Editor: Pinni_dd. Le Quy Don
Tịch Nguyệt đã sớm có an bài, sau khi biết chuyện về hương liệu nàng đã nhanh chóng tính toán xong tất cả, vốn định đợi thêm một năm rưỡi nữa mới vạch trần vụ này ra, nhưng vì chuyện Phó quý nghi mang thai, lại bị tiết lộ ra trước, Tịch Nguyệt đương nhiên là biết hết mấy chuyện vụn vặt của Thính Vũ các, mà những người này giữ lại đến bây giờ là để thể hiện sự phẫn nộ của nàng.
Về phần Tiểu Đặng Tử, con cờ của Thái hậu làm sao có thể tùy ý đẩy ra ngoài!
Biết cách lợi dụng, mới là tốt nhất.
Thái hậu vốn là thứ nữ vào cung, nghĩ đến nhất định gặp phải không ít khó khăn. Nàng mỗi lần nhằm vào quý nữ nhà cao cửa rộng chắc chắn cũng làm Thái hậu vừa lòng. Nếu Thái hậu thật sự không bị như vậy, cũng sẽ không vào lúc Trần Vũ Lan nhắc tới tỷ muội tình thâm mà quát lớn.
Có thể thấy được, nhớ tới năm đó tỷ muội các bà vào cung nhất định cũng từng trải qua không ít cuộc đối đầu gay gắt.
Nàng sẽ không làm bất kì chuyện vô dụng nào, cho dù bây giờ không biết người Hoàng đế an bài là ai, nhưng quân cờ Tiểu Đặng Tử này, nàng sẽ sử dụng thật tốt.
Sau khi dùng bữa tối nàng dựa vào cửa sổ bên cạnh giường ngắm ánh chiều tà. Hình như trời chiều hôm nay cực kỳ đẹp, một màu đỏ tươi, như mây hồng.
Hạnh Nhi vén rèm lên, bước nhỏ vào cửa.
"Chủ tử, Lai Hỉ công công đã tới."
Tịch Nguyệt liền vội vàng đứng lên, nghĩ đến cũng đúng, hôm nay nàng bị uất ức, Hoàng thượng cũng sẽ không thờ ơ.
Lai Hỉ nở nụ cười: "Nô tài ra mắt Thẩm lương viện, Thẩm lương viện, tiếp chỉ thôi."
Tịch Nguyệt vội vàng quỳ xuống.
"Thẩm thị hiền lương thục đức, thuần phác [thành thật, chất phác] dịu ngoan, rất được lòng trẫm, đặc biệt tiến phong làm tần, ban thưởng chữ Thuần. Thưởng Ngọc Như Ý một đôi, trâm vàng một đôi, lụa tơ vàng sáu cuộn, gấm Vân Nam sáu cuộn, trân châu mười hộp, bình phong Như Ý một đôi......"
"Tần thiếp tạ chủ long ân ——"
Lai Hỉ tai thính mắt tinh, vội vàng đỡ Thẩm Tịch Nguyệt đứng dậy.
"Thuần tần nương nương đứng dậy, Hoàng thượng có nói, biết được ngài uất ức, hôm nay không tiện tới đây, ngày mai chắc chắn tới trấn an. Nương nương chớ làm khó mình, chăm sóc tốt bản thân." Lai Hỉ được Hoàng đế dặn dò. Dịu dàng an ủi Thẩm Tịch Nguyệt.dd_l3.quy.d0n.
"Đa tạ Lai Hỉ công công đi chuyến này." Không cần Tịch Nguyệt nhắc nhở, Cẩm Tâm liền chuẩn bị một thanh kim qua tử [[i]cái này Pin không biết là gì, ai biêt 金瓜子儿 thì cho Pin biết với nha[/i]], vẻ mặt tươi cười kín đáo đưa cho Lai Hỉ, Lai Hỉ dĩ nhiên là không nói thêm gì, sau khi tạ ơn liền nhận lấy.
Hắn cũng là thưởng thức Thuần tần nương nương ở điểm này, cũng không lôi kéo nội thị bọn họ, không quá nhiệt tình, cũng không quá tự cao tự đại.
Lai Hỉ nói hết toàn bộ ý đồ mình đến đây, cũng không trì hoãn, lập tức rời đi.
Tịch Nguyệt nhìn bóng lưng hắn, khóe miệng nhếch lên.
Qua buổi trưa, thánh chỉ đã ban xuống, Phó quý nghi thăng lên hai cấp, gọi là Phó quý tần, mà lúc gần tối bản thân nàng cũng được thăng vị, tất cả mọi chuyện xảy ra đều đúng như những gì nàng đoán.
Mặc dù nàng chỉ thăng lên một cấp, nhưng mà bởi vì có ban thưởng chữ, trên thực tế cũng chẳng khác thăng lên hai cấp là mấy.
Mím môi một cái, Tịch Nguyệt gọi người hầu hạ mình tắm rửa nghỉ ngơi.
Nô tài Thính Vũ các mặt mày tươi cười, tuy là ban ngày xảy ra chuyện kết bè kết cánh, nhưng nếu như mình an phận, ngược lại cũng không tồi. Người chủ nhân này được sủng ái, phần vị lên như diều gặp gió, sống lưng của bọn họ, cũng cực kỳ thẳng.
Mấy đại cung nữ hợp quy tắc được Hoàng thượng ban thưởng đồ, cũng đều vui mừng hớn hở.
"Hạnh Nhi, tay ngươi khéo, đem lụa tơ vàng làm cho ta một chiếc váy."
Đang nói chuyện, ma ma làm việc vặt mang nước vào, Cẩm Tâm vội vàng cởi áo của chủ tử ra.
Cánh hoa căng mềm trải đày trên mặt nước, Tịch Nguyệt nỉ non: "Nghe nói nội điện của Hoàng thượng có một suối nước nóng, vả lại rất thoải mái, cũng không biết khi nào có thể đạt được ước muốn, hưởng thụ một chút."
Cẩm Tâm thấy bộ dạng đang mơ ước của nàng, hì hì một tiếng bật cười: "Chủ tử thật lòng đợi Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng sẽ thương yêu chủ tử."
Hạnh Nhi bên cạnh cũng cười hùa theo.
"Ngươi nha, đúng là quen miệng, không biết, còn tưởng tính tình ngươi ôn nhu, thật ra thì hoàn toàn ngược lại." Tịch Nguyệt giống như oán giận.
Cẩm Tâm không thuận theo: "Chủ tử sao lại nói nô tỳ như thế, ngài hỏi Hạnh Nhi, không ai không nói nô tỳ dịu dàng."
"Sợ là qua hôm nay, Thính Vũ các của chúng ta không ai dám nói Cẩm Tâm tỷ tỷ ngươi dịu dàng nữa rồi." Hạnh Nhi trêu ghẹo.
Hôm nay Cẩm Tâm vẻ mặt tươi cười nói những lời đó khiến mọi người hiểu, dịu dàng, vốn là một hình tượng.
Cẩm Tâm dậm chân: "Ngay cả ngươi cũng khi dễ ta, xem ta lát nữa thu thập tiểu nha đầu ngươi."
Hai người cãi vả, Tịch Nguyệt cười yếu ớt ngâm trong nước.
Hoàng thượng tối nay tất nhiên sẽ đi gặp Phó quý tần, chính là không biết, Hoàng thượng trước giờ không ngủ cùng với người khác có thay đổi hay không. Lại nghĩ một chút, Tịch Nguyệt giễu cợt, tự mình nghĩ gì đây, chuyện này tất nhiên sẽ không xảy ra.
Nhóm nữ tử vào cung, trừ Phó quý tần Phó Cẩn Dao, nàng và Lệ tần đúng là có phân vị cao.
Nếu như phụ thân trong quan trường cũng thăng tiến với tốc độ như vậy, sợ là sẽ phải đứng ngồi không yên mất.
"Chuyện trong cung các ngươi cũng chú ý nhiều một chút. Chớ để người khác thừa cơ."
"Nô tỳ tuân chỉ."
***
Bên trong Kiêu Vẫn cung yên tĩnh.
Phó Cẩn Dao một thân cẩm y màu xanh lam nằm nghiêng người bên cạnh Cảnh đế, ngón tay lướt qua lông mi hắn, trong bụng có chút khó chịu.
Cảnh đế kéo tay nàng ra, đứng dậy.
"Thái y có nói, ba tháng đầu của thai nhi nên cẩn thận. Tối nay Trẫm cũng không ngủ lại nơi này."Pin.LQD.ni
Phó Cẩn Dao cắn môi, nàng tự nhiên là thêm quý trọng đứa bé này, không chỉ bởi vì bó củng cố vị trí trong cung cả nàng, cũng là máu mủ của nàng và nam tử mình yêu thích. Có trời mới biết biết được tin này nàng đã vui mừng cỡ nào.
Nhưng nàng phải quan tâm mọi lúc, thế nhưng hắn lại muốn rời đi. Coi như, coi như không có khả năng, nàng vẫn hy vọng hắn có thể nghỉ lại nơi này với mình.
Thấy hắn đứng dậy sửa lại quần áo, nàng không để ý quy củ, từ phía sau ôm lấy eo hắn, dán hai má mềm mại trên lưng hắn, nói nhỏ: "Đừng đi, Hoàng thượng đừng đi......"
Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười ấm áp, bàn tay thon dài nắm tay nhỏ bé của nàng, vỗ nhẹ trấn an.
"Dao nhi đừng làm rộn. Nàng phải biết thói quen của Trẫm. Không phải nàng hiểu Trẫm sao?"
Phó Cẩn Dao thấy hắn không thay đổi chút nào, âm thầm cúi thấp đầu xuống, cuối cùng hắn vẫn không chịu vì nàng phá bỏ quy củ. Chậm rãi buông tay ra, nở nụ cười xinh đẹp với hắn.
"Vậy Dao Nhi giúp ngài chỉnh lý y phục."
Cảnh đế nhìn nàng ánh mắt lóe lên một cái, trong nháy mắt mê mang, ngay sau đó khôi phục bình thường.
"Nàng nghỉ ngơi cho tốt. Không cho phép ngược đãi nhi tử của Trẫm. Chờ hắn sinh ra, Trẫm tự mình dạy hắn cưỡi ngựa bắn cung, dạy hắn thi thư. Trẫm sẽ cho hắn tất cả những thứ tốt nhất trên đời này." Cảnh đế nắm tay, nói nhỏ vào tai nàng ta.
Trong lòng Phó Cẩn Dao trở nên kích động, ngẩng đầu nhìn hắn, hắn có biết, có biết mình nói cái gì không. Là nàng, là cái ý tứ mà nàng đang nghĩ đến sao?
Hốc mắt có chút ửng hồng, nàng nhào vào trong ngực hắn: "Hoàng thượng, Dao Nhi yêu ngài, Dao Nhi rất yêu ngài. Ta nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ mình, ta sẽ sinh hoàng nhi của chúng ta ra thật khỏe mạnh cường tráng."
Hắn dường như động tình: "Uhm, tốt."
Cảnh đế ôm nàng ta trong ngực trấn an một hồi, cuối cùng đứng dậy rời đi.
Phó Cẩn Dao si mê nhìn bóng lưng hắn, trong lòng liền sáng sủa, không tích tụ giống như vừa rồi.
Cho dù còn có người khác, nhưng cuối cùng hắn vẫn đối tốt với nàng, cũng hứa hẹn như vậy với nàng, tội gì nàng phải bực tức vì chuyện hôm nay, Thái hậu cũng không thích nàng, nàng đã sớm biết từ lâu, nhưng Thái hậu lại cực kỳ coi trọng con cháu của Hoàng thượng, đây cũng là nguyên nhân khiến nàng an lòng, tối thiểu, nàng không cần đề phòng bà.
Coi như trong lòng nàng tồn tại ác tâm, vậy thì thế nào. Nói cho cùng, trong cung này, Hoàng thượng mới là quan trọng, không phải sao?
Mà hắn đối với nàng, cũng không giống với những người khác.
Về phần Thuần tần kiều mị như vậy, Phó Cẩn Dao hừ lạnh, nàng ngược lại xem thường nàng ta, chỉ là, nữ tử như vậy, ngay cả gia thế cũng không có, khỏi phải nói Hoàng đế ca ca thật lòng, vì sao nàng phải tranh với nàng ta?
Về phần Đức phi, đợi nàng sinh nhi tử, nhìn Đức phi còn phách lối cái gì.
Nàng từ nhỏ đã ái mộ tỉ phu ưu nhã như tiên này, hôm nay đạt được ước muốn, tỷ tỷ cũng không còn, không phải là ông trời đang chăm sóc nàng sao?
Cho dù, hắn còn nhớ tới tỷ tỷ, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, hắn sẽ chỉ là của một mình nàng.
Nghĩ đến mới vừa rồi hắn thoáng thất thần, Phó Cẩn Dao có thêm mấy phần ghen tị với tỷ tỷ của mình.
Nhưng may là mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, suy đoán thế nào, một màn mất hồn kia, là cố ý làm cho nàng xem.
Cảnh đế ra cửa, nhìn thời tiết có chút đem lại, mặt không chút thay đổi.
"Bãi giá Hàm Phúc cung."
Hàm Phúc cung, chính là xứ sở Đức phi.
Mà Đức phi đang chuẩn bị đi ngủ nghe nói Hoàng thượng bãi giá Hàm Phúc cung, lúm đồng tiền như hoa. Cuối cùng, Hoàng thượng cũng không quên nàng. Cho dù luôn có người trẻ tuổi mĩ lệ, nhưng Hoàng thượng cũng không phải người vô tình.
Mình trong lòng hắn, cũng là một người cực kỳ quan trọng.
Mà Phó Cẩn Dao nghe nói Hoàng thượng cũng không trở về Tuyên Minh điện, ngược lại là đi Hàm Phúc cung, mặt liền trắng bệch.
Nhìn đại cung nữ Thanh Nhi bên cạnh: "Ngươi đã hỏi thăm rõ ràng?"
Thanh Nhi biết được chủ tử đang tức giận, nhưng lại không thể không nói: "Nô tỳ đã hỏi thăm rõ ràng, Hoàng thượng quả thật đi Hàm Phúc cung. Kính xin chủ tử chớ lo lắng quá mức, thân thể ngài quan trọng hơn, tiểu hoàng tử quan trọng hơn."
Móng tay Phó Cẩn Dao thật dài đâm vào bàn tay: "Triệu Uyển Trữ. Năm đó ngươi tranh với tỷ tỷ ta, hôm nay lại tranh với ta. Chẳng khác nào đang xem thường cô nương Phó gia chúng ta sao?"
Thanh Nhi lo lắng nhìn mình chủ của tử, khuyên giải lần nữa: "Chủ tử, mọi việc chúng ta còn có thể bàn bạc kỹ hơn, bảo trọng thân thể, sinh một tiểu hoàng tử, mới là chuyện cần thiết ngay trước mắt."
Phó Cẩn Dao trì hoãn, đặt tay lên bụng, thoải mái thở phào.
"Ngươi nói đúng, hoàng nhi của ta, mới quan trọng. Nhất định phải cẩn thận mọi chuyện cho ta, Thần tần có thể bị người ta động tay vào trong hương liệu, chúng ta cũng chưa chắc là không có, hôm nay công việc trong cung vẫn trong tay Triệu Uyển Trữ. Về sau phàm những thứ ta ăn, dùng, mặc, các ngươi đều phải chính tay kiểm tra cẩn thận, tuyệt đối không thể mù quáng. Hoàng nhi của ta, tuyệt đối không thể có chuyện."