-Cháu không đổi ý chứ?
Nó lắc đầu nói:
-Thưa không. Nhưng cháu không đi một mình. Sorrel cùng đi với cháu.
-Tốt, vậy là rất tốt. Nó sẽ rất có ích cho cháu. Sorrel hiểu biết con người, lại tinh nhanh và các lâm thần có bản chất đa nghi hơn loài rồng chúng ta. Vấn đề khó khăn nhất với Sorrel là lương thực. Chắc nó phải tập thói quen ăn bớt lại.
Sorrel rầu rầu nhìn xuống bụng. Râu Xám lại nói tiếp:
-Nghe cho kỹ nhé. Vì ta thật tình không nhớ được nhiều điều đâu. Gần đây, những hình ảnh hiện trong trí ta vô cùng lộn xộn, nhưng ta vẫn biết một điều: Cháu phải bay tới dãy núi cao nhất thế giới, nằm rất xa nơi này, về hướng Đông. Tới được đó rồi, phải tìm cho ra Vành Đai Thiên Đàng. Hãy tìm một chuỗi những ngọn núi phủ tuyết, bao quanh thung lũng, như một cái nhẫn. Khắp thung lũng tràn đầy một loài hoa màu xanh dương. Người ta tưởng như có thể nếm được hương thơm nồng nàn của chúng đặc quánh trong trời đêm mát lạnh.
Lão gục đầu lên chân, nhắm mắt, nhịp thở êm đềm, lầm bẩm:
-Còn một điều nữa về… về Mắt Của Trăng. Nhưng ta không nhớ là gì…
Sorrel ghé sát lão, hỏi:
-Mắt của Trăng? Là sao hả cụ?
Râu Xám lơ mơ ngủ:
-Ta không nhớ. Nhưng hãy cảnh giác… coi chứng một Kẻ Bằng Vàng.
Rồi lão cất tiếng ngáy đều đều.
Firedrake thẳng người, nghĩ ngợi. Sorrel băn khoăn nói:
-Ông cụ định nói gì thế nhỉ. Đánh thức ông ấy dậy, hỏi coi.
Firedrake lắc đầu:
-Đi thôi. Để cụ ấy ngủ. Mình nghĩ là cụ ấy chẳng nhớ được gì hơn nữa đâu.
Ra khỏi hang, Firedrake nhìn mặt trăng bắt đầu ló dạng. Sorrel reo lên:
-Hay quá. Tạnh mưa rồi. Ôi, suýt nữa lãi quên, tôi phải đi đóng gói chút lương thực chứ. Biết nơi tụi mình tới có nấm hay không. Mình trở lại ngay. Cậu không được bỏ đi một mình, nghe chưa?
Nhìn cô ả biến vào đêm tối, chị chuột lo lắng nói:
-Bây giờ nghe tôi nói đây, Firedrake. Thật sự cậu gần như không biết gì về nơi cậu phải đi tìm. Cậu chưa quen tìm phương hướng bằng những vì sao. Còn Sorrel lúc nào cũng bận tâm đến những tai nấm, đến nỗi cô ấy có thể lầm phương nam ra phương bắc, lẫn mặt trăng với sao hôm. Phải có người giúp cậu. May mắn là tôi có người bà con làm bản đồ. Những bản đồ rất đặc biệt. Có thể ông ta không biết chính xác Vành Đai Thiên Đàng ở đâu, nhưng chắc chắn có thể cho cậu biết phải tìm dãy núi cao nhất thế giới theo hướng nào. Trên đường đi, hãy ghé thăm ông ta. Phải nói thật là đến thăm được ông ta chắc có phần mạo hiểm. Vì ông ta sống trong một thành phố lớn. Nhưng tôi nghĩ cậu sẽ tìm ra cách. Nếu đi ngay đêm nay, thì hai đêm nữa cậu sẽ tới nơi.
-Thành phố à?
Sorrel ló mặt từ vùng sương mù ra, hỏi. Chị chuột giật mình, gắt:
-Gớm khiếp, cô làm tôi hết cả hồn. Phải, người bà con của tôi sống trong một thành phố của người. Firedrake, khi qua khỏi biển, cậu hãy bay về hướng đông, vào miền đất liền. Không lạc được đâu. Vì đó là một thành phố rất lớn, lớn gấp trăm lần thung lũng này, và ở đó có vô số cầu và nhà cao tầng. Người bà con của tôi sống trong một nhà kho cũ, trên bờ sông.
Vừa nhỏm nhẻm nhai mấy cái lá, Sorrel vừa hỏi:
-Ông ta có giống chị không? Chắc là giống hệt chứ gì. Họ hàng nhà chuột toàn một màu xám, xám nghoét.
-Xám, là màu thông dụng nhất. Chẳng hơn là bộ lông lốm đốm của cô à? Nhưng ông ta màu trắng, dù ông ta chẳng ưa gì cái màu trắng này.
-Thôi đừng cãi nhau nữa mà. Sorrel leo lên, đi thôi. Hay cậu muốn tôi mời chị chuột cùng đi, cho cậu có người cãi nhau suốt dọc đường.
-Tôi có cãi nhau với ai bao giờ đâu. Những bà mũi dài lúc nào chẳng quang quác lên như thế.
Cô ả khoác cái ba-lô, đem về từ một chuyến du hành đến thế giới loài người, nhảy lên lưng Firedrake.
Con rồng vươn cổ, nhẹ nhàng âu yếm chạm nhẹ vào chị chuột bé tí xíu, nói:
-Bảo trọng nhé, chị Chuột, Tôi sẽ ráng trở về sớm để bảo vệ chị khỏi lũ mèo hung dữ.
Rồi nói lùi lại, rướn mình, vỗ mãnh đôi cánh, bay lên.
-Ôi! Từ từ thôi.
Sorrel kêu lên, rúm người nắm chặt một cái gai trên lưng rồng.
Trong màn đêm, Firedrake lên cao, lên cao mãi. Gió lạnh rít vù vù hai bên tai nhọn hoắt của cô thần rừng. Cô nàng than thở:
-Mình không sao quen nổi cái trò bay bổng này, trừ khi mình mọc lông vũ như lũ chìm.
ả liếc xuống dưới, giọng dè bỉu:
-Không một kẻ nào ló đầu ra cửa hang nói một lời chia tay với chúng mình. Chắc chắn chúng sẽ chỉ chui ra khỏi hang, khi nào nước dâng tới cằm thôi. À, Firedrake này, mình biết một nơi đẹp lắm, ở bên kia núi. Sao mình không tới đó, đi đâu cho xa xôi?
Firedrake không trả lời.
Những ngọn núi cao, đen thẫm đã ngăn cách nó với thung lũng, nơi nó đã ra đời.