Kỵ Sĩ Rồng

Chương 55

Trưa hôm sau, Firedrake không ngủ được, nó ngồi tại một kè núi nhô ra bên trên thung lũng. Ánh sáng và hơi ấm mặt trời thường làm nó buồn ngủ, nhưng hôm nay nó không thể nào ngủ được. Firedrake vươn đầu nhìn những ngọn núi chung quanh, thở dài.

Một lúc sau, Ben cũng leo lên ngồi cạnh con rồng. Cậu bé áy náy nhìn nó hỏi:

-Chuyện gì thế? Sao cậu không ngủ?

-Mình không ngủ được. Họ đang làm gì vậy?

-Cũng không ai ngủ cả. Sorrel đang hỏi Bưa Bưa Chan cách trồng nấm, Mai-A kể cho Đuôi Sáng biết về những gì đã xảy ra. Tiểu-Thạch-Tu say mê đục đẽo, còn Chân-sậy bay ngắm cảnh với Lola.

-Vậy à?

Firedrake lơ đãng nói, rồi lại thở dài. Ben nhìn nó, hỏi:

-Bây giờ cậu tính sao? Ý tớ là, tìm được thung lũng này rồi, cậu có định về thẳng miền bắc không?

Firedrake nhìn những ngọn núi phủ tuyết trắng:

-Mình cũng chưa biết sao đây. Nếu mình về, lỡ họ không muốn trở lại nơi này nữa thì sao?

-Tại sao họ có thể từ chối trở lại đây chứ? Cậu đã bảo con người sắp cho nước tràn vào nơi đó mà.

-Đúng vậy. Nhưng họ không tin chuyện đó có thể xảy ra. Họ định dùng phương pháp của các tiên nữ, để xua đuổi con người. Cậu biết không, các nàng tiên có một phương pháp ngăn chặn con người mở đường xuyên qua những nơi họ ở.

-Hả? Họ làm cách nào?

-Họ rắc bụi phép vào máy móc của con người. Họ vèo, ngắt, cắn, thổi phấn ngứa vào mũ bảo hộ và khẩu trang của công nhân. Họ cũng tạo ra những cơn mưa xối xả đêm ngày làm con người và máy móc chìm ngập trong bùn. Các tiên nữ nhỏ tới có thể như vô hình trước mắt loài người, khác hẳn với thân hình to lớn của loài rồng chúng tôi. Vì vậy mà con người không bao giờ bắt được họ.

-Thật kỳ lạ!

Ben lẩm bẩm. Nó say mê chiêm ngưỡng lớp vảy bạc của Firedrake. Đối với Ben, không loài nào trên khắp thế giới kỳ diệu hơn loài rồng.

Firedrake nhìn cậu bé hỏi:

-Cậu khuyên mình phải làm sao? Mình nên ở lại đây hay bay về? Về nơi mà có thể mình bị coi là một đứa dở hơi, khoác lác? Chưa chắc họ tin là mình đã tìm ra Vành Đai Thiên Đường.

Ben dựa sát vào những cái vảy ấm áp của con rồng, nhìn xuống mặt hồ lóng lánh và tròn như trăng rằm:

-Tớ nghĩ cậu nên trở về, nếu không, cậu sẽ luôn khổ tâm, vì không biết hiện nay họ đã ra sao. Con người đã hủy hoại thung lũng đó chưa? Họ có đồng ý theo cậu về đây không? Những thắc mắc đó làm cậu điên đầu lên mất.

Firedrake trầm ngâm một lúc lâu, rồi nhẹ gật đầu, bảo:

-Cậu nói đúng, kỵ sĩ rồng ạ. Dù mình thật sự muốn ở lại đây, nhưng phải trở về xem tình hình thế nào. Tốt nhất là mình nên đi ngay trong đêm nay.

Nó đừng dậy, nhìn quanh lần nữa, hỏi Ben:

-Còn cậu? Đi với chúng mình hay trở lại tu viện? Gia đình giáo sư đang chờ cậu tại đó.

Bây giờ lại đến lượt Ben không có câu trả lời.

-Tớ không biết.

-Mình sẽ đưa cậu về với gia đình giáo sư. Cậu cần loài người cũng như mình cần loài rồng. Cũng như Sorrel sẽ không vui nổi, nếu không được gần gủi những phúc thần khác để chí chóe suốt ngày. Không được gần loài người, cậu sẽ rất cô đơn.

Ben nói, tránh cái nhìn của Firedrake:

-Tớ cũng sẽ rất cô đơn, nếu không được gần các cậu.

Firedrake nhẹ nhàng dụi đầu vào cậu bé:

-Ồ, không. Tin mình đi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau. Mình sẽ thường xuyên thăm cậu.

-Ôi! Thật nhé! Xin cậu phải cố đến thăm tớ luôn luôn.

Ben choàng tay ôm cổ con rồng, như không bao giờ để Firedrake rời xa nó.