Kỳ Hôn - Cuộc Hôn Nhân Kỳ Lạ

Chương 33: Đối lập

Dù thân thế của nguyên chủ mới biết được nửa vời, còn rất nhiều điểm đáng ngờ nhưng Tề Lẫm đã biết được nên giao tiếp với các bạn chung quanh thế nào, cũng biết lập kế hoạch cho tương lai ra sao.

Nhà họ Tề thì có quan hệ gì với anh chứ, nếu Trần Tĩnh Mỹ muốn anh ra thì đương nhiên cũng không định để anh trở lại. Rất nhiều nghi vấn khiến Tề Lẫm cũng không thể nghĩ hết, nhưng anh biết phải đề phòng người chung quanh.

Vì biết thân thế, lúc ăn cơm Tề Lẫm nhìn Trần Khoát, anh không biết Trần Khoát sống thế nào khi không được cha mẹ quan tâm chăm sóc, cũng không biết nguyên chủ đã sống kiểu gì ở nhà họ Tề cùng cha mẹ, không ai có thể cho anh một câu trả lời. Nếu đã sống lại vậy anh nên chú ý những gì cần thiết.

Ăn cơm xong, bà Thẩm dẫn Thẩm Tiểu Viên lên tầng không biết nói chuyện gì, để lại Trần Khoát và Tề Lẫm, anh ta nói: “Tối nay về nhà chúng ta trước, không thể cứ làm phiền dì Lâm mãi được.”

Tề Lẫm nói: “Tôi không có ý kiến.”

Anh biết ở thế giới này anh cực kỳ bị động, tất cả đều nghe từ người khác mà không có ký ức nguyên chủ, hoặc vật chứng gì cậu ta để lại. Đi về nhà Trần Khoát chắc có thể tìm ra ít đồ, ít nhất cũng chứng minh được quả thật Tề Lẫm và Trần Khoát là anh em ruột.

Ở trên xe, Tề Lẫm nói ra suy nghĩ của mình: “Về quan hệ giữa chúng ta, tôi không có ký ức nào, tôi muốn làm giám định DNA, không biết ý anh ra sao?”

Trần Khoát mỉm cười, nụ cười có thêm chút thu hút kỳ lạ: “Cậu rất thú vị, tôi đồng ý đề nghị này. Dù sao trước kia cậu cũng sống ở nhà họ Tề, nhà họ Trần có thể không có chứng cứ chứng minh cậu là em trai tôi. Ông ngoại giờ đang ở quê an dưỡng, tôi cũng không hy vọng cậu làm phiền ông, tuổi này ông nên an hưởng rồi.”


Tề Lẫm đồng ý rất thoải mái, cũng cười nói: “Vậy tôi sẽ làm phiền anh nhiều rồi, anh đang trong sức trẻ mà.”

Trần Khoát: “…” anh phát hiện từ sau khi biết được quan hệ giữa họ, Tề Lẫm không còn câu nệ như trước, nói chuyện với anh cũng không cần phân biệt. So sánh với cái tên luôn lạnh lùng mang vẻ như cả thế giới đều nợ cậu ta, luôn có mặt khinh thường và xa cách kia thì hiển nhiên Tề Lẫm mất trí nhớ hiểu chuyện hơn.

Hai người rất hài hoà, cũng trực tiếp để Thẩm Tiểu Viên ở nhà, bỏ qua cậu ta anh có rất nhiều chuyện cần biết.

Qua một màn sóng gió làm quen cũng yên bình, lần thứ hai đứng ở nhà họ Trần Tề Lẫm đã bình tĩnh hơn hẳn, anh không còn cảm thấy không thoải mái nữa. Một người mang trí nhớ của kiếp trước cô đơn sinh hoạt tại một thế giới khác, đột nhiên lại có một người thân để dựa dẫm, dường như trong lòng đã có thể buông bỏ một số việc, tuy hiện tại anh cũng không biết chắc Trần Khoát có phải là một người anh đáng để tin hay không nữa.

Đi vào nhà, phong cách của nó cũng có phần giống nhà Thẩm Tiểu Viên, mang hơi hướng cổ xưa, không phải là phong cách xen lẫn kiểu phương Tây như nhà Âu Dương hay nhà Kim Tử Đạt, mà là một ngôi nhà cổ mang thuần phong cách Trung Quốc, có cả hồ nước ban công, thật không biết ở chỗ này có cảm giác bị ngăn cách thế giới không nhỉ.

Đi qua hành lang quan sát cảnh bên hồ, lúc này lá sen vẫn xanh tốt, mang thêm sắc thái cho mấy hòn non bộ quanh đó.

“Ông ngoại là một người hoài cổ, ông ấy rất tốt.” Trần Khoát thấy Tề Lẫm đang trầm trồ thì giải thích.

Tề Lẫm gật đầu: “Tôi rất thích nơi đây.”

Trần Khoát nói: “Tôi dẫn cậu tới khu phòng nơi chúng ta ở, phòng của cậu gần phòng tôi nhưng cậu chỉ ở lúc nghỉ hè, khi học thì ở trường, đại học cơ bản vẫn ở trường, chưa về.”

Trần Khoát biết rõ: “Tôi hiểu rồi.”

Trần Khoát vừa dẫn đường vừa nói: “Vốn tôi còn muốn để Thẩm Tiểu Viên tiếp tục gạt cậu nhưng thằng bé không chịu được việc lừa dối mãi, đành phải năn nỉ tôi nói ra thân thế cậu, dù thế nào cậu cũng là em, tuy rằng chúng ta cũng không thân.”


Anh em không thân rất đáng để nhấn mạnh hả? Tề Lẫm bùng nổ âm thầm: “Tôi rất muốn cảm ơn cậu ấy, trước đó còn hiểu lầm nữa.”

Trần Khoát đáp: “Không sao đâu, nó sẽ không so đo.”

Trần Khoát cũng không phải người nói nhiều, Tề Lẫm cũng thế nên hai người im lặng bước đi. Họ về tới khu phòng phía đông, thì có quản gia tới, gọi Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, hình như Trần Khoát không lừa anh thì phải, từ cảm giác quen thuộc khi quản gia xưng hô thì có thể biết nguyên chủ đã ở đây một thời gian dài.

Khu đông là một khu nhà biệt thự độc lập, chung quanh trồng những loại hoa đẹp không biết tên, còn có cả giàn nho tự nhiên mọc, không khí thanh tân tươi mát. Thế giới giàu sang khiến mắt người ta không dám chớp cái nào. Trái tim Tề Lẫm càng đập mạnh hơn, cảm thán chút hoàn cảnh bên ngoài, anh cũng không có phản ứng gì quá lớn với trang trí bên trong, ngược lại mau chóng thích ứng.

Sau khi được đưa về nhà họ Trần, Tề Lẫm cũng không quên Trần Khoát đang là một người bệnh, quản gia biết anh ta đã được băng bó ở nhà họ Thẩm thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn tìm một vị bác sĩ khá chuyên nghiệp tới đây khám thử, Tề Lẫm ở bên cạnh nhìn xem, cảm thấy rất thú vị.

Không biết nhà họ Trần lập nghiệp bằng gì, mà Trần Khoát bị thương ra sao, vì phụ nữ hay chỉ là tai nạn lao động?

Có lẽ Tề Lẫm nhìn quá mức trực tiếp, Trần Khoát đang ngồi mặc quần áo hỏi: “Cậu muốn biết nguyên nhân tôi bị thương?”

Tề Lẫm đứng thẳng người đáp: “Nếu anh muốn nói thì tôi cũng không để ý là một kẻ lắng nghe đâu.”

Trần Khoát nói: “Tôi từ chối.”

Tề Lẫm: “…” Làm anh trai cũng không đáng yêu rồi, thoả mãn lòng hiếu kỳ của em trai khó vậy sao?


Quản gia đã ở nhà họ Trần lâu như vậy nhưng hôm nay là lần đầu tiên thấy hai anh em hoà thuận nói chuyện, thấy đặc biệt thú vị, đây mới là quan hệ anh em chứ. Nhưng ông không rõ sao Nhị thiếu gia lại đột nhiên trở nên sáng sủa, cũng dễ đùa cợt vậy. Đại học cũng có tác dụng này sao? Hay là sự kiện nhảy lầu lần trước đã làm tính tình cậu ấy thay đổi hẳn?

Tề Lẫm không thể chơi tiếp nữa nhăn mũi lại, để quản gia dẫn anh về phòng, lý do là vì mất trí nhớ nên không nhớ phòng mình ở đâu. Có câu nói này, nguyên nhân thay đổi tính tình cũng có theo, quản gia giật mình hiểu ra.

Biệt thự độc lập có lợi ích riêng của nó, đó là anh có không gian riêng, cơ bản chính là phòng thu nhỏ của phòng Âu Dương Khiêm Vũ, cái cần có thì đều có. Tuy nhiên đó không phải là trọng điểm mà Tề Lẫm muốn tới, anh đến là tìm chứng cớ chứng minh thân phận của nguyên chủ.

Trên mặt bàn đặt một máy tính, chắc là gia đình mua cho, giống hệt cái anh đang sử dụng, nhưng có thể nhận ra được cái này mới là cái mà nguyên chủ từng dùng, mà cái anh mới dùng hơn phân nửa là Thẩm Tiểu Viên đổi theo ý của Trần Khoát. Lúc ấy mở máy tính ra, bên trong không có nội dung gì, mà cả lịch sử web cũng chẳng có mấy.

Hiện tại máy tính trước mặt hiển nhiên đã được sử dụng, chuột máy còn có vết mòn, nó mới chính là máy tính của nguyên chủ. Với sự tò mò, Tề Lẫm khởi động nó. Sau đó bi kịch phát hiện cần mật khẩu, anh đã thử sinh nhật trên chứng minh thư, thế mà qua luôn. Nguyên chủ thật không có chút phòng bị nào, nhưng người như vậy sao có thể nhảy lầu tự sát chứ? Chắc chắn không phải nguyên nhân tự sát vì tình rồi, có thể thấy được nguyên chủ có rất nhiều bí mật, mà trong tương lai chúng đều ảnh hưởng tới Tề Lẫm bây giờ.

Trong lúc suy nghĩ, máy tính đã khởi động xong, ảnh nền chỉ là bức ảnh phong cảnh bình thường, không có gì đặc biệt.

Vừa muốn mở các ổ ABCD trong My Computer, Tề Lẫm chợt nghe tiếng gõ cửa, anh khép máy vào rồi đáp: “Mời vào.”

Trần Khoát đứng ở bên ngoài, dựa vào cửa theo thói quen: “Vừa tới đã mở máy tính?”

Tề Lẫm thoải mái thừa nhận: “Có gì không đúng sao? Tôi chỉ muốn tìm lại ký ức thôi.”

Trần Khoát đi đến, tay phải bị treo, anh ta tự nhiên ngồi trên cái giường màu cam của Tề Lẫm, nói: “Vậy tối nay cậu ở lại một đêm, ngày mai tôi bảo lái xe đưa cậu về trường. Có thể làm giám định huyết thống, nếu cậu kiên trì.”

Tề Lẫm kéo cái ngăn phía dưới bàn máy tính, thấy một quyển album và một khung ảnh. Trong khung là bức ảnh chụp chung giữa anh và một người phụ nữ, hai người rất rụt rè, không hề có sự thân thiết của mẹ con. Mẹ ngồi trên ghế, con trai thì đứng ở bên cạnh, ngôi nhà phía sau có hơi cũ, nhưng có thể nhận ra là một ngôi nhà có tiền, chắc là một trong những cái của nhà họ Tề. Nhìn rất có phong cách phim ma…


Trần Khoát tò mò đi lên, thấy bức ảnh trong tay anh, trước kia anh ta căn bản không tiếp xúc với Tề Lẫm, đây là lần đầu tiên anh ta thấy bức ảnh này, Trần Khoát chỉ: “Người này chính là mẹ ruột đã sinh ra cậu và tôi, bà Trần Tĩnh Mỹ.”

Tề Lẫm khách quan nói: “Mẹ rất đẹp, không thể phủ nhận.”

Trần Khoát nói: “Vốn bà ấy không phải vậy.”

Tề Lẫm: “Vậy phải thế nào?”

Trần Khoát: “Đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi xem bức ảnh trước kia.”

Nhà họ Trần là nhà mẹ đẻ của Trần Tĩnh Mỹ, chắc chắn sẽ có bức ảnh trước của bà, huống chi sau khi ly hôn với người chồng đầu tiên bà cũng dọn rất nhiều đồ về nhà, ngay cả những bức ảnh còn bé của Tiểu Khoát cũng có, đến nay vẫn được ông ngoại cất giữ.

Mang theo quyển album chưa kịp xem, Tề Lẫm đuổi kịp Trần Khoát đại hiệp cụt một tay, đi vào phòng sách tầng hai.

Phòng sách chỉ có toàn sách, thật sự nó là một nơi quý giá, chỉ tiếc nó chỉ thuộc về nhà họ Trần.

Trần Khoát lấy ra một quyển album kiểu cũ từ trên giá, nhìn có vẻ đã được nhiều năm. Tề Lẫm cầm album ngồi trên sô pha, lật xem, Trần Khoát thì ngồi cạnh.

Xem từng trang từng trang, có thể phát hiện Trần Tĩnh Mỹ trước kia và Trần Tĩnh Mỹ ở nhà họ Trần quả thực là hai người, một người thì sáng sủa, rạng rỡ, xinh đẹp, quyến rũ; một người thì sa sút, bình lặng và yên tĩnh.


Nghĩ nghĩ Tề Lẫm khép album lại, hỏi Trần Khoát: “Chẳng lẽ anh không tò mò rốt cuộc mẹ của anh đã gặp chuyện gì hay sao?”

Trần Khoát cũng nhìn tập ảnh, không để bụng mà đáp lại: “Có liên quan gì tới tôi, đó là do bà ấy. Cậu chỉ cần khôi phục ký ức là sẽ biết bà ấy gặp chuyện gì, dù sao tôi không có hứng thú.”

Tề Lẫm: “…” Được rồi, quả thật Trần Tĩnh Mỹ chưa từng có sự chăm sóc đặc biệt nào với Trần Khoát cả. Nhưng chắc cả đời này anh không thể nào khôi phục ký ức quá. Nghĩ đến việc anh là con cháu nhà họ Tề thì đau đầu, nhà họ Tề là gì, và nhà họ Trần là gì? Giờ phút này anh lại chợt hâm mộ gia đình Âu Dương Khiêm Vũ, anh em thân thiết hoà thuận…