Kỵ Sĩ Rồng

Chương 22

Ba hôm sau. Firedrake đứng trên bờ biển Ả Rập chờ đêm xuống. Bộ vảy bạc của nó lấm lem cát vàng. Từ ngày rời xa thung lũng miền bắc, để ra đi tìm Vành Đai Thiên Đường đã là một thời gian thật dài. Cái hang của nó nơi quê nhà dường như xa xôi quá.

Firedrake nhìn lên trời, tia sáng cuối cùng đã biến mất, như bị những đợt sóng dạt dào nuốt chửng. Mặt trăng tròn, long lanh như bạc, tỏa sáng trên mặt nước. Từ bây giờ tới cuối con trăng, thời gian còn dài, nhưng liệu nó có tìm thấy Vành Đai Thiên Đường không?

Ben lên tiếng:

-Còn mười ngày nữa.

Nó đang đứng kế bên Firedrake và cũng đang hướng về chân trời xa thẳm. Nơi trời và biển giao nhau – và bên kia những con sóng, núi non – là nơi kết thúc cuộc hành trình của chúng.

-Mười ngày nữa là thời gian trễ nhất để chúng ta tới địa điểm mình đã nhìn thấy trong mắt vị thần.

Nghe Ben nói, Firedrake gật đầu hỏi:

-Cậu có nhớ nhà không?

Ben dựa vào bộ vảy ấm áp của con rồng, nói:

-Không. Tớ có thể tiếp tục bay mãi như thế này.

-Mình cũng không nhớ nhà. Nhưng mình ước gì được biết tin thung lũng rồng hiện nay ra sao. Loài người và tiếng gầm rú của máy móc đã phá tan sự yên lành ở đó chưa? Ôi, ước gì mình có một ngàn con mắt như thần Asif. Chỉ sợ, khi mình tới được Vành Đai Thiên Đường thì tất cả đã quá muộn rồi.

Ben thân ái vỗ về Firedrake:

-Cậu đừng quá lo. Chỉ còn vượt qua biển này nữa là tụi mình đã tới nơi rồi.

Sorrel đi lấy nước, cũng đứng lại góp chuyện:

-Ben nói đúng đó. Cậu đừng lo nghĩ quá. Này Ben, ngửi thử mấy cái lá gai này đi. Thơm không? Ăn thì hơi ngứa lưỡi nhưng ngon tuyệt vời. Mấy cái ba lô đâu rồi?

-Đây. Nhưng coi chừng cậu đè bẹp Chân-sậy. Anh ta đang ngủ trong ba lô của tớ.

-Đừng lo, mình không cắn đứt chân hắn đâu.

Sorrel càu nhàu, bỏ nắm lá thơm vào ba lô của nó. Nhòm vào ba lô của Ben, nó thấy Chân-sậy vươn vai ngáp, thò đầu ra ngoài nhìn quanh, rồi thụt vội vào.

Ben ngạc nhiên hỏi:

-Chuyện gì thế?

-Nước! Nhìn nước mênh mông, tôi hãi lắm.

Sorrel khoác ba lô lên vai nói:

-Mình cũng vậy. Trên mặt nước mắt mình cứ kèm nhem, chẳng nhìn rõ cái gì cả. Nhưng vẫn bắt buộc phải vượt qua biển thôi.

Chân-sậy lẩm bẩm như nói với chính mình:

-Trên biển càng khó mà biết bị kẻ nào theo dõi!

Ben kinh ngạc nhìn hắn hỏi:

-Anh nói lẩm cẩm gì vậy? Ai theo dõi anh? Cá à?

-Phải, phải. Ý tôi là thế đó. Cá!

Sorrel lắc đầu, leo lên lưng rồng, khinh khỉnh bảo:

-Toàn nói chuyện dở hơi. Mấy gã lùn chí chóe suốt, nhưng cũng không bao giờ phát biểu linh tinh như thế.

Chân-sậy lè lưỡi trêu chọc Sorrel. Ben không nín được cười, hỏi gã tí hon:

-Muốn tôi để ngó ba lô cho thoáng không?

-Đừng. Tôi quen bóng tối rồi, tiểu chủ ạ.

-Tùy anh.

Ben đậy nắp ba lô, leo lên lưng Firedrake và buộc mình vào những vảy rồng. Sau đó nó lấy com-pa ra khỏi túi. Nếu không thể trông cậy vào bản năng của Sorrel nữa, cái com-pa là điều cần thiết cho những đêm ngày sắp tới. Vượt qua đại dương, nghĩa là không còn có thể lấy đường biển làm chuẩn được, chỉ còn bầu trời ở trên đầu, mà cả bọn lại đều không biết tìm phương hướng bằng cách nhìn sao.

Firedrake rũ cát trên mình lần nữa, hỏi:

-Sẵn sàng chưa?

Sorrel lên tiếng:

-Sẵn sàng.

Firedrake cất cánh, hướng thẳng lên mặt trăng tròn vành vạch.

Đó là một đêm trăng sáng và ấm áp. Nhưng khi vượt qua khỏi vùng bờ biển núi non trùng điệp, chung quanh chúng, phải trái, sau trước chỉ còn toàn là nước.

Thỉnh thoảng những ánh đèn của những con tàu nhấp nháy trong làn tróng nhấp nhô. Vừa thấy bóng con rồng, bầy hải âu quang quác kêu lên hốt hoảng.

Đúng nửa đêm, bỗng Sorrel thét lên khiếp đảm:

-Firedrake! Cậu nhìn mặt trăng kìa!

-Trăng làm soa?

Con rồng hỏi lại vì nó chỉ chăm chú nhìn những đợt sóng phía dưới. Nhưng khi ngửng đầu lên nhìn, điều nó nhìn thấy làm hai cánh nó chợt nặng như chì.

Ben lo lắng hỏi:

-Chuyện gì thế?

Sorrel thảng thốt:

-Mặt trăng… mặt trăng đang đang… chuyển thành màu đỏ!

Ben nhìn. Thật vậy, mặt trăng có màu đỏ như thau. Nó lắp bắp:

-Vậy là sao?

-Vậy là nó sẽ biến đi ngay bây giờ. Đó là nguyệt thực.

Vừa nói, Sorrel vừa khiếp đảm nhìn xuống những con sóng vặn mình phía dưới.

Mỗi lúc Firedrake bay càng chậm chạp hơn,n hư có một sức nặng vô hình ghì đôi cánh của nó lại. Sorrel kêu lên:

-Cậu bay thấp quá, Firedrake!

-Mình không thể ráng được nữa. Không hiểu sao mình yếu như một con gà con vậy.

Ben nhìn lên. Lúc này mặt trăng như một đồng xu rỉ sét lơ lửng giữa những ngôi sao.

Sorrel líu cả lưỡi:

-Mình đã thấy nguyệt thực một lần rồi, nhưng lúc đó là nhìn từ mặt đất. Bây giờ phải làm sao đây?

Càng lúc Firedrake càng rơi xuống thấp hơn. Ben đã cảm thấy vị mặn của bụi nước biển trên môi. Thế rồi, trước khi mặt trăng khuất hẳn, vệt ánh sáng đó sau cùng quét trên mặt nước; Ben chợt nhìn thấy, từ phía xa, một chuỗi đảo nhỏ nhấp nho. Ben kêu lớn:

-Firedrake, trước mặt chúng ta kìa! Tớ thấy mấy đảo nhỏ. Cố bay tới đó đi.

Đúng lúc đó mặt trăng hoàn toàn chìm trong bóng tối. Firedrake mất thăng bằng, như con chim bị bắn trúng cánh, nhưng hòn đỏa lạ lùng đầu tiên đã ở ngay phía dưới. Ben và Sorrel đều cảm thấy hòn đảo nhỏ dường như vừa nhô lên cùng bọt sóng.

Con rồng ngã nhoài xuống chứ không phải là hạ cánh. Ben và Sorrel đều run rẩy vì sợ. Nhưng Firedrake chỉ thở một hơi dài, xếp cánh, liếm sạch nước mặn trên bộ vảy.

Sorrel vừa lập cập xuống khỏi lưng rồng vừa lẩm bẩm:

-Nấm cha, nấm chú, nấm ông nội ôi! Chuyến đi này làm mình giảm thọ một trăm tuổi! Không, năm trăm, một ngàn tuổi mới đúng. Chúng ta suýt làm mồi cho cá ráo trọi rồi.

Ben cũng đeo ba lô, xuống khỏi lưng Firedrake:

-Thật không thể ngờ. Trên bản đồ không hề có dấu tích những đảo nhỏ này.

Lim dim mắt, nó cố nhìn qua bóng tối: những đảo nhỏ, dốc đứng, nối tiếp nhau, nhô trên mặt nước.

Sorrel bảo:

-Thì mình đã bảo, tấm bản đồ của lão chuột chẳng được tích sự gì mà.

No chun mũi đánh hơi, bảo Ben:

-Mùi gì tanh tưởi như mùi cá ấy nhỉ.

-Mình đang ở trên biển mà. Chung quanh đây thiếu gì cá…

-Không, mình nói là cái đảo này bốc mùi lạ lắm. Nó… toàn mùi tanh cá.

Firedrake cúi nhìn sát mặt đất, rồi kêu lên:

-Này, đảo gì mà phù toàn vảy cá. Nó giống như một…

-Ben thì thầm:

-Đúng rồi, giống như một con cá khổng lồ!

-Lê lưng mình ngay! Lẹ lên!

Đúng lúc đó hòn đỏa chuyển động.

-Chạy!

Sorrel kêu lớn, xô Ben tới con rồng. Chúng loạng choạng trên những gò mấp mô, trơn trợt toàn vảy. Vừa khi Firedrake vươn mình, hòn đảo nhô cao, nhô cao mãi trên mặt nước. Ben và Sorrel níu chặt mấy cái gai rồng.

Ben hỏi đầy thất vọng:

-Nhưng mặt trăng! Mặt trăng đen thui thế kia làm sao cậu bay được?

Nó nói đúng. Bầu trời đen như mực! Nhưng Firedrake vẫn có xoãi cánh. Ráng hết sức bình sinh, nó không thể nào nâng mình lên nổi. Ben và Sorrel khiếp đảm nhìn nhau.

Thình lình, sau một tiếng thở phì cực lớn, một cái đầu khổng lồ từ biển vươn lên, ngay trước mặt chúng. Những cái vảy to như lông chim mọc ra trên cái đầu khủng khiếp đó. Đôi mắt sáng rực, dưới hai mi hùm hụp, với ánh nhìn đầy giễu cợt. Giữa hai hàm răng nhọn hoắt sắc như dao, một cái lưỡi chẻ hai thò thụt liên hồi.

Ben la lên:

-Rắn biển! Chúng ta đáp xuống một con rắn biển rồi!

Từ mặt nước, cái cổ dài thậm thượt của con rắn biển vươn lên, vươn lên mãi cho đến khi lơ lửng trên đầu Firedrake. Con rồng đứng như bị trời trồng.

Giọng con rắn biển ngân nga:

-À, nhìn kìa! Những vị khách lạ tới thăm vương quốc muối và nước của hai chị em sinh đôi ta. Điều gì đã dẫn dắt một rồng lửa, một cậu bé của loài người và một lâm thần xù xì phải ra ngoài biển cả, xa đất liền đến thế? Chắc không vì thèm ăn một bữa cá cho hả hê đâu nhỉ?

Cái lưỡi rắn của nó đảo trên đầu con rồng như một quái vật háu ăn.

Firedrake thì thầm với Ben và Sorrel:

-Nằm xuống. Nằm sát xuống sau mấy cái gai của mình.

Sorrel ngoan ngoãn làm theo. Nhung Ben vẫn ngồi yên, há hốc mồm ngắm con rắn biển. Nó thấy đây là một sinh vật tuyệt đẹp, đầy quyến rũ! Thiếu ánh trăng, nguồn sáng duy nhất là những vì sao, vậy mà hàng triệu cái vảy của ả lấp lánh đủ màu sắc của một cầu vồng. Thấy vẻ bàng hoàng của Ben, conr ắn biển nhìn xuống nó với nụ cười chế nhạo. Ben chỉ bằng cái đầu lưỡi cô ả đang thò ra thụt vào.

Sorrel hết hồn, nói nhỏ:

-Cúi đầu thấp xuống, Ben. Cậu muốn nó nhá cho một miếng hả?

Ben không trả lời. Nó cảm thấy những cơ bắp của Firedrake đang căng thẳng, hình như con rồng đang sẵn sàng chiến đấu.

Firedrake lên tiếng, giọng nó giống như hôm nó cứu Ben thoát khỏi hai người đàn ông trong ngôi xưởng bỏ hoang:

-Chúng ta không tìm kiếm gì thuộc về mi hết. Chúng ta chỉ tìm đến một nơi ở bên kia biển mà thôi.

Con rắn biển rung động khắp thân hình. Ben nhận ra là ả đang cười.

-Mi nói thật chứ? Nhưng theo như ta biết, loài rồng lửa như mi phải cần có ánh trăng mới bay lên được. Vì vậy, nếu trăng chưa chịu ló mặt ra, thì mi vẫn còn phải ở với ta. Nhưng đừng lo. Ta xuất hiện chỉ vì muốn biết vì sao ta bị ngứa ngáy từ lúc mặt trời lặn tới giờ. Hơn trăm năm nay ta chưa từng bị như thế này. Ta đoán mi biết qui luật: một sinh vật dị thường hấp dẫn sinh vật dị thường khác chứ?

-Đúng vậy, nhưng điều đó cũng gây nhiều phiền phức lắm.

Ben cảm thấy conr ồng đã dần dần thả lỏng cơ bắp. Ả rắn biển lắc lư thân hình:

-Phiền phúc gì. Nhờ qui luật đó mà mi và hai bạn của mi đã được cứu khỏi chết chìm dưới biển, khi trời đất tối sầm như vậy.

Ả cúi đầu ngang tầm với Firedrake hỏi:

-Mi từ đâu tới và sẽ đi đâu? Từ khi những anh em rồng bạc của mi đang tắm trên biển này, nháo nhác bỏ đi khỏi vương quốc của chị em ta, ta chưa hề được gặp lại một con rồng bạc nào như mi.

Firedrake vươn thẳng người, hỏi:

-Mi biết chuyện đó sao?

-Tất nhiên, vì ta đã có mặt tại đó.

Firedrake lùi một bước, từ ngực nó thoát ra một tiếng gầm:

-Mi đã ở đó? Thì ra chính mi là quái vật đã săn lùng dòng giống chúng ta!

Khiếp đảm, Sorrel ôm chặt cánh tay Ben rên rẩm:

-Nấm cố ngoại, nấm cố nội ôi! Nó sắp ăn thịt chúng ta rồi!

Nhưng ả rắn biển chỉ nhìn Firedrake vui vẻ cười:

-Ta? Điên à? Rồng và rắn biển có họ hàng với nhau. Không phải ta đâu, anh em họ ạ. Đó là một con rồng như mi, nhưng lớn hơn, lớn hơn gấp nhiều lần và có vỏ ngoài là những cái vảy làm bằng vàng.

Vẻ nghi hoặc, Firedrake nhìn sững con rắn biển.

Ả nói tiếp:

-Con rồng vàng đó mắt đỏ như mặt trăng hấp hối, ánh lên vẻ tham tàn hung ác.

Những kỷ niệm ả đang nhớ lại làm biếu hẳn nụ cười:

-Đêm hôm đó họ hàng mi từ trên núi xuống biển, cũng giống như những đêm trăng tròn khác. Hai chị em ta bơi lội gần bờ, gần tới có thể nhìn thấy mặt dân làng đang ngồi ngoài cửa chòi chờ đợi bầy rồng. Chị em ta trầm mình xuống nước để họ khỏi sợ. Vì con người thường sợ hãi những gì họ không hiểu biết, nhất là những gì quá to lớn hơn họ. Hơn nữa loài rắn biển chúng ta quá xa lạ với con người.

Ben ngượng nghịu cúi đầu. Rắn biển đong đưa người kể:

-Bầy rồng nhào mình vào bọt sóng, trông chúng như được tạo ra bởi ánh trăng. Dân làng vui cười thật hân hoan. Loài rồng của mi làm dịu nỗi giận hờn luôn luôn chất chứa trong mỗi con người. Rồng đánh tan sự buồn khổ của họ. Vì thế họ tin là rồng đem đến điều may mắn. Nhưng… đêm đó, một con rồng khác xuất hiện xua đuổi thần may mắn của họ đi. Nước sôi lên sùng sục chung quanh cái mõm của nó, khi nó nhô đầu trên mặt biển. Cá chết bềnh bồng tràn mặt nước. Những con rồng bạc hãi hùng xòe cánh. Nhưng thình lình hành bầy chim đen che kín mặt trăng. Cố gắng hết sức, những con rồng bạc vẫn không thể nào cất cánh. Nếu không có chị em ta giải cứu kịp thời, tất cả bầy rồng đã không còn con nào sống sót.

-Mi đã giết quái vật đó để giải cứu bầy rồng?

Firedrake hỏi. Rắn biển lắc đầu:

-Chúng ta đã cố làm điều đó. Chị em ta cuộn mình quanh thân mình và mõm con rồng vàng. Nhưng những cái vảy của nó lạnh buốt như băng đá, làm chúng ta bị bỏng lạnh. Sau cùng phải để nó thoát ra. Nhưng nhờ đó mà làm cho lũ chim đen tan tác bay đi và ánh trăng đã cho bầy rồng đủ năng lực tẩu thoát. Dân làng, bàng hoàng vì nuối tiếc và khiếp sợ, đứng nhìn bầy rồng bay ngược dòng sông Indus và biến vào đêm tối. Con quái vật lặn sâu xuống biển, chị em ta cố sức tìm kiếm tận đáy sâu, nhưng không thấy chút dấu vết nào. Từ đó rồng bạc không hề trở lại, mặc dù cho mãi đến sau này, dân làng vẫn đứng ngóng trông trên bờ biển trong những đêm trời sáng ánh trăng.

Rắn biển ngừng lại. Tất cả đều câm lặng, không ai thốt được lời nào.

Sau cùng, Firedrake ngửng nhìn bầu trời tăm tối, hỏi:

-Có bao giờ mi nghe nói về bầy rồng đó nữa không?

-Ôi! Ta được nghe nhiều chuyện lắm. Thỉnh thoảng các thủy thần, các nàng tiên á… những kẻ bơi lên dòng Indus, khi trở về lại kể về một thung lũng xa xôi, xa mịt mùng trong núi. Họ bảo đã nhìn thấy bóng một con rồng bay trên thung lũng đó và họ tin rằng các phúc thần đã giúp cho loài rồng một nơi ẩn trốn. Giờ đây, nhìn kẻ đồng hành với mi, ta có thể tin rằng những gì họ nói không hoàn toàn vô căn cứ.

Với những lời nói sau cùng, ả rắn biển liếc nhìn cô phúc thần của núi rừng.

Firedrake trầm ngâm suy nghĩ. Sorrel hậm hực:

-Mình ước soa biết cao quái vật đó đi về đâu. Cái lối ú tim, thoắt ẩn thoắt hiện của nó thấy ghét quá.

Ả rắn biển cúi xuống, chạm lưỡi vào đôi tai nhọn của Sorrel:

-Quái vật đó bắt tay với những sức mạnh của nước, nên dù tất cả loài rồng đều có thể bơi,nhưng chỉ con rồng vàng mới là chúa tể của nước. Nước là tôi tớ của nó, phục vụ nó tận tụy hơn cả đối với ta, cô em lâm thần ạ. Ta chưa bao giờ gặp lại nó, nhưng mỗi khi ta cảm thấy một luồng lạnh giá lướt qua dưới đáy biển, ta biết con rồng vàng đang đi săn mồi.

Firedrake lẩm bẩm:

-Bằng vàng! Kẻ bằng vàng? Sorrel, điều đó có làm cậu nhớ lại gì không?

-Không. Vì sao… Ồ, khoan, khoan đã…

Firedrake nói ngay:

-Cụ rồng Râu Xám đã dặn chúng ta trước khi đi. Hãy thận trọng với… Kẻ Bằng Vàng.

Ben chợt vỗ tay lên trán nói:

-Vàng! Đúng rồi! Cải vảy bằng vàng!

Nó vội lục lọi ba lô, thấy Chân-sậy choàng dậy, Ben bảo:

-Xin lỗi, tôi tìm cái vảy để trong này.

Gã tí hon tỉnh ngủ hẳn:

-Cái vảy hả?

-PHải, tôi muốn đưa cho một rắn biển xem thử.

Ben nhón lên cái vảy vàng. Chân-sậy chui đầu ra hỏi:

-Rắn biển nào đâu?

Nhưng hắn rú lên một tiếng, lăn đùng xuống quần áo của Ben trong ba lô. Ben nắm cổ áo hắn kéo lên:

-Nào, Chân-sậy có gì đâu mà sợ. Trông to lớn vậy, nhưng rắn biển thân thiện lắm.

Gã tí hon cố chui càng sâu vào đống quần áo càng tốt:

-Bất kỳ giống gì đồ sộ cỡ đó đều nguy hiểm tuốt tuột. Tiểu chủ ơi! Cho tôi được yên đi. Ôi! Thân thiện! Trông hãi muốn chết luôn!

Rắn biển cúi đầu thắc mắc:

-Mi nói lảm nhảm gì với cái túi vậy, hả con người bé con? Còn cái gì mi định khoe ta đâu?

-À, tôi nói chuyện với Chân-sậy. Đây. Cái vảy này có phải của con rồng khổng lồ không?

Con rắn biển cúi sát nhìn, rít lên:

-Rất có thể. Hãy đặt nó áp lên cổ ta.

Ben làm theo. Cái vảy vàng vừa chạm vào cổ, toàn thân con rắn biển run lên dữ dội, làm Firedrake suýt ngã nhào xuống biển.

-Đúng rồi! Chính nó! Trông nó như một vảy vàng ấm áp, nhưng nó lạnh còn hơn đá đóng băng.

Ben bảo:

-Lúc nào nó cũng lạnh, dù có đặt ngoài nắng gắt. Tôi thử rồi.

Rồi Ben thận trọng cất vào trong ba lô. Chân-sậy trốn mất tăm luôn.

Con rắn biển nhìn Firedrake, lịch sự nói:

-Anh em họ thân mến, anh phải để mắt đặc biệt đến cậu bé này. Giữ một vật thuộc về một kẻ quá hung bạo tham tàn là rất nguy hiểm. Dù chỉ là một cái vảy, có thể rồi đây quái vật đó sẽ tìm cách lấy lại.

Firedrake quay nhìn Ben, vẻ đầy lo ngại:

-Đúng đó. Có lẽ cậu nên ném cái vảy xuống biển đi. Rất nguy hiểm cho cậu đó.

Ben lắc đầu:

-Ồ không! Tớ xin cậu để tớ giữ giùm cho. Đó là món quà giáo sư tặng cậu, đúng không, Firedrake? Dù sao, quái vật đâu biết tôi đang giữ?

Firedrake nhìn lên. Một vệt sáng đỏ mờ mờ ló dạng. Con rắn biển cũng nhìn theo hướng Firedrake nói:

-Trăng sắp trở lại rồi. Người anh em muốn bay hay để tôi đưa qua biển? Dù sao anh cũng nên cho tôi biết định đi đâu.

Firedrake ngạc nhiên nhìn cô rắn họ hàng của loài rồng. Đôi cánh nó vẫn nặng nề và bốn chân uể oải như nhiều năm không được ngủ.

Ben thúc giục:

-Đồng ý đi, Firedrake. Để rắn biển chổ chúng ta đi. Cậu có thể nghỉ ngơi, mà chúng ta lại không sợ bị lạc đường.

Firedrake quay nhìn Sorrel. Sorrel lèm bèm:

-Chắc là mình sẽ bị say sóng. Nhưng dù sao cậu cần được nghỉ ngơi.

Firedrake bảo rắn biển:

-Chúng tôi muốn tới ngôi làng trên bờ biển, nơi bầy rồng bị tấn công. Một người chúng tôi cần gặp hiện đang sống tại đó.

Rắn biển gật đầu:

-Được, để tôi đưa đi.