-Kho số mấy? Nếu cậu không biết là đi tìm mệt nghỉ đó.
Chúng đang đứng trên cầu. Hàng dãy nhà kho nằm dọc hai bên bờ kinh. Đó là những ngôi nhà hẹp ngang bằng đá đỏ. Bến càng của thành phố rộng lớn này gần kề cây cầu. Gió lạnh ngắt suýt thổi tung cái mũ trùm đầu khỏi hai vành tai nhọn của Sorrel. Những con người chen lấn nhau qua cầu, nhưng không ai để ý đến sinh vật lạ lùng, bé nhỏ mũ trùm kín đầu và mặt, áo phủ quá tay, và chiếc quần Jean của Ben, đã xăn lên hai gấu, vẫn lượt thượt quá bàn chân của Sorrel. Nó thì thầm với Ben:
-Chị Chuột bảo, ông ta sống dưới hầm, trong nhà kho cuối cùng.
-Cái gì? Chị Chuột là tên hay là một con chuột thật?
-Là tên. Nhưng chị ấy là một con chuột thật sự. Cậu nghĩ gì mà đực mặt ra vậy? Đi thôi, còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm.
Nó kéo Ben đi. Chiếc cầu dẫn đến một con đường nhỏ dọc bờ sông. Vừa đi Sorrel vừa nhớn nhác nhìn quanh. Tiếng ồn của những phương tiện giao thông như xé rách màng nhĩ nó. Trước đây Sorrel từng đến những thành phố nhỏ, trộm trái cây trong vườn, thám hiểm những căn hầm, trêu chọc chó. Nhưng ở đây chẳng có lấy một bụi cây nào có thể làm nơi ẩn núp. Toàn thành phố đều xây dựng bằng gạch đá.
Sorrel thở phào khi Ben dẫn nó vào một ngõ nhỏ sau con kinh, giữa hai nhà kho cuối dãy. Trên những bức tường đỏ có rất nhiều cánh cửa khép kín. Ben đẩy đến cái cửa thứ ba, cách cửa mới lách cách mở ra. Hai đứa vội vã lách vào. Trước mắt chúng là một cầu thang tối thui. Qua khung cửa sổ nhỏ xíu, bám đầy bụi, ánh sáng rọi lên mấy bực thang xuống hầm.
Ben bảo:
-Chắc chắn dưới đó có chuột. Vấn đề là làm sao biết đúng con chuột cậu muốn gặp. Nó có choàng khăn hay thắt cà-vạt không?
Sorrel không trả lời, hất cái mũ trùm đầu ra sau, lẳng lặng xuống hầm. Ben đi theo. Cầu thang quá tối, nó móc túi lấy ra cây đèn pin. Căn hầm hiện ra với rất nhiều cửa nữa. Sorrel ngắm nghía cây đèn pin, bảo:
-Hừ, loài người các cậu cái gì cũng nhờ máy móc. Ngay cả việc nhìn ngó cũng nhờ máy.
Ben lia đèn lên những cánh cửa, trả lời:
-Đây không phải là máy. Chúng ta tìm gì bây giờ? Tìm một hang chuột à?
Sorrel vểnh tai, nhăn mũi đánh hơi. Nó chậm rãi chuyển từ cửa này qua cửa khác, rời ngừng lại trước một cửa màu nâu, khép hờ.
-A, chúng ta tới nơi rồi.
Sorrel kêu lên, đẩy nhẹ cửa, lách vào. Ben đi theo. Căn phòng với những bức tường cao, không cửa sổ, nhồi nhét đầy dây neo lên tới trần. Trên những cái kệ và ghế cũ chết đầy những cuộn giấy bám đầy bụi. Bàn chồng chất lên nhau. Hàng núi thẻ hồ sơ đầy ứ những tủ bỏ ngỏ.
Sorrel đánh hơi khắp nơi. Ben theo sát gót. Nó không còn nhận ra đâu là cánh cửa mới bước qua. Càng vào sâu, đồ đạc càng bề bộn. Thình lình, trước mặt chúng, một hàng kệ chắn ngang lối đi.
Ben vừa quơ ngọn đèn pin tìm đường, Sorrel đã thụp xuống, bò qua một lỗ hổng giữa hai cái kệ.
-Ê, chờ mình với.
Ben kêu lên, lách đầu qua. Nó đảo mắt nhìn một văn phòng nhỏ - nhỏ vừa đúng kích cỡ cho một con chuột – dưới gầm một cái ghế, và cách nó chừng một mét. Bàn làm việc là một quyển sách đặt trên hai vỏ cá hộp. Một tách cà-phê úp ngược làm ghế. Một hộp hồ sơ đầy tràn những mảnh giấy nhỏ tí ti. Những vỏ diêm vương vãi khắp nơi. Trên sàn kề bên cái ghế, một cây đèn ngủ, cỡ bình thường của con người, soi sáng, khắp vằn phòng ngỏ. Nhưng không thấy chủ nhân của văn phòng đâu.
Sorrel nói nhỏ với Ben:
-Cậu ở đây. Chắc bà chị chuột sẽ không đồng ý gặp một con người đâu.
Ben chui qua kẽ hở, nói:
-Quên đi. Nhìn cậu, nó không sợ, nhìn tớ ăn thua gì. Nó đang sống trong một nơi của người, chắc chắn tớ đâu phải người đầu tiên nó nhìn thấy.
Sorrel rít lên:
-Nó hả? Ông ta. NHỚ CHƯA?
Nó tò mò nhìn quanh: cùng với văn phòng nhỏ dưới gầm ghế, bên cạnh đó còn có một bàn làm veic65 cỡ dành cho con người sử dụng, một cái tủ đồ sộ có ngăn kéo và một quả địa cầu lớn đặt trên chân giá.
Sorrel lên tiếng:
-Xin chào. Có ai ở nhà không? Ôi, mắc dịch, tên ông ta là gì nhỉ? Giselbert? Không phải. Godfrey? Không. Gilbert đuôi xám hay là cái khỉ gì?
Có tiếng rột rẹt phía trên bàn làm việc. Ben và Sorrel nhìn lên và thấy một con chuột mập ú, trắng muốt đang từ trên cái chụp đèn ngó xuống.
Con chuột the thế hỏi:
-Các người cần gì?
-Ông Gilbert, người bà con của ông bảo tôi đến gặp ông.
-Ai? Lão có cả trăm bà con họ hàng. Nói thế thì biết là ai.
Sorrel bối rối gãi đầu:
-À, chúng tôi thường chỉ gọi chị ta là Chuột. Khoan, để tôi nhớ lại coi. Đúng rồi, tên chị ta là Rosa.
-Cô từ chỗ Rosa tới à. Vậy thì được rồi.
Gilbert Đuôi-Xám thả một cái thang dây nhỏ xíu từ chụp đèn, rồi vội leo xuống mặt bàn. Lão vuốt mấy sợi ria trắng như tuyết, hỏi:
-Lão có thể làm gì được cho cô đây.
-Tôi đang cần tìm một rặng núi.
Lão chuột trắng tươi tỉnh hẳn:
-A, vậy thì cô đến đúng địa chỉ rồi đấy. Lão biết tất cả núi non trên hành tinh này. Lớn, nhỏ, trung bình, lão rõ tuốt tuột về chúng. Tóm lại, thông tín viên của lão có mặt trên khắp thế giới.
Ben ngơ ngác hỏi:
-Thông tín viên?
-Chứ sao. Này nhé, chuột hàng hải, chim hải âu, tất cả các loài thường chu du thế giới. Và lão còn một đại gia đình rải rác khắp nơi.
Đuôi Xám tới bên một hộp đen lớn trên bàn, mở nắp và bấm nút. Ben kinh ngạc reo lên:
-Đúng là một máy vi tính rồi.
-Chẳng là vi tính thì còn là gì nào?
Lão gõ lách tách lên bàn phím, hỏi:
-Sao, cô cần biết về dãy núi nào đây?
Sorrel gãi bụng rồn rột. Bộ quần áo của người làm nó ngứa ngáy kinh khủng.
-Đó là dãy núi cao nhất trên toàn thế giới. Và một nơi gọi là Vành Đai Thiên Đàng nằm đâu đó trong rặng núi này. Ông đã bao giờ nghe đến tên này chưa?
-Ồ, Vành Đai Thiên Đàng hả? Á à, cái thung lũng ở cao hơn cả tầng mây, quê hương của loài rồng đây mà. Gay go lắm đây.
Lão nhìn quanh, chân vẫn gõ lách chách trên bàn phím, nói:
-Một nơi không ai tin thực sự tồn tại. Nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe những lời đồn đại kỳ lạ về nó. Mà này, một cô tiểu thần và một cậu bé của loài người, quan tâm đến điều gì ở đó vậy? Vì ngay cả loài rồng cũng đã quên, không biết Vành Đai Thiên Đàng ở đâu.
Ben vừa mở miệng thì Sorrel đã nói:
-Con người nay không liên quan gì tới việc đó. Tôi đi tìm Vành Đai Thiên Đàng với một con rồng.
-Một con rồng? Cô giấu nó ở đâu?
Ben vội trả lời, không để cho Sorrel kịp nói:
-Trong một cái xưởng cũ, gần đây thôi. Cậu ấy rất an toàn ở đó. Vì nhiều năm nay, xưởng này vẫn bỏ hoang.
Sorrel nóng nảy hỏi dồn:
-Sao, ông có biết Vành Đai Thiên Đàn ở đâu không? Có thể chỉ cho chúng tôi cách nào đến đó an toàn nhất không?
-Không ai biết Vành Đai Thiên Đàng ở đâu. Chỉ có những đồn đại mơ hồ về nơi ấy. Những dãy núi cao nhất thế giới thì chính là dãy Hy-Mã-Lạp-Sơn. Điều này thì koc ó gì phải nghi ngờ hết. Nhưng dù sao cũng chẳng có con đường nào an toàn cho một con rồng đi tới đó. Những con rồng đâu dễ dàng che giấu được, cô biết tôi nói gì chứ? Hơn nữa, sừng và móng rồng lại là món hàng cực kỳ quí hiếm. Chưa kể kẻ nào hạ được một con rồng, ngay lập tức trở thành siêu sao trên truyền hình liền. Bản thân lão cũng muốn được thấy anh bạn rồng của cô. Nhưng chưa bao giờ lão đi xa tới tận bến cảng. Quá mạo hiểm đối với lão. Ngoài đó luôn rầm rập những bàn chân người to đùng qua lại. Rồi lũ chó, mèo sục sạo suốt đêm ngày. Lại thêm thuốc diệt chuột rải rác khắp nơi. Thôi, cứ ngồi đây cho yên thân già này.
Sorrel ngạc nhiên hỏi:
-Nhưng tôi tưởng ông đã từng đi khắp thế giới? Chị Chuột bảo ông là một chuột hàng hải kia mà.
Gilbert vê hàng ria, vẻ ngượng ngùng:
-À, cũng đúng vậy đấy. Học nghề buôn bán từ ông nội, nhưng lão lại bị tật say sóng. Trong chuyến lên tàu lần đầu tiên, tàu chưa rời bến, lạo nhảy tõm xuống nước, bơi vào bờ. Từ đó không bao giờ lão đặt chân lên những cái vỏ cá hộp bập bềnh ấy nữa. A…
Đuôi Xám cúi thấp đến nỗi cái mũi nhọn gần chạm vào màn hình. Lão kêu lên:
-A, đây rồi. Rặng Hy-ma-lạp-sơn, còn được biết tới là nơi quanh năm tuyết phủ, nóc nhà thế giới. Các bạn sẽ phải vượt chặng đường quá dài đấy nhé. Nào, theo lão.
Đuôi Xám bò dọc sợi dây giăng ngang phòng, từ bàn làm việc tới quả địa cầu. Lão ngồi trên cái giá bằng gỗ, dùng hai chân sau đạp quả cầu. Quả cầu nhè nhẹ xoay, lão lại dùng chân giữ lại, lẩm bẩm:
-Thử xem chúng ta đang ở dâu.
Ben và Sorrel ngẩn ra nhìn lão. Lão bảo hai đứa:
-Thấy lá cờ trắng nho nhỏ này không? Đó là điểm đánh dấu nơi chúng ta đang ở, còn Hy-ma-lạp-sơn…
Lão đi vòng cái giá gỗ, vỗ vỗ bên kia quả cầu, nói:
- Hy-ma-lạp-sơn đây. Vành Đai Thiên Đàng, theo những chuyện xưa kể lại, ở đâu đó trong phần phía tây của rặng núi. Bất hạnh là, không ai biết rõ chi tiết, mà vùng này thì mênh mông quá, lại rất cách trở, khó khăn. Ban đêm lạnh thấu xương; còn ban ngày thì…
Lão nhìn Sorrel cười cười:
-Ban ngày thì bộ lông của nó sẽ ướt sũng mồ hôi.
Ben lầm bầm:
-Xa mút mùa luôn.
Đuôi Xám vạch một đường tưởng tượng trên quả cầu, nói:
-Đúng vậy. Lão dự tính hành trình của cô nên theo đường này: trước hết bay thẳng một mạch về hướng nam, rồi rẽ về đông. Phải rồi, lão thấy lộ trình về nam là hay nhất. Vì loài người lại đang đánh nhau ì xèo tại phương bắc. Lão còn nghe nhiều chuyện kinh tởm của một tay khổng lồ nữa. Đây, thấy chỗ này chứ? Tên khổng lồ ở đâu đó trong dãy núi Thiên Sơn này. Hãy nghe lời tôi, tốt nhất là đi về hướng nam. Có thể thỉnh thoảng bị mặt trời thiêu đốt, nhưng mùa này nơi đó không mưa nhiều. Vì theo lão biết, mua làm loài rồng ũ rủ lắm, phải không?
-Phải, nhưng nơi chúng tôi ở, rồng cũng đã quen với mưa rồi.
-Đúng. Lão quên là các người từ miền ẩm ướt nhất châu Âu tới.
Lão lại đạp quả cầu xoay một chút, nói tiếp:
-Lão nói tới đâu rồi nhỉ? À, phải rồi. Lão chỉ có thể cung cấp những thông tin hàng đầu tới nơi này thôi. Khi cô bay tới điểm này (Râu Xám chỉ vào một dấu chấm trên quả cầu) là cuộc hành trình đã vượt qua đoạn đường rất dài rồi đó. Nơi xa xôi này tín hiệu radio cũng không bắt được. Kể cả đám hành hương của đoàn Phật tử chuột mà năm ngoài lão gặp ngoài bến cảng, cũng chẳng cho lão biết được thông tin nào rõ ràng. Lão e rằng đó chính là nơi cô đang tìm kiếm, nếu… đúng là nó có thật.
Lão thở dài, nhún vai, tiếp:
-Lão đang tính nhờ một bà con đi quan sát khu vực đó. Nhưng cho đến khi lão có thông tin chính xác, thì cô vẫn phải hỏi thăm trên đường đi. Lão không biết loài nào sống trên vùng đó, nhưng lão chắc là phải có chuột. Dòng giống nhà chuột chúng tôi sống khắp mọi nơi.
-Nếu có chuột ở đó thì quá tốt rồi.
Sorrel nói, nhưng mặt cô ả rầu rĩ như đưa đám, vì nghĩ đến tật chóng mặt và cuộc hành trình thăm thẳm phải bay trên lưng rồng.
Râu Xám vừa bám sợi dây tụt xuống mặt bàn vừa nói:
-Trời đất! Còn xa hơn bay qua Tân Tây Lan ấy chứ. Kể cả với một con rồng, hành trình này là quá xa và đầy nguy hiểm. Nhưng điều gì làm các bạn có ý tưởng đến nơi đó vậy? Rosa cho tôi biết, đời sống của rồng ở miền bắc thoải mái lắm mà.
Sorrel liếc Ben, rồi nhẹ nháy mắt với lão. Râu Xám đưa hai chân trước lên, cười bảo:
-Ồ! Hiểu, hiểu. Cô không nên nói trước một con người. Tất nhiên. Nhà chuột chúng tôi cũng từng có kinh nghiệm khốn khổ với con người nhiều rồi. Hiểu.
Thấy Ben có vẻ sượng sùng, lão nháy nháy với nó, nói:
-Lão không nói về cá nhân cậu bé đâu. Hiểu?
Lão trở lại bấm bàn phím ví tính:
-Nào, làm việc. Điểm đến: Hy-mã-lạp-sơn. Thành viên: một lâm thần và một cậu rồng. Nhu cầu: lộ trình an toàn nhất, những điểm nguy hiểm, nơi có thể ẩn trốn, giờ khởi hành tốt nhất. Nhập.
Lão bấm nút “Enter”, khoan khoái lùi lại ngó màn hình. Nhưng máy tính run lên bần bật, màn hình nhấp nháy rồi… tối thui!
-Ôi! Không.
Lão nhảy nhót lên bàn phím, đạp lia lịa, nhưng màn hình vẫn chỉ một màu đen ngòm. Mồ hôi đầm đìa, Đuôi Xám lèm bèm:
-Rắc rối to rồi. Chỉ vì một giọt nước muối mắc dịch lọt vào máy. Nhưng chẳng lẽ, lúc làm việc, một giọt nước cũng không được uống.
Giận dữ, lão nhảy từ mặt bàn xuống cái ghế có văn phòng nhỏ xíu của lão phía dưới, rồi vào “văn phòng riêng” lục lọi mấy cái vỏ diêm dùng làm hộp lưu trữ hồ sơ.
Ben và Sorrel cũng nằm bò xuống sàn, dòm vào văn phòng của lão. Sorrel hỏi:
-Ông định bảo là không thể giúp gì cúng tôi được nữa sao?
-Có, có chứ. Lão vẫn có cách giúp được mà.
Lão trải những tấm thẻ nhỏ xíu bằng móng tay lên bàn, nói:
-Nếu cái máy ngu ngốc đó kiếm chuyện, lão sẽ phải dùng cách cổ điển vậy. Con người khổng lồ có thể giúp mở mấy cái ngăn kéo tủ to đùng kia không?
Ben gật. Nó vừa mở ngăn kéo, một đống bản đồ lớn, nhỏ, cũ, mới rào rào đổ ra. Đuôi Xám loay hoay tìm kiếm, rồi rút ra một tấm bản đồ kỳ lạ, Ben chưa từng thấy bao giờ. Trông nó giống như một quyển sách nhỏ được xếp nếp lại nhiều lần. Những trang sách lại lủng lẳng mấy sợi ru-băng trắng.
Khi Đuôi Xám hãnh diện trải cái vật kỳ cục đó ra, Sorrel thất vọng ra mặt, nói:
-Ý ông là những gì ông định giúp chúng tôi là cái… cái… bản đồ này à?
-Ủa, chứ cô muốn gì nữa?
Lão bực mình chống nạnh, hỏi. Sorrel không biết nói sao. Mím môi ngó tấm bản đồ.
Đuôi Xám vuốt ve hình ảnh núi non, biển cả, nói:
-Nhìn thử đi. Một nửa thế giới bên tấm bản đồ này. Rất ít điểm bỏ trống, đó chỉ là những nơi tôi chưa khám phá ra được điều gì. Nhưng đáng tiếc đó lại chính là những nơi cô định đến. Thấy mấy sợi băng trắng này chứ?
Lão kéo một sợi băng. Một phần bản đồ bỗng bung ra, làm hiện ra một bản đồ khác.
Ben kêu lên:
-Wow! Tuyệt quá.
Nhưng Sorrel nhăn mặt hỏi:
-Để làm trò gì vậy?
Đuôi Xám ưỡn ngực, vuốt râu:
-Phương pháp này do chính lão phát minh ra đó. Chỉ việc kéo những sợi ru-băng, là ta có thể thấy được từng phần của bản đò với một tỉ lệ lớn hơn. Quá tiện dụng, thấy không? Nào, còn gì nữa nhỉ? Ồ, phải rồi. Chờ chút nhé.
Lão lôi ra một cái khay nhỏ có sáu cái đê của thợ may, chứa đầy mực khác màu nhau. Đặt bên sáu cái đê là một chiếc lồng chim, phần ống vót nhọn.
-Lão sẽ ghi ý nghĩa từng màu cho dễ nhớ nhé. Xanh lục là đồng bằng, nâu là núi, xanh dương là nước, vân vân và vân vân. Ai cũng biết điều này rồi, nhưng bản đồ này của lão còn cho biết nhiều điều khác nữa. Thí dụ, lão dùng màu vàng kim để đánh dấu đường nên bay. Màu đỏ là nơi nên tránh xa, vì đó là nơi con người đang mở cuộc chiến tranh. Vàng là nơi lão được nghe nhiều chuyện lạ lùng đang xảy ta tại đó, rất dễ gặp những điều bất hạnh tại vùng này. Còn màu xám là nơi an toàn nhất để nghỉ ngơi. Rõ cả chứ?
Sorrel làu bàu:
-Rõ rồi.
Đuôi Xám rút từ túi áo ra một hộp mực và con dấu bằng cao su. Lão đóng dấu lên góc tấm bản đồ, cẩn thận cuốn lại, nhìn Sorrel có vẻ chờ đợi:
-Bây giờ mình nói đến chuyện tiền công.
Sorrel giật mình, hỏi:
-Công xá gì? Chị Rosa có nói gì về chuyện tiền bạc đâu.
Đuôi Xám vội chặn chân lên bản đồ:
-Ồ, sao lại không nói gì. Khách hàng nào chẳng phải trả tiền. Trả bằng cách nào là tùy họ.
-Nhưng tôi chẳng có gì cả. Chỉ có vài cái nấm và mấy cọng rễ cây thôi.
-Những thứ đó thì cô giữ mà ăn. Nếu không còn gì khác thì chấm dứt thương lượng.
Sorrel mím môi, đứng thẳng dậy, Đuôi Xám chỉ cao tới đầu gối nó.
-Tôi muốn nhốt ông vào ngăn kéo quá. Giúp đỡ nhau một tí thế mà nỡ đòi tiền sao. Nếu muốn, tôi dư sức chụp tấm bản đồ này đi. Nhưng tôi không cần đâu. Chúng tôi sẽ tự tìm đường đến cái núi Hy ma la sa. Ma la son hy gì đó, mà không cần đền bản đồ của ông. Hiểu? Chúng tôi sẽ…
-Khoan đã.
Ben đẩy Sorrel sang một bên, quì sát con chuột trắng mập ù, nói:
-Tất nhiên chúng tôi sẽ trả công ông. Vì làm được tấm bản đồ này chắc chắn tốn rất nhiều công sức.
Nó moi trong túi quần ra hai thanh kẹo cao-su, một cây bút chì, hai sợi dây thun và một đồng bạc cắc.
-Ông thích thứ nào?
Đuôi Xám liếm môi, ngắm nghía từng món, bảo:
-Hừ, khó nhỉ.
Sau cùng lão chỉ hai thanh kẹo. Ben đưa cho lão rồi bảo:
-Bây giờ đưa bản đồ cho chúng tôi.
Lão nhấc chân khỏi tấm bản đồ. Ben cất vào ba-lô của Sorrel. Nhưng lão chuột lại lí nhí nói:
-Cho lão cả cây bút bi đi. Lão sẽ cho biết một chuyện rất có ích.
-Đây. Chuyện gì, ông nói đi.
Lão nghiêng mình thì thầm:
-Không chỉ các bạn đi tìm Vành Đai Thiên Đường đâu.
Sorrel giật thót người:
-Sao cơ?
-Mấy năm nay lũ quã đã đến đây. Những con quạ thật khác thường. Chúng hỏi han vặn vẹo về Vành Đai Thiên Đường, nhưng điều chúng thực sự quan tâm là lời đồn có rồng lẩn trốn tại nơi đó. Tất nhiên là tôi đã không nói gì về chỗ Rosa đang ở cùng rồng.
Sorrel nghi hoặc hỏi:
-Ông chắc chứ?
-Tất nhiên. Cô hơi coi thường tôi quá đấy. Chúng đề nghị cho tôi nhiều vàng. Vàng và đá quí. Nhưng tôi không ưa mấy con chim lông đen thui thủi đó.
Ben hỏi:
-Quạ à? Tại sao lại là quạ? Quạ liên quan gì tới rồng?
Đuôi Xám vẫn thì thầm:
-Ồ, chúng đâu cần tin tức cho chúng đâu. Chúng hành động thay cho kẻ nào đó mà tôi chưa khám phá ra. Nhưng dù là kẻ nào, anh chồng rồng của các người cũng phải vô cùng thận trọng.
Sorrel gật gù lẩm bẩm:
-Kẻ-Bằng-Vàng.
Ben và Đuôi Xám tò mò nhìn Sorrel. Cậu bé hỏi:
-Cậu nói gì?
-Ồ, không có gì.
Sorrel có vẻ trầm ngâm quay ra. Ben vừa đi theo vừa quay chào Đuôi Xám:
-Chào ông, cám ơn ông nhiều lắm.
Con chuột nói với theo Sorrel:
-Nhớ cho tôi gửi lời chào tới Rosa thân mến. Bảo nó thỉnh thoảng đến thăm tôi nhé. Cho nó biết, gần chỗ cô đang trú ẩn có một bến đò không bị rải thuốc diệt chuột đâu.
Sorrel quay lại nói:
-Được, tôi sẽ nhắn. Nhưng ông trả công bằng gì đây?
Không đợi nghe Đuôi Xám trả lời, nó biến mất sau dãy kệ.