Rắn biển rin rít bảo cậu bé:
-Chúng ta tới nơi rồi. Đây là nơi loài rồng thường đến, trước khi bị quái vật tấn công. Đó là dông Indus, cũng còn được biết tới với tên sông Sindh linh thiêng. Dòng sông này dẫn đến miền núi, lên tới Hy mã lạp sơn.
Nhẹ nhàng, rắn biển bơi qua làng. Những ngọn đèn leo lét trước nhiều căn lều, kéo dài tới cửa sông Indus. Khoảng đất giữa những nhánh sông bằng phẳng và đầy bùn. Bầy hải âu trắng, đầu dầu trong cánh, hốt hoảng bay vút đi khi thấy cái đầu đồ sộ của rắn biển trên bờ cát. Tiếng kêu của chúng xé tan màn đêm yên tĩnh.
Ben nhảy từ đầu rắn biển xuống nền cát ấm, nhìn về phía ngôi làng, nhưng đã bị những ngọn đồi thấp che khuất.
Rắn biển thè lưỡi, vươn cổ nói:
-Firedrake có thể tạm tránh vào bãi sậy kia, để Ben đi tìm hiểu xem thái độ của dân làng giờ đây còn quí trọng rồng không.
Firedrake nói:
-Cám ơn rất nhiều. Tôi thật sự khỏe lại nhờ được nghỉ ngơi.
ả rắn cúi đầu nhỏ nhẹ:
-Khúc sông này nông. Anh có thể lội qua khi vào làng. Tôi sợ thấy bóng tôi dân chài phát hoảng, bỏ ra khơi một thời gian, vì vậy tôi không đưa các bạn vào tận làng được.
Ben gật đầu:
-Vậy thì tôi đi ngay đây. Này, Chân-sậy, anh có thể ló đầu ra được rồi đấy, chúng ta vào đất liền rồi.
Chân-sậy ngái ngủ chui ra khỏi mớ quần áo của Ben, ló đầu nhìn quanh, rồi thụt trở lại liền. Nó nhăn nhó nói:
-Đất đâu mà đất! Toàn thấy nước!
Ben lắc đầu cười:
-Muốn vào làng với tôi hay muốn ở lại đây với Firedrake và Sorrel?
-Ở lại với Sorrel!? Thà chết sướng hơn. Tôi theo tiểu chủ.
Sorrel chỉ một bờ cát cây cối rậm rạp, bảo Ben:
-Tụi mình núp sau đám sậy kia. Lần này mình sẽ không quên xóa dấu vết đâu.
Ben gật. Nó quay lại để nới lời chia tay với nàng rắn biển. Bãi cát trống trơn. Xa xa, ba cái bướu lấp lánh nhấp nhô trên sóng.
Nhìn vẻ thẫn thờ của cậu bé, cô thần rừng vừa nhâm nhi cọng sậy non vừa triết lý:
-Ôi! Đời mà, có đến phải có đi. Như gió thoảng như mây bay…
Firedrake nhìn mặt trăng vừa nhô ra khỏi đám mây:
-Mình hy vọng bà bạn của giáo sư đã khám phá được năng lượng thay thế ánh trăng. Làm sao biết chắc mặt trăng sẽ không làm chúng ta khốn đốn phen nữa như mấy đêm trước. Thôi nào, Sorrel, tụi mình xóa dấu vết đi.
Ben và Chân-sậy tiến về hướng làng để tìm bà Zubeida Ghalib, nhà rồng học.