Lần này xuất cung Cảnh đế mang theo Huệ phi và Bạch Du Nhiên, Tịch Nguyệt bởi vì liên quan đến thân thể cũng không giống như phi tử khác ra cửa tiễn đưa, ngược lại là sớm một chút đi đến Tuệ Từ cung của Thái hậu, sau đó chính là đóng cửa không ra.
Thái hậu thấy tình cảnh lần này của nàng cũng âm thầm bùi ngùi, trong cung này dù là thấy không có đầu óc cỡ nào, cũng có thể là biểu hiện giả dối.
Thân thể Tịch Nguyệt rất suy yếu, nếu như nói thật sự mỗi ngày tụng niệm Kinh Phật vậy tất nhiên là không thể nào.
Thơì gian dài, Tịch Nguyệt cũng chỉ là ở Phật Đường tu dưỡng, Phật Đường có một phòng chếch nho nhỏ, chính là nơi Tịch Nguyệt ở.
Dù đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng không có ý định ra cửa.
Mà giao Thính Vũ Các cho Quả Nhi mới là thích hợp quá rồi.
Đừng nói Quả Nhi là người từng được huấn luyện, sẽ không dễ dàng rơi vào cạm bẫy của người khác, dù là rơi vào thật, tin rằng thế nào Cảnh đế cũng thêm tin tưởng tính tình của nàng.
Lúc này Tịch Nguyệt thật may mắn là mình sớm chút tìm được quân cờ ngầm mà Cảnh đế đặt trong cung nàng, nếu không phải như thế, nàng cũng không yên tâm như vậy.
Trải qua chuyện này, hình như là Cẩm Tâm thành thục hơn nhiều, Tịch Nguyệt cũng không cần nhiều lời, chỉ thấy nàng ấy thu xếp thỏa đáng mọi chuyện.
Đào Nhi Hạnh Nhi bên kia, nàng cũng đã cẩn thận dặn dò, mấy người vốn cũng không ra khỏi cửa.
Mỗi ngày Thái hậu cũng sẽ sắp xếp người đưa thức ăn tới đây.
Ngày hoàng thượng đi, Tịch Nguyệt chuyển đến Tuệ Từ cung, mà nguyên nhân nàng dời qua cũng được truyền báo ra.
Không ít người xì mũi coi thường, cảm thấy nàng làm điều thừa.
Chính là cũng có lòng dạ sâu nặng, muốn có vẻ nhiều.
Thẩm Tịch Nguyệt diễn xuất như vậy thật đúng là không giống như là yên tâm lễ tạ thần. Giống như đi trốn tránh. Chẳng lẽ một người rơi xuống nước đã làm cho nàng sợ đến như vậy?
Có thể là Cẩm Tâm từng dặn dò, Hạnh Nhi và Quả Nhi cũng hiểu một chút gì.
Hai người cũng vô cùng dè dặt cẩn thận.
Tịch Nguyệt không biết, mình chuyển đến cái chỗ này, khiến người sau màn không có đối tượng có thể hãm hại, Trần Vũ Lan còn có vấn đề hay không, cũng hoặc là chờ hoàng thượng trở lại sẽ tiếp tục hãm hại nàng?
Lại ngẫm nghĩ lần nữa, chắc là không phải, dù sao, [email protected]#d#l#q#[email protected] nếu như chờ sau khi hoàng thượng trở về Trần Vũ Lan mới gặp chuyện không may. Như vậy cũng đã mất đi ý nghĩa khiến nàng ta rơi xuống nước. Mà hoàng thượng, hình như cơ hội xuống tay thấp.
Quả nhiên, hoàng thượng rời đi đến ngày thứ sáu, Tịch Nguyệt nghe được tin tức từ chỗ Quế ma ma, Trần Vũ Lan, sinh non rồi.
Rốt cuộc nàng có một loại cảm giác quả nhiên thế.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Dù là như thế nào, Trần Vũ Lan cũng vẫn là biểu muội của nàng, nàng cũng nên thăm hỏi một chút.
Quế ma ma vỗ tay nàng: “Biết ngươi là người thiện tâm, mặc dù nàng ta đối với ngươi như vậy, ngươi cũng sẽ không độc ác mặc kệ nàng. Chỉ là theo lão nô thấy, Trần Thải Nữ này cũng không phải là Thiện Nam Tín Nữ gì, chuyện bị cắn ngược lại một cái, nàng ta cũng chưa chắc làm không được, ngươi cũng đừng quan tâm nàng ta.”
Cho dù Quế ma ma từ ánh mắt gì nói những lời này, Tịch Nguyệt cũng nghe được ý tốt trong lời nói, gật đầu.
Thân thiết nói: “Cám ơn ma ma nhắc nhở, ta cũng hiểu được, vào cung này, dĩ nhiên là khác biệt. Chỉ là ta hơi cảm khái.”
Quế ma ma tiếp tục nói: “Phải nói tỷ muội các ngươi, thật đúng là không hợp với Liên Tú Vân.”
“Hả?” Chẳng lẽ lần này hãm hại nàng thật sao, sẽ làm chuyện này tới trên người Liên Tú Vân?
“Cũng không biết Trần Thải Nữ này nghĩ như thế nào, vốn là người có thai, cũng không biết chăm sóc mình thật tốt, thì ngược lại chạy đến trong lãnh cung đi thăm Liên Tú Vân này, người phát rồ kia cũng có thể tùy tiện thăm sao, vậy không phải là xảy ra chuyện sao? Tống phi cũng ở đó, mỗi ngày cũng lẩm nhẩm thần bí, lần này thấy Trần Thải Nữ hơi lộ bụng bầu, không phải liền phát điên.”
Lại là Hiền phi trước đây.
Lúc này Tịch Nguyệt thật đúng là hơi giật mình.
Có một số việc nhỏ, cuối cùng là có quan hệ nhân quả. Kiếp trước con nàng chết để ép Hiền phi sụp đổ tận gốc. Kiếp này lúc Hiền phi rơi đài sớm hơn, hơn nữa trở thành Tống phi. Sau đó lại bị nhốt ở lãnh cung.
Nhưng đứa bé này của Trần Vũ Lan chắc là vì nàng mà xảy ra chuyện.
Có lúc có một số việc nhỏ, thật là quanh đi quẩn lại, nói không rõ ràng.
“Tống phi đã phát điên. Vậy chuyện này phải xử lý như thế nào?”
Quế ma ma hừ lạnh một tiếng: “Xử lý như thế nào? Mặc kệ nàng ta có phải phát điên thật hay không, hại hoàng tự luôn là sự thật không thể trốn tránh. Ý thái hậu là, tối nay sẽ phải xử lý nàng ta. Về phần có những vấn đề khác hay không, cũng tự có người sẽ điều tra rõ ràng.”
Quế ma ma tuy nói như vậy, nhưng mà cũng âm thầm quan sát biểu hiện của Tịch Nguyệt, thấy nàng ngoại trừ giật mình cũng không phản ứng dư thừa khác. Không khỏi bắt đầu bùi ngùi, có lúc con người thật sự không thể không tin mệnh.
Bà và Thái hậu phân tích qua, chuyện Liên Tú Vân này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, sợ là chủ ý cuối cùng là giữ lại Thuần quý nghi, hãm hại nàng, ngược lại không nghĩ tới, không đợi hoàng thượng ra khỏi Hoàng Thành, nàng ấy đã chuyển đến Phật đường nhỏ ở Tuệ Từ cung bọn họ, tuy cũng không xa hoa, có chút đơn sơ, nhưng lại tránh khỏi rất nhiều chuyện rắc rối.
Nghĩ đến thân thể của nàng, cũng không chịu nổi giày vò không cần thiết nữa.
Vậy ông trời cũng giúp nàng.
“Lúc ở nhà biểu muội cũng không phải là như thế, ngược lại không ngờ vào cung, tính tình cũng thay đổi.” Tịch Nguyệt rảnh rang nói một câu. Trong lời nói không thấy đau đớn, cũng không thấy vui sướng khi người gặp hoạ.
“Vào cung này, cũng vì tranh đoạt một người đàn ông, làm sao còn có thể trước sau như một?”
Quế ma ma và Thái hậu giống như nhau, chỉ là Thái hậu có cảm tình, tất nhiên bà cũng thiên vị.
Đối với Thẩm Tịch Nguyệt này lại là như thế.
Tịch Nguyệt gật đầu, hiểu lời bà nói.
Hai người chỉ nói một lát đã thấy Tịch Nguyệt có vẻ hơi mệt mỏi, Quế ma ma cũng không dây dưa chỗ này nhiều hơn, dù sao đi nữa bà nên nói đã nói qua, chính là đứng dậy rời đi.
Quế ma ma rời đi, Cẩm Tâm nói nhỏ: “Biểu tiểu thư này thật sự đã xảy ra chuyện.”
Tịch Nguyệt cũng không bất ngờ: “Cũng không biết Thái hậu có hoàn toàn tra rõ mọi chuyện hay không.”
“Chủ tử đừng suy nghĩ quá nhiều, theo nô tỳ thấy, chuyện này vẫn còn chưa xong đâu. Người đó, nếu không có chuyện gì, cứ tu dưỡng thật tốt, để cho các nàng giày vò đi. Mọi việc còn có thể lướt qua hoàng thượng và Thái hậu?”
Tịch Nguyệt cười đồng ý: “Phải phải, ngươi nói có đạo lý. Ừ, ta đây không phải là hơi tò mò sao? Luôn nghĩ, là ai suy nghĩ từng vòng từng vòng liên hoàn kế.”
“Chờ hoàng thượng trở lại, xem biểu hiện của hắn không phải là biết rõ.” Cẩm Tâm cũng coi là một câu đúng.
Kể từ khi Tịch Nguyệt rơi xuống nước thì Cẩm Tâm tự trách thật sâu, cảm thấy mình không chăm sóc tốt tiểu thư, hiện giờ suy nghĩ chuyện, luôn suy nghĩ kỹ càng, liền muốn suy một ra ba. Có thể giúp đỡ nhiều hơn cho chủ tử nhà mình.
“Kế sách là có, đáng tiếc, biểu hiện quá cực đoan rồi.”
Thật ra thì trong lòng nàng, thật sự đã chắc người kia, nếu như nàng không có đoán sai, người kia phải là Bạch Tiểu Điệp, dù sao, Trần Vũ Lan và Liên Tú Vân đều qua lại thân thiết với nàng ta, mà họ khác thường rõ rệt.
Cũng hoặc là, còn có người lợi hại lợi dụng Bạch Tiểu Điệp.
Chuyện hậu cung thường là như thế,0di33xn0dafnl330fys0doon Tịch Nguyệt nhìn rất thấu đáo, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù người kia là ai.
Thật ra thì, cũng không phải là ngoài ý muốn, không phải sao?
Nàng đột ngột nói lên yêu cầu này như vậy, chỉ cần Hoàng đế có chút lòng suy nghĩ, cũng phải biết nàng đây là tránh tai hoạ, hơn nữa hoàng thượng cũng không ngốc, tất cả bọn họ có suy nghĩ trù tính thêm cũng chưa chắc có người coi trọng.
Đã như vậy, nàng nên suy nghĩ một chút thái độ chung sống với hoàng thượng sau này.
Hơn nữa, nàng một vị nhỏ như thế, sợ là người khác cũng muốn đánh chủ ý tới trên người nàng rồi, cho rằng nàng yếu đuối có thể bắt nạt sao.
Nàng cũng không sợ chuyện này, chỉ có điều lần này thân thể nàng suy yếu, cũng không thích hợp đấu với người.
Nhưng...... Tịch Nguyệt nắm chặt nắm đấm.
Nếu họ tính kế nàng như vậy, không làm chút gì, thật là có lỗi với “Ý tốt” của họ.
Cẩm Tâm thấy chủ tử nhà mình yên lặng không nói, làm như suy nghĩ sâu xa, hỏi: “Chủ tử, có cần nô tỳ liên lạc người hay không?”
Tịch Nguyệt kéo bẻ ngón tay, lắc đầu: “Hiện tại trong cung đã sợ bóng sợ gió rồi, không chừng bên Thái hậu tra được cái gì, trong khoảng thời gian này, chúng ta không cần làm bậy. Chờ hoàng thượng về hơi yên tĩnh trở lại rồi nói.”
Các cung cũng có thế lực của mình trong cung, hoặc là nói có vài trợ thủ của mình, Thẩm Tịch Nguyệt cũng không ngoại lệ, nhưng nàng lại ẩn núp rất tốt, cũng không liên lạc nhiều người. Dù như thế nào, cho dù để cho hoàng thượng cảm thấy, nàng cũng là có chút nhỏ mọn, nàng cũng không bằng lòng lật tất cả lá bài tẩy của mình đều bày trên mặt bàn để cho người xem xét.
Ngày hôm đó trải qua rất tự nhiên, nàng đóng cửa không ra, người khác cũng đừng tìm đến nàng.
Cũng chẳng qua chính là ngày thứ mười, hoàng thượng đã dẫn Huệ phi và Bạch Du Nhiên hồi cung.
Lúc này thân thể Tịch Nguyệt cũng đã khoẻ.
Một bộ váy dài màu xanh biếc như nước mùa thu, áo dài màu bạc, trên đầu lóe lên trâm vàng, có vẻ trong đơn thuần lại lộ ra một chút hoa lệ.
Hoàng thượng này đi bao lâu, thì người trong cung bấy lâu không thấy Thẩm Tịch Nguyệt.
Cho dù trong lòng cầu nguyện oán thầm thế nào, hi vọng nàng tiều tụy không chịu nổi, cũng đều không đánh lại trong nháy mắt gặp nhau này.
Nàng rất tốt, nhưng người khác thấy nàng rất tốt, đều rất không tốt.
Làm như hơi cảm thấy hứng thú tệ hại, Tịch Nguyệt đúng là vui mừng trở lại.
Nụ cười thật lòng khiến mắt nàng cười thành trăng rằm.
Cảnh đế thoáng đuổi kiệu đi chính là thấy tình cảnh như thế. Ở bên trong đông đảo mỹ nhân, chỉ có Tịch Nguyệt cười điềm tĩnh thật lòng. Hoàn toàn khác biệt với người khác.
“Đều đứng lên đi. Thân thể Thuần quý nghi như thế nào? Thân thể suy yếu cũng không cần tới tiếp giá.”
Tuy là tất cả Đức Phi Tề phi, nhưng mà Cảnh đế lộ ra thoáng đỡ Tịch Nguyệt rõ ràng, đây cũng khiến mọi người trong hậu cung kinh ngạc, phải biết, thường ngày hoàng thượng là một người vô cùng giữ quy củ. Cho dù là rất nhiều cưng chiều * với người nào, cũng sẽ không phóng đại dưới con mắt của đông đảo mọi người.
“Khởi bẩm hoàng thượng, mấy ngày này thần thiếp đóng cửa yên tĩnh nghỉ ngơi, cung kính thành tâm lễ Phật. Thân thể đã khoẻ.” Trang ## bubble Nàng vẫn là một dáng vẻ cười híp mắt như cũ.
Nhìn lên nhìn xuống thoáng đánh giá nàng, gật đầu.
Lại nhìn về mọi người: “Cũng trở về đi. Trẫm còn muốn đi thỉnh an với Thái hậu.”
Vỗ vỗ tay Tịch Nguyệt, Cảnh đế rời đi.
Cảnh đế rời đi, phi tần khác cũng không cùng nhau hỏi han. Mỗi người cũng chuẩn bị rời đi.
Liếc mắt nhìn Huệ phi lạnh nhạt kiêu ngạo và Bạch Du Nhiên hờ hững, Tịch Nguyệt không thấy một chút ghen tỵ, cười yếu ớt với hai người này, cũng lượn lờ rời đi.
Nếu hoàng thượng trở lại, vậy hứng thú tranh thủ tình cảm chính là lại muốn bắt đầu đây?