Editor: Anh Thơ.
Tịch Nguyệt biết được Cảnh Đế muốn làm gì đó vào ngày mừng một tuổi của mấy đứa bé thì lo lắng không biết làm như vậy có gì không tốt hay không nhưng mà nàng luôn luôn không thể phản kháng Cảnh Đế. Thấy dáng vẻ rối rắm của nàng, Cảnh Đế luôn miệng cam đoan rằng đó chỉ là một vở kịch hay mà thôi, nhất định sẽ không có ảnh hưởng gì cho nên nàng đành phải đồng ý.
Tuy Tịch Nguyệt chưa từng nuôi con trước đây nhưng theo những lão ma ma nói thì mấy đứa bé tuy là tam bào thai, lúc sinh thì hơi nhỏ gầy nhưng lại rất khỏe mạnh, hiện tại cũng không khác gì những đứa trẻ bình thường.
Không chỉ vậy, Tiểu Tứ Nhi đã có thể gọi nương một cách đơn giản rồi.
Tiểu Kiều Kiều và Tiểu Ngũ Nhi thì chưa gọi được. Mỗi lần thấy Tiểu Tứ Nhi ê a lương.... lương(*) nhào vào lòng Tịch Nguyệt thì hai tiểu gia hỏa kia cũng vẫn rất tức giận!
(*)Từ này vốn là nương nghĩa là mẹ cơ mà Tứ Nhi của chúng ta nói ngọng thành lương:)))
Tiểu Kiều Kiều nổi trội nhất, khuôn miệng nhỏ nhắn ê ê a a, tuy không nắm được trọng điểm nhưng lại cực kỳ có khí thế.
Dường như càng không nói được thì nàng lại càng thấy đệ đệ của mình không vừa mắt, tiến lên lôi kéo Tiểu Tứ Nhi.
Chủ tới mấy người Thẩm Tịch Nguyệt thấy vậy thì đều cười đến ngã ngửa.
Nhưng mà Tiểu Kiều Kiều lại không rõ nguyên do, nàng không hiểu, Tiểu Tứ Nhi cũng không hiểu. Thậm chí cậu còn không cảm nhận được tỷ tỷ đang ghen tị, cho rằng tỷ tỷ đang chơi đùa với mình. Cậu vỗ vỗ tay, thỉnh thoảng thốt ra mấy từ lương....lương khiến cho Tiểu Kiều Kiều càng điên cuồng hơn.
"Được rồi, Kiều Kiều sao lại như vậy, không được bắt nạt đệ đệ..."
Theo nàng thấy thì mấy đứa bé hoạt bát chơi cùng với nhau cũng có chỗ tốt nhưng mà cái gì cũng phải có mức độ.
Cái mông nhỏ của Kiều Kiều quay một vòng, không nhìn Tịch Nguyệt, giống như đang tức giận.
"Qúy phi nương nương...." Tiếng hô to vang lên.
Tịch Nguyệt biết đó là hai vị tiểu hoàng tử.
Lúc trước nàng đã thương lượng với Hoàng Thượng rồi, Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia đương nhiên không thể ở suốt trong Khánh An Cung nhưng mà thân thể Thái Hậu không tốt, Tuệ Từ Cung luôn có kẻ đến người đi. Cho dù cung nữ có chăm sóc cẩn thận như thế nào thì cũng không bằng người trong nhà.
Hiện tại tình trạng thân thể của Thái Hậu quả thực không thích hợp để chăm sóc hai cậu bé, vừa vặn quan hệ của chúng với Tịch Nguyệt không tồi lại cực kỳ thích đệ đệ muội muội cho nên có thể ở lại Khánh An Cung.
Nhưng mà Tịch Nguyệt cũng biết nếu như ỏ lâu dài thì không thể nào.
Cho dù có là con trai ruột của nàng thì lớn tuổi như Nghiêm Vũ thì cũng không thể nào ở lại trong cung này.
"Kiều Kiều hôm nay có ngoan không?" Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia vội vàng đến nội thất rửa mặt chải đầu một chút sau đó đến chơi đùa với mấy đứa bé.
Dường như Tiểu Kiều Kiều buồn bực vì không thể nói chuyện lại giận lây sang đệ đệ, hiện tại thấy ca ca yêu thương mình nhất đến thì quơ nắm tay nhỏ, ê a cáo trạng.
Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia đều nghe rất nghiêm túc, Nghiêm Vũ nhíu mày, quả thực giống hệt như phụ hoàng của cậu, thỉnh thoảng còn gật đầu giống như thực sự nghe hiểu lời Kiều Kiều nói.
Rất lâu sau. Nghiêm Vũ mờ mịt quay đầu nhìn Tịch Nguyệt: "Qúy phi nương nương, hình như Kiều Kiều không vui nha."
Tịch Nguyệt thấy dáng vẻ mờ mịt đó của cậu thì bật cười.
Lại còn làm ra dáng vẻ như nghe hiểu vậy, quả nhiên vẫn là đứa bé.
"Nàng sao? Tự mình không nói được nên giận chó đánh mèo sao đệ đệ."
Từ khi Tiểu Tứ Nhi biết gọi nương, tuy là đầu lưỡi nhỏ nói không rõ ràng nhưng vẫn khiến cho Tịch Nguyệt vô cùng cảm động, mỗi khi cậu bé gọi thì Tịch Nguyệt liền muốn bế cậu lên, dỗ dành, gọi cậu là tâm can bảo bối. Tuy Kiều Kiều chỉ mới là đứa bé một tuổi nhưng cũng biết ghen tị.
Nghiêm Vũ nghe thấy lời đó thì nhíu nhíu mày, gật đầu, bế Tiểu Kiều Kiều ngồi lên chân mình.
"Kiều Kiều phải ngoan. Không được bắt nạt đệ đệ, tuy rằng đệ đệ rất ngốc nhưng mà Kiều Kiều của chúng ta không được bắt nạt người khác. Kiều Kiều là tỷ tỷ, phải bảo vệ đệ đệ. Ca ca cũng bảo vệ Kiều Kiều, có đúng không?"
Kiều Kiều ngồi trên đùi của cậu bé cũng vẫn nghịch ngợm, kéo quần áo của cậu, ê a quẹt nước miếng lên người cậu.
Vốn cho rằng chỉ có Tiểu Tứ Nhi có thói quen quẹt nước miếng lên người người thân, hiện tại xem ta Tiểu Kiều Kiều cũng không chịu thua kém.
"Kiều Kiều ngoan. Nghe đại ca nói."
Khẽ hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Kiều, tiểu Vũ Nhi nghiêm trang nói: "Kiều Kiều ngoan, không cáu kỉnh có được không? Bất luận Kiều Kiều muốn cái gì thì ca ca đều sẽ lấy cho muội nhưng mà loại chuyện như biết nói này thì chúng ta vẫn phải tự mình cố gắng nha, làm sao có thể vì vậy mà giận đệ đệ chứ? Tiểu Tứ Nhi ngốc như vậy, chúng ta không giận hắn có được không?"
Tịch Nguyệt yên lặng nhìn thoáng qua cậu con trai của mình đang ở một bên tự vui đùa đến quên trời đất, lại nhìn hai huynh muội nghiêm trang ở bên kia, yên lặng cúi đầu.
Tiểu Kiều Kiều cũng là một đứa bé tinh ranh, không biết là có nghe hiểu hay không mà ê ê a a ôm ca ca của mình, phát ra những âm thanh ưm ưm, như vậy xem lại rất giống như là nghe hiểu được.
Thấy mấy đứa bé ở chúng với nhau rất tôt, trong lòng Tịch Nguyệt cảm thấy an ủi.
Tuy rằng năm đó nàng còn nhỏ tuổi cũng không chú ý đến sóng gió tranh đoạt lúc trước nhưng mỗi khi nghe người khác nói bâng quơ vài câu thì cũng hiểu rằng năm đó đương nhiên là vô cùng thảm thiết. Lại nhìn tính cách của Cảnh Đế và Lục Vương gia ít nhiều đều có vẫn đề thì sao lại không hiểu được chứ?
Mấy đứa bé có thể sống tốt mới là niềm an ủi lớn nhất của nàng.
Làm một người mẹ, nàng hy vọng con của mình cuối cùng có thể bước lên ngôi vị Hoàng đế, đi lên địa vị hiển hách nhất kia.
Nói rằng chỉ cần con của mình cả đời giàu sang là đủ không phải là tính cách của Thẩm Tịch Nguyệt.
Theo kinh nghiệm nhiều năm như vậy của nàng thì chỉ có đi lên địa vị cao thì mới có quyền nói chuyện.
Vũ Nhi và Gia nhi đều là đứa trẻ ngoan, nàng rất thích hai đứa bé nhưng Vũ Nhi cũng chính là con trai của Hoàng Hậu....
Nhưng có rất nhiều chuyện không thể thay đổi theo ý muốn của nàng. Cảnh Kế cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên là hiểu được ai làm Hoàng đế là tốt nhất, cho nên hiện tại, điều duy nhất nàng có thể làm chỉ là hy vọng huynh đệ bọn họ có thể ở chung thật tốt.
Không còn ai có thể hại đến chúng.
Tuy rằng Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia không phải con ruột của nàng, cho dù bọn họ chỉ gọi nàng là Thẩm Qúy phi nhưng mà trong lòng nàng, chúng cũng không hề kém con trai ruột của mình.
Miên man suy nghĩ thông suốt, Tịch Nguyệt cảm thấy mình thật rối rắm, lúc thì muốn thế này, lúc thì muốn thế kia, quả đúng là không biết đủ.
Mấy đứa bé còn nhỏ, nàng đang suy nghĩ cái gì chứ?
Chăm sóc bọn chúng thật tốt, để cho bọn chúng bình an, vui vui vẻ vẻ lớn lên, như vậy không phải là rất tốt sao?
Thu hồi tâm tư của mình, Tịch Nguyệt khôi phục lại nụ cười trên môi.
---
Yến tiệc đầy tuổi đảo mắt đã đến, do đủ loại chuyện làm trì hoãn nên lúc trước tắm ba ngày hay đầy tháng gì đó đều làm rất đơn giản, không hề giống như hôm nay.
Hiện tại bất luận là trên triều hay là hậu cung thì đều đã an phân hơn rất nhiều, trong lòng Cảnh Đế vui vẻ lại càng muốn đem những điều tốt nhất cho các bảo bối của mình.
Nhưng mà vì là đầu mùa xuân cho nên thời tiết vẫn rất lạnh, Tịch Nguyệt không muốn ôm mấy đứa bé ra ngoài quá sớm. Ngược lại, những phu nhân giàu có thì đã tiến cung từ sáng sớm, đến các cung thỉnh an sau đó cũng đến chỗ vài người có quan hệ tốt để tán gẫu, dù sao cơ hội như vậy cũng không có nhiều.
Kiếp trước, vì không được sủng ái nên cho dù là những yến tiệc khá lớn như vậy thì cũng không có người tới gặp Tịch Nguyệt nhưng mà hôm nay là ngược lại, vô cùng nhộn nhịp. Đây là điều đương nhiên, Tịch Nguyệt là Qúy phi, hiện tại lại là sinh thần một tuổi của mấy bảo bối của nàng, bất luận là người nào thì cũng đều phải vội vàng tới thỉnh an nàng.
Ngoại trừ ý muốn lấy lòng thì rất nhiều người cũng nghĩ có thể nhìn Thẩm Qúy phi một cái.
Ngày trước có một vài cơ hội có thể gặp nhưng mà đều ở rất xa, ngược lại có một cảm giác không chân thực, không hề giống như lần này.
Ngoàn cung có không ít lời đồn về Thẩm Qúy phi. Lúc đầu Thẩm Qúy phi được sủng ái, người người đều nói nàng cùng lắm chỉ là một mỹ nhân vô dụng. Nhưng mà theo phân vị của nàng từ từ tăng lên thì lại có chút khác biệt.
Có đôi khi, con người là không thể không tin vào số mệnh. Chỉ nói đến chuyện sinh đứa bé này, người ta vừa sinh đã là sinh ba, đừng nói ở trong hoàng gia, ngay cả ở nhà người dân bình thường thì cũng là một chuyện đại hỷ.
Qúy phi trong cung đương nhiên là đôi tượng khiến cho bọn họ phải ngưỡng vọng. Có thể gặp một lần, học hỏi một hai phần, có lẽ mình cũng sẽ khác trước kia.
Hôm nay Thẩm Qúy phi mặc váy gấm màu đỏ thẫm làm nổi bật dáng người linh lung quyến rũ. Trên váy gấm đỏ thẫm là đai lưng rộng xanh biếc quấn quanh vòng éo nhỏ không đầy một vòng tay. Xanh đỏ đan xen nhưng mà lại không hề dung tục, ngược lại khiến cho người ta có cảm giác như lửa vậy.
Lại nhìn gương mặt mềm mại của nàng, trang điểm nhẹ nhàng lại càng nổi bật lên vẻ chói mắt. Mày liễu cong cong, môi anh đảo khẽ mở.
Vốn đã nghĩ rằng nàng rất xinh đẹp nhưng trong đầu có tưởng tượng thế nào thì cũng không bằng ngày hôm nay thấy được.
Nam Thấm Quốc thiên về yêu thích vẻ đẹp tinh tế khéo léo nhưng Thẩm Qúy phi lại không như vậy, nếu như để cho mọi người miêu tả thì nàng càng giống một đóa hoa phú quý ở nhân gian hơn.
Mấy đại cung nữ tiến lên rót trà cho các vị phu nhân tới bái kiến Thẩm Tịch Nguyệt xong thì đều đúng mực đứng ở một bên.
Những phu nhân mà phu quân có chức vị và phẩm cấp nhỏ thì chỉ bái kiến một chút rồi rời đi, những người lưu lại đều là gia quyến của những người nổi bật ở trên triều. Đương nhiên, trong đó cũng có cả phu nhân Phó tướng và Công chúa của Địch Ngõa.
Nếu như nói đến Chu đại nhân này thì quả thực là chức vị không cao nhưng bản thân thân phận của Công chúa Địch Ngõa đã rất chói mắt rồi.
Phó phu nhân còn chưa đi gặp con gái của mình thì đã bị một câu dâng trà của Tịch Nguyệt giữ lại.
Đương nhiên với thân phận của bà thì không dám cự tuyệt Qúy phi nhưng trong lòng thì khó tránh khỏi tức giận.
Con gái của mình bị đè ép dưới chân kẻ khác, mỗi khi viết thư về nhà đều cực kỳ buồn bã, bà làm mẫu thân sao có thể không đau lòng chứ?
Bà vốn đã mất đi một đứa con gái, đứa con lại này là người bà đặt trong tim mà thương yêu.
Thấy bà có chút đứng ngồi không yên, Tịch Nguyệt nhấp trà mỉm cười: "Hẳn là Phó phu nhân rất nhớ Huệ phi, không biết hôm nay tiến cung có đi thăm muội muội hay không?"
Tuy tuổi của nàng nhỏ hơn Phó Cẩn Dao nhưng phân vị lại cao hơn, Thẩm Tịch Nguyệt không hề khách khí mà gọi Phó Cẩn Dao là muội muội.
Phó phu nhân miễn cưỡng nở nụ cười: "Thần phụ vừa tiến cung là đã đến Tuệ Từ Cung và Khánh An Cung của nương nương, còn chưa đi qua chỗ của Huệ phi nương nương."
"Ta nghe nói Phó phu nhân là biểu muội của Thái Hậu!" Công chúa Địch Ngõa ở bên cạnh nghiên đầu nhìn Phó phu nhân, cười nói chen vào.
Qủa thực đúng là biểu tỷ muội nhưng mà quan hệ lại vô cùng xấu.
Những phu nhân khác biết chuyện này đều cúi đầu hoặc là nhấp trà, không muốn tham gia vào những chuyện như vậy.
Biểu tình của Phó phu nhân cứng đờ, lộ ra nụ cười gượng gạo: "Đúng vậy. Nhưng mà tuy là họ hàng nhưng xét ra thì cũng rất xa."
Phó phu nhân cũng không phải người thông minh, từ trên mặt cũng có thể nhìn ra tia xấu hổ, trong nội tâm đang mắng nhiếc công chúa dị quốc này thế nào thì không cần phải nói cũng biết.
"À, có thể nhìn ra đươc." Công chúa Địch Ngõa gật đầu.
Lời nói này lại càng khiến cho người ta không vui.
Có thể nhìn ra cái gì? Nhìn ra Thái Hậu không thích Phó phu nhân?
Các vị phu nhân ở đây đều cảm thấy miệng của công chúa Địch Ngõa này đúng là không biết chừng mực, nhưng mà cũng vẫn vui vẻ xem kịch hay.