệt không tệ, đã nghe được lời nói bên ngoài, dù cho trong lòng có chút giật mình, cũng không lộ ra.
Tiểu Đặng Tử vội vàng: “Chủ tử, mới vừa rồi nô tài gặp tiểu cung nữ trong cung Thái hậu ở cửa ra vào, thấy là nô tài, đã nói là trước đó Thái hậu thông báo, để cho chủ tử các cung đều đến Tuệ Từ cung. Bạch y, chết rồi.”
Bạch Tiểu Điệp chết rồi? Mới vừa rồi còn nghe Đào Nhi từng nói qua chuyện về nàng ta, thơì gian trong chớp mắt ấy, người này đã chết?
Nghĩ đến lúc trước nàng hận thấu xương, nhưng sống lại thật không muốn gặp, hiện nay lúc nghĩ tới tìm biện pháp trừ bỏ nàng ta, cứ như vậy...... Đã chết?
Thật là vô cùng buồn cười.
“Còn có nói gì khác?”
Tiểu Đặng Tử lắc đầu: “Không có. Tiểu cung nữ đi qua nơi này của chúng ta, còn phải đi chỗ nương nương khác trong cung.”
Tịch Nguyệt gật đầu: “Cẩm Tâm, hầu hạ ta thay áo, Tiểu Đặng Tử, ngươi đi xuống trước đi.”
“Dạ” Đợi Tiểu Đặng Tử ra cửa, Đào Nhi xong xuôi cũng đi theo ra cửa, việc này tự nhiên không phải để chỗ cho chủ tử và Cẩm Tâm nói chuyện. Mà là đề phòng người khác nghe lén.
Phật đường nhỏ của thái hậu cũng chẳng qua là ở mười mấy ngày, Đào Nhi được Cẩm Tâm chỉ bảo dường như thêm chút lanh lợi.
“Chủ tử, người thấy chuyện này có phải lộ ra kỳ lạ hay không, mới vừa rồi còn phạt quỳ, vào lúc này người lại đã chết rồi. Một Y nho nhỏ như nàng ta, chết thì cũng chết rồi, thái hậu lại gióng trống khua chiêng cho đòi mọi người đến Tuệ Từ cung như vậy, có thể có vấn đề gì hay không?” Cẩm Tâm phân tích nói.
“Đương nhiên là có vấn đề, nếu như không có vấn đề, nào đến nỗi gọi tất cả mọi người đến, ta đoán rằng, tất nhiên là Bạch Tiểu Điệp này không phải tự nhiên bỏ mạng. Nhưng mà mới vừa rồi phạt quỳ, thoáng qua người đã chết, có lẽ cũng có chút kỳ lạ. Không biết trong chuyện này biểu muội Vũ Lan lại đảm nhiệm nhân vật gì.”
Tịch Nguyệt mở cánh tay ra, Cẩm Tâm cởi áo khoác của chủ tử ra, thay quần áo ra ngoài.
Thời tiết nóng bức, trong phòng Tịch Nguyệt mặc có chút thoải mái, cũng không thích hợp ra cửa.
Hôm nay Tịch Nguyệt đổi thành bộ cung trang màu xanh biếc, nếu như xảy ra chuyện như vậy nàng còn mặc đồ hân hoan, cho dù là thái hậu không nói cái gì, [email protected]đlqđ@bubble editor trong lòng cũng khó tránh khỏi sẽ nói thầm. Người sống, đấu thế nào cũng được, nhưng mà đã chết, sẽ làm cho lòng người sinh ra chút thương hại.
Về phần nói có phải Bạch Tiểu Điệp này bị hoàng thượng và Thái hậu hại chết hay không, Tịch Nguyệt cảm thấy cũng không phải, nếu quả thật là vậy, thì đâu đến nổi thái hậu muốn điều tra chứ. Mà nếu như nói là Trần Vũ Lan cũng không có một chút xíu quan hệ với chuyện này thì thế nào Tịch Nguyệt cũng không thể tin tưởng, biểu muội này của nàng, lòng dạ quá lớn, lòng dạ lớn không sao, nhưng lòng dạ lớn lại thiếu kiên nhẫn, chính là không xong rồi.
“Cẩm Tâm, ngươi ở lại, để Đào Nhi theo ta qua đó.”
Mặc dù Cẩm Tâm tỉ mỉ, nhưng mà mọi người cũng biết, Cẩm Tâm là tâm phúc của nàng. Tính tình Đào Nhi linh hoạt chút, thích chút tin tức * bát quái, phương diện phát hiện khác thường, cũng coi là một người lão luyện rồi.
Dĩ nhiên là Đào Nhi bằng lòng.
Động tác của Tịch Nguyệt cũng không, vừa khéo là đi đến Tuệ Từ cung cũng không quá xa, vì vậy mặc dù Tịch Nguyệt cũng không coi như là đến sớm, nhưng mà cũng không coi là mấy người thụt lùi, sau khi vào nhà thỉnh an chính là quy củ ngồi vào vị trí trước kia, lẳng lặng chờ đợi.
Mắt thấy vẻ mặt thái hậu càng ngày càng không tốt, sau đó Tịch Nguyệt toát mồ hôi hột thật nặng nề.
Chỉ là rất dễ nhận thấy, mặc dù vẻ mặt thái hậu không tốt, ngược lại cũng không có nói cái gì, chỉ là nhàn nhạt “Hừ” một tiếng, như có như không dường như không nghe được, lại giống như thật có việc này.
Thấy người đến đông đủ, Quế ma ma ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Hôm nay thái hậu nương nương kêu các vị chủ tử đến, chẳng qua cũng vì chuyện của Bạch y. Nghĩ đến các vị ngồi ở đây, đã biết được là xảy ra chuyện gì hay là không hiểu ra sao. Nhưng cho dù như thế nào, lão nô cũng muốn nói cặn kẽ chuyện một chút. Những cái này đã sai người tìm hiểu qua, lại là nghe đầy đủ một lần nữa cũng tốt.”
Lời nói này làm mọi người hãi hùng khiếp vía, trong lời nói âm thầm có ý nghĩa làm cho người ta có chút chột dạ.
Tất cả mọi người cúi thấp đầu, cũng không nhìn ra nguyên cớ.
Quế ma ma quan sát đánh giá một chút đám người Tiểu Chủ Tử ở dưới tay này, tiếp tục mở miệng, cũng không kéo dài: “Buổi chiều lúc Trần Thải Nữ và Bạch y bởi vì chuyện vụn vặt ầm ĩ đến chỗ Tề phi, đúng lúc gặp Đức Phi. Hai chủ tử đều là công bằng chấp pháp, đối xử như nhau. Làm sao sau khi Bạch y bị phạt lại là luẩn quẩn trong lòng, treo cổ trong phòng mình. Vốn là chuyện như vậy cũng đã rồi, nhưng sau khi thái y kiểm tra vậy mà lại phát hiện điểm nghi ngờ, Bạch y này cũng không phải là treo cổ, ngược lại là bị người hại sau khi chết treo lên trên.”
Treo cổ, lại không nhất định là những người này làm, không ít người trong lòng cũng âm thầm oán trách.
Dẫu sao là người dưới mái hiên, dĩ nhiên là họ biết điều chờ đợi Quế ma ma nói tiếp. Dù sao, Quế ma ma này là đại biểu cho Thái hậu.
Mặc dù lúc này thái hậu cũng không nhiều lời ngồi lên vị trí đầu não, nhưng mà cho dù ai cũng hiểu, thái hậu chính là muốn nhìn biểu hiện của các nàng.
Huệ phi ngẩng đầu: “Vậy không biết, thái hậu nương nương kêu bọn ngươi đến, lại có manh mối gì rồi.”
Kể từ lúc Phó Cẩn Dao thăng lên phi vị, tác phong làm việc cũng bắt đầu mạnh dạn lên, có thể là cũng nhìn ra, cho dù có cung kính nữa, thì Thái hậu vẫn sẽ không thích nàng như cũ, vì vậy tính tình nàng cũng hơi thả lỏng ra chút.
Chỉ là cần nên cân nhắc lễ độ cũng không có mất, vậy chính là rất tốt.
Tịch Nguyệt cúi đầu mắt lóe lóe, hình như là kể từ sau lần đó Đại hoàng tử bị bệnh thương hàn, chính là Huệ phi này đã xảy ra thay đổi.
Thái hậu cười một tiếng, Quế ma ma bên cạnh vội vàng mở miệng: “Mấy cung nữ thái giám bên cạnh Bạch y đã bị đưa đến Thận Hình tư. Cứ như vậy, thái hậu nương nương mới biết được, các cung này có rất nhiều người đã thả người vào nơi của Bạch y.”
Tịch Nguyệt cũng không ngẩng đầu, dù sao cũng bản thân nàng chưa từng làm, trông coi xem bọn họ là người nào làm, có lẽ cũng biết, nếu như không phải là người ở địa vị cao, nào có cơ hội như vậy.
Quế ma ma vừa thông báo tình hình đã qua, Thái hậu xoay Phật châu trên tay, cuối cùng mở miệng: “Không có quy củ, sao thành được tiêu chuẩn. Trong cung này, cũng không phải là mỗi người các ngươi nói xong có thể coi là xong rồi. Các ngươi vào cung, vốn là vì vẻ vang cửa nhà, hầu hạ hoàng thượng. Cũng không phải là để cho các ngươi tới đây giết hại người khác, giở trò mánh khoé ác độc. Mặc kệ là ai gia hay là hoàng thượng, chúng ta đều có mắt biết nhìn, đừng tưởng rằng, mọi việc đều là thần không biết quỷ không hay.”
Lời nói này hơi nặng, nhưng vào lúc này, trong lòng người thật sự có quỷ sao lại có thể không sợ chứ.
Thái hậu liếc xéo vẻ mặt vài người mất tự nhiên, cũng không có quá nhiều biểu hiện.
“Bạch Tiểu Điệp đã chết, nói đến người này nàng ta cũng coi như là làm chuyện xấu, trong cung rất nhiều thị phi, đều là nàng ta:snog: đẩy sau lưng, châm ngòi lên. Trong cung phía sau rất nhiều tai họa cũng có bóng dáng nàng ta, không riêng gì thủ đoạn hạ độc ác liệt như vậy, nàng ta cũng đã làm như vậy. Nhưng mà, những thứ này cũng không phải là lý do mà người nào đó trong các ngươi hại chết nàng ta. Đức Phi, ngươi thân là Tần phi duy nhất tòng Nhất Phẩm, ngươi nên nói với ai gia thật tốt, chữ đức này, đến tột cùng là viết như thế nào.”
Thái hậu vốn là kể ra cái sai của Bạch Tiểu Điệp, nhưng lời nói xoay chuyển, lại là kéo Đức Phi ra.
Đức Phi quỳ xuống bịch một tiếng, hoa lê đẫm mưa: “Thái hậu nương nương, thần thiếp bị oan.”
“Ngươi đã nói bị oan, nhưng ai gia lại có chứng cớ. Hôm nay tiểu cung nữ ở Thận Hình tư chắc là có thể tán gẫu một chút với đại cung nữ bên cạnh ngươi.”
Cho dù tình hình thực tế có như thế hay không, chỉ thấy Đức Phi nghe nói như thế, chỉ trong nháy mắt tạm dừng lại là ra sức lắc đầu: “Thần thiếp không có, thần thiếp dám thề với trời, tuyệt đối không có làm hại Bạch y. Tuyệt đối không có.”
Tịch Nguyệt quan sát tỉ mỉ, phát hiện trong ánh mắt Đức Phi có rất nhiều tức giận, nếu quả thật là bị người vạch trần, sợ là sẽ không chỉ có những thứ này chứ? Có thể là nàng thật sự bị người xử oan hay không?
Giống như trước tiên khi mình biết Trần Vũ Lan và Bạch Tiểu Điệp bị phạt quỳ, ngay lập tức đã có chút nghi ngờ.
Chuyện hôm nay, có lẽ tất nhiên lại là một cái bẫy rồi.
“Ai gia cũng không hy vọng là ngươi, ngươi là mẫu thân của Gia Nhi, là phi tử có phần vị cao của hoàng thượng, nếu như danh hiệu là Đức phi cũng có thể làm ra chuyện như thế, có thể nào không phụ lòng một chữ đức này chứ? Có thể nào không phụ lòng tin tưởng của hoàng thượng đối với ngươi? Lần đầu ai gia nghe thấy chuyện này đã bẩm báo chuyện này cho hoàng thượng, hoàng thượng suy nghĩ rất lâu, chỉ một câu, trẫm tin tưởng tính tình Nhu nhi, cần phải tra xét rõ ràng, trả lại trong sạch cho nàng ấy. Hoàng thượng tin ngươi, ai gia cũng muốn tin ngươi, nhưng mà, Đức Phi, chứng cớ này, ai gia nên tin ngươi như thế nào? Bước kế tiếp phải nên làm như thế nào, ngươi đến nói cho ai gia nghe một chút.”
Nếu như không phải Tuệ Từ cung, Tịch Nguyệt gần như là muốn bật cười, thái hậu này, thật sự là không hề thấy máu. Chính là lời nói này, Đức Phi tự mình cũng sẽ không phát hiện, nhưng nếu như là nàng thấy, ngược lại kéo một đống thù hận cho Đức Phi.
Câu trẫm tin tưởng tính tình Nhu nhi, cần phải tra xét rõ ràng, [email protected]#d#l#q#[email protected] trả lại trong sạch cho nàng ấy kia. Đó là nắm được vũ khí sắc bén to lớn.
Những lời này ít nhiều đã dự đoán được cô gái mà hoàng thượng thật lòng sẽ gặp phải oán hận mãnh liệt.
Bởi vậy, ngược lại Tịch Nguyệt thấy, lần này Đức Phi nhất định sẽ không có việc gì, nhưng lại làm nàng ta rơi vào nhiều tranh đấu trong cung.
Nhìn như là lời nói quan tâm, làm sao không phải là dìm vào độc dược ăn mòn lòng người.