Trên thế giới này có một số việc nhỏ ngoại trừ chính hắn vĩnh viễn cũng sẽ không có người biết.
Cảnh đế vùi lấp bí mật lại.
Về phần Nghiêm Liệt, hắn sẽ tiếp tục điều tra theo đầu mối mà mình đã sắp xếp xong.
Lúc trước rốt cuộc là như thế nào, đã không có người biết, có điều tất cả người biết đều đã vãng sinh (chết). Rất nhiều chuyện cuối cùng là bụi về bụi, đất về với đất thôi.
Người sống mới là quan trọng nhất. Không phải sao?
Cảnh đế không phân tích ra cuối cùng chuyện này là như thế nào, càng thêm không suy đoán ra Tịch Nguyệt sẽ nổi lên tác dụng gì ở trong đó.
Nhưng khi thấy biểu hiện Tịch Nguyệt bình thường, chính là cái gì cũng không biết.
Chính là Cảnh đế đã từng nghĩ, Nhạc Khuynh Thành đã là tài nữ, có thể nào đặt tên tùy tiện như thế, thì ra nguyên do hẳn là ở chỗ này.
Nếu là ngày xưa, thì Cảnh đế nhất định phải tra chuyện này cháy nhà ra mặt chuột, nhưng hôm nay, hắn lại không muốn như thế.
Cõi đời này hỗn loạn hơi nhiều, lại nào có nhất định mỗi một chuyện đều phải biết chân tướng chứ?
Hơn nữa cho dù là tra, quốc sư đã chết, Nhạc Khuynh Thành đã chết, thậm chí ngay cả người biết sơ một, hai điều đã bị hắn diệt khẩu.
Chỉ còn dư một Tiểu Tịch Nguyệt, [email protected]đlqđ@bubble editor chẳng qua là nàng cái gì cũng biết thôi.
Cảnh đế đang viết xuống một chữ "Duyên" thật to trên tờ giấy trắng.
Hắn với Tịch Nguyệt vốn là cực kỳ hữu duyên.
Nguyệt Nhi hai lần cứu hắn cùng nguy nan, gián tiếp chữa hết mất ngủ của hắn.
Phảng phất nàng chính là vì hắn mà sống.
Thời điểm lần đầu biết được tin tức này, Cảnh đế cũng đang nghĩ, cái gọi là có thể hóa giải họa diệt môn, có phải cũng là bởi vì Thẩm Tịch Nguyệt sẽ trở thành hoàng hậu hay không.
Tuy cảm thấy Nhạc Khuynh Thành chết đi không phải là một chuyện cực kỳ đơn giản, nhưng mà hắn lại cảm thấy suy đoán này của mình mười phần □ sẽ không sai.
Thậm chí hắn cảm thấy, Nguyệt Nhi chính là người quyết định mạng của hắn.
Hắn yêu nàng như vậy, đúng vậy, chính là nói rõ nhân duyên số mệnh an bài.
Nhếch lên một nụ cười.
Cảnh đế thêm bên cạnh chữ duyên mấy chữ khác suy nghĩ trong lòng.
"Lai Hỉ."
"Nô tài ở đây."
"Cùng trẫm đến Ngự Hoa Viên đi một chút đi."
Mấy ngày nay Cảnh đế không có chuyện gì luôn thích đến Ngự Hoa Viên đi một chút, nhìn một vùng sắc xuân dào dạt, ngược lại hắn luôn cảm thấy tâm trạng dễ chịu rất nhiều.
Vạn vật đều có sức sống.
Mỗi người đều có số mệnh của mình. Cần gì quá mức cưỡng cầu?
Lúc này chính là thời điểm tốt của Ngự Hoa Viên, trăm hoa hồi phục, đẹp không sao tả xiết.
Bởi vì mấy ngày nay tâm tình Cảnh đế không vui thì lại thường xuyên tới Ngự Hoa Viên này đi dạo.
Phi tần các cung cũng trở nên sôi nổi, nhìn người ở Ngự Hoa Viên càng thêm rất nhiều so với trước kia.
Cảnh đế cười lạnh.
Lúc trước Lai Hỉ bèn hỏi, có thể rời đi hay không, Cảnh đế từ chối.
Thiên hạ này đều là của hắn, Ngự Hoa Viên càng là như vậy, hắn tội gì vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, nếu như không thích thì đuổi người đi là được rồi, tội gì thua thiệt mình lại phải tránh né họ, đây cũng không phải là tính tình của Cảnh đế.
Có điều hôm nay đúng là cũng may, có lẽ canh giờ ra ngoài sớm chút, trong ngự hoa viên này lại không nhiều người lắm.
"Nguyện ông trời phù hộ thái hậu nương nương lên đường bình an, nô tỳ không có cơ hội quỳ ở nơi đó đưa tiễn thái hậu nương nương, chỉ nhân cơ hội này, khẩn cầu ở nơi phồn hoa rực rỡ đất này, chỉ mong nương nương đầu thai vào gia đình tốt." Giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
Lai Hỉ nghía một chút ánh mắt của Cảnh đế sóng nước chẳng xao.
Trong lòng vừa nổi lên, bèn vội vàng đi qua muốn xua đuổi, Cảnh đế lại đưa một ánh mắt ngăn lại.
Chỉ thấy nàng kia cả người trang phục cung nữ, quỳ ở nơi đó, làm như cầu nguyện.
"Thái hậu nương nương nhất định phải phù hộ hoàng thượng, phù hộ Nam Thấm. Phù hộ thân thể hoàng thượng khoẻ mạnh, phù hộ Nam Thấm quốc thái dân an, nếu như giống như vậy, nô tỳ tình nguyện giảm thọ mười năm. Mong nương nương thành toàn."
Dứt lời, dập đầu.
Cảnh đế nhìn nàng như vậy, vẻ mặt không thay đổi.
"Ngươi là ai?" Âm thanh đột ngột vang lên.
Cô gái dường như kinh hoảng quay đầu lại, trên khuôn mặt tinh xảo xuất chúng vươn giọt nước mắt thật to, kinh hoảng luống cuống giống như con thỏ nhỏ như thế, thoạt nhìn càng cảm thấy lòng đặc biệt thương yêu.
Cảnh đế hơi suy nghĩ một chút đã nhớ ra nàng là ai.
Cô gái vội vàng xoay người quỳ thỉnh an: "Nô tỳ An Thục Viện, người hầu ở trong cung An Tu nghi."
Thật ra lúc mới vừa rồi nàng xoay người lại thì Cảnh đế đã nhận ra nàng.
An Thục Viện đã từng mưu đồ hại Tịch Nguyệt. Muội muội An Tu nghi.
Lúc ấy mình phạt nàng ta đến trong cung An Tu nghi làm người hầu.
"Vì sao ngươi ở chỗ này?" Cảnh đế hỏi.
"Hoàng thượng thứ tội, là nô tỳ vượt quy củ nô tỳ sẽ rời đi." Đang lúc nói chuyện nhìn Cảnh đế nhưng cũng đứng yên.
Sao Cảnh đế không nhìn ra tâm tư của nàng ta, nở nụ cười: "Tại sao? Không có ý chỉ của trẫm, ngươi lại dám đứng dậy?"
Trong lời nói lại có mấy phần trêu chọc, trong lòng An Thục Viện vui mừng. Thầm nói chính mình bước cờ này quả nhiên là đi đúng rồi.
"Nô tỳ không dám." Đang lúc nói chuyện nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Cảnh Đế, lại cũng hết sức mê hoặc.
Cảnh đế thu hồi nụ cười bất cần đời kia, sắc mặt lạnh xuống: "Không dám? Ngược lại trẫm cảm thấy lá gan ngươi rất lớn, cái gì cũng dám đấy?"
An Thục Viện cho rằng Cảnh đế nhắc tới chuyện tự nguyện giảm thọ mười năm mới vừa rồi.
Giọng nói nghiêm túc: "Tuy là nô tỳ thân phận thấp kém, nhưng lòng kính yêu hoàng thượng, lòng khát vọng thiên hạ thái bình lại không khác với người bình thường."
Cảnh đế nhìn nàng như vậy, cười càng thêm kịch liệt.
Ngược lại là một thứ xốc lên không rõ.
Ngay cả một sắc mặt cũng không nhìn ra được, lại cũng đi ra ngoài cố làm ra vẻ.
Lại nghĩ nàng ta làm bộ làm tịch như vậy, cũng chỉ vì chờ quyến rũ hắn, trong lòng Cảnh đế càng chán ghét.
Nhớ lúc đầu ở ao hoa sen với Tịch Nguyệt, đó mới thật sự là vô tình gặp gỡ, nàng linh động, xinh đẹp, lại có một chút rung động mị hoặc lòng người.
Hôm nay nhìn lại An Thục Viện này, khắp nơi lộ ra tính toán.
Nói lời này xem hắn là kẻ ngu hay sao?
"An Thục Viện."
Khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên, trong mắt hàm chứa hi vọng.
Trong lòng Cảnh đế cười lạnh, đúng là một người viết dã tâm ở trong mắt.
"Thái hậu là mẫu thân trẫm kính trọng nhất."
An Thục Viện càng thêm vui mừng, cho là mình đi đúng bước này rồi.
Trực tiếp nhìn chằm chằm nàng: "Trẫm sẽ không cho bất kỳ người nào, lấy bất kỳ phương thức nào tới lợi dụng bà."
Lời vừa nói ra, cuối cùng An Thục Viện hiểu là Cảnh đế không thích, vội vàng dập đầu.
"Hoàng thượng thứ tội, hoàng thượng thứ tội, nô tỳ không có, nô tỳ không có lợi dụng Thái hậu. Thật sự chỉ là cố ý tế bái, lời kia càng là những câu phát ra từ đáy lòng, tuyệt đối không một chút nói láo. Cầu xin hoàng thượng minh giám ——"
Cảnh đế cúi □ xuống, nắm cằm của nàng.
Tỉ mỉ trên dưới.
"Lại nói, ngươi càng là không bằng nửa phần của tỷ tỷ ngươi. Ngươi cho rằng An Tu Nghi cay nghiệt như thế vì sao trẫm còn có thể giữ lại nàng ấy đến nay? Tuy rằng An Tu nghi ngoài miệng không đức, còn quen gây chuyện thị phi. Nhưng nàng ấy lại là một người có tầm nhìn ý kiến. Nàng ấy biết, thứ gì là ranh giới cuối cùng của trẫm. Ngươi vào cung cũng một năm rồi. Ngươi chưa từng thấy An Tu nghi nàng đã thật sự hại người nào? Tề phi sụp đổ, Đức Phi sụp đổ, Hiền phi cũng sụp đổ. Nhưng nàng ấy vẫn là trôi qua thật tốt ở trong cung như cũ, đó là bởi vì nàng ấy xinh đẹp như hoa sao? Ngươi sai lầm rồi, đó là bởi vì nàng ấy hiểu biết thời thế."
Chợt buông nàng ta ra.
An Thục Viện ngồi phịch ở nơi đó.
"Hôm nay trẫm nói cho ngươi biết những thứ này, chẳng qua là để cho ngươi biết. Trong cung này, giở những trò vặt này nhất định là không có kết quả tốt. Trẫm cũng không phải là một người ngu ngốc đầu trống rỗng. Lai Hỉ, nếu An Thục Viện cảm thấy cuộc sống trong cung không thích hợp với nàng ta, giáng chức nàng ta về nhà. Xem trên phần An đại nhân và An Tu nghi, trẫm cũng không xử phạt quá nhiều. Để cho nàng ta cút đi."
Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.
Lai Hỉ nhìn An Thục Viện không biết vì sao kế hoạch thất bại, trong lòng than một tiếng.
Trong cung này mỗi nữ tử đều là người tinh, làm sao lại có dạng mỹ nhân ngu ngốc như vậy.
Làm ra vẻ như thế còn lộ vẻ diễn trò rõ ràng, sao chủ tử không nhìn ra.
Đúng là thật sự sỉ nhục sự thông minh của bọn họ.
An Thục Viện nghe nói Cảnh đế muốn giáng chức nàng ta về nhà, kêu gào lên, không ngừng cầu xin tha thứ.
Cảnh đế không vui, quay đầu lại chỉ nhàn nhạt một câu đã khiến nàng ta ngậm miệng lại.
"Nếu để cho trẫm nghe tiếng của nàng ta, sẽ độc câm người."
Cảnh đế tất nhiên là hạng người nói được thì làm được.
An Thục Viện bụm miệng thật chặt, sợ run rẩy.
Lai Hỉ làm việc nhanh nhẹn, nếu Cảnh đế nói như vậy, chính là cả hồi cung cũng không cho phép, trực tiếp đưa An Thục Viện An nhị tiểu thư này ra khỏi cung.
Hắn chỉ tuân ý chỉ của hoàng thượng, cái khác bỏ qua hết thảy.
Không đến thời gian nửa ngày, trong cung này nhất định đã truyền khắp.
Triêu Lộ điện.
An Tu nghi nghe nói muội muội mình đã bị đưa ra khỏi cung, rất lâu vẫn không nhúc nhích.
Sau đó chính là cười lạnh.
Cung nữ Thất Xảo đứng ở bên cạnh, hỏi: "Chủ tử, nhị tiểu thư bị đưa ra khỏi cung, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
An Tu nghi cũng không có phản ứng đặc thù gì, chỉ cười lạnh: "Làm thế nào? Không làm thế nào. Đáng đời! Hôm nay bị đưa ra khỏi cung như vậy, xem phụ thân và nữ nhân kia còn có thể tìm dạng gia đình chồng tốt gì cho nàng ta. Bổn cung cũng muốn xem, ai dám muốn nử tử mà hoàng thượng trách cứ không thôi."
Giữa hai lông mày Thất Xảo cũng toát ra mỉm cười, có điều ngay sau đó nhắc nhở: "Nhưng chủ tử, vậy thì lão gia có thể hay không......?"
Lời nói chưa nói hết ra khỏi miệng, nhưng dĩ nhiên là An Tu nghi biết nàng muốn nói gì.
"Phụ thân, sợ là đợi một thời gian, phụ thân cũng tự thân khó bảo toàn. Ngươi xem phi tần hậu cung này, không ai không cùng một nhịp thở với gia tộc, hôm nay hoàng thượng chẳng nể tình như thế, tất nhiên là cũng không vui đối với phụ thân."
Thật ra thì Cảnh đế nói rất đúng, tuy An Tu nghi này không phải hạng người lanh lợi gì, trong lời nói cũng khá là khiến người ta chán ghét. Nhưng ở trên việc lớn, đúng là có thể nhìn rõ ràng.
Thất Xảo lo lắng: "Nếu như hoàng thượng không vui đối với lão gia, ngày tháng chúng ta trong cung có thể cũng càng ngày càng chật vật hay không?"
An Tu nghi không thèm để ý.
Khoát tay áo: "Cho dù là hoàng thượng cực kỳ coi trọng với phụ thân, cũng chưa chắc đối với bản cung thật tốt. Ngươi xem Phó gia kia cũng không phải là một ví dụ sáng loáng sao? Lúc trước, Bổn cung không thấy rõ rất nhiều chuyện. Mới phí thời gian nhiều năm như thế, hôm nay như vậy cũng chưa chắc không tốt. Hoàng hậu một mình chuyên sủng Tiêu Phòng, chúng ta chính là đàng hoàng, nơi nào sẽ có vấn đề gì. Ngược lại phụ thân, đã nhiều năm như vậy, bọn họ cũng nên chịu chút báo ứng."
Đang lúc An Tu nghi nói chuyện có mấy phần phẫn hận, có lẽ ở trong đó cũng có rất nhiều bí mật gia tộc.
Hình như Thất Xảo cũng nghĩ đến gì đó. Thở dài một tiếng, nhưng cũng gật đầu tán thành lời nói của chủ tử nhà mình.
"Chủ tử nói đúng. Nhưng lão gia cuối cùng là phụ thân của ngài ——"
An Tu nghi nắm chặt nắm tay, móng tay thật dài hãm thật sâu ở trong da.
"Phụ thân thì như thế nào, lúc ông ta hại chết mẫu thân, tham lam quyền thế có từng nghĩ tới ta. Nữ nhân kia đối đãi ta không tốt, ông ta có từng có một tí quan tâm? Nếu không phải là ta vào cung, còn có mấy phần năng lực, sao ông lại để ý đến ta? Bổn cung cũng đã ẩn nhẫn nhiều năm, hôm nay Bổn cung cũng muốn nhìn, nhìn An gia đi từng bước một xuống dốc không phanh."