Ký Sự Hậu Cung

Chương 46

"Ngươi tên gì vậy?" Tịch Nguyệt vuốt ve ly trà trong tay.

"Bẩm chủ tử, nô tỳ là Xảo Ninh."

"Thủ nghệ của ngươi ngược lại không tệ, ta thích. Thăng làm cung nữ nhị đẳng đi, về sau đồ ăn sáng liền giao cho ngươi."

Lời Tịch Nguyệt vừa nói ra, Cẩm Tâm cũng kinh ngạc một chút. Nàng cũng biết rõ tính tình chủ tử nhà mình sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác.

Xảo Ninh cũng không có vui mừng đắc ý quá mức, chỉ quy củ tạ ân.

"Đi xuống đi."

"Vâng"

Xảo Ninh đi ra ngoài, liền nghe Tịch Nguyệt lầm bầm lầu bầu: "Cũng không biết mẫu đơn nở chưa?"

Mẫu đơn đương nhiên sẽ không nở rộ vào ngày đông.

Đợi người đi xuống, Cẩm Tâm đã thu hồi sự kinh ngạc của mình, chủ tử làm việc, tất nhiên có chừng mực.

"Cẩm Tâm, ngươi đi tìm Tiểu Đặng Tử cho ta." Cũng không biết hôm qua hắn điều tra như thế nào.

Hôm qua Tiểu Đặng Tử ra ngoài điều tra, sau đó cũng chưa trở lại, tiếp đó gần tối nàng lại bị tuyên đến Tuyên Minh điện thị tẩm, dĩ nhiên không gặp hắn.

Tiểu Đặng Tử chạy chậm vào cửa, quỳ xuống: "Nô tài ra mắt chủ tử."

Tịch Nguyệt cười như không cười: "Ta lại cho rằng ngươi bị người ta ném vào trong hồ làm mồi cho cá rồi chứ? Đến ban đêm cũng không thấy bóng dáng ngươi."

Tiểu Đặng Tử sợ hãi: "Khởi bẩm chủ tử, cũng không phải là nô tài cố ý không về, chỉ phát hiện một chút đầu mối, nghĩ phải cẩn thận điều tra, mới trở về chậm."

Trở về muộn, chắc hẳn cũng là tìm thời gian đi Tuệ Từ cung bẩm báo. Tịch Nguyệt cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại là bộ dạng không buồn không vui.

"Có thể có đầu mối gì?"

Tiểu Đặng Tử thấy Tịch Nguyệt hỏi, tranh thủ nói ra phát hiện của mình.

Tịch Nguyệt vốn hoài nghi Trần Vũ Lan cố ý kéo nàng đến chỗ kia là có mưu đồ khác, cho nên để Tiểu Đặng Tử đi dò xét trước.

Tiểu Đặng Tử lĩnh mệnh rời đi, đương nhiên cũng cẩn thận một chút.

"Nô tài đã cẩn thận kiểm tra đường nhỏ kia rồi, cũng không có bất cứ khác thường nào, chỉ có một mùi thơm cực kì nhạt, mùi này gần như không thể ngửi thấy, may mà lỗ mũi của nô tài luôn luôn khác hẳn với người thường, đặc biệt bén nhạy, người khác nhất định sẽ không phát hiện có chút quái dị. Nô tài tới tới lui lui bên kia rất nhiều lần, muốn tìm được nguồn gốc của mùi thơm, cuối cùng may mắn không làm nhục mệnh, nô tài mới tìm được." Từ trong lồng ngực móc ra một cái khăn nho nhỏ, Tiểu Đặng Tử trực tiếp mở ra, là một vật không khác tảng đá. Mà vật này tản ra một mùi thơm như có như không.

Tịch Nguyệt biết bên trong phòng mùi thơm của vật này đều nhạt như vậy, so sánh với bên ngoài lạnh lẽo thì càng không dễ bị phát hiện hơn.

Nhưng nàng lại nhớ vật này.

"Đây là...... kỳ hương Tây Vực mà Hoàng thượng ban thưởng?"

Hương liệu này là hoàng thượng ban thưởng sau khi nàng thị tẩm lần đầu, lúc ấy Lai Hỉ dfienddn lieqiudoon cũng từng dặn dò, nói là bình thường hương này dùng cực tốt, mùi thơm thanh nhã dễ chịu, hơn nữa làm tinh thần thư thái. Nhưng nếu có thai, lại không thể dùng, chỉ một chút cũng sẽ làm người ta đẻ non.


Đợi ngày có thai, không thể tiếp tục dùng vật này.

Cũng chính vì vậy, Tịch Nguyệt vẫn còn nhớ, lúc ấy thậm chí nàng còn nghĩ, hoàng thượng rất thú vị, thế nhưng lại ban thưởng cho nàng một vật như vậy.

Sắc mặt lạnh lẽo, Tịch Nguyệt gọi Cẩm Tâm.

Chìa khóa kho hàng này chỉ có Cẩm Tâm có, trái lại vật này truyền ra như thế nào.

Thấy tình hình này Cẩm Tâm cũng giật mình, cuống quít quỳ xuống: "Nô tỳ lập tức kiểm tra kho hàng."

Mặc dù hốt hoảng, nhưng lại suy nghĩ rõ ràng.

Tịch Nguyệt gật đầu, nàng tất nhiên tin tưởng Cẩm Tâm.

Cẩm Tâm và Hạnh nhi vội vàng cùng nhau đến kho hàng kiểm tra, không bao lâu sau lập tức thấy nàng bước nhanh vào phòng: "Chủ tử, người xem, kỳ hương Tây Vực mà hoàng thượng ban thưởng vẫn còn."

Tịch Nguyệt ghé đầu nhìn lại, quả nhiên vẫn còn, quan sát một lát nữa, lại khẽ nhíu mày.

"Khối hương liệu này của chúng ta, giống như từng bị cái gì đó cắn." Tiểu Đặng Tử nhìn kĩ, vội nhắc nhở.

Mà Tịch Nguyệt cũng không phải là không thấy, chỉ vì thấy, mới hơi nghi ngờ.

Hương liệu này đã thiếu một góc, vốn cũng không lớn, bởi vì hình dáng lúc trước cũng không có quy tắc, cho nên nếu không cẩn thận, cũng không nhìn ra.

Mà khối hương liệu Tiểu Đặng Tử nhặt về, thật ra thì vẫn khác với khối này của nàng, nhưng cho dù khác biệt, vừa nhìn sơ qua như vậy, cũng thấy tương tự.

Tịch Nguyệt lập tức nghĩ đến thai của Phó Cẩn Dao, cũng nghĩ đến đây tất nhiên là muốn nhằm vào nàng mà tạo bẫy rập, nhưng cặn kẽ lại không suy nghĩ rõ ràng.

"Tiểu Đặng Tử, Hạnh Nhi, các ngươi đều sống trong cung từ nhỏ, cũng biết tường tận chuyện trong cung này, vậy các ngươi có biết, kỳ hương Tây Vực mà hoàng thượng ban thưởng cho ta, trong cung còn ai có. Nếu là vật tiến cống, chắc chắn sẽ không chỉ có một khối chứ?"

Hai người đều làm ra vẻ suy tư, nhưng mặc kệ là thật sự suy nghĩ hay giả vờ suy nghĩ, Tịch Nguyệt cũng không để ý, ngược lại nàng tự mình phân tích chuyện này.

Trần Vũ Lan biết rất rõ ràng nàng không muốn gặp nàng ta, chịu đựng nàng chán ghét cũng muốn lấy lòng nàng, muốn cùng đi, lại đề cập đến đường nhỏ kia. Nếu như là thường ngày, nàng nhất định sẽ không cự tuyệt, nhưng lúc này luôn không giống ngày xưa.

Nếu như nàng đi con đường kia, ngày khác họ dùng khác biện pháp lừa Phó quý tần tới, làm Phó Cẩn Dao đẻ non, tất nhiên hoàng thượng sẽ tra rõ. Mà kỳ hương Tây Vực vẫn chưa đốt, tất nhiên sẽ không biến mất hoàn toàn như vậy, chỉ biết biến hóa cực kỳ chậm chạp thong thả.

Nàng biết tác dụng của hương này, đương nhiên hoàng thượng cũng biết. Mà nàng đi qua con đường kia, hương liệu trong khố phòng lại thiếu một chút xíu, có lẽ còn có thể hoàn toàn không thấy. Chuyện này đều gán trên người nàng rồi, thật sự là kế tốt.

Nhưng Trần Vũ Lan và Bạch Tiểu Điệp, thật sự có thể nghĩ ra chủ ý lợi hại như vậy sao?

Trái lại Tịch Nguyệt hơi hoài nghi, không phải nàng khinh địch, mà do hai người này đều là hai người nàng rất quen thuộc. Chủ ý thì có, ý định cũng nặng, nhưng nhắc tới tính toán tỉ mỉ chính xác, ngược lại cũng không giống kiệt tác của họ.

"Chủ tử." Cẩm Tâm mở miệng.

"Như thế nào? Ngươi nghĩ ra cái gì?"

"Chủ tử, nô tỳ nhìn khối hương liệu của này chúng ta, giống như bị con chuột gặm qua."

Lời này cũng khiến người ta khó hiểu, có con chuột cũng không kỳ quái, nhưng trong khố phòng này cũng không có một chút thức ăn, trước kia cũng đã kiểm tra, sao lại dụ chuột tới, hơn nữa vì sao con chuột này cứ muốn gặm hương liệu như thức ăn đây?


"Các ngươi có thể nghĩ ra còn ai có hương liệu không?"

Tiểu Đặng Tử hơi chần chờ: "Chủ tử, nô tài thật sự không nghĩ ra, nhưng nô tài cảm thấy, có lẽ Đào Nhi biết, chuyện trong cung này, nàng ta luôn linh thông tin tức. Không bằng nô tài gọi nàng ta tới đây." Hắn cũng lo lắng chủ tử cho rằng hắn kéo Đào Nhi xuống nước.

Cho dù Tiểu Đặng Tử nói như vậy, Tịch Nguyệt cũng không cho rằng hắn nhằm vào Đào Nhi. Đào Nhi quả thật biết rất tường tận chuyện lớn nhỏ trong cung.

Thấy chủ tử đồng ý, Tiểu Đặng Tử ra cửa gọi Đào Nhi.

Mà Đào Nhi thật sự có nghe nói về hương liệu này.

"Hương liệu này có tổng cộng ba khối, mặc dù trân quý, nhưng mùi vị cực kì nhạt, rất nhiều nương nương đều không thích. Vốn là Tống Hiền phi có một khối, Tề Chiêu Nghi có một khối nữa, sau đó một khối ở chỗ chủ tử."

Hiền phi Tống thị, Tề Chiêu Nghi.

Tính tình Hiền phi khoa trương, đương nhiên cũng không thích mùi thơm nhạt nhẽo. Về phần Tề Chiêu Nghi, Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, Tề Chiêu Nghi vốn chính là lão nhân trong cung, tướng mạo không tính là vô cùng đẹp, cũng không dịu dàng hẹp hòi giống như Đức Phi đối với hoàng thượng, nhưng lại có tài hoa xuất chúng. Hơn nữa có loại cảm giác lạnh nhạt xa cách.

Nếu như Tề Chiêu Nghi dùng hương liệu như vậy, tất nhiên ai cũng không thể nói gì, phải biết rằng, nàng ta vốn là người hơi nhạt nhẽo, cũng thích thiên vị những vật thanh nhã, có lẽ hương liệu này lại là ý định của nàng ta.

"Có nghe nói Hiền phi dùng khối hương liệu kia sao?"

Mấy người đều mê mang lắc đầu, thật ra Tịch Nguyệt vừa mở miệng thì cũng biết câu hỏi của mình có chút dư thừa, bọn họ đương nhiên sẽ không biết chuyện của Hiền phi. Nếu Hiền phi thật sự cũng không dùng, vậy khối hương liệu này là chuyện gì xảy ra?

Hiện tại nàng ta ở lãnh cung, là nàng ta lợi dụng nhân mạch còn sót lại để làm chuyện này, một hòn đá hạ hai con chim hay là Hiền phi thất thế, có người có được đồ của nàng ta, lại dùng để tính toán nàng? Hoặc là, người giật dây thật sự chính là Tề Chiêu Nghi.

Các loại khả năng đều có.

Nếu như không phải nàng cảnh giác, nếu như không phải mũi của Tiểu Đặng Tử làm việc lưu loát, có lẽ kết cục tương lai là một cái chết.

Trong cung căn cơ của nàng còn thấp, nếu như nàng gặp chuyện không may, sẽ không có ai ra tay giúp đỡ, cho dù Thái hậu đối xử với nàng không tệ, nhưng lúc nào cũng quan tâm đến chuyện hoàng tự.

Tịch Nguyệt cũng không phải người lề mề chậm chạp, ra lệnh cho Cẩm Tâm và Tiểu Đặng Tử.

"Hai người các ngươi mang theo vật này, cùng đi gặp Thái hậu với ta."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều tuân mệnh.

Thay áo gấm đỏ rực, Tịch Nguyệt chải búi tóc linh xà, cài trâm vàng lên, khoác áo choàng lông vũ trắng muốt. Toàn thân lộ ra dfienddn lieqiudoon ánh sáng rực rỡ chói mắt người. Người khác tìm phiền toái cho nàng, sao nàng lại có thể không đáp lễ đây?

Nàng cũng không cần bất kỳ chứng cớ nào, chỉ cần trình hai khối kỳ hương Tây Vực này lên.

Liếc mắt nhìn Tiểu Đặng Tử, nàng mỉm cười.

Trạm kế tiếp giao cho hắn đánh ngã cũng không tệ.

Cho dù hoàng thượng thương yêu nàng hơn, nhưng nàng vẫn biết, chuyện như vậy, tìm Thái hậu mới đáng tin.

Một bóng dáng nhỏ bé quật cường, đứng ở cửa Tuệ Từ cung.

Quế ma ma nghe được thông báo rồi bẩm Thái hậu.

Quan hệ của Thái hậu và Tịch Nguyệt dĩ nhiên tốt hơn rất nhiều so với những người khác trong cung.

Nghe nói nàng tới đây rất sớm, Thái hậu gật đầu.

Hơi cười cười đầy thâm ý với Quế ma ma: "Ngược lại là một người lanh lợi."

Quế ma ma đổi trà xong bưng cho Thái hậu, đáp lại: "Cho dù lanh lợi nữa, thì cũng chỉ là trong lòng bàn tay của Thái hậu và hoàng thượng, có thể chạy đi đâu."

Thái hậu cười: "Đi tuyên nàng vào đi, ai gia xem xem nàng muốn làm như thế nào."

Cho dù đợi ở cửa trong chốc lát, sắc mặt của Tịch Nguyệt vẫn như cũ.

"Mời Thuần tần nương nương, Thái hậu mời người đi vào, ngày hôm nay lạnh lắm."

Tịch Nguyệt đi theo nội thị vào cửa, vừa nhìn thấy Thái hậu, hai mắt đỏ lên, quỳ bịch xuống một cái.