Kỵ Sĩ Rồng

Chương 53

Bộ giáp khổng lồ của Nettlebrand nằm giữa một ao vàng, giống như da của rắn mới lột. Những bông tuyết sôi xèo xèo khi rơi trên mặt khối vàng nóng. Những làn khói xanh lè bốc ra từ cái hàm hé mở. Đôi mắt đục ngầu như hai bóng đèn tắt.

Hai con rồng thận trọng bước qua vũng vàng, xem thử kẻ thù còn lại những gì. Lola hạ cánh máy bay trên khối vàng dẻo. Khi ả chuột mở bung cửa, Chân-sậy ló đầu bàng hoàng nhìn đống vàng đã có thời từng là chủ nhân của hắn.

Lola nhảy xuống, vỗ lên khối vàng còn hơi ấm, nói:

-Hình như rỗng bên trong. Chẳng là gì, chỉ là đống thiếc, giống như những bộ máy của loài người, phải không?

Nghiêng mình ra ngoài máy bay, Chân-sậy trợn mắt, bảo:

-Nó sắp xuất hiện rồi đấy.

Lola leo lên ngồi trên máy bay, đong đưa hai chân, hỏi:

-Cái gì xuất hiện?

Nhưng gã tí hon chỉ nín lặng nhìn trừng trừng cái mõm hé mở của Nettlebrand, vẫn đang nhả khói xanh.

Firedrake hỏi:

-Anh chờ đợi gì, Chân-sậy? Con rồng vàng đã chết rồi.

Gã tí hon nhìn nó, hỏi:

-Nhớ những con quạ bị chết trước đây không? Sau đó, chúng đã hiện nguyên hình. Nhà luyện kim đã sử dụng sinh vật nào để tạo ra Nettlebrand? Ông không thể cho nó sự sống, vì ông không thể tạo ra sự sống. Chỉ có cách là vay mượn của một sinh vật khác.

-Sinh vật thuộc loài nào, Chân-sậy?

-Ồ, không thiếu gì sinh vật mà người ta có thể mượn sự sống của chúng như… mượn một cái áo vậy.

Tất cả nhìn nhau bối rối. Lola đưa chân lên nói:

-Đừng làm tụi này căng thẳng nữa, tí hon. Cuộc chiến chấm dứt rồi hay còn gì tếp theo nữa đây?

Chân-sậy chỉ tay thì thầm:

-Nhìn kìa! Sự sống của Nettlebrand đây rồi.

Một con ếch nhảy vọt ra từ trong mõm con rồng vàng.

Con ếch nhảy tõm vào đống vàng, rồi hốt hoảng nhảy ra ngoài mặt tuyết trên nền hang.

-Một con ếch?

Sorrel ngẩn người hỏi. Con ếch giương… mắt ếch lên nhìn lại nó, luôn hồi kêu “ộp ộp”.

-Vô lý quá, tí hon. Cậu đùa, phải không? Chắc chắn con ếch này bị quái vật đó nuốt thôi mà.

-Chị tin hay không thì tùy. Nhưng nhà luyện kim đó thừa khả năng tạo ra những điều kinh khủng, từ những sinh vật nhỏ xíu này.

Firedrake hỏi:

-Chúng ta có phải bắt con ếch kia không, Chân-sậy?

-Ồ, không. Con ếch vô hại. Tội lỗi của Nettlebrand là do con người tạo ra chúng tôi, không phải từ con ếch.

Sorrel chun mũi, cười cười với Chân-sậy:

-Ngộ ghê ta ơi! Chắc vì vậy anh không dám để lửa rồng chạm vào mình. Anh cũng được tạo ra bằng một con ếch nhảy chồm chồm thế kia, phải không?

Giọng anh chàng tí hon đầy chua xót:

-Không đâu, có lẽ tôi được tạo ra từ một sinh vật nhỏ hơn thế này nhiều. Nhà luyện kim rất thích sử dụng mọt gỗ hay nhện để tạo những sinh vật như cỡ tôi.

Khi tất cả đi qua, con ếch vẫn không nhúc nhích, chỉ khi tiếng máy bay vù vù của Lola cất cánh mới làm nó giật mình nhảy vội đi.

Sorrel định nhảy xuống, đuổi theo, nhưng Firedrake cản lại nói:

-Để cho nó đi.

Một hình dạng tròn trùng trục, râu ria xồm xoàm, với cái nón to đùng đang rụt rè tiến lại hai con rồng bạc, mà rên rỉ:

-Rồng bạc ơi, xin rủ lùng xót thương tôi. Rộng lòng ban cho tôi một đặc ân, nếu không suốt đời tôi sẽ không ngừng đau khổ.

Con rồng cái ngạc nhiên hỏi:

-Đây là gián điệp của con rồng vàng, đúng không?

Tiểu-Thạch-Tu líu cả lưỡi:

-Dạ, dạ xin thú thật… quả đúng vậy là quả đúng vậy. Nhưng là do nó ép buộc tôi.

Chân-sậy leo ra khỏi phi cơ:

-Hừ, láo toét. Chính mi đã lén lút đến tìm gặp con rồng vàng. Không có mi, nó không hề nghe nói gì tới Firedrake. Chỉ vì mi thèm khát vàng mà sinh ra bao nhiêu chuyện.

-Có… có thể là… đúng vậy. Nhưng…

-Nhìn quanh đi. Mi có thể tắm trong vàng rồi đó. Sao, hoa mắt lên chưa?

Firedrake vươn mình, nhăn mặt nhìn xuống gã lùn bảo:

-Có phải đó là mong ước của mi không? Nói lẹ đi, chúng ta mệt mỏi quá rồi.

Nhưng Tiểu-Thạch-Tu lắc đầu quầy quậy:

-Không phải đâu là không đâu. Tôi chẳng tha thiết gì tới vàng nữa.

Hắn bật khóc hu hu, giang rộng hai tay ngắn ngủn:

-Điều tôi mong ước là được ở lại trong hang này thôi.

Bưa Bưa Chan nghi ngờ hỏi:

-Để làm gì?

-Tôi ước muốn làm cho hang đẹp hơn nữa. Tôi muốn được đưa những tảng đá này ra ánh sáng, rất nhẹ nhàng, rất thận trọng. Tôi sẽ ngắm, sẽ nghe chúng rủ rỉ thì thầm. Những bức tường kia, những trụ đá này sẽ được lau chùi, gọt dũa. Chúng sẽ bóng lộn, sáng ngời, rực rỡ muôn ngàn màu sắc như cầu vồng. Ôi! Tuyệt vời làm sao.

Gã lùn nhắm mắt thở dài sung sướng.

Bưa Bưa Chan bảo:

-Ý đó nghe cũng hay hay, nhưng quyền quyết định là của rồng.

Firedrake ngáp dài, nhìn Mai-A. Con rồng cái mệt đến không đứng vững nổi. Lần đầu tiên trong đời nó đã phun nhiều lửa đến thế. Nhìn bầy rồng đá, Mai-A nói:

-Tôi không có ý kiến. Tôi không cần hang này, vì không còn phải trốn tránh con rồng vàng nữa. Nhưng… còn họ thì sao đây? Tiếng búa nện của gã này có làm phiền họ không?

Firedrake nhìn quanh áy náy, rồi bảo Tiểu-Thạch-Tu:

-Theo ta.

Gã lùn rụt rè ngồi giữa hai cái gai trên đuôi rồng. Firedrake kéo Tiểu-Thạch-Tu qua vũng vàng, tiến đến những con rồng hóa đá.

-Đây là hai mươi con rồng mà Nettlebrand săn lùng. Chân-sậy đã nói dối mi, để con rồng vàng sốt sắng đi săn. Vì chúng a muốn lừa nó đến đây.

Trong khi gã lùn quan sát những con rồng đá, Mai-A nói:

-Không dám ra ngoài, nên họ không có ánh trăng để uống.

Lúc này tuyết đã tan vì hơi ấm trong hang, đọng thành những vũng nước trên nền đá. Nhưng quá muộn rồi, Nettlebrand không còn có thể biến vào trong nước được nữa.

Tiểu-Thạch-Tu gõ mấy ngón tay lão luyện lên một bàn chân rồng đá, lẩm bẩm:

-Không ai ngờ rằng đá mọc rất nhanh, nên đã phủ kín mình họ.

Firedrake chập chờn ngủ bên cạnh Mai-A. Sorrel và Bưa Bưa Chan dọn nấm ra sửa soạn ăn. Chỉ Ben nghe được câu nhận xét của gã lùn. Nó hỏi:

-Nghĩa là sao? Có bao giờ ông thấy như thế này chưa? Có bao giờ thấy vật gì hóa đá chưa?

-Thiếu gì? Chuyện này vẫn xảy ra với những sinh vật dị thường. Trong những lâu đài của con người có đầy. Rồng, sư tử có cánh, kỳ lân… tất cả đều hóa đá. Loài người phát hiện ra, đem về trừng bày và tưởng chúng toàn bằng đá. Thường thì trong chúng vẫn còn hơi thở của sự sống. Nhưng con người không biết đó thôi. Còn những con rồng hóa đá này lớp vỏ chưa dày lắm. Tách ra không khó.

-Tách ra?

-Chứ sao. Nhưng tôi khoái chúng cứ là đá thế này hơn.

Ben nhảy lên làm Chân-sậy từ trên đùi nó rơi xuống đất:

-Firedrake, nghe này.

Hai con rồng bạc giật mình, ngửng đầu nhìn. Gã lùn hết hồn, nắm chặt tay csh phân bua:

-Mi làm chứng nhé. Ta có làm gì đâu, tay ta chưa hề đụng tới cây búa mà.

Ben rối rít kêu lên:

-Gã lún bảo làm họ sống lại kìa.

Firedrake ngáp, hỏi:

-Làm ai sống lại?

-Những con rồng! Những con rồng đá! Hắn bảo lớp đá bên ngoài không dày lắm, có thể tách ra được. Như… tách hạt dẻ đó, hiểu không?

Đang ăn Sorrel quay lại nói:

-Theo mình, hắn chỉ muốn tụi mình cho phép hắn đập hết đá trong hang thôi. Tách ra như tách hạt dẻ! Quên đi! Vô lý!

Tiểu-Thạch-Tu tự ái cùng mình, hăm hở nói:

-Chẳng vô lý chút nào. Tôi chứng minh ngay đây.

Lấy búa trong ba lô ra, hắn leo lên một cái đuôi rồng hóa đá nhỏ nhất, bảo:

-Chờ nhé.

Mai-A hỏi:

-Tôi giúp được không?

-Với bộ móng to đùng thế à? Không được đâu là không được đâu. Chỉ người lùn sơn cước mới có khả năng làm những chuyện này. Tôi cần một ngày, có thể không tới, mới xong việc.

Chân-sậy thì thầm với Ben:

-Những gã lùn này tự kiêu kinh khủng, nhưng rất có thể hắn làm được thật. Chúng rất nhiều kinh nghiệm về đá.

Firedrake lại ngáp, nghi hoặc nhìn Tiểu-Thạch-Tu, bảo:

-Một ngày? Vậy thì nếu tìm ra dấu hiệu nào của sự sống, hãy đành thức tụi này. Đừng ồn ào quá nhé.

-Được rồi. cứ yên tâm.

Tiểu-Thạch-Tu trả lời rồi quì xuống, bắt đầu thận trọng gõ nhè nhẹ lên những vảy rồng đá. Tiếng gõ nhỏ xíu, chỉ như tiếng tích tắc của đồng hồ.

Mí mắt Ben nhíp lại, nhưng vẫn cố ngồi xem, nhưng sau khi hai con rồng và Sorrel ngủ đã lâu, tiếng ngáy của Lola từ máy bay vọng ra, Ben và Chân-sậy cũng mơ màng đi vào giấc ngủ.

Trong hang hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gõ búa đều đều, nho nhỏ của Tiểu-Thạch-Tu. Thỉnh thoảng hắn liếc nhìn những gì còn lại của Nettlebrand, tràn trên mặt đất như một ao vàng, hắn vui vẻ chặc lưỡi rồi lại tiếp tục công việc.