Bởi vì thân thể Thái hậu không tốt lắm, mà bà lại kiên trì muốn thấy Thẩm Tịch Nguyệt đi lên hậu vị.
Vì vậy lần này lại bắt đầu bận lu bù.
Trong ngày thường, chuyện đại điển phong hậu như vậy tất nhiên là phải chuẩn bị một năm rưỡi, nhưng thực tế cũng không chờ người, mà Cảnh đế lại nóng lòng thỏa mãn tâm nguyện của Thái hậu.
Trong khoảng thời gian này ngược lại bân rộn không ra hình dáng gì.
Tịch Nguyệt càng là đến cả thời gian ngủ cũng không có.
Ai cũng biết, Thái hậu đã không kiên trì được bao lâu.
Có điều bởi vì thời gian quá mức cấp bách, tất cả có thể lượt bớt cũng đều đã lượt bớt. Như thế xem ra, đây cũng là lần đại điển sắc phong đơn sơ nhất.
Có điều cho dù là đơn sơ không có gì cả, mọi người cũng là chạy theo như vịt đối với vị trí này.
Tịch Nguyệt bận bịu cả ngày, bây giờ đã là thời gian canh hai, nàng mới vừa nghỉ ngơi.
Cẩm Tâm khuyên lơn: "Chủ tử kiên trì mấy ngày, chờ qua mấy ngày này, tất cả rồi sẽ tốt đẹp."
Tịch Nguyệt mệt mỏi cười: "Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay ngươi cũng mệt mỏi rồi."
Cẩm Tâm cười theo chủ tử, nỉ non: "Chủ tử, sao em cảm thấy giống với nằm mơ vậy nhỉ."
Tình hình vào cung lúc trước thoáng như vẫn còn ở trước mắt, nhưng bây giờ lại lập tức sắp đi lên hậu vị rồi. Đừng nói người khác, chính là bản thân Tịch Nguyệt cũng sâu sắc không dám tin.
Chẳng qua là nàng lại rất nhanh thì lắng lại.
"Thật ra cho dù là làm hoàng hậu, ta vẫn là ta, chúng ta đi từng bước một đến hôm nay, tuy không thể nói con đường này trôi chảy nhưng cũng không phải là một đường nhấp nhô. Cho dù là sau này làm hoàng hậu, cũng giống như vậy. Nếu vào cung, chính là muốn một ngày kia có thể đi lên vị trí cao nhất này. Đang ở địa vị cao, Bổn cung mới có thể bảo vệ thứ mình muốn tốt hơn."
Cẩm Tâm nghe vậy, gật đầu, có điều trong miệng cũng không phải nói như vậy: "Chủ tử còn nói cũng không phải một đường nhấp nhô, còn phải nhấp nhô như thế nào mới xem như nhấp nhô thật? Ngài và hoàng thượng thiếu chút nữa rơi xuống vách đá, còn có chuyện bệnh đậu mùa. Đều là chuyện lớn mất mạng mà. Mặc dù không nói cái này, ám hại trong hậu cung này làm sao luôn ít đi?"
"Có các ngươi ở bên cạnh ta, cho dù là có những vấn đề này, vậy thì có quan hệ gì. Luôn sẽ đi qua."
Tịch Nguyệt mỉm cười.
Bên này, chủ tớ Tịch Nguyệt nói chuyện đêm khuya, bên kia không ngủ như nhau, còn có rất nhiều người có tâm tư.
Mà Phó Cẩn Dao chính là một người trong đó.
Trúc Hiên.
Đêm khuya, Phó Cẩn Dao vẫn ngồi ở trên lầu các Trúc Hiên, nhớ lại lúc đầu nàng chuyển đến Trúc Hiên, mỗi lần hoàng thượng sang đây thăm nàng, [email protected]#d#l#q#[email protected] hai người viết chữ vẽ tranh, đánh đàn khiêu vũ ở nơi lầu các này, rất vui sướng.
Nhưng hôm nay, hắn lại muốn sắc phong một cô gái khác làm hậu, mà cô gái kia còn là Thẩm Tịch Nguyệt mà nàng vẫn luôn không để vào mắt.
Từ nhỏ nàng chính là yêu thích hoàng thượng, vì hoàng thượng thậm chí nàng có thể hại tỷ tỷ của mình, nhưng tại sao, tại sao quay đầu lại cuối cùng thì nàng không lấy được gì cả chứ?
Cho dù là hồ ly tinh Phó Cẩn Nghiên kia cũng có thể thấy hoàng thượng thêm vài lần, chỉ có nàng, chỉ có nàng thì hoàng thượng không thèm để ý chút nào, thậm chí ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn lâu nàng một chút.
Không ai biết nàng đau khổ đến cỡ nào, đau đớn đến cỡ nào.
Vân Lam, Vân Tuyết hầu hạ ở bên cạnh, nhìn chủ tử không ngừng viết chữ, khuyên nhủ: "Chủ tử, đêm đã khuya, ngài sớm chút nghỉ ngơi đi."
Phó Cẩn Dao cũng không phản ứng lại, vẫn tiếp tục viết.
Vân Lam đứng ở nghiêng phía sau, từ xa nhìn lại thì lại tràn đầy đều là chữ "Yêu".
Trong lúc nhất thời càng có chút lạnh lẽo.
"Chuyện của bổn cung, các ngươi bớt can thiệp vào. Chẳng lẽ hai nha hoàn bọn ngươi cũng muốn quản nhiều việc đâu đâu của bổn cung?"
Làm như nghĩ tới điều gì, Phó Cẩn Dao càng thêm khó chịu, trực tiếp xé toạt chữ này.
"Thái hậu, Thái hậu, đều là bà ta, đều là lão bà kia, nếu như không phải là bà ta làm sao Thẩm Tịch Nguyệt sẽ đi lên hậu vị. Từ Bổn cung vào cung, bà ta chính là vẫn không thích Bổn cung, hôm nay sắp chết còn muốn tính toán. Tại sao bà ta không mau chóng chết đi, tại sao không mau chóng chết?" Giọng nói Phó Cẩn Dao hàm chứa oán độc.
Có lẽ lời nàng nói thật sự khiến tâm thần hai nha hoàn đều rạn nứt.
Nếu như lời này của chủ tử để người khác biết được, bọn họ là tội lớn không nói rõ đấy, cho dù là giết cửu tộc cũng không quá đáng.
Vân Tuyết khuyên giải: "Chủ tử chớ nên nói bậy, chúng ta tuyệt đối không thể nói liều như thế."
Phó Cẩn Dao hừ lạnh: "Lỡ lời? Như vậy tính là lỡ lời gì? Nơi này chẳng qua cũng chỉ có hai người các ngươi, chẳng lẽ các ngươi còn có thể bán đứng ta?" Dứt lời ngờ vực nhìn hai người.
Vân Lam, Vân Tuyết vội vàng quỳ xuống lại không dám nói.
Phó Cẩn Dao hừ lạnh một tiếng.
"Rốt cuộc làm sao, làm sao mới có thể khiến Thẩm Tịch Nguyệt không leo lên hậu vị đây? A, đúng rồi! Nếu như Thái hậu chết ngay bây giờ, nếu như Thái hậu chết ngay bây giờ, vậy trong vòng ba năm hoàng thượng tất nhiên sẽ không phong hậu. Đúng, Thái hậu phải chết, Thái hậu phải lập tức chết......"
Phó Cẩn Dao tự mình lầm bầm lầu bầu quả thật khiến hai nha hoàn sợ đến đều muốn điên rồi.
Ý đồ mưu hại Thái hậu, đây là tội lỗi bao lớn, bọn họ không dám nghĩ nhưng không thể cái gì cũng không trông nom.
Bọn họ cũng có người thân ở Phó gia đấy, một khi chuyện này bị tra ra, vậy bọn họ đều chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Hai người không ngừng dập đầu: "Chủ tử, vạn lần không được, vạn lần không được đâu, ngài còn phải cân nhắc hành vi sau này. D!^Nd+n(#Q%*[email protected] Nếu một khi chuyện này bại lộ, hậu quả kia khó mà lường được! Van ngài suy nghĩ nhiều hơn đi."
Tâm tình Phó Cẩn Dao có chút kích động, nhiều lần hoà hoãn hơi thở ở ngực.
Lúc lâu, nhìn hai người này.
"Các ngươi đều là tâm phúc của Bổn cung, Bổn cung tin tưởng các ngươi, mới có thể nói những thứ này, nhưng không phải là cho các ngươi cơ hội dạy dỗ ta."
"Nô tỳ không dám."
"Không dám thì đàng hoàng cho Bổn cung." Phó Cẩn Dao hung tợn.
Đợi đến khi hai người ra ngoài, đều cảm thấy sau lưng ướt mồ hôi một hồi.
Vân Tuyết ổn định tâm thần một chút, dặn dò Vân Lam: "Dâng điểm tâm, chủ tử đây là cực kỳ tức giận, chỉ là nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy."
Vân Lam gật đầu.
Đêm khuya.
Một bóng đen thoáng qua cửa chính Trúc Hiên.
Mà người chính là Vân Lam.
Sáng sớm, Phó Cẩn Nghiên thức dậy đã thấy vẻ mặt Tú Nhi bên cạnh có chút không tốt.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Ngày mai chính là đại điển phong hậu, trong cung này vô cùng bận rộn.
Tú Nhi quả thật là gấp gáp: "Sáng sớm, Vân Lam tới đây đưa tin tức. Huệ phi nương nương điên rồi, nàng ta vì ngăn cản hoàng thượng phong Thẩm quý phi làm hoàng hậu, vậy mà muốn hại chết Thái hậu."
Phó Cẩn Nghiên lảo đảo một cái, nghĩ cũng không nghĩ đến, Nhị tỷ này của nàng lại nghĩ như vậy.
"Ngươi nói cái gì? Sự thật có đáng tin?"
Tú Nhi cũng nóng nảy, làm sao có thể không sốt ruột, một khi sự việc đã bại lộ, vậy Phó gia tất nhiên sắp xảy ra tai họa. Người thân của nàng cũng đều ở Phó gia!
"Vân Lam nói Huệ phi nương nương chỉ là nói như vậy, cũng vẫn không có giao phó họ làm, nhưng tình huống cụ thể cũng chưa biết chừng. Chúng ta nhất định phải lập tức nghĩ ra biện pháp!"
Phó Cẩn Nghiên quyết định thật nhanh: "Chuyện như vậy vạn không thể để cho hoàng thượng biết. Nếu không giận chó đánh mèo xuống, Phó gia chúng ta cũng không rơi xuống trái cây gì ngon. Thừa dịp trong cung đều bận rộn chuyện phong hậu. Ngươi lập tức sắp xếp mấy tâm phúc, trông coi Trúc Hiên, tuyệt đối không thể có một chút vấn đề gì. Lúc này dù là báo cho trong nhà, cũng vô ích rồi, chúng ta nhất định phải ngăn lại, chỉ cần kiên trì đến ngày mai đại điển phong hậu kết thúc là được. Chuyện này thà tin rằng có còn hơn là không!"
"Dạ, nô tỳ biết. Bây giờ, nô tỳ đi an bài." Tú Nhi vừa muốn ra khỏi cửa.
"Chờ một chút." Phó Cẩn Nghiên gọi Tú Nhi lại.
"Hôm nay, ca ca sẽ vào cung, ngươi sắp xếp xong, chúng ta lập tức đến đường ca ca phải đi qua chờ, nhất định phải gặp hắn. Ca ca tài trí nhanh nhẹn, quan hệ với hoàng thượng cũng giao hảo, có lẽ sẽ nghĩ được biện pháp tốt hơn."
"Dạ!"
Hai người bèn bắt đầu hành động.
Tú Nhi cũng là người lanh lợi, chỉ trong chốc lát đã sắp xếp tất cả thỏa đáng.
Lúc này Phó Cẩn Nghiên đã không thèm nghĩ tới ám vệ hoàng thượng, cho dù là bọn họ suy đoán, thì nàng cũng chẳng hề làm điều gì không phải cả? Nhìn chằm chằm tỷ tỷ mình, điểm này không tính là phạm sai lầm chứ?
Sau đó thì lại dẫn Tú Nhi chờ ở trên đường Phó Cẩn Du vào cung.
Nghĩ đến cũng đúng, nếu như không phải trước đó nàng giao hảo với Vân Lam, hôm nay cũng sẽ không biết được tin tức này. Vân Lam không ngừng chịu uất ức ở chỗ Phó Cẩn Dao, trong lòng nàng ấy khó chịu, cũng không nghĩ tới phản bội chủ tử, nhưng lần này thì nàng ấy thật sự sợ.
Làm sao không sợ, chủ tử lại dám suy nghĩ chuyện lớn mưu nghịch như vậy, nàng ấy vạn không dám ở tiếp như thế.
Cũng chính là vì vậy, nàng ấy báo cho Phó Cẩn Nghiên, để Phó gia tìm cách.
Hôm nay Phó Cẩn Du chính là đến vì một chút công việc của đại điện phong hậu này, 0di33xn0dafnl330fys0doon mấy ngày nay hắn vào cung mỗi ngày.
Thấy Phó Cẩn Nghiên bên cạnh cây, hắn nhíu mày, lúc này, tại sao nàng lại chờ hắn ở chỗ đó?
Thấy nàng giương mắt nhìn hắn, Phó Cẩn Du thương lượng với Lai Phúc công công bên cạnh.
"Lai Phúc công công, có thể để cho ta nói hai câu với muội muội hay không?"
Lai Phúc liếc mắt nhìn Phó Tiệp dư, cười đồng ý nói: "Đó là tự nhiên, Đại Học Sĩ xin mời."
Phó Cẩn Du hơi gật đầu, chạy đến chỗ Phó Cẩn Nghiên.
Ngược lại Lai Phúc cũng coi như hiểu chuyện, cũng không hành động, khoảng cách cũng coi như xa một chút.
Lúc này bên cạnh Phó Cẩn Du chỉ có hai huynh muội. Tú Nhi cũng đứng xa chút.
Còn chưa chờ hỏi thăm, đã nghe Phó Cẩn Nghiên mở miệng: "Thời gian cấp bách, ta nói tóm tắt, rạng sáng hôm nay ta nhận được tin tức của Vân Lam, Nhị tỷ vì ngăn cản Thẩm quý phi đi lên hậu vị, không ngờ lại trù tính muốn giết Thái hậu để ngăn trở đại điển của nàng ấy. Tuy hiện tại cũng chưa sắp xếp mấy người tâm phúc các nàng làm cái gì, nhưng tình huống cụ thể cũng chưa biết chừng. Ta đã sắp xếp người trông coi Trúc Hiên nhưng rốt cuộc nhân thủ của ta lại có hạn, lại không biết rốt cuộc Nhị tỷ muốn làm cái gì, mong rằng ca ca hỗ trợ nhiều hơn."
Phó Cẩn Nghiên tốc độ nói cực nhanh, nhưng Phó Cẩn Du vẫn hít một hơi khí lạnh, làm sao hắn cũng không nghĩ đến, Nhị muội của hắn lại hồ đồ như vậy. Năm đó đã hại Cẩm Tú như thế lại không biết hối cải. Hôm nay lại mưu toan đặt cả nhà nướng trên lửa.
Ổn định lại tâm thần, cẩn thận ngẫm lại, bình tĩnh nói.
"Người bên cạnh nàng ấy cũng không thể nỗ lực làm những thứ này, nàng ấy cũng không có loại thuốc nào, nếu như muốn hại người thì nhất định phải mượn ngoại lực. Ngoại lực này dĩ nhiên là thế lực Phó gia chúng ta. Ở trong cung, ngươi chỉ cần tạm thời đề phòng tốt nàng ấy là được. Những thế lực kia để ta xử lý. Chỉ cần không người nào giúp nàng ấy, thì nàng ấy không có cơ hội hạ độc thủ." Phó Cẩn Du cũng không có thời gian trách mắng lên án mạnh mẽ muội muội như thế nào, vội vàng nghĩ phương án giải quyết tốt nhất.
"Trong cung bên này, ngươi còn phải tốn nhiều tâm trí, thật sự không ngăn được thì thẳng thắn với hoàng thượng. Tuy lường trước có lẽ nhà chúng ta sẽ thất thế, nhưng dù sao cũng tốt hơn chém đầu cả nhà."
Phó Cẩn Nghiên gật đầu.
Nàng đương nhiên cũng đã làm dự tính xấu nhất.
"Chỉ hy vọng Nhị tỷ cũng chỉ nói một chút mà thôi, sẽ không xằng bậy." Nàng thở dài.
Phó Cẩn Du nhíu lông mày, cũng lo lắng.
Từ nhỏ nàng ấy đã xem Cảnh đế trở thành tất cả. Nói là dám làm chuyện như vậy, [email protected]đlqđ@bubble editor cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn.
Nhưng mà hắn cũng không thở dài, chỉ dặn dò: "Được rồi, chúng ta lập tức đi làm chuyện mình phải làm, mặc kệ như thế nào phải nhớ kỹ một điểm, chúng ta đều là người Phó gia."
Phó Cẩn Nghiên cắn môi gật đầu.