Ký Sự Hậu Cung

Chương 210

"Huệ phi tốt của trẫm, ngươi tới đoán một chút, tại sao ngươi vẫn luôn không mang bầu đây? Cho dù có một đoạn thời gian thừa ~ sủng cực kỳ thường xuyên, ngươi vẫn không có dấu hiệu mang thai, đây là vì cái gì chứ?"

Lời Cảnh đế vừa nói ra, Phó Cẩn Dao không thể tin nhìn Cảnh đế.

"Hoàng thượng ngài, ngài làm cái gì? Ngài bỏ thuốc cho thiếp?"

Cảnh đế cười: "Nếu như bỏ thuốc, ngươi cảm thấy có thể sao?"

Phó Cẩn Dao không hiểu, tuy nhiên lại đau lòng: "Tại sao, tại sao?"

Cảnh đế rời khỏi bên cạnh nàng, lại ngồi vào trên giường.

"Ngươi đoán, tại sao ngươi mang thai, trẫm phải dời ngươi đến Trúc Hiên? Tại sao dù là ngươi lên chức, trẫm cũng chưa từng nghĩ tới cho ngươi dời cung? Từ trước, phi tần ở tại Trúc Hiên này cũng không có lưu lại con cháu?"

Phó Cẩn Dao không ngờ, lại là Trúc Hiên có vấn đề. Nhưng lúc ấy là nàng mới vừa mang thai mà. Tại sao Hoàng thượng phải làm như vậy, tại sao?

"Hoàng thượng, tại sao ngài phải làm như vậy, tại sao? Khi đó thiếp đã mang thai mà? Đúng, thai tượng của thiếp càng ngày càng yếu, là Trúc Hiên, là Trúc Hiên có vấn đề có đúng hay không?"

Cảnh đế cứ nhìn nàng như vậy, từng chữ từng câu, nói thật chậm: "Vật liệu kiến tạo phòng trúc Trúc Hiên đã từng bị ngâm thuốc bảy bảy bốn mươi chín ngày, chính là cây trúc sinh trưởng cực kỳ tươi tốt, cũng bị không ngừng tưới vẩy nước thuốc. Mà nước thuốc kia vô hại với nam tử, nhưng với nữ tử lại là thứ không thích hợp chút nào. Chẳng những sẽ có hậu quả không thể mang thai, cho dù đã mang thai cũng cực kỳ dễ dàng xảy thai. A, đúng rồi. Nó còn dễ dàng làm tinh thần người trở nên suy nhược."

Cảnh đế nói chậm, nhưng Phó Cẩn Dao lại giống như bị hắt một bồn nước lạnh như băng.

Giọng nói của nàng run rẩy: "Vì, vì, vì sao? Tại sao phải làm như vậy? Tại sao không chịu giữ lại đứa bé này, tại sao không chịu giữ lại con của thiếp?"

Cảnh đế nhìn nàng, mỉm cười, lúc này Phó Cẩn Dao lại cảm thấy, nụ cười này đúng là làm người sợ.

Cảnh đế nhìn nàng, nhưng tốc độ nói vẫn rất chậm như cũ: "Ngươi hỏi trẫm tại sao? Phó Cẩn Dao, sao ngươi lại có thể ngu đần như vậy, chẳng lẽ, ngươi thật sự cho là trẫm cái gì cũng không biết? Ngươi cho rằng trẫm là một kẻ ngu ư?"

"Hoàng thượng, hoàng thượng biết cái gì?" Phó Cẩn Nghiên run rẩy hỏi, không thể tin được.

"Ngươi đã không dám đối mặt, vậy trẫm sẽ nói cho ngươi biết, trẫm đã biết, mỗi người chúng ta đều biết, là ngươi, là ngươi hại chết tỷ tỷ ruột của chính ngươi, hoàng hậu Tuệ Hiền của trẫm, Phó Cẩn Tú. Tỷ tỷ của ngươi vẫn đối đãi ngươi tốt như vậy, ngươi lại hại chết nàng. Làm sao trẫm lại để cho ngươi lại sinh ra đứa bé chứ! Trẫm muốn có bảo đảm, muốn bảo đảm Phó gia phải toàn tâm toàn ý chỉ ủng hộ Vũ Nhi. Ở trẫm xem ra, hắn là Trưởng Tử của trẫm, Phó Cẩn Tú cho dù là tâm cơ còn có nhân phẩm, thậm chí loại nhân vật như ngươi tuyệt đối không thể so sánh."

Nghe được tất cả chân tướng, Phó Cẩn Dao tê liệt trên mặt đất, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, hôm nay lại biết nhiều chuyện giật mình như thế.

Đây là lần đầu nàng và Cảnh đế tâm sự, nhưng cũng là một lần thảm thiết nhất.

"Vì Nghiêm Vũ, vì Nghiêm Vũ, cho nên ngươi không thể muốn đứa bé của thiếp, cho nên cố ý để cho thiếp ở Trúc Hiên?"

Cảnh đế thừa nhận: "Phải, chính là tiên hoàng đã từng để sủng phi ở Trúc Hiên, cũng chỉ vì quản chế lẫn nhau, mà trẫm như thế, ngược lại cảm thấy đó là chỗ thích hợp nhất với ngươi. Trẫm không muốn con của ngươi, nhưng chẳng phải ngươi còn muốn, đừng quên, nó là một tay ngươi hại chết. Nếu như không phải là nhìn ở mặt mũi của Phó tướng và Phó Cẩn Du, ngươi cho rằng trẫm sẽ không giết ngươi? Trẫm hận thấu xương loại ác phụ như ngươi đây."

Dừng lại một lát, Cảnh đế nói tiếp: "Trẫm không muốn nói, nhưng mà nể tình còn có một tý tình nghĩa với Phó gia, nể tình lúc trước Phó Cẩn Tú là một người tốt. Càng không muốn để cho Vũ Nhi biết, người hại chết mẫu thân hắn tâm niệm, chính là dì tốt của hắn."

"Hoàng thượng, hoàng thượng cũng chưa từng yêu thiếp một tý nào sao. Không có một tý nào sao? Trong ngày thường, những thứ ân ái kia đều là làm bộ sao?" Đến tận giờ phút này, Phó Cẩn Dao vẫn còn rối rắm Cảnh đế có yêu nàng hay không.

Theo ý nàng, đây mới là chuyện lớn nhất. Mới là chuyện không thể nào nhất. 

"Trẫm là mắt bị mù, mới có thể yêu loại nữ tử như ngươi. Nữ tử lòng dạ ác độc giống như ngươi vậy, không có người nào sẽ yêu."

Lúc này Phó Cẩn Dao đã bị đả kích thương tích đầy mình.


Không đợi nàng nói chuyện, cửa truyền đến giọng nói lanh lảnh: "Phụ hoàng."

Phó Cẩn Dao không ngờ, Nghiêm Vũ lại đứng ở cửa.

Sau khi hô một tiếng, cậu thuận tiện vào cửa, nhìn Phó Cẩn Dao ngồi phịch ở dưới đất, trên khuôn mặt nho nhỏ vươn rất nhiều nước mắt.

"Vũ Nhi, làm sao con ở chỗ này?" Cảnh đế có chút thay đổi vẻ mặt, làm như vạn không nghĩ tới, Tiểu Vũ Nhi đứng ở cửa.

Nghiêm Vũ cũng không nhìn cảnh đế, chỉ nhìn chằm chằm Phó Cẩn Dao ngồi phịch ở nơi đó.

"Ta biết ngay, ngươi là nữ nhân xấu, ngươi là nữ nhân xấu. Hoàng tổ mẫu nói, phải cách ngươi xa xa, nhất định không thể có tiếp xúc với ngươi. Thì ra là, thì ra là hoàng tổ mẫu sợ ngươi hại ta, ngươi đã có thể hại mẫu thân ta, cũng có thể hại ta giống vậy. Ngươi quả thật là nữ nhân xấu, quả thật là nữ nhân xấu."

Nghiêm Vũ nói năng lộn xộn, lặp đi lặp lại lặp lại lời của mình, nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng.

"Bộp", Nghiêm Vũ quỳ xuống, nhìn chằm chằm vào Cảnh đế: "Cầu xin hoàng thượng nghiêm trị Huệ phi, vì mẫu hậu báo thù."

"Ta là dì ngươi đó!" Phó Cẩn Dao vẫn giãy giụa.

Nhìn sắc mặt của Cảnh đế, lại nhìn Nghiêm Vũ, 0di33xn0dafnl330fys0doon thế này rõ ràng hiểu được, hôm nay Cảnh đế nói những thứ này với nàng, vốn là không muốn buông tha nàng.

"Thần thiếp, thần thiếp chỉ hỏi hoàng thượng một câu."

"Nói đi."

Cảnh đế nhìn vẻ mặt Phó Cẩn Dao mất hết đi niềm tin, cũng không có một tý thương tiếc.

"Hoàng thượng, ngài yêu Thẩm Tịch Nguyệt sao?"

Cảnh đế không ngờ, một câu cuối cùng lại là hỏi cái này, nhìn Thẩm Tịch Nguyệt vẫn ngơ ngác nằm ở nơi đó không có phản ứng như cũ, hắn vuốt hai má mềm mại của nàng, ánh mắt dịu dàng.

Miệng nhếch lên một nụ cười: "Yêu tha thiết."

Có lẽ chính là một câu nói này của hắn, Tịch Nguyệt nhẹ nhàng hoạt động một chút, thậm chí là liếc mắt nhìn hắn.

Cảnh đế thấy tầm mắt của nàng, biết nàng không phải là cái gì cũng không có phản ứng, mỉm cười.

Nâng nàng dậy, đỡ đến trong ngực của mình.

"Chính bản thân trẫm cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, đã yêu Tiểu Nguyệt Nhi, yêu linh động của nàng, yêu thiện lương của nàng, yêu giảo hoạt của nàng...... Yêu tất cả tất cả của nàng."

Tịch Nguyệt nghe được lần tỏ tình này của Cảnh đế, ngửa đầu nhìn hắn.

Có một chút mê mang.

Phó Cẩn Dao nhìn hai người chàng chàng thiếp thiếp như vậy, mà Nghiêm Vũ lại dùng ánh mắt căm hận nhìn nàng.

Cuối cùng không thể chịu đựng, nhẹ nhàng đứng lên, lấy ra hung khí đã sớm chuẩn bị xong.


Nàng nhanh chóng đâm về phía Thẩm Tịch Nguyệt, hơn nữa động tác hung dữ: "Ta không chiếm được, người khác cũng đừng hòng lấy được, Thẩm Tịch Nguyệt, ngươi chết đi ——"

Thân thể Tịch Nguyệt suy yếu, nhưng cũng không phải là không thể nhúc nhích, nhưng bởi vì động tác Phó Cẩn Dao nhanh, mà nàng lại suy yếu, cuối cùng thì nhất thời không tránh ra được, Cảnh đế vốn cúi đầu nói chuyện với Tịch Nguyệt.

Một lòng không tra xét, đã thấy Phó Cẩn Dao đâm tới đây, lúc này rốt cuộc thì tránh cũng không kịp, Cảnh đế tự mình xoay người lại chắn trước mặt của Tịch Nguyệt, đao kia mạnh mẽ đâm vào bả vai Cảnh đế.

Cảm nhận được đau nhói, Cảnh đế xoay người lại liền là một phát, Phó Cẩn Dao ngã ở nơi đó.

Lúc này Lai Hỉ ở cửa nghe tiếng động, vội vàng vào phòng.

Chỉ một lúc, đã chế trụ Huệ phi. 

Nghiêm Vũ nho nhỏ trải qua một màn nguy hiểm mới vừa rồi.

"Oa a ——" Khóc lớn lên.

Trong miệng nói thầm: "Huệ phi nương nương muốn giết phụ hoàng ——"

Làm sao Tịch Nguyệt cũng không ngờ, ở khoảnh khắc mấu chốt đó, hắn lại chắn trước người của nàng, lại nhớ tới mấy ngày nay mơ mơ màng màng nghe được, chợt hiểu, hắn lại vì nàng giải tán hậu cung.

"Mau —— mau gọi thái y, đúng, Thúy Văn, gọi Thúy Văn tới đây ——"

Thúy Văn dĩ nhiên là tới nhanh hơn so với thái y, trước tiên là cẩn thận băng bó miệng vết thương cho Cảnh đế, thấy vết thương của Cảnh đế không ngừng chảy máu, Tịch Nguyệt rơi nước mắt.

Khóe miệng ngập ngừng: "Tại sao người, tại sao phải như vậy. Ngài là thân thể vạn kim, có thể nào như thế."

"Nàng nói tại sao?" Cảnh đế cũng không kiêng dè người khác, chỉ nhìn nàng như thế, dịu dàng tình cảm hỏi.

Phó Cẩn Dao cũng chưa có bị xử trí, nàng bị đặt ở nơi đó, nhìn dáng vẻ hai người này nhu tình mật ý, tức giận, nhưng tiếc rằng bị chặn miệng, chỉ có mắt bốc lửa nhìn người.

Tịch Nguyệt cũng không để ý tầm mắt của nàng, đưa tay sờ mặt của Cảnh đế: "Hoàng thượng yêu thích thiếp."

Cảnh đế cười, hỏi: "Phải, trẫm thích nàng, trẫm rất yêu thích rất yêu thích nàng, thích đến có thể quên an nguy của mình, vậy còn nàng? Vậy có phải nàng cũng thích trẫm giống vậy hay không?"

Tịch Nguyệt nhìn hắn, lẳng lặng, không nhúc nhích.

Ngay lúc hắn nói "Yêu tha thiết", ngay lúc hắn kể ra nỗi lòng, ngay lúc hắn không chút do dự chắn ở phía trước nàng trong nháy mắt kia, Tịch Nguyệt đã cảm thấy mình sống lại trong nháy mắt. Thị phi trong ngày thường tuy là khổ sở, nhưng đó cũng không phải là toàn bộ cuộc sống. Mình quá mức rối rắm, quá mức tính toán, quá mức lo lắng, thậm chí là không ngừng truyền vào tất cả tin tức tiêu cực cho mình, cho nên mình không dám đi thêm một bước về phía trước, sợ bị tổn thương, chỉ sợ thất vọng.  

Nhưng thì ra là khi nàng biết, khi nàng biết hắn toàn tâm toàn ý yêu mình, có thể vì mình không để ý an nguy bản thân, có thể giải tán hậu cung, cuối cùng nàng lập tức liền phóng thích trái tim vốn phủ đầy bụi bặm ra ngoài. 

Nàng là thương hắn, nàng cũng là yêu hắn!

Tuy là sau khi sống lại, tự mình không ngừng nhắc nhở bản thân không thể yêu, nhưng thực tế lại là tình yêu chân thành.

Nếu như không yêu chút nào, nàng nào đến nỗi liều chết cứu hắn như vậy, vào lúc này tất cả lý do đều thành kiếm cớ buồn cười.

Trước đây, nàng là một tiểu quỷ nhát gan.

"Thần thiếp cũng thích hoàng thượng, rất yêu thích rất yêu thích." Nghe được lời của nàng, Cảnh đế kích động nắm lấy tay nàng.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau rất lâu, rốt cuộc bèn nhìn nhau cười.

Tuy rằng giữa bọn họ đi rất nhiều đường quanh co, thậm chí mất một đứa bé.

Nhưng mà, may mắn bọn họ đã phát hiện lẫn nhau có tình cảm, [email protected]đlqđ@bubble editor hiện tại phát hiện cũng không tính là trễ, không phải sao?

"Trẫm thật vui mừng, vui mừng Nguyệt nhi có thể thích trẫm, có thể thật lòng thích trẫm." Cảnh đế vui mừng ôm nàng vào trong ngực.

Hai người ôm nhau, đúng lúc này Cảnh đế lại liếc mắt nhìn Phó Cẩn Dao, ánh mắt của hắn u tối.

Thật ra thì, xưa nay hắn cũng không phải là một người cực kỳ lơ là.

Phó Cẩn Dao là hạng người gì hắn cũng rất rõ ràng, nàng vốn không bình tĩnh, ở Trúc Hiên bị thuốc kích thích càng thêm dễ giận rõ rành rành. Hắn đã sớm kết luận, nàng nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, hôm nay như vậy là kết cục tốt nhất.

Bị thương một chút xíu đổi lấy Tịch Nguyệt tỉnh lại, thật lòng của Tịch Nguyệt. Đổi lấy Vũ Nhi thật sự thổ lộ tình cảm. Thậm chí có thể đổi lấy một loại sống lại khác của Phó gia. Triều thần thì không dám nhiều lời. Thật ra thì rất đáng giá, không phải sao?