Ban đêm trời mát mẻ, nhưng ban ngày nóng đến không thể nào ngủ nổi. Theo lời khuyên của giáo sư, chúng tìm chỗ nghỉ ngơi trong những thành phố hoang phế, xa đường cái và làng mạc. Những khi Firedrake và Sorrel ngủ trong bóng râm, Ben thường ngồi hàng giờ trên những tàn tích cổ, nhìn cái nóng trải dài tới chân trời. Nơi xa xa đó, thỉnh thoảng lại có một chiếc xe tải chạy qua, hoặc những con lạc đà đủng đỉnh trên những cái chân cao lỏng khỏng, trong cái nắng chói chang của mặt trời sa mạc. Ben ước ao được nhìn ngắm miền đất lạ lùng nhiều hơn nữa, nhưng chỉ thỉnh thoảng Firedrake mới bay là đà qua những thị trấn vào bam đêm, nên Ben chỉ thoáng thấy những mái vòm, những tháp giáo đường thanh mảnh và những mái bằng của những ngôi nhà màu trắng, chen chúc nhau bên trong những bức tường.
Khi bay, bên phải luôn luôn là biển Hồng Hải, phía dưới, kéo dài bất tận về nam, là con đường nằm dưới chân rặng núi cũng hun hút kéo dài vô tận. Bên kia rặng núi, đất khô cằn sỏi đá trải dài tới chân trời, với những thành phố, làng mạc rải rác, như những hòn đảo và những khe núi rộng toang hoác như những cái miệng khổng lồ trong nơi hoang dã.
Không gian nặng nề một mùi kỳ lạ. Trong đêm thứ hai, mây đen kéo ngang những ngọn núi, phủ lên Firedrake, Ben và Sorrel một lớp khói đen, trước khi chúng vượt ra tới biển. Giáo sư Greenbloom cũng đã báo trước cho chúng biết về chuyện này. Đám may đen đó là mồ hóng thải ra từ những giếng dầu tại phía đông. Tia mặt trời đầu tiên vừa xuất hiện Firedrake nhào ngay xuống biển Hồng Hải để tẩy rửa chất bẩn nhớp nháp, đen ngòm. Sorrel phải mất gần buồi sáng mới cọ rửa sạch sẽ những cái vảy của con rồng và bộ lông của chính nó. Với Ben, chuyện tắm rửa sạch sẽ đương nhiên dễ hơn nhiều.
Khi thò tay vào ba lô lấy áo, Ben suýt đụng phải Chân-sậy. Gã tí hon đã kịp thời né kịp. Từ lúc khởi hành, hắn chỉ chui ra khi tất cả đều đã ngủ. Vặn vẹo mình cho bớt mỏi và bắt mấy con côn trùng, như cào cào châu chấu để cằm hơi – may cho hắn là trên cái xứ nóng nực này côn trùng đầy rẫy – rời chuồn gấp vào ba lô khi một trong ba kẻ kia trở mình.
Hắn cố kéo dài giây phút bị phát hiện càng lâu càng tốt. Tên gián điệp này biết Sorrel ghét hắn, nhưng cũng sợ hắn. Hắn đã được thấy cái vảy rồng vàng một lần. Trong khi Ben ngủ, hắn đã lén nhìn vào cái túi nhỏ cậu bé đeo trên cổ. Trong túi ngoài cái vảy vàng, còn có một tấm hình, một viên sỏi, một cái vỏ sò và một chút bụi bạc trong hang của con kỳ lân lửa. Rõ ràng cái vảy là từ áo giáp của Nettlebrand. Không thứ gì trên đời này có màu sắc đó và rắn chắc đến thế. Khi Ben cựa mình trong giấc ngủ, gã tí hon nhân tạo rùng mình, vội trả lại cái vảy trong túi, và ngồi bên cạnh cậu bé. Rất nhẹ nhàng, hắn nghiêng qua vai Ben, đọc quyển sách Ben luôn để mở, đặt bên mình. Đó chính là quyển sách ông giáo sư đã cho cậu bé. Hàng ngày, Ben đọc cho đến khi mắt nhịp lại. Trong sách gồm tất cả những gì loài người biết về kỳ lân và thủy quái, thần tiên, rắn biển và người khổng lồ. Cả những con đại bàng khổng lồ bắt trừu làm món ăn cho con cũng được nhắc tới.
Chân-sậy bỏ qua nhiều chương, chẳng hạn những chương nói về đám lùn sơn cước, vì hắn còn lạ gì đám này. Nhưng ngày thứ ba, hắn bắt gặp chương viết về sinh vật nhân tạo do con người tạo ra bằng thịt và máu.
Phản ứng đầu tiên là hắn gập quyển sách lại.
Nhìn quanh: Ben đang nói mơ. Ả lâm thần ngáy khò khò và con rồng ngủ say như chết. Vừa đọc, tim Chân-sậy vừa đập rộn ràng. Ôi, đúng, hắn biết hắn có một trái tim, nhưng trong những trang sách vàng ố này còn nhiều điều hắn chưa từng biết: “Một người tí hon nhân tạo sống lâu hơn người sáng tạo ra nó" Điều nảy thi hắn cũng đã biết rồi. “Cho đến nay, theo những gì được biết, người nhân tạo tí hon có thể kéo dài sự sống vô hạn, trừ khi nó biểu lộ tình cảm thân ái mạnh mẽ với một con người. Trong trường hợp này, nó sẽ chết cùng ngày với con người mà nó thương mến đó”.
Chân-sậy lật trả lại trang Ben đang đọc giở, rồi ngửa mặt nhìn trời. Đã đến lúc hắn phải báo cáo về chủ nhân. Hai ngày qua nó chưa làm điều này, mà không phải không có gì để báo cáo.
Tên gián điêp quay nhìn đứa trẻ của loài người. Ngày mai. Chỉ ngày mai thôi, họ sẽ tới khe núi, nơi có vị thần ngàn mắt. Và nếu vị thần thật sự có lời giải đáp, lời giải đáp mà chủ nhân hắn đã tìm kiếm hơn một trăm năm mươi năm qua, lúc đó Nettlebrand sẽ lên đường tới Vành Đai Thiên Đường và mở lại những cuộc săn.
Chân-sậy rùng mình. Không, hắn không muốn nghĩ đến điều đó. Nhưng, dù sao, bổn phận của hắn là gì đây? Hắn chỉ là một thằng đầy tớ lau chùi bộ giáp cho chủ. Hắn đã phải tuân phục mệnh lệnh của Nettlebrand kể từ khi hắn, Chân-sậy, lần đầu chui ra khỏi cái ống nghiệm màu cỏ, nhỏ xíu, như một con gà con nở ra từ quả trứng. Có phải vì sự khác biệt giữa một quả trứng và cái ống nghiệm mà hắn căm ghét chủ nhân của hắn không? Nhưng nếu hắn không tuân lệnh, Nettlebrand sẽ nhai gọn một miếng hết xương thịt hắn.
Hắn nhủ thầm: “Chân-sậy ơi! Mi phải nhớ đừng bao giờ thương yêu, quí mến ai. Không được yếu lòng. Thôi, bắt tay vào công việc đi".
Sáng nay, ngay khi Firedrake hạ cánh, Chân-sậy đã thấy ánh sáng phản chiếu bóng nước từ một hầm nước, tuy bỏ hoang, nhưng vẫn tồn đọng nước mưa.
Đúng lúc tên gián điệp định sửa soạn ra hầm nước thì Ben vươn vai. Hắn nhanh chân lủi trốn sau một tảng đá.
Cậu bé ngồi lên ngáp, rồi đứng dậy, leo lên bức tường phía sau. Những bức tường bao quanh nơi chúng nghỉ ngơi tuy vẫn còn đứng vững, nhưng nhà cửa bên trong đổ nát, gần như bị vùi trong cát. Nơi đây chỉ còn những con thằn lằn và mấy con rắn, Sorrel đã ném đá xua đuổi mỗi khi chúng mon men lại gần.
Ben ngồi trên tường, đong đưa hai chân, nhìn về hướng nam, nơi những ngọn núi vươn lên bầu trời nóng cháy.
Chân-sậy nghe cậu bé lẩm bẩm:
-Nếu đúng như lời giáo sư thì không còn bao xa nữa, ngày mai tụi mình tới khe núi rồi.
Từ sau tảng đá, Chân-sậy nhìn cậu bé. Hắn thoáng có ý muốn được xuất đầu lộ diện trước Ben, nhưng Ben như đắm chìm trong suy nghĩ. Liếc về phía Sorrel đang ngủ, hắn bò trở lại vào ba lô êm ru, không gây một tiếng động, rồi cuộn mình nằm bên quần áo của Ben, như một con thằn lắn. Hắn tự hoãn lại việc báo cáo về chủ nhân.
Một lát sau, Ben thở dài nhảy xuống khỏi bức tường, đến gần Sorrel gọi nhỏ:
-Sorrel, dậy thôi.
Sorrel vươn vai, chớp mắt hỏi:
-Còn sáng trưng mà.
-Phải, nhưng cậu hứa là tụi mình bàn tính mấy câu hỏi với thần Asif mà, nhớ không?
-Ờ nhỉ. Nhưng phải ăn tí gì đã. Cái nóng này làm đói bụng quá.
Cô ả đi lấy ba lô để lấy đồ ăn. Ben đi theo cười trêu chọc:
-Bây giờ lại đổ tại trời nóng nữa đấy. Từ lúc tụi mình đi, hết gió mưa, lại giông bão, thời tiết nào tớ thấy cậu cũng than đói.
-Ừa, thì sao?
Ả lấy ra gói nấm, hít hà rồi liếm môi. Nhặt hai chiếc lá, trải trên cát rồi mới rón rén đặt mấy cái nấm lên trên, ngắm nghía:
-Hừ… xơi cái nào trước bây giờ nhỉ?
Ben lắc đầu, thọc ta vào ba lô để lấy chai nước và mấy trái ô liu. Mấy thứ này nằm sát đáy. Bỗng mấy ngón tay chạm phải vật gì như lông hay tóc. Ben vừa hốt hoảng kêu lên vừa rụt vội tay ra. Sorrel hỏi:
-Cái gì vậy?
-Hình như trong ba lô tớ có chuột.
-Chuột?
Sorrel vội bỏ nấm xuống, cúi nhìn vào ba lô của Ben, rồi nhanh như tia chớp, nó nắm Chân-sậy kéo ra. Sorrel kêu lên với Ben:
-Này, nhìn đi. Cậu có quà bất ngờ đây.
-Chân-sậy! Sao anh vào được ba lô tôi? Và… vì sao… anh âm thầm trốn tránh tận bây giờ.
-Ôi, tiểu chủ ơi! Là vì… là vì?
Chân-sậy giãy giụa, cố thoát khỏi tay Sorrel, nhưng càng vùng vẫy, Sorrel càng xiết chặt hơn. Nó còn hỏi mải:
-Gãy xương chưa?
-Thả tôi ra. Làm sao tôi cắt nghĩa được, nếu con mèo lông lá này bóp nát tôi ra thế này?
-Thôi đi, Sorrel. Cậu làm anh ta đau đấy.
Miễn cưỡng Sorrel phải thả Chân-sậy xuống cát. Ben nhắc lại:
-Nào, tại sao anh lén lút âm thầm vậy?
-Vì sao ư? Tất nhiên là vì cô ta.
Chân-sậy run run chỉ Sorrel:
-Tôi biết cô ta muốn tống tôi đi, nên tôi phải trốn vào ba lô. Rồi sau đó, sau đó… tôi sợ… phát hiện ra tôi, cô ta sẽ ném tôi xuống biển.
Sorrel gầm gừ:
-Hay lắm. Cũng biết thân biết phận đấy.
-Sorrel.
Ben huých chỏ vào Sorrel, rồi ân cần bảo Chân-sậy:
-Cậu ấy không bao giờ làm như thế đâu. Sorrel rất tốt bụng. Bạn ấy cứ làm ra vẻ… rất… rất cứng rắn vậy thôi.
Nhưng có vẻ Chân-sậy không bị thuyết phục. Hắn lấm lét nhìn Sorrel đầy nghi hoặc. Sorrel trừng mắt:
-Nhìn gì? Lạ lắm sao?
Ben đưa cho Chân-sậy mấy vụn bánh mì.
-Ăn đi. Chắc anh đói lắm.
-Đa tạ, ngàn lần đa tạ tiểu chủ, nhưng… tôi mới… mới bắt… được vài con châu chấu rồi.
Ben kêu lên:
-Hả? Anh ăn côn trùng à?
Sorrel nhăn mũi ghê tởm:
-Ôi! Nấm mốc, nấm thối, nấm có dòi ơi?
-Sorrel, im đi. Chân-sậy có làm gì hại cậu đâu? Chính anh ta mở khóa chuồng, giải phóng cho cậu. Quên rồi sao?
Sorrel cầm nấm lên ăn:
-Được, được, nhớ rồi. Tôi hứa sẽ không ném hắn xuống biển. Cậu vui chưa? Bây giờ trở lại vụ câu hỏi ông thần ngàn mắt. Chính vì chuyện đó mà cậu đánh thức tôi dậy mà.
-Tớ viết sẵn mấy câu hỏi rồi đây, cậu nghe thử nhé.
Ben móc tùi ra mảnh giấy. Sorrel ngăn lại:
-Khoan đã. Để gã tí hon này cùng nghe à?
-Nữa rồi! Tại sao anh ta không nghe được chứ?
Chân-sậy vội nói:
-Không sao, không sao, để tôi ra ngoài một lát.
Ben nắm áo hắn kéo lại:
-Cứ ở lại đây. Tôi tin anh. Nào Sorrel, tôi là người phải hỏi, đúng không? Cậu sẵn sàng nghe chưa?
-Tùy cậu. Nhưng cậu tin hắn là rắc rối cho chúng ta rồi. Tôi dám cá một thúng nấm đó.
-Cậu khùng quá đi,Sorrel.
Chân-sậy bối rối ngồi trên gối Ben. Hắn vẫn thường có cảm giác nhỏ nhoi và vô giá trị, chưa bao giờ nhỏ nhoi và vô dụng như lúc này. Hắn quá xấu hổ, muốn thú thực hết với cậu bé, nhưng không thốt được nên lời.
Ben vuốt thẳng mãnh giấy, đọc:
-Vành – Đai – Thiên – Đường - Ở - Nơi – Nào? Đúng bảy từ.
-Ừ, cũng được, nhưng nghe… kỳ kỳ.
-Tớ còn câu khác nữa, cũng bảy từ: Vị - Trí – Vành –Đai – Thiên – Đường – Đâu?
Sorrel ôm bụng ngã lăn ra cười. Nhưng chợt nín bặt, nhìn Chân-sậy tụt xuống khỏi đầu gối Ben, len lén đi giật lùi mấy bước. Nó quát lên:
-Tính chuồn đâu vậy?
-Đi dạo một chút. Cô phản đối à?
Ben cũng ngạc nhiên hỏi:
-Đi dạo? Anh muốn tôi cùng đi không? Ý tôi là, không biết quanh đây có thú dữ nào không?
Giọng nói ân cần, quan tâm của Ben làm tim Chân-sậy thắt lại:
-Không sao đâu, tiểu chủ. Tôi nhỏ xíu thật, nhưng không đến nỗi quá yếu đuối đâu. Vả lại, tôi chỉ toàn xương, chẳng ngon lành gì.
Nói xong, hắn chui qua một lỗ hổng trên tường, mất dạng.