Thình lình nó ngóc đầu dậy. Có cái gì đó làm nó chợt tỉnh ngủ. Một mùi hôi thối kinh khủng xông lên mũi nó, phủ lên thân thể nó, giống như dòng nước đen ngòm nó mới thấy trong mơ. Những lá cây ngoài cửa hang bỗng héo tàn, rũ xuống.
Con rồng ngồi bật dậy nghe ngóng.
Một tiếng rít vọng ra từ một kẻ đá trong góc tối tăm nhất cuối hang. Tiếng sột soạt của lông cánh, tiếng rào rạo của bước chân trên sỏi. Thình lình một quái vật khủng khiếp nhất, Firedrake chưa từng thấy bao giờ, xuất hiện từ trong tối.
Con quái vật trông giống như một con gà trống khổng lồ với bộ lông màu vàng và đôi cánh rộng, nhọn đầu. Đôi mắt con quái đỏ ngầu như máu. Trên đầu đội một vòng gai như một vương miện. Đuôi nó cuốn lại như một con rắn thân đầy vảy. Bộ vuốt của nó xòe ra như đang bắt một con mồi vô hình.
Quái vật lừ lừ tiến lại phía Firedrake.
Con rồng gần như nghệt thở. Mùi hôi thối làm đầu nó lảo đảo. Nó giật lùi cho tới khi đuôi vướng vào bụi gai ngoài cửa hang.
Sinh vật gớm ghiếc gầm lên:
-AAA! Mi đánh thức ta. Con rồng! Con giun lửa kia! Mùi thôm ngọt ngào của mi len lỏi vào những giấc mơ u tối nhất của ta, quấy rầy ta. Mi làm gì trong hang động này của ta?
Firedrake rút mạnh đuôi ra khỏi bụi gai, tiến lên một bước. Mùi hôi thối vây quanh vẫn làm nó còn khó thở, nhưng nó không còn sợ hình hài ghê tởm của sinh vật lạ lùng kia nữa. Nó trả lời:
-Ta xin lỗi vì không biết đây là hang của mi. Nhưng nếu mi cho phép, ta xin ở lại đây tới tối. Ta không biết nơi nào khác nửa để trốn tránh loài người.
-Loài người à?
Con quái rít lên, mở toang hoác cái mỏ khoằm ra ha hả cười:
-Mi trốn loài người trong hang của ta? Tuyệt, rất tuyệt!
Firedrake nhìn cái đầu gà xấu xí của con quái, tò mò hỏi:
-Mi là loài gì? Ta chưa từng được nghe đến bất kỳ điều gì giống như mi.
Với một tiếng cục tác the thé, con quái vật xòe đôi cánh đầy gai nhọn. Nhền nhện và bọ hung chết lả tả tơi ra. Nó thét lên:
-Mi không biết tên ta sao, hả con giun lửa kia? Ta là cơn ác mộng khủng khiếp nhất thế giới, vậy mà mi dám đánh thức ta dậy. Mi là ánh sáng, ta là bóng tối âm u nhất. Ta sẽ nuốt chửng mi. Hai chúng ta không thể cùng một chỗ. Vì đêm và ngày không bao giờ có thể cùng tồn tại.
Firedrake như bị chôn chân xuống đất. Nó muốn thổi lửa để tống con quái vật trở lại khe núi tối tăm. Nhưng nó không thể nào cử động được thân mình. Mắt con quái vật bắt đầu rực sáng. Những cái gai trên đầu con quái rung lên bần bật.
Quái vật cất giọng âm u thì thào:
-Hãy nhìn ta, giun lửa. Nhìn – sâu – vào – mắt – ta.
Firedrake muốn quay đi, nhưng đôi mắt đỏ rực như làm nó mê muội. Một làn sương u tối bao phủ hết ý nghĩ của nó.
Thình lình đuôi nó nhói đau. Có ai đó đạp thật mạnh lên đuôi Firedrake. Nó quăng mình, quay lại. Ngay cửa hang, một người đàn ông cao lòng khỏng đang đứng. Ông ta cầm một tấm gương tròn lớn, đưa cao trên đầu.
Người đàn ông kêu lên:
-Tránh sang bên, rồng. Mau, tránh ra, nếu mi muốn sống, đừng nhìn vào mắt nó.
Con quái vật đầu gà, đập đuôi chan chát lên vách đá, thét lên:
-Không. Nhìn ta. Nhìn thẳng ta, con giun lửa kia.
Nhưng Firedrake bước tránh sang một bên, nhìn người đàn ông, và rồi con quái vật thấy hình ảnh nó phản chiếu trong gương. Nó rú lên một tiếng kinh khủng tới mấy ngày sau vẫn ù ù trong tai Firedrake. Rồi nó bắt đầu vỗ cánh cho đến khi cả hang tràn ngập lông gà. Thân hình nó phình ra cho đến khi những cái gai trên đầu đụng nóc trần… rồi nổ bùng thành muôn ngàn mảnh.
Firedrake bàng hoàng nhìn nơi con quái vừa đứng. Người đàn ông kiệt sức hạ tấm gương xuống, nói:
-Chúng ta vừa thoát hiểm trong gang tấc đó.
Firedrake vẫn còn choáng váng,nhìn những mảnh vụn còn sót lại của quái vật. Không còn gì ngoài mấy cái lông và mùi hôi nồng nặc.
Người đàn ông tằng hắng, thận trọng tiếp gần con rồng:
-Ta xin được tự giới thiệu, Barnabas Greenbloom, giáo sư khảo cổ học, đặc biệt là chủ đề về những hiện tượng dị thường. Rất hân hạnh được làm quen với mi.
Firedrake gật gật, nó vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Giáo sư Greenbloom hỏi:
-Ta muốn yêu cầu mi một điều. Mi có thể phun chút lửa để tẩy uế mùi ghê tởm của quái vật kia không? Đó là cách duy nhất chúng ta có thể tránh bệnh truyền nhiễm gây ra từ hang này hàng trăm năm nữa.
Firedrake vẫn còn hoang mang với người đàn ông này, nhưng nó làm theo yêu cầu của ông ta.
Ngọn lửa xanh Firedrake phun ra làm tàn dư của con quái vật vỡ vụn thành những hạt bụi long lanh như bạc, lấp lánh khắp hang.
Ông giáo sư kêu lên:
-Tuyệt quá, phải không? Vậy mà nó từ một vật ghê tởm nhất, mi đồng ý không?
-Con quái vật đó là gì vậy, thưa ông?
-Anh bạn nhỏ ơi, đó là một con kỳ đà lửa. Đó là một sinh vât dị thường giống như anh. Nhưng tàn ác vô cùng.
-Kỳ đà lửa? Cháu chưa nghe thấy bao giờ.
-Rất may là loài quái vật này rất hiếm. Vì chỉ nghe giọng hay thoáng nhìn vào đôi mắt quái đản của chúng là đã đủ lăn đùng ra chết ngay rồi. Gặp trường hợp như mi, bất kỳ sinh vật nào đều đã chết. Tuy nhiên, kể cả kỳ đà lửa, mạng một con rồng không dễ tiêu diệt đâu.
-Nhưng cháu thấy ông đã tiêu diệt nó chỉ bằng một tấm gương.
-Ồ, đúng, đúng vậy đó. Nhưng ta chẳng có tài cán gì đâu. Một con kỳ đà lửa sẽ không còn sống nổi, khi nhìn thấy hình ảnh của chính nó trong gương. Thật ra, ta chưa bao giờ có dịp thử nghiệm lý thuyết này. Nhưng đó là những gì ta đã đọc trong sách. Nhiều khi sách vở rất có lý.
Con rồng nhìn ông, nói:
-Ông đã cứu mạng cháu. Làm sao cháu trả được đây?
-Đừng nghĩ vậy. Đó là một vinh dự, một vinh dự lớn của ta. Chưa bao giờ ta dám mơ thấy gặp một con rồng trong suốt cuộc đời này. Hôm nay là một ngày rất, rất hạnh phúc của ta.
Ông giáo sư quá xúc động, đưa tay dụi đỏ cả mũi. Con rồng tỉ tê tâm sự:
-Ông biết đó, thậm chí đa số loài người đều cho rằng những loài vật sị thường không tồn tại.
-Ta vẫn đang nghiên cứu vấn đề này suốt ba chục năm nay. Năm mười tuổi ta may mắn bắt gặp một tiên nữ bị mắc lưới trên một cây trong vườn nhà. Từ đó không ai có thể làm ta tin rằng các nàng tiên chỉ có trong cổ tích… Vì vậy, từ đó, ta nghĩ tại sao những sinh vật phi thường không có thật? Sau cùng, một phần đời của ta là tìm kiếm… những sinh vât đã được nói đến trong cổ tích. Và thế là ta đã từng tranh luận về khoáng sản với người lùn, sự bất tử với thần tiên… Tuy nhiên mi là con rồng đầu tiên ta được gặp. Ta đã gần như tin rằng loài rồng tuyệt chủng rồi.
-Ông tới đây làm gì?
-Ta tìm kiếm loài ngựa có cánh. Bất ngờ ta phát hiện ra cái hang này. Những chữ tượng hình ngoài cửa hang là một báo hiệu rõ ràng về loài kỳ đà lửa. Người cổ Ai Cập rất am hiểu về những quái vật này. Nhưng họ nghĩ kỳ đà lửa nở ra từ trứng loài cò lửa. Một lý thuyết khác lại khẳng định, kỳ đà lửa sinh ra bởi một con gà trống 5 năm tuổi để trứng. Đó là lý do ta giấu một tấm gương bên ngoài hang. Nhưng thật tình, ta chưa hề mạo hiểm vào hang, cho đến hôm nay… Mi có biết là chính mi đã đánh thức nó không?
-Chính con quái vật cũng nói vậy, nhưng cháu chỉ ngủ ở đây thôi. Cháu có đánh thức nó đâu.
-Trong khi nghiên cứu, ta phát hiện ra một sự thật rất thú vị. Đó là, một sinh vật dị thường hấp dẫn một sinh vật dị thường khác. Chúng cảm thấy sự hiện diện của nhau. Có khi da đầu rần rần lên, có khi vảy ngứa ngáy. Đã bao giờ mi cảm thấy như vậy chưa?
-Vảy cháu luôn bị ngứa, nhưng cháu chẳng để ý gì cả.
-Ta đoán con kỳ đà lửa này đã đánh hơi được mi.
-Nó bảo cháu đã quấy rầy những giấc mơ của nó.
Giáo sự Greenbloom tằng hắng rồi nói:
-Ta có một yêu cầu này, mi biết đó, loài người chúng ta không thật sự tin tưởng nếu không chạm tay vào được. Mi có cho phép ta đụng đến vảy của mi không?
Firedrake vươn cổ lại gần ông, và giáo sư Greenbloom đưa tay vuốt ve những chiếc vảy rồng, thì thầm nói:
-Thật tuyệt vời. À… còn chuyện phải đạp mạnh lên đuôi mi, ta xin lỗi. Vì ta không biết làm cách nào khác để mi giật mình, tránh khỏi cái nhìn của con quái vật.
Firedrake mỉm cười, ve vảy đuôi:
-Không sao đâu ạ. Nhưng muốn làm cháu giật mình, chỉ cần một bãi nướt bọt của Sorrel là đủ. Ủa, nhưng mà họ đâu cả rồi?
Nó chạy vôi ra cửa hang, nhìn dáo dác. Giáo sư tằng hắng, hỏi:
-Cô bạn lâm thần của mi bị lạc à?
-Dạ… hình như vậy.
Ông giáo sư thở dài:
-Ta e là họ đang giữ một tù nhân là thần rừng.
Firedrake đập đuôi giận dữ:
-Nhốt Sorrel? Họ đã bắt Sorrel? Cậu ấy ở đâu? Cháu phải đi cứu ngay.
-Không, mi ki đi tới đó được. Nguy hiểm lắm. Ta sẽ đi cứu Sorrel. Vì ta đã dự trù sẽ mở cửa những cái chuồng đó khi có thể.
Rồi với vẻ quả quyết, ông cặp cái gương dưới cánh tay, trước khi ra khỏi cửa hang, ông quay lại nói:
-Ta sẽ sớm trở lại cùng cô bạn Sorrel của mi.
-Đừng lo, cô ta đây rồi.
Một tiếng nói vọng vào từ sau đám bụi gai. Sorrel lách mình qua những cành khô. Ben theo sau, với Chân-sậy ngồi trên vai. Trông cả ba thật thảm: áo quần bị gai cáo rách. Người đầy đất cát vè nhễ nhại mồ hôi. Firedrake tiến gần các bạn, chỉ liếc sơ Chân-sậy, rồi áy náy đánh hơi khắp người Ben và Sorrel. Nó hỏi cô lâm thần:
-Họ bắt cậu hả?
-Phải, nhưng Ben cứu mình ra, cùng với cả gã tí hon ki.
Nó nhìn giáo sư Barnabas Greenbloom từ đầu đến đôi bốt lấm lem đất cát của ông, cau có hỏi:
-Firedrake, nhân danh tùm lum loài nấm trên đời, tôi hỏi cậu sao lại có một con người lù đù đứng đây vậy?
Ông giáo sư tủm tỉm cười chỉ cậu bé:
-Ta thấy trong nhóm mi cũng có một con người đó thôi.
Cô ả chống nạnh, vệnh mặt nói:
-Cậu ấy khác. Cậu ấy là bạn. Còn ông là ài? Khoan, suy nghĩ kỳ hãy trả lời,vì ngay lúc này tôi đang rất khó chịu với loài người. Nói rõ hơn là cứ thấy con người là tôi bị đau răng, nhức đầu, ói mửa rồi. Ông hiểu không?
Giáo sư Greenbloom vẫn tủm tỉm:
-Hiểu. Ta hiểu mi muốn nói gì chứ. Sự thật là ta…
Sorrel tiến gần ông giáo sư hơn:
-Khoan. Tôi đã thấy ông đứng bên ngoài chuồng, đúng không?
Firedrake vội lên tiếng:
-Thôi đi, Sorrel. Ông ấy đã cứu mạng mình đó.
Sorrel khựng lại, hết nhìn giáo sư lại nhìn Firedrake. Nó nghi hoặc hỏi:
-Ông ta? Cứu cậu?
Ngay lúc đó Chân-sậy bỗng nghiêng mình lên vai Ben, cái mũi nhọn hoắt của hắn đảo lung tung, run run nói:
-Trời đất ơi! Trong hang này có kỳ đà lửa!
Tất cả đều kinh ngạc nhìn Chân-sậy. Firedrake hỏi:
-Ai vậy?
Sorrel phẩy tay nói:
-Ồ hắn hả? Một vật sinh tạo nhân, nhân sinh tạo vật cái khỉ gì ấy mà. Chúng tôi cứu hắn khỏi trại tù của con người. Giờ thì hắn cứ bám chặt lấy Ben như đĩa vậy.
Chân-sậy lè lưỡi ra với Sorrel. Ông giáo sư nói:
-Này, cô lâm thần thân mến, hắn ta là một sinh vật tí hon nhân tạo.
Ông cúi xuống thận trọng bắt tay Chân-sậy, nói:
-Rất hân hạnh được làm quen với anh bạn. Hôm nay quả là một ngày tràn đầy những gặp gỡ tuyệt vời.
Chàng tí hon mỉm cười hãnh diện:
-Tên tôi là Chân-sậy.
Hắn cúi đầu chào giáo sư, nhưng lúng túng khi thấy con rồng vươn cổ nhìn hắn qua vai giáo sư Greenbloom.
Sorrel rối rít hỏi:
-Cái gì? Gã tí hon nói gì? Ki-đa-lua là gì?
Chân-sậy đặt ngón tay lên môi:
-Suỵt! Kì đà lửa. Là cơn ác mộng hắc ám nhất trên mặt đất. Một mối khủng khiếp lẩn khuất dưới giếng sâu, trong khe đá, cho đến khi có ai đó đánh thức dậy. Với cái mỏ khoằm, nó chỉ mổ một phát là một lâm thần như cô toi mạng.
Ben lo lắng nhìn quanh, hỏi:
-Anh bảo ở đây có loài đó sao?
Giáo sư thở dài trả lời ngay:
-Đúng vậy. Nhưng may mắn là ta đã có mặt kịp thời để giúp bạn rồng của cháu. Thôi, bây giờ ta phải trở lại trại, trước khi họ cho người đi tìm. À, khi nào các bạn lên đường? Hay định ở lại đây?
Sorrel trả lời:
-Không. Chúng tôi sẽ bay ngay khi mặt trời lặn.
-Nếu có thể ta sẽ sớm trở lại và bảo đảm các bạn sẽ có chút lượng thực đi đường.
Firedrake nói:
-Cháu rất mừng được gặp ông.
-Đúng vậy, chúng cháu sẽ rất mừng được gặp lại ông.
Sorrel nói vì nghe ông giáo sư nói sẽ đem đồ ăn tới. Đợi ông đi khuất, nó nhăn nhỏ hỏi:
-Nào, bây giờ tôi có thể kể về chuyến phiêu lưu của tôi được chưa? Hay chẳng ai thèm quan tâm đến chuyện tôi suýt bị lột da, nhồi bông đem bày trong viện bảo tàng?