Chắc chắn đây là nơi ở của thần Asif rồi, Ben thầm nghĩ.
Firedrake đứng trên bờ nhìn xuống, từ lòng vực sâu, âm thanh rì rào vọng lên.
Ben nhìn Sorrel đang ngon giấc, nhẹ nhàng bồng Chân-sậy trên tay, rồi xuống khỏi lưng rồng.
Firedrake hỏi:
-Hết bị gây mê rồi hả? Nhìn kìa, mình tin là đã tới nơi ở của vị thần.
Ben ngước nhìn. Vực không rộng lắm, chỉ gần gấp đôi con đường mà chúng vừa vượt qua. Từ trên bờ xuống, tràn lan toàn đá, nhưng khoảng mấy thước vuông dưới đáy vực cây cối dày đặc, xanh tươi. Hoa phủ tràn lên đá và những cây cọ khổng lồ vươn lên tìm ánh sáng. Ben nghe tiếng rì rào rất to. Chắc chắn đó là con sông ông giáo sư đã nhắc tới. Nhưng nó còn nghe nhiều tiếng động khác nữa. Tiếng kêu của loài thú và tiếng khào khào của một loài chim lạ.
Bỗng sau lưng tiếng Sorrel la oai oái:
-Ê! Sao các cậu không đánh thức mình?
Đang ngủ trên tay Ben, chs giật mình, choàng mở mắt.
Firedrake bảo Sorrel:
-Nếu muốn, cậu cứ ở lại trên này. Tụi mình phải xuống dưới kia. Chắc hạ cánh không dễ dàng đâu.
-Mình xuống luôn.
Firedrake buông mình xuống khoảng không, rào rào xuyên qua những vòm cây. Sau mấy cái vỗ cánh, nó nhẹ nhàng đáp xuống bờ con sông nước lờ đờ chảy. Ben nhìn những tia nắng trên mặt nước, rồi lại ngước nhìn bầu trời cao vời vợi phía trên bờ vực. Chung quanh rì rầm những âm thanh như cả trăm con vật đang lén lút di chuyển qua những cành cây, bụi cỏ. Không khí nóng và ẩm. Hàng đàn bọ nước dập dờn trên mặt sông.
Sorrel xuống khỏi lưng rồng:
-Ôi, sao chúng ta không thử tìm xem trong rừng này có gì ăn không nhỉ.
Vừa tiến bước qua những bụi cây rậm rạp, Firedrake vừa nói:
-Trước hết phải tìm vị thần đã.
-Ê, từ từ! Cậu đừng coi thường những lá cây, ngọn cỏ này…
Nó ngắt một nắm lá, nhai ngấu nghiến, nắc nỏm khen:
-Ngon ơi là ngon!
-Cậu có muốn lên lưng mình đi cho mau không?
-Không, không. Mình tự lo được mà.
Nó liên tục hái lá, nhét đầy ba lô, miệng vừa nhai nhóp nhép vừa lẩm bẩm:
-Sao lá cây ở đây ngon thế nhỉ?
Ben đặt chàng tí hon lên vai, tủm tỉm cười. Nhưng Firedrake nóng nảy quất đuôi rối rít:
-Lẹ lên, Sorrel. Gặp vị thần xong, cậu tha hồ hái.
Chỉ một thoáng sau đã mất hút Ben và Firedrake. Sorrel đuổi vôi theo nhăn nhó:
-Cứ làm như ông thần đó không thể chờ thêm được năm phút. Cứ làm như mình cũng chỉ sống nhờ ánh trăng như cậu ấy. Hừ, chắc muốn mình đói lả, lộn cổ từ lưng cậu ấy xuống biển.
Firedrake đi dọc bờ sông, càng đi lòng vực càng hẹp lại. Cuối cùng, chặn trước mặt con rồng, một cây cọ khổng lồ trốc gốc, thân cây đổ nằm trên những tảng đá giữa lòng sông, tạo thành một cái cầu.
Ben đặt Chân-sậy lên lưng Firedrake, chạy tới và leo lên thân cây đổ. Nó từ từ bò được một khoảng, bỗng chỉ tay gọi lớn:
-Firedrake, trông kìa. Đó, ở giữa những bụi hoa màu đỏ.
Con rồng tiến một bước xuống nước, vươn cổ nhìn: một ô-tô lớn, màu xám, phủ đầy cánh hoa. Những con tắc kè nằm phơi nắng trên mui xe.
Ben tứ từ bò sang bờ bên kia. Firedrake cõng Sorrel và Chân-sậy lội qua dòng sông râm mát.
Ben gạt cỏ cây, thận trọng nhìn vào trong xe. Một con tắc kè to đùng ngồi trên ghế trước, rít lên, trợn mắt nhìn lại nó. Ben giật mình, nhảy thụt về phía sau. Con tắc kè cũng mau chóng lẩn mất tăm dưới mấy cái ghế.
Ben nhủ thầm: “Cửa xe không có kính. Đúng như lời giáo sư đã nói”. Nó chui đầu về xe nhìn lần nữa. Không còn thấy con tắc kè, nhưng trên ghế sau, hai con rắn cuộn mình. Ben mím môi, thò tay qua cửa xe, bóp còi, rồi chạy gấp trở lại.
Hàng bầy chim bay lên, la quang quác. Những con tắc kè nhảy khỏi mui xe, chạy vào bụi rậm. Rồi tất cả lại im lặng như tờ.
Theo lời giao sư, Ben vừa bước giật lùi vừa đếm: Một… hai… ba… Đúng mười bảy bước. Nó cố tình bước ngắn, rồi ngồi lên một phiến đá để chờ. Sau nó, Firedrake – Sorrel – Chân-sậy cũng đang tròn mắt, nín thở hướng về cái xe.
Thần Asif không để chúng chờ lâu.
Một cuộn khói xanh, từ trong xe, bốc lên cao.. cao lên mãi… Ben phải ngửa cổ nhìn theo. Những làn khói luồn qua những ngọn cây. Làn khói này xoắn lấy làn khói khác, cho đến khi cột khói khổng lồ tạo thành một cơ thể, cơ thể màu xanh như màu xanh da trời và to lớn tới làm rợp bóng khắp con vực. Một ngàn con mắt của thần Asif nhỏ và rạng rỡ như kim cương, rực sáng khắp thân hình. Ben giật lùi cho đến khi đụng lưng rồng. Chỉ mình Firedrake vẫn không nhúc nhích. Nó ngửng cao đầu nhìn thần Asif.
Vị thần cúi xuống nhìn. Một ngàn con mắt, với một ngàn hình ảnh, sáng ngời trên đầu chúng.
Khi ông cất tiếng, hơi thở nóng như gió sa mạc, áo ào từ đầu vực tới cuối vực. Âm thanh như sấm rền, vang dội lên những bức tường đá:
-Chúng ta thấy gì đây? Một con rồng thuần chủng. À à, thì ra là mi, chính mi làm ta ngứa ngáy đến phải cần tới một ngàn tên đày tớ gãi cho ta.
Firedrake ngửa cổ gào to:
-Thưa thần, cháu không cố ý. Chúng cháu tới đây để hỏi một vấn đề?
Ông thần toét miệng cười:
-Ha ha, chúng ta chỉ trả lời câu hỏi của con người thôi.
Ben nhảy vội ra:
-Chúng cháu biết. Chính cháu là người đặt câu hỏi, thưa thần Asif.
-Cha chả! Cậu bé nhỏ xíu này biết tên chúng ta à? Câu hỏi gì? Mi biết qui luật không?
-Thưa biết.
-Tốt.
Ông thần cúi xuống thấp hơn. Hơi thở nóng như khói nước sôi, làm Ben vả mồ hôi hột.
-Hỏi đi. Ta cũng đang cần thêm một tên phục vụ. Một đứa nhỏ để rửa tai, lấy ráy cho ta. Trông mi rất thích hợp cho công việc đó.
Mặt thần Aasif cúi thấp ngay trên đầu nó. Những cọng lông xanh như những thân cây nhỏ, ló ra từ hai lỗ mũi. Hai chiếc tai nhọn của ông, nhô cao khỏi cái đầu hói, lớn hơn cả hai cánh của Firedrake. Đôi mắt xanh, như mắt một con mèo khổng lồ, nhìn Ben giễu cợt. Ben nhìn htay61 hình ảnh nó phản chiếu trong đôi mắt đó: nhỏ nhoi, trơ trọi. Cả ngàn con mắt khác hiện ra những cảnh vật khác nhau: tuyết rơi trên những thành phố xa lạ, thuyền bé lật úp trên mặt biển…
Ben vuốt mồ hôi trên mũi, dõng dạc nói lớn:
-VÀNH – ĐAI – THIÊN – ĐÀNG - Ở - CHỖ - NÀO?
Sorrel nhắm mắt, hồi hộp đếm thầm, hú vía, đúng bảy từ! Firedrake nín thở. Chân-sậy run bắn cả người. Ben đứng im chờ câu trả lời, nhưng tim đập thình thình.
-Vành Đai Thiên Đường ở chỗ nào.
Thần Asif lặp lại, vươn cao thêm mấy thước nữa, rồi ha hả cười lớn tới làm đá rào rào lăn từ hai vách núi xuống vực. Cái bụng khổng lồ của ông thần rung rinh như sắp đổ ụp lên đầu Ben bất cứ lúc nào.
Ông lại cúi xuống sát nó nói đi nói lại:
-Oi! Bé con ơi là bé con ơi!
Firedrake chặn trước mặt Ben để bảo vệ. Nhưng thần Asif đặt bàn tay khổng lồ lên mình nó, nhẹ nhàng đẩy ra.
-Vành Đai Thiên Đường. Mi không hỏi cho bản thân mi, đúng không?
-Đúng vậy. Cháu hỏi giùm các bạn. Nhưng vì sao ông lại hỏi cháu thế?
-Vì sao ư? Vì mi là kẻ đầu tiên không đặt câu hỏi vì quyền lợi của mình, con ong bé nhỏ ạ. Kẻ đầu tiên suốt từ nhiều ngàn năm nay. Vì thế ta rất vui lòng trả lời câu hỏi của mi. Mặc dù ta thật sự rất tiếc vì không bắt mi làm đày tớ được.
Ben líu lưỡi hỏi:
-Ông… ông biết câu trả lời thật sao?
-Ta biết câu trả lời thật không hả?
Thần Asif quì xuống mà cười, tiếng cười làm Chân-sậy phải bịt chặt hai tai. Ông đưa ngón tay cái lên trước mặt Ben, bảo:
-Nhìn đi. Nhìn vào con mắt thứ 223 của ta. Mi thấy gì?
Ben nói nhỏ tới Firedrake phải cố lắng tai nghe:
-Cháu thấy một dòng sông. Dòng sông chảy qua vùi núi non xanh biếc. Chảy mãi chảy mãi. Bây giờ đến những ngọn núi cao hơn. Tất cả đều trơ trụi, trống rỗng. Có những ngọn núi hình dáng thật kỳ dị, giống như, giống như…
Nhưng hình ảnh bỗng thay đổi. Ben thì thầm:
-Dòng sông chảy qua một ngôi nhà. Không phải một ngôi nhà bình thường. Giống một lâu đài hay thứ gì khác hơn.
-Nhìn thật kỹ. Hãy nhìn như in vào tâm trí của mi.
Ben chăm chú nhìn cho đến khi hình ảnh nhòe đi. Ông thần đưa ngón tay trỏ lên hỏi:
-Mi thấy gì trong con mắt 255 của ta?
-Cháu thấy một thung lũng có chín ngọn núi cao bao bọc chung quanh. Chín ngọn núi đỉnh phủ tuyết và cao gần bằng nhau. Trong thung lũng dày đặc sương mù.
Thần Asif chớp mắt. Hình ảnh lại mờ đi. Và một hình ảnh khác hiện ra. Ben trợn mắt, cúi sát ngón tay khổng lồ, la lên:
-Ồ, Firedrake! Trông kìa! Một con rồng. Một con rồng giống y như cậu. Nó đang nằm trong hang. Cái hang… bự ự ự… chà bá luôn!
Firedrake hít một hơi thật sâu, bước tới. Nhưng một lần nữa Asif chớp mắt, hình ảnh trong con mắt 255 nhòa đi. Ông thần thu tay về đặt trên đầu gối to đùng như quả đồi, tay kia vuốt hàn ria:
-Mi đã ghi nhớ thật kỹ những gì nhìn thấy chưa?
Ben gật.
-Mi đã được ta trả lời câu hỏi. Nhưng phải giữ kín miệng. Bép xép là mi sẽ trở thành đầy tớ của ta suốt đời. Hiểu không?
Ben lại bối rối gật đầu. Ông thần bay lên, bềnh bồng trên không, nhẹ như quả bóng bay. Nhưng tiếng nói của ông như sấm gầm dội xuống:
-Theo dòng Indus, tìm kiếm những hình ảnh đã thấy trong mắt ta. Hãy đi vào lâu đài bên sườn núi và đập vỡ ánh trăng trên hòn đá của đầu rồng. Tới ngày đó, hai mươi ngón tay sẽ chỉ về hướng Vành Đai Thiên Đường, và bạc sẽ có giá trị hơn vàng.
Thần Asif mỉm cười với Ben đang ngước nhìn lên:
-Mi là kẻ đầu tiên đấy.
Rồi ông phồng ra như một cánh buồm no gió và tứ chi trở lại là những ngọn khói màu xanh. Asif quay vòng vòng cho đến khi hoa lá cùng cuốn theo cơn lốc xoáy của ông. Ông thần ngàn mắt trở thành cột khói xanh khổng lồ. Cột khói tan trong gió và biến mất.
Ben nhắm mắt lẩm bẩm:
-Thần dặn ta phải tìm kiếm những hình ảnh đã thấy trong những con mắt của ông?