Kỵ Sĩ Rồng

Chương 18

Giáo sư Barnabas Greenbloom đang thu dọn hành trang. Hành trang của ông rất gọn nhê, chỉ một túi xách cũ mèm, nhét mấy cái sơ mi, vải bộ đồ lót, một áo khoác nhẹ và một hộp bút chì. Ông cũng đem theo một máy chụp hình và một cuốn sổ dầy cộm, để ghi chép những chuyện thu lượm trên đường đi, minh họa chúng bằng những tấm hình do chính ông chụp, những bản sao chép chữ khắc trên vách đá, những phác họa của ông qua lời kể của dân địa phương về những sinh vật dị thường.

Ông có hàng trăm cuốn sổ như thế trong văn phòng tại nhà ông. Tất cả được xếp đặt ngăn nắp, phân chia từng chủng loại sinh vật và địa điểm chúng đã xuất hiện.

Vuốt ve cuốn sổ đang cầm, ông giáo sư hoan hỉ nghĩ: “Những tài liệu này sẽ được đặt một nơi trang trọng nhất, vì trong này có cả hình của Firedrake”. Đáp lại ơn cứu mạng, con rồng đã đồng ý cho ông chụp tấm hình này.

Ông nóng lóng muốn nghe ý kiến của vợ. Vì bà Vita vẫn đinh ninh loài rồng đã bị tuyệt củng rồi.

Giáo sư Greenbloom lấy khăn tắm, vui vẻ bước trong ánh sáng chạng vạng của buổi chiều. Phải tắm đã, rồi mới lên đường về được.

Lều của ông nằm ngoài trại, gần cái giếng nước độc nhất. Không xa giếng nước bao nhiêu, một con lừa và vài con lạc đà đang lơ mơ ngủ. Không thấy một bóng người. trong trại cũng vắng hoe, hầu hết mọi người đã vào những thị tấn lân cận. Số ở lại thì chui vào lều ngủ hay viết thư về nhà.

Ông giáo sư tới giếng, vắt khăn tắm trên bờ bức tường rào chung quanh, rồi kéo lên gầu nước mát rười rượi. Ông ngửa mặt nhìn những vì sao mọc sớm. Mới xâm xẩm, sao đã rải đầy trời như cát trên sa mạc vậy.

Thình lình con lừa và mấy con lạc đà ngửng cao đầu vừa hí vừa nhảy lên, ghì căng những sợi dây. Nhưng ông không quan tâm. Ông đang bận nghĩ đến con gái. Bốn tuần rồi ông không được thấy con, chẳng biết con bé có lớn hơn chút nào không? Chợt một tiếng động làm ông giật mình. Tiếng động từ lòng giếng sâu và nghe như một tiếng thở nặng nề của một con vật lớn, rất to lớn.

Thận trọng, ông giáo sư đặt cái gầu lên thành giếng, lùi lại một bước. Không ai biết hơn ông, dưới đáy giếng có thể là nơi trú ẩn của một sinh vật đầy nguy hiểm. Tuy nhiên với giáo sư, sự hiếu kỳ luôn mạnh hơn tính thận trọng của ông. Vì vậy thay vì bỏ chạy, ông đứng im chờ đợi, chăm chú nhìn thứ gì sẽ xuất hiện từ dưới giếng. Tay trái đặt trong túi quần sau, sẵn sàng rút tấm gương nhỏ ông luôn dự phòng khi khẩn cấp. Trong túi còn thêm vài vật dụng có thể hữu ích nếu gặp hiểm nguy.

Tiếng thở nặng nề càng lớn hơn lên, kèm theo là những tiếng leng keng như hàng ngàn chiếc vòng sắt va vào vách đá.

Giáo sư chau mày: sinh vật nào có thể gây ra những tiếng động như thế? Không thể nào đoán ra, ông thận trọng lùi thêm một bước. Đúng lúc một đám mây đen che phủ mặt trăng mới nhú, một bàn chân khổng lồ với những vảy vàng từ giếng nhô lên.

Mấy con lừa và lạc đà trợn mắt, giật tung những cái cột khỏi mặt đất, lồng lộn chạy vào sa mạc. Nhưng giáo sư Greenbloom vẫn đứng im. Ông tự nhủ: “Ra khỏi đây ngay đi, Greenbloom”. Nhưng ông chỉ lùi thêm một bước thôi.

Mấy bức tường vây quanh rầm rầm đổ ụp, và…một con rồng to lớn dị thường vùng ra khỏi giếng. Những chiếc vảy vàng rực sáng dưới trăng non như một bộ áo giáp bằng vàng. Những cái móng đen bóng của nó quặp sâu xuống đất và cái đuôi dài kêu rủng rẻng phía sau. Bám trên sừng nó là một tên lùn, tay cầm một cái bàn chải lớn bằng lông công.

Chậm rãi, với những bước như có thể làm rung rinh sa mạc, con quái vật nặng nề tiến lại giáo sư Greenbloom. Cặp mắt đỏ ngầu như máu sáng rực, Nettlebrand gầm gừ, hơi thở lạnh như băng đá của nó làm ông giáo sư rùng mình:

-Mi đang giữ một thứ của ta.

Giọng nó vang dội lồng lộng vào tai ông.

Giáo sư Greenbloom nhìn thẳng vào cái hàm há hốc của con quái vật:

-Ồ, vậy sao? Nhưng đó là cái gì?

Ông hỏi, chỉ tay vào những cái răng nhọn hoắt của nó. Vừa nói, ông vừa từ từ đút tay vào túi quần sau lần tìm cái hộp gương nhỏ.

Nettlebrand gầm lên:

-Cái vảy của ta, nghe rõ chưa thằng người ngu ngốc! Trả lại ngay, nếu không ta sẽ nhai nát xương mi như một con chuột nhắt.

-À, cái vảy. Phải rồi, cái vảy vàng. Thì ra là của mi? Tuyệt, tuyệt thật! Nhưng sao mi lại biết ta có cái vảy đó?

-Đừng nói quanh nữa!

Nettlebrand thét lên, tiến gần tới mức một cái móng đen của nó chạm vào đầu gối giáo sư:

-Ta biết mi còn giữ. Đưa cho thằng lùn của ta ngay.

Giáo sư Greenbloom suy tính gấp: Tại sao con quái này có thể tìm ra mình? Liệu nó có biết người nào đang giữ cái vảy kia không? Ben đã gặp nguy khốn gì chưa? Làm sao mình có thể báo được cho cậu bé bây giờ?

Gã lùn sơn cước mon men từ trên đầu con rồng xuống. Giáo sư chộp thời cơ, phòng người, nhào vào dưới thân hình con rồng khổng lồ. Ông bò vào giữa hai chân sau của nó, rồi nhảy lên một chân, bám chặt vào những cái vảy trên bộ giáp. Nettlebrand quay cuồng gầm rú.

-Mi đâu rồi? Xuất đầu lộ diện ngay.

Tên lùn lăn đùng xuống cát như quả táo rụng, vội vàng tìm chỗ nấp, vì sợ những bàn chân giận dữ của chủ nhân đạp nát. Giáo sư Greenbloom bám chặt chân con quái, cười ha hả:

-Ta ở đây, ở một nơi mi không thể bắt được ta.

Nettlebrand đứng lại thở hồng hộc, rồi cố vươn cái mõm gớm ghiếc ra hai chân sau. Nhưng thân hình nó cứng ngắc, không bẻ cong lại được. Nó chỉ có thể luồn đầu vào hai chân trước, phẫn uất nhìn con người nhỏ bé hơn nó rất nhiều, đang bám dính vào chân sau nó như một con bọ chét.

-Trả lại vảy cho ta. Ta sẽ tha mạng, không ăn thịt mi. Ta hứa danh dự đó.

-Danh dự của mi? Quên đi. Này…

Ông gõ vào cái chân khổng lồ, làm vang lên như tiếng gõ vào chảo nhôm, nói:

-Này, mi biết không? Ta tin ta biết mi là ai. Mi là kẻ được gọi là Nettlebrand. Vật Bằng Vàng. Làm sao ta có thể quên được những chuyện về mi nhỉ?

Con rồng nín lặng, hết sức bình sinh đạp mạnh chân, để con người đang bám vào chân nó phải văng ra. Nhưng chân nó thì lún sâu xuống cát, còn ông giáo sư vẫn đánh đu trên những cái vảy và tiếp tục châm chọc:

-Mi được biết đến như một kẻ khát máu và đầy tự phụ. Người ta còn kể rằng mi đã ăn thịt người tạo dựng ra mi. Nhưng điều đó cũng xứng đáng dành cho kẻ đã tạo nên một quái vật ghê tởm như thế này.

-Nói đi, nói cho sướng đi, vì dù sao ta cũng sẽ nhai mi. Mi không bám mãi vào chân ta được đâu.

Nó nhìn quanh gầm rú:

-Tên đầy tớ lùn khốn kiếp đâu rồi? Tiểu-Thạch-Tu, mi ở đâu?

Tiểu-Thạch-Tu nhăn nhó thò đầu ra khỏi chỗ núp:

-Tôi đây, thưa Kim Thượng.

-Lấy bàn chải lông, thọc lét cho thằng người đó nhột mà buông ta ra.

Tuy vẫn bám chặt nhưng những ngón tay ông giáo sư bắt đầu đau nhức và… khổ nhất là ông lại có máu buồn. Nếu thằng lùn kia mà thọc lét ông, chắc ông sẽ rũ ra cười mà rơi tòm xuống đất. Hơn nữa không hy vọng gì được vào những người còn trong trại, vì con quái này làm rầm rầm như thế, mà có thấy ai chạy ra đâu. Chắc họ đã vào thị trấn cả hay ngủ như chết rồi. Phải tìm cách tự cứu mình thôi. Nhưng cách nào?

Gã lùn sơn cước tay cầm cái bàn chải lông, đầu sùm sụp cái mụ, xuất hiện giữa hai chân trước Nettlebrand, rồi sì sì cái mặt như đưa đám tiến lại giáo sư Greenbloom. Ông giáo sư tự động viên:

“Ráng chịu đựng, cố vượt qua, hãy nghĩ đến chuyện gì khác, nếu không sẽ không bao giờ còn được thấy mặt vợ con”.

Chợt ông nảy ra một ý:

-Này, lại đây, chú lùn.

Tiểu-Thạch-Tu dưới cái mũ to đùng, lăm lăm cái bàn chải đang sửa soạn thọc lét giáo sư. Ông dùng răng rút nhẫn cưới khỏi ngón tay, phun xuống chân tên lùn. Tiểu-Thạch-Tu quăng ngay bàn chải, nhặt cái nhẫn lên vuốt ve, rên rỉ:

-Vàng! Vàng! Vàng ròng!

Ngay lúc đó giáo sư thả mình xuống cát, bên cạnh gã lùn. GIọng Nettlebrand rền trong bóng tối:

-Chuyện gì vậy? Hắn đã rớt xuống chưa?

Gã lùn vừa định trả lời, ông giáo sư vội bịt miệng hắn, ghé tai thì thầm:

-Tiểu-Thạch-Tu, mi được giữ cái nhẫn này, nếu mi bảo là ta biến mất rồi. Được chứ?

-Mi bị ăn thịt, ta vẫn được cái nhẫn.

Giáo sư Greenbloom chộp ngay cái nhẫn lại:

-Ồ, không. Nó ăn ta là nuốt luôn cái nhẫn. Sao? Cộng tác chứ?

Bối rối một lúc, Tiểu-Thạch-Tu gật đầu. Nettlebrand lại gầm lên:

-Chuyện gì vậy?

Rồi nó nhe răng, cúi đầu nhìn qua hai chân trước, nhưng trời quá tối, không thể nhìn thấy gì.

Ông giáo sư ném cái nhẫn trước mặt Tiểu-Thạch-Tu, thì thầm:

-Đừng lừa ta. Vì ta sẽ cho chủ nhân mi biết, mi đã mau chóng nhận lời phản bội nó.

Tiểu-Thạch-Tu vội cúi nhặt cái nhẫn, trong khi ông giáo sư cấp tốc bò tới đuôi con rồng, nín thở leo lên. Tới mấy cái gai trên sống lưng, ông nắm chặt một cái. Chú lùn tròn mắt nhìn, tay đút chiếc nhẫn vào túi áo.

-Chuyện gì thế? Tiểu – Thạch – Tuuuu!

-Hắn… biến… biến mất rồi. Cứ… cứ như cát nuốt mất hắn.

-CÁI GÌ? Hắn đâu rồi hả… lùn?

-Biến rồi là biến mất rồi!

Nettlebrand đập đuôi đùng đùng, cát bay mù mịt. Tên lùn tái xanh, lập cập thưa:

-Thưa Kim… Kim Thượng. Làm sao biết được, biết… biết được làm sao? Hắn biến… biến mất tiêu rồi.

Con rồng vàng điên cuồng đào bới. Đất cát ngổn ngang nhưng vẫn không tìm ra dầấ vết của giáo sư.

Đứng trên tảng đá, Tiểu-Thạch-Tu thọc tay trong túi, nắm chặt cái nhẫn vàng.

Suốt thời gian đó giáo sư Greenbloom nắm chặt gai rồng, chờ dịp nhảy xuống cát, để tẩu thoát. Lúc đầu ông sợ Nettlebrand vào trại tàn sát và phá hủy, nhưng hình như con rồng e ngại đụng mặt với loài người. Đào bới đến mệt nhoài, Nettlebrand đứng nhe răng, thè lưỡi thở:

-Lù ù ù n ơi! Leo lên. Về ề ề thôi. Ta muốn biết lão thần đó nói gì.

Giáo sư Greenbloom giật thót mình, khi nghe con rồng nói đến “thần”! Ông lắng tai.

Tiểu-Thạch-Tu hí hởn leo lên lưng chủ nhân. Con rồng gầm gừ tiếp:

-Không biết tên gián điệp đần độn đó có nghe ngóng thêm được gì chưa? Nếu ta không sớm khám phá ra Vành Đai Thiên Đường ở đâu, ta sẽ ăn thịt con rồng bạc củng thằng người bé con và con lâm thần của nó.

Giáo sư Greenbloom không thể tin nổi những gì vừa nghe.

Tức giận, con rồng quay trở lại giếng. Ngay lúc đó ông giáo sư nhảy vội xuống, chạy nhanh ra phía sau đống tưởng đổ nát.

Nettlebrand hậm hực nhìn về mấy cái lều:

-Ta sẽ tìm ra mi, Greenbloom. Lần sau đừng hòng thoát khỏi tay ta. Nhưng bây giờ ta phải đi lo chuyện con rồng bạc.

Quái vật phòng xuống giếng. Tiếng nước vỡ dội lên từ dưới đáy. Nettlebrand biến mất!

Giáo sư Greenbloom tự nhủ: “Phải báo cho họ biết ngay về con quái vật này. Nhưng bằng cách nào? Và kẻ nào đã báo cho Nettlebrand tin tức về thần Asif?