Ký Sự Hậu Cung

Chương 77

Thái hậu nghe nói Tịch Nguyệt gặp chuyện không may, trong lòng cũng tức giận, bà vừa mới giao phó Tịch Nguyệt ra ngoài chăm sóc hoàng thượng thật tốt, đảo mắt đã có người như thế, thật sự là đánh mặt bà.

Người khác không biết được một điểm này, nhưng trong lòng bà cũng là loại cảm giác này.

Mặc dù không tự mình đến, nhưng lại cũng phái Quế ma ma bên cạnh tới thăm. Là mang theo ý tứ của bà.

Liên Tú Vân này, thật sự không giữ lại được, không nói đến Thẩm Tịch Nguyệt, ngay cả người khác, cũng không thích nàng ta, phân vị của nàng ta không cao, lại nhiều lần tự cao tự đại, gây sóng gió trong cung, lần đầu gặp bà đã đi trễ.

Làm như cũng không đặt bà trong mắt, thường ngày đều là những chuyện nhỏ nhặt, bà không tiện nhiều lời. Nhưng nếu như vẫn như thế, ngược lại phóng túng nàng ta.

Không chừng nàng ta còn sẽ làm ra cử chỉ gia hại người.

Thấy Quế ma ma đến, Cảnh đế cười một cái như có như không.

Quả nhiên, Quế ma ma nói thẳng chỉ ý của Thái hậu.

Người không có đức như thế, không thể tồn tại trong trong hậu cung, đã như vậy, sẽ để cho nàng ta đến lãnh cung làm bạn với Tống phi thôi.

Liên Tú Vân nghe được kết quả này, lập tức xụi lơ trên đất, sau khi trở lại bình thường chỉ không ngừng gào thét: “Hoàng thượng, hoàng thượng, van người, thật sự cũng không phải là tần thiếp cố ý, cũng không phải là tần thiếp cố ý......”

Cảnh đế lạnh lùng cũng không nói nhiều.

Thấy tình hình này, lại thấy người xung quanh cũng không có một người giúp đỡ mình, Liên Tú Vân nói ra lời ác độc: “Ta lỡ tay đẩy nàng ta vào trong nước, tất nhiên các ngươi âm thầm vui mừng trong lòng, cần gì làm ra rẻ vô cùng đau đớn? Ta hôm nay, chính là ngày mai của các ngươi. Các ngươi cũng sẽ không có kết quả tốt, biết không? Ta chỉ hận, mình không thật sự làm nàng ta chết đuối, chỉ hận người cứu viện tới quá......”

“Bốp.” Cảnh đế đạp một cước, Liên Tú Vân nằm trên đất.

Không ngờ nam tử ôn nhã (ôn hòa + nhã nhặn) trước sau như một sẽ đối xử với nàng ta như vậy.

“Nữ nhân ác độc như thế mà lại được vào cung, thật là hoàng gia bất hạnh. Lai Hỉ.”

Lai Hỉ bên cạnh không đợi Cảnh đế tiếp tục phân phó, vội vàng mang theo mấy tiểu thái giám, chận miệng nàng ta rồi kéo người ra ngoài, Liên Tú Vân không ngừng giãy giụa, nhưng rốt cuộc là một nữ nhân, nên bị lôi ra cửa.

Đức Phi Huệ phi Tề phi phân vị cao cũng không nói nhiều.

Chuyện hôm nay các nàng đều không muốn nhiều lời, Liên Tú Vân dại dột không có biên giới, họ cũng bởi vì huyện này mà quỳ hồi lâu, sao trong lòng không nổi giận.

“Vẫn đi tuần theo kế hoạch ban đầu. Thân thể Thuần Uyển Dung không tốt, lần này không thể đi theo rồi. Quế ma ma, kính xin mẫu hậu bên kia giúp đỡ Thính Vũ Các nhiều hơn, trẫm không hy vọng Thuần Uyển Dung lại có bất trắc gì.” Hắn nhìn lướt qua mọi người.

Cho dù Thẩm Tịch Nguyệt không thể đi, người khác cũng đừng nghĩ đến nhặt được tiện nghi gì từ trong chuyện này, đừng tưởng rằng hắn không thấy vẻ mặt rất nhiều người sau khi biết được Thẩm Tịch Nguyệt gặp chuyện không may, cho dù sắc mặt lo lắng, thế nhưng vui sướng trong mắt lại rất rõ ràng.

Mà lo lắng lại có mấy phần mong đợi Tịch Nguyệt tốt, cũng không thể biết được.

“Về phần Thuần Uyển Dung, từ khi nàng vừa vào cung vẫn yên tĩnh giữ bổn phận, là người thành thật chất phác đơn thuần, cũng bởi vì như thế, trẫm đặc biệt ban thưởng một chữ Thuần. Cũng rất nhiều người trong các ngươi hãm hại mấy phen, nàng chưa từng nói cái gì, nàng có thể không so đo, trẫm cũng không thể để cho nàng chịu uất ức mãi. Lai Hỉ, soạn chỉ, Thuần Uyển Dung hiền lương thục đức, đặc biệt tấn phong Chính Tứ Phẩm Quý Nghi.”

Lời Hoàng thượng vừa nói ra, tất cả mọi người đều hoảng hốt trong lòng, lại hận Liên Tú Vân.

Nàng ta vừa náo loạn như vậy, hoàng thượng mất hứng, Thẩm Tịch Nguyệt được cứu về, họ cũng bị hoàng thượng giận chó đánh mèo, cho nên lúc này nàng lại nhảy lên mấy bậc, tấn phong Chính Tứ Phẩm Quý Nghi, người người đều hiểu được, có một cái phong hào Quý Nghi tuyệt đối có thể bù đắp được Tam phẩm Tiệp dư rồi.

Lúc này Thẩm Tịch Nguyệt đã mơ mơ màng màng mà ngủ, cũng không biết tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài, nếu như nàng biết được, chắc hẳn sẽ nghĩ đến kiếp trước, ở kiếp trước kết quả của Liên Tú Vân cũng như vậy, chỉ là người nàng ta hãm hại khi đó, cũng không phải là Thẩm Tịch Nguyệt nàng, mà là Đức Phi.

Có thể thấy được mặc dù quá trình đã khác nhau, nhưng kết cục của nàng ta lại không thay đổi.

Hoàng thượng xử lý xong tất cả liền mang theo chúng phi tần rời đi.

Hoàng thượng cũng không nói đến chuyện xử phạt mấy cung nữ của Thính Vũ Các, bất kể là Hạnh Nhi phục vụ chủ tử không chu đáo hay là Cẩm Tâm tự tiện nói chen vào, Cảnh đế đều yên lặng không nhìn.

Thấy tất cả mọi người rời đi, mấy người đã xụi lơ vội vàng bò dậy.

Cẩm Tâm nhìn sắc mặt tiểu thư mà nàng phục vụ từ nhỏ đến lớn tái nhợt, yếu ớt nằm nơi đó, nước mắt cũng rơi xuống.


Siết quả đấm thật chặt, là nàng không che chở tiểu thư thật tốt.

Đợi Tịch Nguyệt tỉnh lại lần nữa, đã là sáng sớm ngày hôm sau, Cẩm Tâm ngồi trên băng ghế nhỏ bên giường, bám lấy cánh tay nàng ngủ gà ngủ gật.

Một động tác của Tịch Nguyệt, nàng liền tỉnh lại.

“Chủ tử, người có chỗ nào không thoải mái ư?”

Tịch Nguyệt nhìn Cẩm Tâm tiều tụy, lại nhìn bên trong phòng một chút, kéo một nụ cười tươi tắn: “Không có việc gì, chỉ là cả người không còn chút sức lực nào thôi.”

“Nô tỳ sai người nấu chút cháo cho chủ tử.” Dứt lời liền gọi người tới.

Tịch Nguyệt cũng không ngăn cản, nàng cũng hơi đói rồi. Nàng nhìn bốn phía, nhỏ giọng hỏi: “Liên Tú Vân như thế nào?”

“Bẩm chủ tử, Liên Tú Vân đã bị nhốt vào lãnh cung.”

Nghe lời nói này, Tịch Nguyệt cũng không thấy lạ, chỉ không nhiều lời, ngược lại suy nghĩ kỹ càng.

Cẩm Tâm mở miệng: “Chủ tử, có gì không ổn sao?”

Lần này hai người đối địch như vậy, chắc hẳn kế tiếp Liên gia sẽ muốn tìm Thẩm gia gây phiền toái chứ? Còn có lần này, tại sao Liên Tú Vân đẩy nàng, cho tới bây giờ Tịch Nguyệt đều không cho rằng, Liên Tú Vân chỉ là đơn thuần muốn nàng chết.

“Không có, ta muốn yên lặng một chút, ngươi làm việc trước đi. Chuyện này chắc chắn không đơn giản, ta muốn suy nghĩ thật kỹ.”

Cẩm Tâm gật đầu đáp ứng.

Nàng vốn chuẩn bị ra cửa, lại nghĩ đến hoàng thượng sắc phong, vội vàng mở miệng lần nữa: “Chủ tử, hoàng thượng đã tấn phong người thành Thuần Quý Nghi.”

Tịch Nguyệt ngẩn ra, lộ ra vẻ mỉm cười.

Nàng gật đầu một cái: “Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi.”

Cẩm Tâm thấy chủ tử biết nên xoay người rời đi.

Tấn phong tất nhiên là chuyện tốt, nhưng Tịch Nguyệt lại tự suy xét chuyện xảy ra hai ngày này.

Tịch Nguyệt cảm thấy chuyện như vậy lộ ra không tầm thường, hoàng thượng cũng có phần hoài nghi đối với chuyện này. Trước đó nàng cũng chỉ là bởi vì bị chuyện kiếp trước mê hoặc, cảm giác Liên Tú Vân như thế là theo lý thường. Nhưng ngẫm nghĩ lại, chuyện cũng chưa khẳng định chính là như thế.

Cho dù nhân phẩm Liên Tú Vân kém nữa, cũng sẽ không phạm sai lầm rõ ràng như thế, còn là trong lúc mấu chốt này, nhưng sự thực là, nàng ta thật sự làm như vậy.

Nếu Trần Vũ Lan cũng có thể gặp Bạch Tiểu Điệp, như vậy, Liên Tú Vân có khả năng cũng là như thế hay không?

Mặc dù không phải là bởi vì nguyên nhân này, nói không ai chỉ điểm sau lưng Liên Tú Vân, Tịch Nguyệt cũng không tin.

Chuyện như vậy cho dù nhìn thế nào, Liên Tú Vân cũng không có chỗ tốt gì.

Cho nên Tịch Nguyệt kết luận, nhất định là có người lợi dụng Liên Tú Vân. Có lẽ là bởi vì dược vật, có lẽ là bởi vì nhược điểm trên tính cách của nàng ta, những chuyện này đều cực kỳ có thể.

Lại nói chuyện hại nàng này.

Nếu như nàng rơi xuống nước sau đó bị chết đuối, sẽ tốt. Nhưng lúc ấy Hạnh Nhi kịp thời kêu cứu, bị chết đuối gần như là không thể nào, nếu nàng không chết, như vậy tất nhiên không thể xuất cung cùng hoàng thượng.

Chẳng lẽ đây chính là kết cục? Không để cho nàng có thể xuất cung, người khác mới có thể thêm một cơ hội. Nhưng Tịch Nguyệt cũng không cho rằng chuyện là như thế, nếu như chỉ là như vậy, cũng có quá nhiều điều không chắc chắn, hoàng thượng không mang nàng theo, cũng chưa chắc sẽ mang những người khác.

Như vậy, có lẽ cuối cùng chỉ muốn giữ nàng trong cung? Nhưng nàng ở trong cung thì mưu đồ là cái gì?

Một tia chớp, Tịch Nguyệt nghĩ tới một người khác, đúng vậy, Trần Vũ Lan ra ngoài, hoàng thượng đi vắng, mà Trần Vũ Lan đã khôi phục lại cuộc sống bình thường, nếu như lúc này Trần Vũ Lan bị người ta hại đẻ non, sau đó vu oan đến trên người nàng cũng chưa chắc là không thể nào.

Nếu như sau đó chứng cớ chỉ về phía nàng, chuyện Trần Vũ Lan đẻ non đẩy tới trên người nàng, vậy thì có thể nói nàng cố ý ở lại trong cung làm chuyện này, nếu như vậy, cũng không tồn tại Liên Tú Vân hại nàng, ngược lại, còn là nàng hãm hại Liên Tú Vân.


Vì ở lại trong cung nên nàng cố ý rơi xuống nước, không những hại Trần Vũ Lan, còn hãm hại Liên Tú Vân.

Nghĩ tới đây, Tịch Nguyệt rét lạnh một hồi. Chính là thế này sao? Chính là một liên hoàn kế như thế này sao?

Nếu sự thật là như vậy, nàng nên làm như thế nào?

Ở trong cung chắc chắn đã thành công, nàng tuyệt đối không thể nào rời đi cùng hoàng thượng.

Chuyện chưa xảy ra, dĩ nhiên nàng không nên ưu sầu quá mức, nhưng, người không lo xa tất có phiền gần. Hôm nay nàng không đề phòng nhiều hơn, có nhiều tính toán, như vậy ngày khác tất nhiên sẽ trở thành vật hy sinh trong kế hoạch của người khác.

“Cẩm Tâm ——”

“Có nô tỳ.” Cẩm Tâm vội vàng vào cửa.

“Đi nói với Lai Hỉ công công một chút, nói ta muốn gặp hoàng thượng.” Tịch Nguyệt không phải người ngồi chờ chết, nếu hoài nghi, nàng chắc chắn sẽ hóa giải tất cả nhân tố khiến mình không an toàn.

Sau khi Cẩm Tâm đáp ứng liền chạy thẳng tới Tuyên Minh điện.

Ngày mai Hoàng thượng sắp xuất cung, chủ tử nhớ tới hoàng thượng cũng là chuyện bình thường.

Quả nhiên, Lai Hỉ cũng biết rõ, Thuần Quý Nghi chính là được cưng chiều, thân mật thắm thiết đáp ứng Cẩm Tâm liền vào cửa bẩm báo với Cảnh đế.

Nghe nói Tịch Nguyệt muốn gặp hắn, Cảnh đế cũng không trì hoãn, tuổi của nàng không lớn lắm, nhưng lúc bắt đầu vào cung thì chuyện đầu tiên là mang theo tính toán “Bắt kẻ thông dâm”, sau này Hiền phi gây khó khăn khiến nàng dị ứng hoa lạ, hương liệu cung đình lại tích tụ trong người không thể có thai, còn có túi thơm xạ hương của Trần Vũ Lan, sau đó lại có tầng tầng lớp lớp hãm hại và họa hôm nay rơi xuống nước.

Trong lòng hắn, có một chút thương hại đối với cô bé này.

Cho dù nàng thật sự là một con cáo nhỏ, nhưng nàng cũng không làm chuyện gì khiến cho hắn không thích, ngược lại lấy lòng hắn khắp nơi. Người ngoài nhằm vào cũng chỉ là bởi vì hắn cưng chiều nàng mà thôi.

Nói đến cùng, nàng chỉ mới 14 tuổi.

Cảnh đế cũng không phải là hoàn toàn vô tâm vô tình, dưới tình huống có khả năng, hắn nguyện ý bỏ ra một chút dịu dàng đối với một người quyết một lòng với mình.

Thật ra thì hôm nay Cảnh đế rất bận, nhưng rút ra một chút thời gian thăm Tiểu Nguyệt Nhi, hắn tự cho là vẫn có thể.

“Thân thể chủ tử nhà ngươi như thế nào?”

Cẩm Tâm sau lưng Cảnh đế, cung kính nói: “Thân thể chủ tử suy yếu, sáng sớm ngủ dậy chỉ ngẩn người, sau đó muốn gặp hoàng thượng, thái y còn chưa đến xem.”

Cảnh đế nhíu mày không vui: “Thân thể chủ tử nhà ngươi không tốt, không mau để cho thái y xem qua, rốt cuộc các ngươi làm nô tỳ như thế nào?”

Giọng nói rất lạnh khiến trong lòng Cẩm Tâm khẽ run rẩy, vội vàng nói: “Hôm qua Vạn thái y có nói, chủ tử rơi xuống nước nên khí lạnh vào cơ thể, nếu như hôm nay tỉnh lại, uống thuốc đúng giờ là được, không nóng lên liên tục thì vấn đề không lớn. Từ nhỏ chủ tử đã có chút giấu bệnh sợ thuốc, bắt chúng nô tỳ không cho thái y tới đây.”

Cảnh đế hừ một tiếng: “Trẫm thấy, nha đầu này chứa tâm khiến trẫm đau lòng, đừng nói những chuyện kia có thật hay không, chuyện này cũng không được nghe chủ tử ngươi, nhanh chóng truyền thái y cho trẫm. Nếu như Thuần Quý Nghi có bất trắc, Thận Hình Tư chính là kết quả của các ngươi.”

Thận Hình Tư, sống không bằng chết.

Cẩm Tâm lại khẽ run run, vội vàng lĩnh mệnh.

“Mỗi ngày xem sách thuốc, cũng không thấy nàng nhìn ra một nguyên do.” Cảnh đế nói thêm một câu. Cẩm Tâm phía sau cũng không nói tiếp, chỉ cúi đầu quy củ bước chân đi theo phương hướng của Thính Vũ Các.

Mùi thuốc nồng đậm trong Thính Vũ Các.

Cảnh đế thấy nàng mong đợi nhìn mình, lại đau lòng một hồi.

Nhưng cho dù như thế, ngoài miệng vẫn trách cứ: “Nha đầu này, sao lại không thích xem đại phu? Thân thể mình suy yếu như vậy, sao có thể mặc cho ngươi hồ đồ?”

Làm như nghĩ tới chuyện bệnh thương hàn lúc trước, Cảnh đế dựa theo cái mông nhỏ của nàng mà đánh xuống, dĩ nhiên, động tác này rất êm ái.

“Làm sao lại không chịu ngoan ngoãn, lần trước trẫm từng nói, nế ngươi tiếp tục coi thường thân thể mình như thế, trẫm nhất định phải trừng phạt ngươi.”

Tịch Nguyệt buồn bã nằm một chỗ: “Ta đã đáng thương như vậy, ngươi còn ức hiếp ta. Đánh ta đau quá đấy.”

Nàng chính là như vậy, Cảnh đế lại tức cười: “Trẫm cũng chỉ nhẹ nhàng đánh xuống, liền bị ngươi nói như thế. Nha đầu ngươi, ngược lại là một kẻ giảo hoạt.” Tuy hắn nói như vậy, nhưng động tác lại cực kỳ êm ái kéo cái chăn có chút không ngay ngắn cho nàng.

“Cảm giác khá hơn một chút chưa?”

Tịch Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Khá hơn một chút.”

Hắn nhíu mày: “Đó chính là nhớ trẫm, kể từ khi vào cung, ngươi vẫn chưa từng sai người đến Tuyên Minh điện cầu kiến trẫm.”

Tịch Nguyệt bĩu môi một cái: “Tịch Nguyệt sẽ không làm chậm trễ quốc sự của hoàng thượng. Nhưng, nhưng ngày mai hoàng thượng phải rời cung rồi, Nguyệt Nhi sợ là có mấy lời không nói thì không còn kịp nữa.”

Lời này lại khiến Cảnh đế thấy lạ: “Ngươi muốn nói gì?”

Hai bàn tay nhỏ bé chà xát vào nhau, nàng lắp bắp mở miệng: “Hoàng thượng, từ khi tần thiếp vào cung thì thường xảy ra tai nạn, tuy có người bảo vệ, nhưng tần thiếp cũng không muốn luôn cho người thêm phiền toái. Ta muốn, ta muốn, ta muốn......”

Nàng lắp bắp nửa ngày mới nói rõ sự việc.

“Trước khi vào cung ta từng đi chùa cầu nguyện, chỉ cần có thể được người ưu ái, chắc chắn sẽ ăn chay niệm Phật, cảm tạ Phật tổ thành toàn. Mà ta vừa vào cung liền được người cưng chiều, lại quên những chuyện này, ban nãy ta chỉ nghĩ, nhất định là Phật tổ trách ta. Hiện tại với thân phận tần thiếp tất nhiên không thể xuất cung, nhưng, tần thiếp nghe nói trong Tuệ Từ cung của Thái hậu có một Phật đường nhỏ, hoàng thượng, người thương tiếc tần thiếp, người giúp ta nói với Thái hậu một chút có được hay không? Ta muốn chuyển vào ở một khoảng thời gian, ăn chay niệm Phật, cũng coi như làm tròn lời hứa của chính mình.”